Truyện Sex Buôn người

Phần 40

Đúng thời điểm mà tiếng súng “cứu mạng” đầu tiên của Đại Ca mình vang lên, Lâm đã hiểu rằng Đại Ca đã liều cái mạng để giải vây cho hắn, cũng như để mua cho hắn thêm một cơ hội chuộc lại cái lỗi di chuyển và ẩn nấp ngu như bò! Thời điểm này chính là của hắn, chính là cơ hội tốt nhất, và duy nhất!!! Lâm lập tức không suy nghĩ gì hết, dùng sức phóng người xéo qua một góc để thoát khỏi bóng của ngọn lửa, tay phải cầm một chai thuỷ tinh giơ sẵn lên cao……

Giống như người mù vừa được mổ cho sáng mắt, ngay sau khi thoát qua ngọn lửa sáng rực kia thì Lâm mới kịp định hình lại không gian và vị trí của mình, của mọi người…

Ngay trước mặt hắn, cách có một bước nhảy thôi, là bốn cô gái loã lồ bị trói dính vào bốn gốc cây. Ba thằng cướp sợ chết đã hơi rời xa các nàng, tiến gần về phía cuộc đấu súng: chúng đã quay lưng lại Lâm và cách xa hắn hơn sáu bảy bước chân rồi….

Bọn thằng Kiên thì ở phía xa, cự ly tầm hai mươi lăm mét, đang tụm lại thành hai nhóm mỗi nhóm khoảng tám thằng, núp sau hai tảng đá gồ ghề mà bắn xối xả vào bóng đen đang chạy trong rừng….. Bóng đen đó lẩn khuất trong hàng cây, dường như đang dần dần giảm cả tốc độ chạy lẫn nhịp bắn ra…….

Ánh nhìn của bốn người con gái đang đổ dồn về sự xuất hiện đột ngột của Lâm khi hắn vọt ra như thể dưới đất chui lên: Thiên Hương, Trúc Vân thì giật mình, Kiều Mỵ hơi mơ hồ ngơ ngẩn… còn Hoàng Lan thì giương to đôi mắt xúc động đến nhòa lệ…. Từ lúc tiếng nổ rền từ ngọn đồi bên kia sông dội qua, là cô nàng Thạc sỹ đã mừng vui vỡ oà như được chết đi sống lại vậy!!!!….

Lâm mặc kệ tất cả, tập trung toàn thần, không nhìn gì khác, nhắm thật kỹ vào đám cướp đang nổ súng ở cách xa hai lăm mét phía trước mặt mình, ném mạnh một chai thuỷ tinh bay vút đi! Rồi không đợi nhịp nào, hắn chuyển chai kia sang tay phải ném tiếp theo luôn!!! Hai chai hướng thẳng về hai nhóm đang núp tụm lại sau hai tảng đá…., góc ném không hề chếch lên cao để cho nhiễu xuống mà cứ xẹt ngang cực nhanh là là mặt đất: Lâm muốn đạt được tốc độ va chạm tối đa, chắc chắn rằng cả hai chai phải vỡ nát!!!!!

XOẢNG! XOẢNG! hai tiếng thật đột ngột, hai chai thuỷ tinh đập xuống nền đất đá vỡ nát ra ngay dưới chân hai nhóm cướp đang bu lại vào nhau…..!!!

Ba thằng cướp chết nhát đứng cách Lâm có bảy tám bước chân phát hiện ra đầu tiên: hai cái chai bay từ sau lưng chúng lên mà!

Nhưng kẻ phản ứng nhanh nhạy nhất lại không phải ba thằng này, mà là Đại Ca của chúng…!

Tốc độ phản xạ kinh hoàng của Kiên điên quả thật đáng sợ: đang đứng trước tiền tuyến đấu súng với Cửu Nhạn, nó đã ngoáy đầu về sau lưng khi thoảng nghe tiếng ‘vun vúttt’ khác lạ của luồng không khí bị hai chiếc chai xé gió bay sang….! Để rồi khi chai vừa mới vỡ ra khi chạm đất, nó đã lùi ngay ra phía “hậu phương”, hướng nòng súng AK về phía thằng Lâm vẫn còn đang lố tay theo đà ném, chưa kịp thu người về…!!!

Ba thằng sợ chết ở ngay trước mặt Lâm cũng đã quay phắt người lại, một thằng cầm mã tấu, hai thằng cầm súng K54 giơ lên, chĩa vào giữa ngực Lâm…

“Hơi Thở Của Quỷ” vừa kịp lúc phát huy tác dụng rồi!!!…..

Bọn cướp núp lom khom sau hai tảng đá đã hít trọn vẹn hết cả làn hơi hóa chất không mùi không vị thoát ra từ hai cái cai thuỷ tinh….

