Truyện Sex Chơi đĩ ở Thảo Cầm Viên
Chiếc xe đề ba rồi lao về phía trước, hai cậu học trò trẻ tuổi không ai nói với ai lời nào lướt đi giữa làn gió khuya cho đến khi xe dừng lại bên gốc cây, nơi hai thanh niên trước đó tạt vào.
– Tới rồi, xuống xe đi! Bước theo tao.
– Sao tối thui vậy mày?
– Thì phải tối mới qua mắt được tụi công an chớ! Ðứng đó chờ tao dựng xe…
– Ừ hén… hai thằng đi trước đâu mất tiêu rồi, xe tụi nó nằm đây. Sao ít xe ở đây quá vậy, bộ ít khách tới đây chơi lắm hả… sao tao thấy vắng tanh hà.
– Vào trỏng rồi, lẹ lên! Tiệc chắc bắt đầu rồi. Tụi kia có đường khác vào mày đừng lo, bảo đảm đông vui mà!
Hai cậu học trò lò dò vạch cỏ chui qua lỗ hàng rào vào trong.
– Mày có hộp quẹt không bật lên đi… tao không thấy đường, tao sợ sụp hố quá!
– Làm gì có hố ở đây, thằng Thành mượn tao cái hộp quẹt chưa trả… đưa tay mày đây tao hướng dẫn cho… Kia kìa, mày thấy không… mấy bóng người trước mắt đó…
– Cái gì đâu… không thấy? Bóng nào… nghe ghê quá vậy?
– Ðó! Ðó… sau mấy cái thân cây nằm gần bên tượng rồng Bảo Tàng Viện đó.
– Tượng rồng tao cũng không thấy nói chi mấy bóng người, mày nói mấy cái vệt trắng trắng phết qua phết lại đó hả?
– Ừ, nó đó, mấy em tập trung về chắc đông đủ rồi, bọn nó chắc kéo tới đây từ sớm. Ðêm nay quậy tưng lên cho coi! Tao nói mà…
– Bộ không sợ bảo vệ “lụm” hay sao?
– Bảo vệ bị mua đứt rồi, dám lên tiếng sao!
– Thì ra là vậy… nhưng tao vẫn không hiểu tại sao lại chọn sở thú, có rất nhiều điểm an toàn khác mà? Tân Hải Hà chẳng hạn…
– Sở thú rộng lớn, có thể chơi tới sáng, vừa ít tốn tiền vừa là bãi đậu dễ “đáp”… Thôi tới rồi! Mày tạm đứng đây, tao vô chào hỏi trước rồi ngoắt mày vô. Ở đây dành riêng cho member thôi, mày là lính mới để tao vô nói một tiếng trước mới được.
– Ừ…
Một bỏ đi vào trong, một ở lại. Ðứng bên gốc, cậu học trò nhút nhát có phần hơi sợ, nhưng những tiếng ồn ào gần đó làm anh ta yên tâm hơn.
Năm phút… mười phút trôi qua, không thấy người bạn trở lại, cậu ta đứng lên đi tới đi lui vòng quanh bên gốc cây và bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột.
Tiếng ồn ào gần đó chỉ còn lí nhí. Cậu ta lảm nhảm:
– Sao chưa thấy nó trở lại vậy cà, chắc là vui quá nên nó quên. Chờ thêm năm phút nữa nếu…
Bỗng nhiên ai đó khều lên vai cậu ta làm giật bắn lên. Tưởng là người bạn trở lại, cậu quay lại định mắng người bạn, nhưng chợt nhận ra không phải, cậu thốt lên:
– Ủa, xin lỗi, tôi tưởng là bạn… chị là…
– Chị… anh gọi tôi là “chị”, tôi còn nhỏ xíu à! – Cô gái đối diện cười húc hắc.
– Xin lỗi…
– Gọi em là em đi… Em là Thủy Tiên.
Nghe giọng nói ngọt ngào, cậu học trò thấy lòng khuấy động, lại nhìn nét đẹp ủy mị mơn mởn của người đối diện dưới ánh trăng vàng nhạt, cậu học trò cảm tình ngay, nàng quả vừa đẹp sắc sảo, vừa dễ thương hiền diệu… ít gặp ở những nơi u ám như thế này.
– Chị… em… Thủy Tiên có thấy người bạn của tôi lúc nảy vào đó không? Ði nãy giờ hơn 15 phút rồi… người mặc áo sơ mi trắng quần đen đó!
– Trong đó có tới mấy anh mặc sơ mi trắng quần đen, tụi anh đều là học sinh em biết ai là ai chớ. Bộ anh có hẹn với anh ấy ở đây hả?
– Ờ, nó nói đi một lát thôi mà nãy giờ hơn nửa tiếng rồi chưa trở lại. Thằng khỉ gió!
– Chắc bạn anh bận rộn với bè bạn rồi quên.
– Bận cũng phải trở lại báo với Vũ chứ. Quên… quên gì kỳ vậy, biết vậy Vũ không đi đâu…
– Em không biết nữa… mà thôi không có anh ấy cũng được vậy, một mình anh sợ sao.
– Không phải Vũ sợ… tôi… Vũ chỉ không quen đứng ở đây một mình. Ði tới đây chơi cho vui… mà lại đứng đây một mình… Thủy… Thủy Tiên thấy coi được không.
– Nhưng mà bây giờ có em ở đây với anh… hai mình rồi đấy!
