Truyện Sex Cây gạo thôn Đông
Kể từ đó, tối nào Sinh cũng hẹn gặp với Phương Lan, cả hai người ân ái hết sức thỏa mãn. Dần dần chàng cũng coi Phương Lan như một người bạn thân của mình. Nhiều lúc vui chuyện với bạn học, Sinh cũng kể về Phương Lan cho các bạn thân nghe. Có người khuyên chàng:
– Đệ từ nơi xa lên kinh ôn luyện dự thi cần phải cẩn trọng trong việc quan hệ nam nữ, chốn đô thành phồn hoa nhiều cạm bẫy không thể lường trước được. Không nên thái quá trong việc hoa tình.
Người khác cũng khuyên:
– Đệ không dò hỏi kỹ xem cô ta là ai ư? Chẳng may cô ả là phường kỹ nữ lầu xanh hay là con gái vụng trộm cha mẹ làm chuyện tình ái lén lút thì sao? Khi người thân của cô ta phát hiện ra thì có phải là liên lụy đến đệ, làm lỡ chuyện học hành không?
Nhiều người khuyên nên Sinh cũng nghĩ ra một chút, chàng nói:
– Đa tạ các huynh, đệ đã chỉ giáo, tôi sẽ hỏi nàng về những điều đó để cả tôi và các huynh đệ có thể yên tâm.
Đêm đó, sau khi ân ái thỏa mãn, Sinh lựa lời hỏi nàng về thân thế, gốc tích. Phương Lan mỉm cười trả lời:
– Thiếp với chàng gặp nhau là duyên trời định, ân ái giữa chúng ta đang lúc nồng đượm, sao chàng lại thắc mắc, nghi ngờ thiếp vậy.
Sinh cố gạn hỏi và ngỏ ý muốn được thăm nhà nàng, Phương Lan cười nói:
– Gia cảnh nhà thiếp đang lúc khó khăn, để chàng đến thật không phải. Nhưng nếu ý chàng đã muốn thì thiếp cũng xin chiều ý. Đêm mai chàng hãy đến thôn Đông ở phía Nam Thăng Long, tìm đến căn nhà cạnh cây gạo ở cuối thôn, đó là nhà thiếp, thiếp xin dọn dẹp nhà cửa đợi chàng đến thăm.
Đêm hôm sau, đúng hẹn, Đỗ Sinh tìm đến nhà Phương Lan, đường vào nhà nàng theo lời chỉ quả thật khó đi, toàn qua những vùng đồng không mông quạnh, vắng vẻ thê lương. Đến cuối thôn, quả nhiên chàng thấy một cây gạo lớn sừng sững, cạnh đó có một ngôi nhà nhỏ, có vẻ tiêu điều. Chàng thận trọng bước vào, lối vào nhà mọc đầy cỏ dại, mảnh vườn bên cạnh cũng mọc đầy cây dại, dây leo chằng chịt, có vẻ đã lâu không được chăm sóc, dọn dẹp. Trong nhà thấp thoáng ánh lửa, Sinh mừng rỡ gọi to:
– Phương Lan, ta đã đến đây.
Không thấy tiếng trả lời, Sinh khẽ đẩy cửa bước vào, gian chính căn nhà vắng lặng, không có một ai, những đồ vật đều tỏa ra mùi cũ kỹ, lành lạnh biểu hiện của việc đã lâu không có người ở. Bỗng một cơn gió thoảng qua, Sinh cảm thấy một mùi gì rất khó chịu phảng phất trong nhà, xộc vào mũi chàng. Thấy còn một gian trong nữa, trong đó thấp thoáng có ánh sáng, chàng đẩy cửa bước vào và lạnh toát người khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng: Giữa phòng đặt một cỗ quan tài sơn đỏ, xung quanh có một tấm vải trắng trên ghi mấy chữ “Linh cữu của Phương Lan”, cạnh quan tài là một người con gái ôm cây đàn nguyệt nặn bằng đất.
Sinh run rẩy, chân tay mềm nhũn, sững người nhìn quanh cảnh kinh dị đó một lúc rồi mới khó khăn nhấc chân toan chạy ra khỏi nhà. Vừa chạy được mấy bước, chàng bỗng thấy Phương Lan cùng người hầu gái đứng trước mắt, nàng vẫn xinh tươi nhưng lại mặc bộ đồ trắng toát, tóc buông xõa rũ rượi, tiếng nói của nàng nghe vang vọng như từ một chốn xa xăm nào đó:
– Kìa, công tử, chàng đã đến chơi sao lại vội bỏ đi thế.
