Truyện Sex Chuyện của Liên – Tác giả Cu Zũng
Sau hôm làm tình với anh Trường, ơn giời là anh không hề nhắc lại chuyện Nhóc Con bị kích thích nữa, Liên hú hồn cứ tưởng anh nghi ngờ chuyện gì. Mà nói đi cũng phải nói lại, anh cũng không thể trách Liên được vì thực ra Liên có làm gì đâu, nếu có thì chỉ là trong suy nghĩ thôi, chứ hành động bên ngoài Liên hoàn toàn không có làm gì vi phạm cả.
Nhưng qua chuyện đó, Liên cũng rút ra cho mình được một bài học là cũng không nên “trêu” con kiểu như vậy nữa. Bộ áo dài mới cuối cùng đã được lãnh đạo Ngân hàng phê duyệt trở thành đồng phục cho tất cả cán bộ nhân viên nữ của Ngân hàng. Liên cùng lúc được phát 3 bộ mặc đổi hàng ngày.
Hôm nay đến lạ, từ sáng tới giờ không có hồ sơ vay nào phê duyệt nên Liên khá là rảnh rỗi, từ sáng tới giờ toàn lên mạng xem tin tức lung tung, không chủ đích. Rảnh việc, Liên chợt nghĩ đến bố chồng. Dạo gần đây ông vui vẻ, yêu đời hẳn ra. Rất năng nói, năng cười. Liên và anh Trường đoán không nhầm thì ông và cô Hằng xôi có tiến triển gì đó. Mặc dù ông chưa có thông báo gì chính thức, anh Trường và Nhóc Con có bóng gió hỏi ông thì ông chỉ cười trừ nói là không có gì. Nhưng linh tính của người đàn bà thường nhạy cảm hơn đàn ông, Liên biết chắc là bố đã “có gì” rồi, chữ “yêu” hiện rõ trên từng nét mặt, trên từng cử chỉ và câu nói.
Cũng gọi là mừng cho bố, có được một niềm vui nho nhỏ lúc tuổi về già, cả Liên và anh Trường đều yên tâm hơn vì có thế nào thì “con chăm cha cũng không bằng bà chăm ông”. Vợ chồng Liên sẵn sàng vun vén nếu thực sự hai bên đều đồng tình nhất trí. Chỉ không biết con của cô Hằng có đồng ý hay không thôi.
Nghĩ đến bố, tự nhiên lại tò mò, không biết giờ này bố đang làm gì ở nhà. Bình thường theo lịch của ông vẫn kể lúc vợ chồng Liên đi làm, buổi sáng ông dậy sớm cơm nước cho cả nhà, khi cả nhà đi làm rồi thì ông dọn dẹp, lau nhà lau cửa, buổi chiều khoảng 2 giờ là ông sang nhà cô Hằng làm xôi rồi đến 4 giờ về đi chợ nấu cơm cho cả nhà. Cơm nước xong ông sang rủ bà đi bộ quanh hồ Hoàng Cầu, có hôm còn rủ nhau sang tận vườn hoa Trần Quang Diệu bên kia đường. Có thể là quanh hồ đông người quá nên ông bà rủ nhau sang chỗ vườn hoa, ở đó vắng vẻ và có nhiều ghế đá, có tí mắm tí mẻ gì còn làm được.
Nghĩ là làm, Liên mở trang web trực tiếp hình ảnh camera ở nhà ra. Cũng ít khi Liên mở trang web này vì hồi bố chưa lên thì bình thường ở nhà không có ai. Đăng nhập user name là “nhoccon” và nhập passwords là ngày tháng năm sinh của Liên thì 3 ô chọn hiện ra, ô thứ nhất là ở cổng nhà, quay được cái cổng và phần ngõ trước cổng. Ô thứ 2 là toàn bộ phần sân trước nhà. Còn ô thứ 3 là toàn bộ phòng khách và một nửa phòng bếp. Đợt anh Trường lắp camera này cũng khá hiện đại, nó lưu trữ dữ liệu được 72 giờ, có chế độ hồng ngoại quay đêm và còn thu được cả tiếng nữa.