Tất cả mười lăm thằng tụm vào nhau đang tập trung toàn thần mà ngắm bắn… bỗng chốc trở nên lờ đờ mệt mỏi, gân cốt mềm ra, đứng còn không vững…. Tác dụng thần kinh của làn hơi ma quái mụ mị lan ra nhanh kinh người : toàn bộ bọn chúng trở nên mơ hồ ngơ ngẩn, nhìn mà như không thấy, đứng mà như không có xương… Tất cả đều ngấm thuốc, kể cả Kiên điên!

Đặc biệt là Kiên điên!!!!!

Cái phản xạ quá nhanh quá bén nhạy đã giúp nó xẹt ngược trở ra phía sau đội hình như ánh chớp giật… để rồi cái phản xạ ấy hại nó đứng ngay đúng tại vị trí chai rơi vỡ ra: nó đứng đó hít thuốc vào đầu tiên, và hít vào nhiều nhất ….!!!!

Cửu Nhạn không để lỡ một phần ngàn giây quý giá nào hết trong số bốn giây giới hạn tác dụng của thuốc (thằng Lâm đã tính toán ra lúc sáng!) ….. Y bước hẳn ra khỏi bóng tối chở che của cánh rừng ngay thời điểm Lâm ném hai chai bay đi. Lúc chai vỡ, là y đã ở trước mặt chúng rồi!!!! Cửu Nhạn hai tay hướng hai cây K54 xộc thẳng vào đội hình đang đứng dật dờ ẻo lả kia……. Y chạy ào ào về phía đám cướp đang che mất góc thằng Kiên khuất ở phía sau lưng… y giống như một con cọp điên khát máu chạy đến để vồ lấy miếng mồi……

Lúc Kiên lùi về sau thì bị ăn trọn liều lượng thuốc cao nhất đám, nhưng nó không hay rằng điều đó lại cũng là một điều may mắn vô ngần đối với cái mạng chó của mình: vị trí của nó giờ đây đã khuất khỏi đường ngắm của Cửu Nhạn rồi!!! … Mười mấy thằng đàn em lúc này tự dưng tình cờ mà đứng làm bia sống chắn đạn sau lưng cho nó trước họng súng của Lê Phi Nhạn…..!!!!

Cửu Nhạn lao thẳng vào, nhưng hai tay y lại liền tách đôi ra làm hai hướng… chứ không tụm lại hết vào trong đội hình đang bị “điểm huyệt” kia…

ĐOÀNG ĐOÀNG!! ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG…….!!!!! tay trái Cửu Nhạn cứ canh giữa đám đông bất động kia mà xả đạn, nhưng tay phải thì lại hướng xéo lên phía Đông, xa hai mươi lăm mét, nhắm chính xác giữa hai cái lưng trần của hai thằng cướp đang giơ súng chĩa vào ngực Lâm…

Tay phải y bóp cò hai phát. Còn tay trái nhấn liên tục đến cạn sạch băng đạn K54 tám viên! Mắt y dán chặt vào Kiên điên đang đứng khuất phía sau, còn miệng y đang lẩm nhẩm đếm thầm từng giây

“Một… Hai… Ba…“

Hai thằng chĩa súng vào Lâm đã đổ gục!

Từ cự ly hai lăm mét, chân không ngừng chạy, mắt không hề liếc sang bên mà chỉ chăm chăm nhắm theo con chó dại, thế nhưng Cửu Nhạn vẫn có thể ghim đạn vào ngay giữa lưng hai thằng đang ngắm ngay ngực Lâm, kịp thời cứu mạng thằng nhóc con!!!….. Y nhanh tới mức hai đứa này còn chưa kịp siết ngón tay lên thân còn súng…………

Mất đúng một tích tắc để Lâm định thần lại : chỉ chớp mắt trước hắn đã cận kề với Tử Thần, với hai ba cái lỗ to tròn trên thân…. và cũng chỉ chớp mắt sau, Đại Ca đã lại ra tay cứu xong cái mạng hắn thêm một lần nữa……!!!

Tỉnh trí lại khi thấy cơ thể mình còn nguyên, Lâm quắc mắc lên không còn để cho một dòng suy nghĩ nào chạy ngang qua óc nữa, mà chỉ còn lại bản năng ngự trị toàn thân… Một bản năng duy nhất, sơ khai nhất và mạnh nhất: Giết, để được sống!!!! ……….

