Truyện Sex Chuyện bựa thời đi học
Thi đại học, mình đã nói với các bạn là mình không học khối A. Nhưng mình vẫn đi thi khối A. Nhớ hôm ý đến sớm, bê cái ghế giáo viên ra giữa bục giảng ngồi. Bọn nó bước vào thấy mình, hoảng hồn tìm chỗ ngồi vì tưởng mình giám thị (áo sơ mi quần tây, tóc thì dài ngoằng nhìn cũng già khú đế).
Ngồi cạnh 1 bạn, chỉ nhớ bạn ý đến từ Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Mình khoe mình học lớp ban A, bạn ý mừng như bắt được vàng, cậu cho tớ xem bài nhé. Ok thôi, mình tốt bụng mà. Toán thì làm qua loa. Hóa thay số từ kết quả lên ra cái số đẹp đẹp chẵn chẵn là khoanh. Lý thì úp đề 1 bên, ngồi khoanh theo cảm hứng. Bạn kia chép lấy chép để, cảm ơn rối rít. Năm ý mình thi khối A được 10 điểm 3 môn
Thi khối D, lặn lội về HN. Thi xong môn đầu ok, chờ chiều thi môn thứ 2 thì đi bộ tìm chỗ ăn, giữa trưa đi bị say cmn nó nắng. Chiều thi toán không làm được gì, chỉ ngồi lau nước mắt nước mũi. Thế là tạch. Về nhà không dám ngẩng lên nhìn ai, cũng không ai dám nói gì sợ mình tự kỉ.
Rồi bắt đầu ở nhà ôn thi đại học lại. Cũng đi học thêm môn Toán. Nhưng học được 3 tháng thì quá là buồn ngủ vì phải dậy sớm nên quyết định ở nhà ngủ cho lành. Trong 3 tháng cũng may mắn được thầy quan tâm, bạn chú ý. Vì là có mang theo 1 con rùa tên là Tiểu Anh Hùng (cấp 3 mình được gọi là Đại Anh Hùng vì hay đọc truyện kiếm hiệp, nghiện truyện đến nỗi cái gì cũng quy ra truyện). Cả giờ cứ ngồi nhìn con rùa bò, bò hết bàn rơi xuống đất cạch cái lại nhặt nó lên, cho nó bò…cứ thế… Hôm nào không mang rùa thì thơ thẩn nhìn ra cửa sổ. Thầy nhắc “H à, xe của các bạn không cần em trông đâu”. Quay vào được vài phút, lại nhìn ra cửa sổ, thầy lại gọi… Nghỉ học ở nhà thì chỉ có ngủ, tất nhiên là không thể ngủ công khai được. Cứ có người ở nhà là ngồi lên giường, bỏ bàn lười ra học. Mọi người đi vắng là gấp bàn ngủ. Nghe tiếng cạch mở cửa là lại bật dậy dựng bàn lên. Cứ thế.
Đi thi năm 2, chọn lấy chọn lui một cái trường (vì mất hết cả tự tin), cuối cùng chọn cái trường được thi nhờ ở nhà, không phải về HN. Đúng là thi ở nhà thì tự tin lên hẳn, vì cả phòng có mỗi mình thi trường ấy. Cho các bạn chép bài mái thoải, lại ngồi cạnh 1 bạn học giỏi. Thế là 2 đứa bàn trên quay xuống, 2 đứa bàn dưới nhòm lên, đứa bên phải quay sang nhìn bài 2 đứa mình. Thầy cô giám thị cũng khá là dễ.
Thi xong về quê chơi. Lúc biết tin có kết quả, tay run run gọi tổng đài, vừa gọi vừa nấu ăn, run đến nỗi đang xào gan đổ luôn bát nước hến vào nấu rồi vội vàng chắt ra. Lúc người ta đọc kết quả, không tin vào tai mình nên nhờ đọc lại. Lúc biết đỗ cmnr, hét như con điêng từ nhà ra bếp. Và thế, em đã trở thành sinh viên.
Cái chuỗi ngày chơi bời liên miên và học hành lười biếng, mưa nghỉ, nắng quá nghỉ, ngủ dậy muộn nghỉ, lên lớp thì ngủ mơ giật mình các kiểu bắt đầu. Thậm chí còn không biết cả mặt cô giáo. Vẫn thấy, đi học đại học đúng là quá phí thời gian mà, ra trường chả làm cái gì liên quan đến cái mình đã học. Cũng may là mình ít đi học chứ không thì…Hầy!
Kể nốt chuyện đi học. Xưa học dốt chuyên môn lấy sách giải ra chép. Có lần bị gọi lên bảng. Lấy bọc sách thường, bọc vào quyển sách giải mang lên chép, thỉnh thoảng sửa đổi câu từ một tí. Chép xong đi xuống mặt nhăn nhó: Bài này khó quá cô ạ. Em nghĩ mãi mới ra. Cô đọc bài trên bảng rồi cho 10 điểm.
Lần khác vẫn bị gọi lên bảng môn ấy (Hóa, cô quý mình mà). Lần này thì cô không cho cầm vở cầm sách gì cả. Lên bảng chả nghĩ ra cái gì, viết rồi xóa, viết rồi xóa, túa cả mồ hồi hột. May bọn bạn ngồi dưới biết mình bí nên giả vờ trao đổi bài với nhau, nhưng nói 1 cách rất là to đủ cho mình nghe thấy. Mừng như bắt được vàng. Và hình như cũng được 10 điểm. Cô còn khen mình với bọn khóa dưới là mình học giỏi.