Vừa nói cô gái trạc tuổi 18 vừa đưa tay ra nắm tay cậu thanh niên. Cảm giác đầu tiên là cái lạnh toát ra từ bàn tay của cô gái, nhưng vì sự xúc động được người đẹp nắm tay mình nên cậu quên mất đi cảm giác đó. Tim cậu đập rộn rã, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng. Hơi thở nhanh dần…
– Ơ… tôi… đúng rồi… có hai mình rồi… Vũ… hết sợ rồi.
– Thấy anh ít nói chắc là anh hiền lắm, phải hôn?
– Vũ không biết nữa. Mà bạn Vũ cũng nói là Vũ hiền. Có người còn nói Vũ khờ… Vũ ít đi ra ngoài chơi lắm…
– Bạn gái Vũ nói Vũ hiền hả?
– Không… Vũ chưa có bạn gái – chưa bao giờ có bạn gái.
– Anh ít tới đây chơi lắm phải hôn? Thấy anh lạ! Không có vẻ gì dân ăn chơi.
– Ðây là lần đầu tiên. Vũ chỉ muốn đi cho biết không có ý ăn chơi gì đâu… đâu có tiền!
– Anh biết đây là đâu rồi gì?
– A, tôi có nghe nói chỗ này là dzậy dzậy đó… nhưng bây giờ nhìn Thủy Tiên tôi không tin là thiệt. Có thật là…
– Có gì anh cứ nói thẳng ra đi.
– Có thật là… là Thủy Tiên… làm gái hay không? Sao nghe cách nói không giống thứ dân đó.
Bỗng nhiên cô gái buông tay cậu học trò ra, dựa lưng vào thân cây gần đó, vén mái tóc thề sang một bên, mặt quay về hướng khác không nói năng gì. Thấy bộ không ổn, cậu học trò ra chiều giải thích cho câu nói hơi trực tính của y vừa rồi.
– Xin lỗi Thủy Tiên vì đã xúc phạm tới. Thật tình Vũ nghe bạn Vũ nói vậy chứ Vũ thiệt không có ý nói vậy… xin lỗi Tiên… xin lỗi thiệt mà… Ðừng giận…
– Không, anh không có lỗi chi cả, Thủy Tiên chỉ thấy hơi buồn thôi.
– Buồn chuyện gì, cho Vũ xin lỗi… Thủy Tiên đừng buồn nữa nghen… đi mà!
– Không, em không buồn anh. Em chỉ thấy buồn cho mình. Lời của anh nói không phải không đúng, quả thiệt em làm gái… nhưng…
– Nhưng sao hả Thủy Tiên?
– Nhưng đó chỉ là do hoàn cảnh thôi…
Cậu học trò vỗ “đét” lên đùi.
– Vũ đoán ngay ra là vậy… chứ thấy Thủy Tiên dễ thương như vầy lẽ nào… lẽ nào…
– Anh nói chơi đó hả? Em mà dễ thương?
– Nói thiệt, Vũ học gần hết cấp ba nhưng chưa thấy ai dễ thương như Thủy Tiên. Chẳng lẽ chưa từng ai khen Thủy Tiên đẹp… Vũ nói thiệt đó!
– Em không dám nhận lời khen của anh đâu… chắc bây giờ em đang đứng trong bóng tối nên anh mới nói vậy, lúc ra ánh sáng anh chê em cho coi!
– Bây giờ cũng sáng nè… em coi trăng to quá! Ðủ sáng rồi…
Im lặng một lúc, cô gái lên tiếng:
– Hay là mình đi tới bên kia đi anh. Chỗ này có gió lớn em sợ lạnh. Bên kia nhìn trăng sẽ rõ hơn. Thấy anh coi bộ cũng thích ngắm trăng?
– Ờ được. Vũ cũng thấy hơi lạnh… Ừ, Vũ thích ngắm trăng… má Vũ hay nói Vũ là một con người lãng mạn.
– Thủy Tiên cũng thấy anh là người lãng mạn.
– Sao Thủy Tiên nói vậy? Chẳng lẽ nhìn bề ngoài thì biết sao?
– Qua cách ăn nói từ tốn chậm rãi của anh, em đoán thế!
Cô gái chìa tay ra cho cậu học trò nhút nhát nắm. Trong bóng tối nhập nhòa, cậu có phần bạo dạn hơn, tuy rằng trái tim cậu như nhảy khỏi lồng ngực.
– Sao em không qua chơi chung với đám bạn bên đó – Cậu bỗng đổi cách xưng hô.
– À, em không thích chỗ đông người, với lại em không thích ồn ào.
– Hèn chi em ra đây phải không?
– Hồi nãy bên đó em nhìn qua thấy anh đứng lóng ngóng một mình định tới hỏi thăm anh.
– À, thì ra vậy. Anh (đổi cách xưng hô) cũng thích chỗ yên tĩnh hơn. Bên đó chắc có tới hai chục người, hả em?
– Không, chỉ khoảng mười người thôi. Ba gái bảy trai. Hình như còn tới thêm nữa…
– Ủa vậy sao chia thành đủ cặp được.
– Không sao, họ tính được mà. Chủ yếu là quậy cho vui đó thôi, đâu cần chia đủ cặp.
– Thủy Tiên ra đây một mình có bị họ nói gì không? Coi như mất một người đẹp rồi.
– Nói gì chớ, em ra đây là tự nguyện mà đâu có ăn chia với ai đâu mà nói.
– Thật sự đến bây giờ anh cũng không nghĩ là em làm cái nghề này…
Cả hai im lặng.