– Không, không, ta muốn về, ta không thể ở đây thêm được nữa, nàng tha cho ta.
– Tướng công, chàng cùng thiếp ân ái biết bao đêm, thề bên nhau trọn đời, sao chàng lại trốn tránh thiếp.
– Không, không.
Sinh gào to rồi vùng vẫy như điên, giằng ra khỏi Phương Lan rồi chạy như bay ra khỏi căn nhà, cắm đầu chạy về nhà mình, trong lòng vẫn hoảng hốt cực độ khi nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Phương Lan văng vẳng sau lưng.
Sáng hôm sau, Sinh lần vào thôn Đông hỏi thăm mọi người. Chàng được biết đúng là trong thôn có một người con gái tên là Phương Lan nhưng đã chết được hơn nửa năm, quan tài chôn ở bãi tha ma cạnh thôn. Sinh trở về nhà, người lên cơn sốt hầm hập, trong cơn mê sảng, chàng cứ lẩm bẩm:
– Phương Lan, đợi ta với, ta với nàng là vợ chồng mà, chúng ta đã hẹn sống với nhau suốt đời.
Mê man hơn một tuần lễ thì Sinh ra đi. Bạn bè chàng đều lấy làm thương tiếc trước cái chết của làng. Họ cùng nhau lo liệu việc chôn cất và báo tin cho gia đình chàng biết.
Từ đó về sau, vào những đêm tối trời, không trăng, hoặc những đêm mưa gió bão bùng, người dân thôn Đông và vùng lân cận thường thấy một đôi trai gái không mảnh vải che thân đang cười đùa, văng vẳng xung quanh là tiếng đàn nguyệt. Đôi trai gái này tác oai tác quái, thường gây tai vạ khiến người dân không chịu nổi, họ quật mồ của hai người lên, đem xương cốt thiêu ra cho, trộn với đồ ô uế rồi ném xuống sông. Linh hồn hai người phải bay về nhập vào cây gạo cổ thụ, lấy nó làm chốn nương thân. Từ đó cây gạo trở thành cây gạo ma, dao chém, rìu chặt cũng không làm nó suy suyển, hai con ma phong tình thỉnh thoảng vẫn hiện hữu gây tai vạ cho dân chúng trong vùng.
Năm Canh Ngọ, niên hiệu Thiên Hựu nhà Trần, có một nhà sư đi ngang qua vùng đấy, trời tối nên tạm nghỉ lại thôn. Vào thời nhà Trần, đạo Phật phát triển cực thịnh nên các vị sư hết sức được kính trọng. Dân thôn mời sư cụ nghỉ tại ngôi chùa của vùng, chùa trước đây rất uy nghi, được chăm sóc cẩn thận, nhưng từ hồi hai hồn ma nhập vào cây gạo, chùa đã bị phá hoại ít nhiều nên trông hơi tiêu điều.
Đêm đó, khi đang thiền định, nhà sư bỗng thấy văng vẳng tiếng cười đùa của nam, nữ. Tiếng cười ma quái vang vọng trong đêm cứ mồn một đập vào tai nhà sư. Đoán biết là có sự lạ, sư cụ phóng tuệ nhãn nhìn xem có chuyện gì lạ thì thấy có một đôi trai gái lõa thể đang đùa chơi với nhau bên gốc cây gạo. Cho là đôi trai gái mất nết không còn liêm sỉ gì mới làm như vậy, nhà sư không thèm để ý đến họ. Sáng hôm sau, trước khi đi, sư cụ đem chuyện đêm qua ra hỏi dân trong thôn, họ kể hết sự tình cây gạo có ma. Nhà sư nói:
– Ta cũng đoán đó là loài ma quỷ chứ không lẽ một vùng gần kinh đô như ở đây lại có chuyện trai gái trái luân thường đạo lý đến thế? Ta phải ra tay trừ bỏ nếu không bọn yêu quái này còn gây hại nhiều nữa.
Đêm đó, sư cụ lập một đàn tràng rồi làm phép, không biết sư cụ dùng phép gì mà sau ba canh giờ, lúc nửa đêm, dân thôn nghe thấy những tiếng động ầm ầm như sấm rồi họ thấy trong đám mây mờ trắng đục, có một đôi trai gái trần truồng, máu me đầy mình đang bay vật vờ đi xa. Sáng hôm sau, sư cụ nói với dân thôn:
– Ta đã làm phép hiệu nghiệm, tuy không giết được hai con yêu nhưng cũng làm chúng trọng thương và trốn đi biệt tích không dám quay về nữa, từ nay bọn chúng chắc không dám tác yêu tác quái nữa đâu.