Nói về chuyện nhắc bài thì có muôn vàn chuyện hay ho. Một lần thằng bạn bị gọi lên đọc bài Sóng của Xuân Quỳnh. Thằng bé gọi là căng mắt ra nhìn khẩu hình miệng của bọn ở dưới. Đọc câu được câu không, ấp a ấp úng, đến khổ cuối chả hiểu nó nhìn kiểu gì mà thốt ra câu: “làm sao ta nhớ ra” (Thay vì “Làm sao được tan ra” ). Cô đuổi xuống: Không học thì làm sao mà nhớ ra được, 0 điểm. Một cách nhắc bài khác tinh vi hơn là khi 1 đứa bị gọi lên bảng các môn đọc thuộc thì bọn bàn đầu có trách nhiệm mở sách ra để trước mặt, thằng bị gọi thì cố gắng đứng gần quyển sách nhất có thể và cũng căng mắt ra để đọc những dòng chữ ngược (vì thế mà mình đọc chữ ngược hơi bị giỏi). Nhưng mắt thì suýt lác toàn phần.
…
Hồi xưa hay có trò viết thư cho nhau. Có lần con bạn ngồi cạnh được nhận thư, mình đòi đọc nó không cho. Mình bảo không cho thì mình sẽ mách cô là nó đọc thư trong giờ. Nó cũng không cho. Mình đứng dậy “Em thưa cô”. Con bé giật bắn đút thư vào trong ngăn bàn. Cố quay xuống hỏi làm sao -“Cho em ra ngoài ạ”
Trước hay làm việc với bọn nước ngoài, có lần có 2 thằng người Đức nhìn mặt rất là ngu sang. Dẫn chúng nó đi chơi 1 vòng Hà Nội rồi tối sang chảnh lên tầng 20 hay 21 gì đó của Sofitel ngồi (1 lon coca vãi cả 80k). 1 trong 2 thằng gọi 1 ly cocktail được trang trí bằng 1 bông hoa lan. Mình buột miệng bảo: ở Việt Nam bọn tao ăn cả đồ trang trí. Rồi quay ra ngắm cảnh HN (ngồi đó view quá là đẹp). Được lúc quay sang thấy thằng kia mồm đang nhai, mình hỏi mày ăn cái gì đấy, nó bảo: Tao đang ăn bông hoa @@.
1 lần khác vẫn là thằng bé, dẫn nó đi ăn Kem Tràng Tiền, nói: Ở Việt Nam bọn tao ăn được cả cái que của cây kem. Thế là thằng bé cũng cho vào mồm nhai ngấu nghiến.
Lần khác làm với bọn Hàn và Nhật, rủ chúng nó ăn đặc sản Việt Nam là thịt chó, chúng nó từ chối không ăn vì cho rằng quá kinh dị. Chạy ra chợ mua thịt chó nướng xiên về bày ra ăn tối, bảo chúng nó đó là thịt lợn. Chúng nó ăn rồi nức nở khen ngon. Nói chung là mình không dám nói sự thật.
Làm với bọn nước ngoài cũng rõ nhiều chuyện rắc rối. Có 1 bạn người Đức, con gái, 3 vòng như một, chiều cao thì không rõ còn cân nặng tầm 90kg, tối đi bar sàn các kiểu, rồi nhập nhằng với 1 thằng bé. Hôm sau nó chạy đến báo với mình là nó bị thằng bé hấp diêm. Cả lũ nhìn nhau không biết với thân hình đồ sộ ấy thì ai có thể hấp được, cuối cùng không giải quyết được nên bạn ý bỏ về nước
Có hôm lười đi làm, sáng dậy nhắn tin cho sếp “em bị sốt mọc răng, cho em nghỉ buổi sáng”. Số quá nhọ, chiều đến có bao nhiêu là đồ ăn, mọi người mời thèm nhỏ cả dãi ra nhưng vẫn giả vờ “em bị đau răng quá, không ăn được”
Năm ngoái, đi làm viễn thông chả biết cái mô tê gì đã bị vứt cho 1 đống báo cáo sự cố ngồi xem rồi dịch các kiểu. Đọc thấy có từ microwave không hiểu tại sao lò vi sóng thì lan quyên gì đến viễn thông, sau này mới biết nó là viba (truyền dẫn). Một lần khác, 1 anh kỹ thuật trong Sài Gòn gọi ra hỏi: “Em ơi, cái trạm này nó bị đổ, ăng ten bị nghiêng, theo em thì có nên nâng lên không?” Vãi cả hỏi, đến cái trạm hình thù nó ra làm sao còn chưa kịp nhìn. Nhưng mà rất là giỏi giấu dốt nên hỏi lại “Anh đi check trạm chưa, theo anh thì có cần nâng lên không?” Anh ý bảo “Anh nghĩ là cần em ạ” – “Vậy thì anh cứ nâng thôi”. Phù! Sau này pờ rồi, ngồi đọc báo cáo sự cố như thật, gọi điện hạnh họe nhà thầu. Đến nỗi mà đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã nghe thấy: “Em ơi em đừng hành anh nữa, anh sắp chết rồi”. Nói chung là đi đâu mặt mũi cũng vênh váo