Camera 1 và 2 không có ai, khi Liên chọn vào camera 3 thì thấy có người. Ô, là cô Hằng đang ngồi một mình ở ghế salon trong phòng khách. Không nhìn thấy bố đâu. Liên chăm chú theo dõi, bản tính tò mò của đàn bà trỗi dậy, Liên muốn xem hai ông bà nói chuyện gì. Có phải chuyện yêu đương hay không? Thế là Liên lấy tai nghe, bấm vào hình cái loa ở trên màn hình. Ngay lập tức có tiếng phát ra. Tiếng bước chân.
Và đúng như vậy, bố từ trong phòng bếp đi ra, trên tay cầm 2 cốc nước. Vừa đi ông vừa hỏi:
– Em dọn hàng rồi à?
Cô Hằng khép nép ngồi ở ghế, trông cô không được tự nhiên lắm. Cô rất ít sang nhà Liên, Liên đoán thế, chỉ có bố là hay sang nhà cô thôi.
– Vâng, em vừa dọn xong, mà anh hẹn em sang đây có chuyện gì à? Sao không để chiều sang làm xôi rồi nói một thể.
Liên nhìn thấy bố rất nghiêm túc, ông đặt 2 cốc nước lên bàn, trước mặt mình và trước mặt cô Hằng, rồi ông đặt hai tay lên đùi, hơi ngoảnh về phía cô Hằng:
– Em uống nước đi. Có chuyện riêng anh muốn nói với em, chiều sang đấy vừa làm vừa nói không tiện.
– Vâng, thế có chuyện gì ạ. Mà em nói trước, chuyện lần trước anh nói với em là em không đồng ý đâu. Chúng ta là bạn thì được, còn chuyện kia thì…
Vì là camera full HD chuẩn 1080 nên Liên rất rõ khuôn mặt của từng người, tiếng âm thanh cũng rất rõ ràng. Liên thấy khuôn mặt bố hiện lên một nỗi thất vọng vô bờ bến. Đến đây Liên đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện của 2 ông bà. Đại loại kiểu như bố đã từng tỏ tình với cô Hằng một lần rồi nhưng bị cô ấy từ chối, giờ ông gọi bà sang đây để nói lại một lần nữa. Liên hồi hộp theo dõi tiếp phản ứng của bố.
– Thì sao? Hằng thấy đấy, anh rất chân tình với em. Từ khi gặp em lúc vợ chồng thằng Trường làm cỗ tân gia anh đã ấn tượng với em rồi. Rồi khi biết được hoàn cảnh của em cũng gần giống với của anh, anh và em có sự đồng cảm nhất định trong cuộc sống. Không phải kể cả khi anh chưa lên trên này, anh và em nói chuyện qua điện thoại thôi cũng rất hợp nhau đó sao.
Cô Hằng ấp úng, có lẽ cô đang bị tấn công và có sự rung động nhất định, bố chồng Liên tỏ tình mùi mẫn thế cơ mà. Y như anh Trường hồi tán Liên, cũng kiên trì từ hồi năm 2 đến tận khi ra trường Liên mới nhận lời.
– Thì em biết là thế, nhưng…
Bố chồng cướp lời của cô Hằng, có lẽ ông cũng đoán được cô Hằng bắt đầu xao động:
– Em cũng biết là, vì em mà anh mới chuyển hẳn lên trên này ở với vợ chồng thằng Trường, cũng chỉ vì anh muốn hai đứa mình được ở gần nhau hơn. Chứ nếu không vì em, có lẽ anh sẽ ở quê tới tận lúc chết.
Giọng cô Hằng lí nhí:
– Thì tự anh quyết lên trên đây chứ có phải em xui đâu.
Được đà, bố chồng tấn công tiếp. Liên theo dõi câu chuyện mà cũng hồi hộp như xem một bộ phim hành động. Cầu mong cho cô Hằng bị bố thuyết phục, Liên đang cổ vũ cho bố:
– Hay là em còn suy nghĩ về các con. Vợ chồng thằng Trường và cả thằng cháu nội của anh đều nhất trí anh đến với em. Chúng nó nói là ủng hộ anh. Em sợ các con em không đồng ý à?