Nói rồi sư cụ tạm biệt ra đi, dân trong thôn cảm tạ hết sức, đem tiền bạc rất nhiều tạ ơn sư cụ và hỏi thăm pháp danh. Sư cụ từ chối tất cả quà tặng, không nhận một chút gì, ngài chỉ nói pháp hiệu của mình là Pháp Vân rồi từ biệt mọi người lên đường.
…
Ở kinh đô Thăng Long khi đó có viên quan bộ Lễ tên Trần Nhược Chân, làm quan đã hơn 20 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai người lấy làm phiền muộn lắm. Năm Trần phu nhân 42 tuổi, bỗng bà mang thai, hết sức vui mừng vì sau bao nhiêu năm hy vọng, cuối cùng điều mong muốn nhất của mình đã đến, hai vợ chồng Nhược Chân đều thấp thỏm mong chờ đến ngày đứa con của họ ra đời.
Ngày mãn nguyệt khai hoa đã đến, Trần phu nhân sinh hạ một đứa con trai, hai vợ chồng mừng rỡ khôn cùng và bàn nhau đặt tên con là Trần Phi Long. Dường như ông trời đã cảm thương đến vợ chồng họ Trần nên một năm sau, Trần phu nhân lại mang thai và lần này là một đứa con gái, không thể diễn tả hết nỗi vui mừng của Nhược Chân, ông bà đặt tên cho đứa con gái này là Trần Tuyết Mai.
Hai anh em Phi Long, Tuyết Mai đều lớn nhanh như thổi, ngoan ngoãn hết sức. Phi Long được cha gửi gắm cho những đồng liêu có tiếng tài giỏi trong triều để con trai mình được văn ôn võ luyện đối với những người tài. Tuyết Mai cũng được giáo dục kỹ lưỡng về thêu thùa, cầm kỳ thi họa. Hai anh em đều làm vừa lòng bố mẹ. Thấm thoắt 15 năm trôi qua.
Đêm nay trời sáng trăng, không khí khá oi bức nên Phi Long không ngủ được, chàng lững thững đi ra hoa viên hóng mát, ở đó đang có người. Nhìn kỹ thì ra đó là Tuyết Mai, em gái của chàng. Hai anh em đứng nói chuyện một lúc. Bỗng một cơn gió thoảng tới, trong cơn gió có một mùi hương gì rất lạ. Hai anh em đang kinh ngạc vì không hiểu mùi hương lạ này xuất hiện từ đâu thì bỗng thấy hoa mặt, quay cuồng đầu óc, chỉ một lát sau, cả hai người đã mê man ngã lăn xuống đất. Khung cảnh xung quanh vẫn vắng lặng, vẫn oi ả. Trong nhà trong, Trần Nhược Chân và vợ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng người em trai của ông vừa từ quê lên chơi, dưới bếp, bọn gia nhân trai gái vẫn đang miệt mài với những công việc dọn dẹp, thêu thùa hàng ngày của bọn họ.
Tuyết Mai mơ màng… trong mắt nàng, anh Phi Long bỗng lớn hẳn lên, ra dáng một chàng trai cường tráng. Phi Long cũng nhìn em gái của mình, cô lớn vụt lên, ra dáng một thiếu nữ. Hai người đăm đăm nhìn nhau, trong tâm trí của họ dường như có một ngọn lửa, một sức mạnh nào đó đang điều khiển họ, buộc họ không tuân thủ theo suy nghĩ, hành động của chính mình.
Phi Long dìu Tuyết Mai đến chiếc giường thất bảo đặt cạnh đó, hai người quấn chặt lấy nhau, bỡ ngỡ bởi những va chạm mới mẻ. Áo quần hai người dần dần rơi xuống, hai thân thể lõa lồ áp sát vào nhau, ngả xuống giường. Bộ ngực nở nang của Tuyết Mai áp vào đầu Phi Long, bàn tay chàng từ từ miết nhẹ trên da thịt mềm mại của em gái, vuốt ve mãi làn da trắng mịn mát mẻ.
