Truyện Sex Chiếc xe kỷ niệm
Thằng Tim cuối cùng đã về nhà nhưng khi đó tôi đã ở ngoài thị trấn với bạn bè. Nó lại rời nhà ra đi trước khi tôi về nhà. Nó chỉ về có 2 ngày. Không phải là chuyện tôi đụ mẹ nó, nó không biết chuyện đó. Theo những người nhìn thấy nó, bạn cũ và ngay cả mẹ nó, đã cho tôi biết rằng, nó không còn là thằng Tim của ngày trước nữa. Nó khác trước, vì lý do nào đó không ai biết, rõ là nó có tâm trạng khác với trước đây. Nó ra đi đột ngột, không nói một lời.
Thằng Tim không xuất hiện trong hai năm tiếp theo. Sau đó, nó trở thành một viên chỉ huy trong lực lượng đặc nhiệm. Chúng tôi có vài bữa nhậu cùng nhau trong môt quán nhậu địa phương, ở đó cũng có vài gã vừa từ Việt Nam trở về. Họ giữ khoảng cách, có một sự tôn trọng kỳ lạ ngay khi họ nhìn thấy phù hiệu trong bộ quân phục của nó. Gần như là họ cảm thấy kinh ngạc về nó nhưng đồng thời cảnh giác, thậm chí sợ hãi. Tôi nhắc điều đó với thằng Tim nhưng nó lờ đi.
“Đụ mẹ nó” Nó nói, câu nói quen thuộc trong vài ngày nó về thăm nhà.
Nó không bao giờ kể chuyện chiến đấu ở Việt Nam, nhưng tôi có nghe những gã đó nhắc đến Cam pu chia và Lào sau khi họ say xỉn.
Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy thằng Tim. Nó không bao giờ trở lại nữa. Ồ, nó không bị giết chết đâu. Nó trở thành một tên lính đánh thuê. Bà Millie nhận bưu thiếp một lần mỗi năm và sau đó thì thường ít hơn. Không hề có lá thư nào, từ hàng loạt nước ở châu Phi, châu Á, Mỹ la tinh, bất cứ nơi nào có xung đột.
Tôi tiếp tục vui vẻ với mẹ của thằng Tim, thường cảm thấy lo lắng vì sợ nó phát hiện ra và không thích điều này. Nhưng mà khổ nỗi, nếu bạn được săn đón bởi cái miệng vui vẻ của bà Millie, hai chân mở ra, mông đít run rẩy, thì bạn sẽ làm gì?
Chuyện chỉ kết thúc khi tôi gặp Laura. Rõ ràng cô ấy là dành cho tôi. Ít nhất là đối với mẹ vì mẹ nói với tôi như vậy. Tôi cũng vài lần được chơi với bà Millie trong những lần về thăm nhà. Người đàn bà đó không hề từ chối lần nào vì tâm trí của bả đã được thiết lập rồi.
Chuyện là vậy đó. Tôi đụ đéo đến bơ phờ mà không bao giờ bị bắt gặp.
Nhưng đó không phải sự kết thúc của câu chuyện, hoàn toàn không phải.
…
Những gì tôi đã kể cho các bạn nghe hoàn toàn không phải là toàn bộ câu chuyện đâu.
Không hơn một tuần sau khi chúng tôi mân mê những tấm hình, thì một tin chấn động như một trái bom phát nổ, do bưu điện mang tới dưới dạng hóa đơn. Nó được chuyển tiếp từ địa chỉ cuối cùng của mẹ tôi, nhắc đến phí lưu kho của năm tiếp theo. Hóa đơn không nói rõ những gì lưu trữ, đó là một kho lưu trữ trong nhà, và tất cả phải thanh toán trong vòng 30 ngày hoặc những thứ đó sẽ bị tịch thu và thanh lý cho dịch vụ để hoàn lại.
Tôi đã gọi tới, nhưng các tiếp viên không biết có những gì trong phòng lưu trữ. Căn phòng được chủ sở hữu niêm phong và khóa trái lại để anh ta không thể mở ra, trừ khi tôi chứng minh là người chủ sở hữu đã chết và tôi là chủ sở hữu hợp pháp theo giấy tờ. Nếu tôi trình bày những văn bản công chứng về việc đó, anh ta sẽ mở khóa và cho phép tôi lấy hàng ra sau khi trả phí hoặc tiếp tục lưu trữ trong hợp đồng mới đứng tên của tôi.
Tuần sau đó, tôi lái xe đến cơ sở lưu trữ, mang theo hồ sơ giấy tờ hợp pháp và rất tò mò. Tôi tự hỏi mẹ tôi đã lưu trữ cái gì trong đó đã quá lâu như vậy. Nhân viên cho biết hợp đồng lưu trữ này là hồ sơ lâu đời nhất mà họ có, gần như được 20 năm rồi. Tại sao mẹ cần phải lưu trữ nó bên ngoài nhà của mình?
Với cảm nhận có một bí mật sâu thẳm, tôi háo hức nhìn chăm chú vào cánh cửa kim loại đang mở ra khi người tiếp viên nhấc nó lên. Nó dùng hai tay đẩy cánh cửa lên trần nhà.
“Một chiếc xe! ” Nó kêu lên.
Đúng là một chiếc xe, được bọc kín bằng tấm bạt.