Cô Hằng ấp úng, Liên có cảm tưởng như cô muốn nói gì đó lắm nhưng ngại không dám nói thẳng ra:
– Không… không phải chuyện mấy đứa nhà em.
– Thế là chuyện gì? Có phải em lo hàng xóm, họ hàng dị nghị không? Chuyện này em cũng nên nghĩ thoáng một chút, thời buổi bây giờ chuyện người già như chúng mình bầu bạn với nhau cũng là lẽ thường tình. Với lại anh và em cũng là cô đơn lâu rồi chứ có phải là quan hệ ngoài luồng gì đó đâu.
Nói đến đây, bố mạnh dạn đưa tay cầm lấy bàn tay của cô Hằng, nhưng cô rụt lại ngay đúng như kiểu thiếu nữ thẹn thùng lần đầu tiên đi chơi với bạn trai.
– Không, cũng không phải chuyện đó.
Bố thở dài, chắc trong đầu đang suy nghĩ gì đó ghê gớm lắm để tiếp tục tấn công cô Hằng:
– Thế là vì chuyện gì? Hay em nghĩ là anh già rồi không còn xí quách gì nữa. Em không biết đấy thôi, anh vẫn còn khỏe lắm, gì chứ cỡ như thằng Trường còn không bằng anh đâu. Không tin em…
Cô Hằng vỗ đánh đét vào cánh tay của bố:
– Vớ vẩn, ai nghĩ đến chuyện đấy. Già rồi còn mất nết.
Có vẻ như bố đã hết tìm ra lý do, mặt ông nhăn nhó nhìn đến tội nghiệp, ông uống một ngụm nước như để lấy lại bình tĩnh:
– Thế thì vì lý do gì? Em phải nói cho anh biết chứ.
Đến lượt cô Hằng uống nước, có vẻ như cô sắp nói ra suy nghĩ thật của mình:
– Anh Chiến này, thực sự thì em rất quý mến anh, nhưng đó thực sự chỉ như một người bạn thôi. Em không thể đến với anh được. Còn nếu như em làm điều gì đó khiến anh hiểu lầm tình cảm của em thì anh cho em xin lỗi. Thôi, em phải về đây.
Nói xong cô đứng dậy, định đi ra cửa thì bố bất chợt làm ra hành động liều lĩnh. Ông ôm dịt lấy bà từ phía sau, từ góc nhìn của Liên không biết là bàn tay bố có bóp vào bộ ngực “xôi” khổng lồ của Hằng hay không nhưng thấy vòng tay ông ở phần trên ngực:
– Hằng, em đừng đi, em phải trả lời anh là tại sao chứ. Em cứ đi như thế này thì anh phải làm sao?
Cô Hằng gồng người lên để gỡ hay cánh tay lực lưỡng của bố ra, rồi cô quay người lại:
– “Bốp!”, Một cái tát đau điếng của cô Hằng vào thẳng mặt bố.
Ông chưa kịp la lên thì cô Hằng mặt đỏ tía tai:
– Sao anh dám bóp…
Ồ, hóa ra vừa rồi phán đoán của Liên là chính xác, bố chồng vừa bóp vú cô Hằng, ai bảo vú cô to thế cơ mà, đến Liên thỉnh thoảng mua xôi gặp cô còn ghen tị nữa là.
Bố chồng vừa xoa má vừa ấp úng, có vẻ như ông biết mình có lỗi nên không có giận dữ gì mặc dù trên mặt vẫn in hằn bàn tay của cô Hằng:
– Anh… anh… xin lỗi. Hằng… Hằng… đừng…
Cô Hằng mặt đùng đùng, cô đứng im tại chỗ bắt đầu nói:
– Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau nữa thì anh đừng có mà nhìn mặt em. Em không muốn nói nhưng đến nước này rồi em cũng nói thẳng cho anh biết. Mặc dù chồng em mất được hơn chục năm rồi, nhưng đến giờ em vẫn chưa quên được anh ấy. Vì vậy em không thể đến với người đàn ông khác. Thế thôi.