Cặp đùi thon thả của cô dính chặt vào bộ đùi nở nang, rắn chắc của anh. Mơ màng, cả hai cùng đi vào nhau, hòa nhập thân thể làm một, say sưa trong nỗi đam mê mới lạ và đầy thích thú này… Giây phút tuyệt diệu qua đi, cả hai nép sát thân thể vào nhau âu yếm sau những gì mà người kia dành cho mình. Bỗng căn phòng họ đang nằm như bị tách ra, cả hai sợ hãi khi thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên không, rồi hai người thấy mình được thả xuống một vùng đất lạ, xung quanh khá vắng vẻ, lác đác vài cây cỏ lạ, đáng chú ý là có một cây cổ thụ đứng sừng sững gần đó. Hai người ngỡ ngàng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, họ đi vòng quanh xem xét nhưng cũng không thấy gì lạ. Khi đến gần cây cổ thụ, họ nhận thấy trên đó có khắc chữ, hai người tò mò đến gần đọc xem trên đó ghi những gì…
Phi Long bừng tỉnh, chàng có cảm giác mình vừa trải qua một cơn mơ, chàng đưa mắt nhìn quanh, bỗng chàng kinh hoàng khi thấy Tuyết Mai đang nằm cạnh chàng, trên người không có một mảnh vải che, khi nhìn lại mình thì chàng cũng thấy mình đang lõa lồ. Quá sợ hãi trước cảnh tượng này, Phi Long run rẩy cả người, chàng định lay em gái dậy nhưng đúng lúc đó Tuyết Mai cũng hé mắt tỉnh dậy.
Nàng cũng hốt hoảng không kém khi thấy mình cùng Phi Long trong tình trạng khỏa thân cạnh nhau, trên cặp đùi trắng ngần lồ lộ của nàng có một vết máu dài còn tươi. Cả hai người thẫn thờ nhìn nhau, không hiểu ra sao nữa. Định thần nhìn lại thì Phi Long thấy đây là căn nhà mát ở góc vườn nhà chàng, bình thường nó ít được sử dụng vì nằm ở góc khuất, không hiểu sao chàng cùng Tuyết Mai lại có thể đến đây và cùng trong tình trạng khó nói thế này. Quần áo hai người được xếp gọn ghẽ ở gần đó. Quang cảnh thật lạ lùng. Tuyết Mai ấp úng nói:
– Trong cơn mơ, em thấy anh… anh… cùng em.
Phi Long cũng mệt mỏi đáp:
– Anh cũng nằm mơ em gái ạ, anh thấy chúng mình đã… gần gũi nhau trong mơ trên một chiếc giường thất bảo…
– Rồi sau đó em thấy chúng ta bị đem đến một vùng đất lạ.
– Và chúng ta đã đọc được một câu chuyện lạ trên thân cây đúng không?
– Vâng, anh ơi, chẳng lẽ chuyện đó lại là… lại là… có thật với chúng ta ư?
– Anh cũng không rõ em ạ, tại sao chúng ta lại như thế này. Anh nhớ em cùng anh đang nói chuyện ở hoa viên, rồi hình như chúng ta đã bị ngất đi, và bây giờ lại ở trong hoàn cảnh này.
– Anh ơi em sợ lắm, cha mà biết chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta thì người sẽ không bỏ qua đâu.
Tuyết Mai thổn thức khóc.
– Đừng sợ em ạ, chúng ta phải giấu kỹ chuyện này, không để cha biết, nơi này xưa nay ít người lai vãng đến, nhà mình lại đang có việc, chắc không ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta đâu.
Hai người nhanh chóng mặc y phục, sửa sang lại diện mạo. Tuy nhiên cả hai người vẫn còn thẫn thờ về sự việc vừa xảy ra. Trên đường đi vào nhà, Phi Long nói với em gái:
– Tuyết Mai ạ, có lẽ giấc mơ của chúng ta là rất quan trọng, nó nói lên nhiều điều lắm, anh nghĩ chuyện chúng ta biết trong mơ là… đúng đấỵ.
– Cái… gì… cơ?
Tuyết Mai run rẩy hỏi lại.
– Anh nghĩ nó là sự thật ư?
– Đúng thế em gái ạ, có lẽ đấy là sự thật, nếu không làm sao chúng ta có thể bỗng dưng lâm vào hoàn cảnh này được, từ nay chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.
Vừa nói Phi Long vừa quàng tay kéo sát Tuyết Mai vào người mình, cô cũng yếu ớt ngả mình vào vòng tay của anh.
– Ôi, chúng ta vừa trải qua một giấc mộng thật kinh khủng.
Cô mệt mỏi nghĩ vậy trên đường vào nhà.