Nó đứng lùi lại để cho tôi đi qua. Tôi bước vào trong, men theo chiếc xe để đến góc bên kia. Không còn gì khác ở trong phòng. Tôi cúi xuống nhấc tấm vải bạt. Nó lao tới giúp, nghĩ là tôi muốn giở tấm bạt ra mặc dù tôi chỉ muốn nhìn thử bên trong thôi.
“Con không biết xe này cũ cỡ nào nhỉ? ” Tên nhân viên nói, nâng tấm bạt ở đầu bên kia.
Cùng nhau mở ra một bên và tôi làm theo nó, kéo tấm bạt qua khỏi mui xe về phía bên kia chiếc xe. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng ngay khi lớp nước sơn hai tông màu đỏ và đen hiện ra trong ánh sáng lờ mờ.
“Wow, loại xe gì vậy chú? ” Thằng nhỏ hỏi. “Chắc là loại xe đời đầu của chiếc Lincoln? ”
“Không” Tôi trả lời, cảm thấy khó khăn khi nói. “Đây là xe Rambler đời 1959 của hãng American Continental” Tôi cho nó biết, giọng nói dần dần rõ ràng hơn.
“Xe gì ạ? ”
“Xe Rambler” Tôi lẩm bẩm, thả tấm bạt xuống sàn nhà rồi đi tới cửa tài xế.
Tôi mở cửa xe. Một mùi rất mốc. Tôi vặn người vào trong xe và ngồi sau bánh lái, bỏ qua thằng nhân viên đang nói gì đó. Bụi bay lên khi tôi ngồi lên ghế. Tôi nhìn quanh chiếc xe, rồi mở hộp găng tay. Nó trống rỗng ngoại trừ một xấp giấy tờ cũ và khô héo. Đó là những giấy tờ bảo hiểm cho năm cuối cùng mà xe được lưu hành, 1975. Đã 24 năm trước đây rồi, khoảng một năm sau khi tôi gặp Laura và 5 năm trước khi chúng tôi kết hôn.
Tôi đóng hộp găng tay lại nhưng giữ lấy những giấy tờ đăng ký. Tiếp tục kiểm tra, tôi nhận thấy chìa khóa xe đang treo lủng lẳng ở bộ phận đánh lửa. Tôi rút nó ra. Quay đầu nhìn qua ghế, thấy hàng ghế sau trống không. Tôi ra khỏi xe và bước ra ngoài nhà kho.
“Chú định giữ nó ở đây không? ” Thằng nhóc hỏi khi tôi mở cốp xe.
“Chú cũng không biết nữa. Dù gì cũng phải để tạm ở đây một thời gian”
“Được rồi” Nó nói xong liền bỏ đi. “Chú cứ ở đó và chừng nào đi về thì cho con biết” Nó ngoảnh mặt qua vai để gọi với lại.
“Ờ” Tôi nói, quay trở lại để nâng cốp xe lên.
Một cái bánh xe dự phòng, một hộp dụng cụ nhỏ, một cái mền cũ, một cái giỏ đi dã ngoại và một vài vỏ chai rượu. Ba loại cuối cùng đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đối với tôi.
…
Tôi còn nhớ những câu nói chê bai về chiếc xe Rambler của thằng con mình trước đây.
Giờ thì dường như thằng Tom nghĩ rằng chiếc xe trông “độc đáo” đối với một dự án lớn của nó trong khóa học về xe hơi trên trường. Nó với đám bạn có thể gây ngạc nhiên cho mọi người nếu như chúng nó tái hiện lại “di tích” từ quá khứ này.
“Thôi mà, anh yêu. Hãy để nó làm đi mà” Laura cứ thổi lỗ tai tôi. “Mẹ anh rất yêu thích chiếc xe này. Anh thử nghĩ đi, tại sao bả vẫn giữ gìn nó suốt từng ấy năm trong bí mật, nếu bả không yêu thích? ”
“Đúng đó ba” Thằng Tom bồi vào. “Thậm chí nó có thể là một thứ rất đáng giá. Ý con là, trời ạ, nó thuộc loại hàng hiếm đó”
“Nó cũng sẽ gợi lại những ngày tháng kỳ diệu trước đây, anh yêu à” Laura chêm vô, đang hỗ trợ sự đảo chính.
Tôi cảm thấy bị dồn vào chân tường. Tại sao tôi lại kháng cự? Công việc phục chế không tốn kém nhiều nếu ông thầy của thằng Tom để cho nó với đám bạn lấy nó làm dự án. Những kỷ niệm xưa đã tràn ngập trong đầu tôi ngay khi tôi mở một phần tấm bạt phủ xe Rambler. Điều gì nhỉ? Có điều gì đó đã thúc giục tôi nói không, nhưng, ngược với sự phán xét tốt hơn của tôi, tôi lại đồng ý.
“Thôi được rồi, ba đồng ý. Con có thể nhờ ông Martens, nhưng với điều kiện nó phải còn nguyên như xưa. Bà nội con không muốn thấy nó bị thay đổi đâu”
“Tuyệt lắm” Thằng Tom nhảy dựng lên vui mừng, tay phải giơ lên đấm vào không khí. Laura trông vẻ mặt rất hài lòng. Tôi biết vì cô ta tin rằng điều này sẽ tạo động lực cho thằng con trai của chúng tôi, vì nó đã không làm cho chúng tôi hài lòng về học lực và hạnh kiểm của nó ở trường. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi đồng ý.