Truyện Sex Anh hùng tại linh giới
“Hey…Mộc Viên… Huynh còn tỉnh chứ?”
Một giọng nói thân thuộc vang trong đầu Viên.
“Trọng Trường…”
“Xuỵt! Đừng nói lớn. Đệ đang dùng thần giao cách cảm để nói chuyện. Cứ nói trong đầu được rồi.”
“Ngươi về lúc nào?”
“Cỡ một tuần trước. Đêm nay đệ sẽ cứu mọi người ra.”
“Tụi nó đông lắm. Đệ làm không được đâu”
Một khoảng không im lặng.
Viên nằm yên mỉm cười. Nói vậy nhưng chàng rất tin tưởng vào sức mạnh của Trường.
…
“Sao tự nhiên mi nhóc re vậy.” Công Đại hỏi. Việc dùng thần giao cách cảm buộc Trường phải tập trung.
“Em nghe nói Trọng Trường sắp về lại học viện. Không biết đại ca có cách nào đối phó không?”
“Có con tin, không cần phải sợ.” Đại dõng dạc đáp.
“Tự tin ghê nhỉ.” Trong lòng Trường khinh bỉ anh Đại đang đứng trước mặt. ‘Thằng hèn.”
“Mấy thiếu nữ kia anh có thể cho em tới gặp…”
“Hàng của anh mày. Chú nhóc tính làm gì?”
“Em chỉ coi họ nhan sắc thế nào mà dám theo thằng Trọng Trường chó đẻ đó.” Trường nhấn mạnh chữ “chó đẻ”. Thực chàng rất căm tức hội Hắc Long nhưng không biết giải tỏa thế nào. Chữ chó đẻ đáng lẽ giành cho Công Đại. Nhưng hắn lại nghĩ thằng Vô Danh trước mặt chắc chắn cực hận Hắc Long.
“Vậy thì theo anh đây?”
Trường theo Đại xuống tầng hầm, không quên ghi nhớ đường đi nước bước.
‘Tụi nó đấy.” Công Đại chỉ tay vào phòng có ba cô con gái đang khỏa thân nằm trên đống rơm. Trên người các nàng đầy vết bầm tím. Người dính đầy những vệt trắng nhớp nháp.
“Thực ra tụi nó lúc đầu cũng lì lắm. Chơi tụi nó mấy ngày mới ngoan ngoãn thế đấy chứ.”
Mắt Trường lộ vẻ phẫn nộ. Một lần nữa, Công Đại lại hiểu nhầm thằng Vô Danh trước mặt đang khinh bỉ các cô gái lõa thể ấy.
…
Họ cùng lên lại lầu hai của tòa nhà.
“Vậy mi định làm cách nào để cứu mọi người ra?” Mộc Tinh hỏi.
“Đương nhiên là phá banh tòa nhà này rồi.” Trường bình thản.
“Mi điên à? Trả tiền đền bù thấy mẹ luôn đấy” Mộc Tinh đã nhiễm luôn tính cần kiệm của thằng học trò từ khi nào.
“Kiến trúc tòa nhà này yếu. Chắc chắn bà Ngọc Hỏa sẽ đập tòa nhà này sớm thôi.”
“Hai thằng kia thì sao?” Mộc Tinh hướng về hai thằng nhóc đang bị trói nằm đó.
“Lúc linh hóa con sẽ cố gắng ném ra người tụi nó ra bụi rậm kia.” Trường chỉ về bụi rậm trước tòa nhà của hội.
“Còn ba đứa ở tầng hầm?”
“Tầng hầm vẫn có kết cấu vững chãi. Không gì phải lo lắng.”
“Vậy đó là lí do ngươi xuống tầng hầm?” Mộc Tinh kinh ngạc. Có vẻ như Trọng Trường đã lường trước được mọi chuyện. Chàng quá chững chạc với số tuổi mười sáu. Dù ở bên cạnh suốt ba năm, Trường luôn khiến Mộc Tinh bất ngờ.
Trường gật đầu.
Mọi người trong hội đang vui vẻ chào đón thành viên mới. Họ không ngờ được rằng “lính mới” ấy đang dự định tàn sát cả hội trong đêm nay.
…
Trường lợi dụng lúc mọi người không chú ý nhanh chóng linh hóa bàn tay phải. Bàn tay xương lạnh lẽo của Bạch Hàn Thực Thần Cốt Long trong truyền thuyết.
Chàng nhanh chóng ném hai người huynh đệ người còn bị trói ra ngoài bụi rậm.
“Thằng chó, mày định làm gì…?” Một thằng trong hội hét lớn.
Hắn chưa kịp lại gần thì nắm đấm Trường dọng xuống sàn nhà. Những vết nứt toát ra từ chỗ nấm đấm rồi vỡ vụn. Cả tòa nhà sập xuống. Bụi văng mù mịt.
Những học sinh ở tòa nhà xung quanh tò mò chạy ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Tòa nhà của Hắc Long Hội bị sập.”
“Ai làm?”
“Ai gan thế?”
Trong đám bụi mù mịt xuất hiện một chàng thiếu niên đang đứng hiên ngang.
Đa số những học viên cấp thấp của hội đều bất tỉnh. Chỉ có Công Đại, Ba Bê cùng một số người có cấp tu luyện cao thì còn đứng vững:
“Phản hội, lao vào đập nó!” Một giọng nói vang lên.
Khoảng năm chục học viên, tay cầm chắc vũ khí lao về phía Trường.
Trường dậm chân mạnh xuống đất khiến không khí xung quanh cũng chấn động, đẩy cả bọn văng ra xa. Trường nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“Hắn đâu?”
“Thằng chó đó đâu rồi?”
“Á… Á… Á…”,
“Hự…”
“Cứu tao…”
Những tiếng thét thất thanh vang lên trong đêm tối.
Công Đại và Ba Bê đứng dựa lưng vào nhau. Mặt không khỏi dấu vẻ hoảng sợ.
…
Những học viện từ khu nhà khác cũng đứng tránh xa ra:
“Một vụ thảm sát…”
“Nhưng ai có thể làm được việc này?”
“Bạch Long Hội thuộc vào nhóm mạnh nhất học viện mà… dù đã qua thời đỉnh cao.”
“Không thể nào.”
“Vô Danh, mi thực sự là ai?” Công Đại nghiến răng sợ hãi nhìn những tên thuộc hạ dần biến mất trong màn đêm.