Nói xong, cô Hằng đi thẳng ra cửa, biến mất khỏi tầm quan sát của camera. Liên lại nhìn về bố, thấy thương bố ghê, từng này tuổi rồi còn tỏ tình thất bại, mà thất bại một cách thảm hại, thất bại đến nỗi không còn có cơ hội thứ 2. Người ta đã nói là chưa quên được chồng cũ, vậy thì còn cớ gì nữa. Không lẽ cố gắng gượng ép để sống với một người phụ nữ mà người ta vẫn còn mong nhớ đến người đàn ông khác. Anh Trường mà biết chuyện này cũng sẽ không đồng ý để bố đến với cô Hằng, Liên cũng vậy.
Một cái lo nữa là không biết có vì chuyện này mà bố bỏ về quê không? Giờ ông đã một thành viên không thể thiếu trong gia đình, rất quan trọng. Có ông ở cùng, việc gia đình trở nên nhẹ nhàng hơn với Liên rất nhiều.
Nhìn ông ngồi thùi lùi ở ghế salon, hai tay ôm đầu, mắt nhìn xuống đất. Liên thấy lo lắng, không biết có nên gọi cho anh Trường để nói cho anh biết chuyện vừa mới xảy ra hay không. Mà chuyện này nói trên điện thoại cũng dài dòng, thế nên Liên không gọi, để tối về hai vợ chồng ôm nhau rồi Liên kể sau vậy.
Chính vì lo lắng cho bố nên Liên không tắt camera, vẫn cứ để đấy xem bố làm gì, biết đâu bố nghĩ quẩn lại làm điều gì đó dại dột thì toi. Mặc dù trường hợp này rất khó xảy ra, bố 65 tuổi rồi chứ có ít ỏi gì đâu, bố cũng trải qua trăm vạn đắng cay cuộc đời, một chút chuyện thế này chắc không đánh gục được bố đâu.
Nhưng Liên đã nhầm.
Thấy ông đứng dậy, đi về phía bếp, một lát sau, ông cầm ra chai rượu trắng, chai rượu vẫn uống hàng ngày của ông. Ông không rót ra cốc, mà ngồi trên ghế, ngửa cổ tu ừng ực. Đến gần chục ngụm mới dừng lại, đặt chai rượu xuống bàn, mắt nhìn về phía cửa, miệng ông lẩm bẩm:
– Tại sao? Tại sao lại thế? Nếu em không quên được người ta, nếu em không có tình cảm gì với anh tại sao tối nào em cũng đi bộ cùng anh, rồi em để cho anh sang làm cùng em. Anh phải hiểu thế nào đây? Hằng ơi, tại sao lại thế. Sao đời tôi lại khổ thế này, vợ trước đã thế rồi, đến tận giờ mới tìm được một người mà mình thích thì lại ra nông nỗi này.
Nói xong ông lại tu thêm vài ngụm nữa.
Qua mấy câu lẩm bẩm của ông, Liên đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Ông và mẹ chồng Liên không hạnh phúc? Sao Liên không nhận ra nhỉ? Hay là Liên không sống gần ông bà nên không biết. Vẫn biết là ông bà đến với nhau là do gia đình mai mối, nhưng ở cái thời ấy, chuyện ấy là bình thường mà, có đến nửa cặp vợ chồng kiểu ấy chứ có ít đâu, họ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc đến đầu bạc răng long đấy thôi.
Liên lại thương bố thêm một bậc nữa. Bố lại tu rượu, miệng lẩm bẩm, giờ tiếng của ông bé quá nên Liên không còn nghe rõ được gì.
Chuyện có vẻ căng, bố vẫn thường uống rượu vào mỗi buổi tối lúc ăn cơm, nhưng chưa bao giờ Liên thấy ông uống nhiều như vậy, người thất tình thường tìm đến rượu. Đã đến lúc Liên phải can thiệp, ngộ nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì có mà hối hận cả đời.
Liên lấy máy điện thoại ra gọi anh cho Trường, bảo anh ấy về nhà xem ông thế nào. Chưa kịp bấm số thì Liên phải dừng lại vì Liên thấy bố chồng nằm ngửa ra, ông cởi khuy quần dài rồi tụt hẳn ném ra ngoài, trên người ông chỉ còn lại quần đùi và áo phông.
Liên chưa biết ông định làm gì thì gần như ngay lập tức ông tụt thêm cái quần đùi nữa xuống đến tận đầu gối.