Tay Lâm giơ khẩu K54 của mình lên hướng về thằng sợ chết thứ ba đang cầm mã tấu (thằng này còn đang ngơ ngẩn nhìn hai đứa kế bên “tự dưng” mà đổ gục….) rồi Lâm vô thức mà bóp cò. Đạn đã xuyên qua người thằng này rồi mà Lâm vẫn còn không nhận ra rằng mình đã cầm đến cây súng tự bao giờ……

Cây mã tấu trên tay thằng kia bị buông rơi, chưa kịp chạm đất, thì nòng súng của Lâm đã hướng sang đám đông lố nhố ở cách xa hai lăm mét mà khạc lửa…

Hắn móc cả cây K54 thứ hai ra cùng lúc bắn song song cả hai tay, mà vẫn cảm thấy đầu óc mình trống trơn: không hề có một dòng suy nghĩ nào điều khiển đôi tay hắn giương súng, không suy nghĩ nào kịp chỉnh đôi mắt hắn ngắm đường đạn bay, cũng không suy nghĩ nào dẫn đôi chân hắn chạy xộc thẳng về phía trước cả…

Tất cả lý trí như bốc hơi sạch khỏi não bộ; chỉ còn chừa chỗ cho bản năng và sự khát máu lên tiếng mà thôi…..!!!!

Sự lạnh lùng và điềm tĩnh, cái phản xạ nhanh còn hơn dòng điện xẹt qua, cả cái khả năng dồn toàn tâm toàn thần lao mình thẳng vào Tử Địa …y như một người đã chết… tất cả những thần thái đó chỉ có thể đến với một cái đầu không còn vướng bận bất kì luồng suy nghĩ nào mà thôi….!

Cửu Nhạn đếm tới số ‘Ba’ thì khẩu K54 bên tay trái đã hết đạn, y vừa đổi hướng cây súng bên tay phải sang ghim lỗ tiếp trên mình bọn chó sói, vừa bước xéo sang phía Đông để tìm cho ra góc bắn thằng Kiên…

….

Thật ra mà nói, nếu không phải chia một nửa hỏa lực ra cứu mạng Lâm, có lẽ Cửu Nhạn đã “xử tử” rụng hết toàn bộ đám cướp để Kiên điên phải lộ ra khoảng trống rồi……..! Tình cảm trong trái tim của y……vẫn còn sức nặng – vẫn còn là đối trọng ngang hàng với nỗi căm thù..…

Lâm đã áp sát lại gần “trường bắn” nơi mà Cửu Nhạn đang điên cuồng “xử tử hình” đám cướp bất động như đám bù nhìn rơm… đạn từ hai khẩu súng của Lâm bay theo hướng xéo so với Đại Ca mình, gần như vuông góc, xiên lỗ nát nhừ đám cướp đứng ở mé Đông….

“Bốn” – Cửu Nhạn đã đếm chạm đến con số tới hạn!

Nhưng tác dụng của thuốc lại đã tan đi sớm hơn con số đó…..! Sớm hơn khoảng một phần ba giây……!!!!!!

ĐOÀNH ĐOÀNH ĐOÀNH ĐOÀNH,…..TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH…..

K54 cùng AK47 từ trong đám cướp đang bị ‘điểm huyệt’ lại đột ngột khạc lửa trở lại, ria đạn bay vèo vèo ra tứ phía…..

Thế nhưng, đường đạn đi lung tung, loạn lạc: có thằng chĩa nòng súng lên trời, có thằng hướng xuống đất, thằng thì vừa bắn vừa đổ gục xuống như cây mất gốc……

Đang vẫn còn quán tính bóp cò súng, nhưng sau khi chịu tác dụng hớp hồn từ “Hơi Thở Của Quỷ”, chúng chưa thể phục hồi ngay khả năng kiểm soát tay chân… Đó là chưa kể, rất nhiều thằng bị Lâm cùng Cửu Nhạn ghim đạn thủng lỗ khắp người, bây giờ mới lảo đảo ngã xuống mà ngón tay vẫn còn siết trên thân cò….

Hiện giờ lực lượng bọn cướp đã tập trung lại một tụm, chỉ còn có bảy thằng còn đứng : bốn thằng đứng gần Lâm, Kiên điên, cùng hai thằng đệ đã tình cờ ở sau lưng nó đã che đạn cho nó suốt buổi “hành hình tập thể”…….

Còn lại tất cả đều đã nằm xếp lớp dưới chân bảy thằng này, phần lớn là đã chết, bốn năm đứa còn bò thoi thóp lờ đờ trong vũng máu tươi chảy tràn trên nền đất……

Nếu Cửu Nhạn không phải phân tâm vì Lâm… và nếu độ chính xác của Lâm tốt hơn….thì có lẽ lúc này tất cả đã kết thúc rồi….

Chỉ bằng kế Dương Đông kích Tây được đảo hướng tới ba lần, hai người họ đã loại hết gần ba phần tư quân số đám mọi rợ….

Tính tới bây giờ thì: …. Kế hoạch đã thành công hơn cả họ tính toán!

Thế nhưng vào lúc này đây, thì tình hình đã ra khỏi tầm kiểm soát, đã không còn “đúng bài bản” nữa rồi……