Liên há hốc mồm phải lấy tay bịt miệng mình lại vì sự việc bất ngờ diễn ra, Liên còn không kịp phản ứng là tắt camera thì đã thấy cái dương vật đen thùi lũi như đít nồi, đen đến không thể đen hơn. Nó to và dài tương đương của anh Trường, cứng thì khỏi phải nói vì Liên thấy nó tưng tưng lắc lư chĩa lên trần nhà.
Không lẽ… bố định…
Đúng như Liên phán đoán, ông định… thủ dâm đây mà.
Lúc này Liên lại đấu tranh tư tưởng mới chết chứ, nửa muốn tắt cam đi, nửa muốn xem tiếp vì tò mò không biết bố từng ấy tuổi rồi còn có thể làm gì được đây. Hoàn toàn là bản tính tò mò của đàn bà thôi chứ lúc này Liên hoàn toàn không bị khêu gợi về mặt tình dục.
Nếu đã nhìn thấy thằng bé của bố ở tình trạng kia thì Liên biết nhu cầu tình dục của ông vẫn còn, thậm chí là còn “rất ra gì và rất này nọ” nữa. Nó cứng thế cơ mà, y như của Nhóc Con lúc buổi sáng.
Mắt Liên dán vào màn hình máy tính, cũng may, bàn làm việc của Liên ở phía cuối, ở sau là tường nên không ai có thể nhìn vào màn hình làm việc của Liên. Bố một tay cầm dương vật, bắt đầu tuốt lên, tuốt xuống, tốc độ nhanh dần, miệng bố đang liên tục gọi tên cô Hằng, bố đang tưởng tượng được làm tình với cô Hằng đây mà:
– Hằng ơi, Hằng… Anh muốn bóp vú em, vú em to lắm. Anh muốn địt em, anh muốn em phải khóc lóc xin anh ngừng địt em.
Càng nói ông càng xóc tợn, càng lúc càng mạnh mà Liên còn loáng thoáng nghe được tiếng kêu phát ra từ dương vật ông.
– Anh biết em có nhu cầu tình dục, anh nhìn dưa chuột bọc trong bao cao su ở thùng rác nhà em. Em cũng thủ dâm hàng ngày giống như anh phải không? Tại sao em lại không có anh thỏa mãn em. Hằng ơi.
Ui choa ơi! Bố vẫn thủ dâm hàng ngày. Thêm một bí mật của bố mà Liên vừa phát hiện ra. Tầm này mà ông vẫn thủ dâm hàng ngày, điều đó chứng tỏ ông còn khỏe lắm, hơn cả anh Trường. Cũng phải thôi, anh Trường có vợ xinh dâm bên cạnh, 2 – 3 ngày làm một cái thì cần gì phải thủ dâm nữa. Bố cô đơn nên mới phải dùng biện pháp này.
Còn cô Hằng, cô lấy dưa chuột rồi lồng bao cao su vào rồi thủ dâm sao, giống với trường hợp chị Mỹ Anh rồi. Ôi cuộc đời, lắm hoàn cảnh éo le. Cứ như Liên là hạnh phúc nhất, có chồng thỏa mãn lại còn có thú vui tình dục tưởng tượng với con trai nữa chứ. Ai hơn Liên nào.
– Anh địt cho nát lồn em này, cho chừa cái tội từ chối anh này. Buồi anh địt thật mạnh vào lồn của em này. Hằng ơi, đau lồn chưa. Đau chưa này. Xin anh địt nhẹ đi, xin đi em.
Chết thật, không ngờ bố chồng lại máu chiến thế. Nhìn cái cách ông xóc rất mạnh, lại mấy lời khẩu dâm của ông, Liên cũng đoán ông thuộc mô típ thích làm tình mạnh bạo. Cái này rất hợp với Liên, anh Trường thì chỉ được chốc nhát là mạnh thôi, còn lại toàn dưỡng sức bảo toàn lực lượng. Nói vậy thôi, chứ Liên vẫn không ham muốn gì bố chồng đâu nhé, ít nhất là ở thời điểm này.
25 phút, 25 phút sau ông mới bắn tinh, một dòng tinh trùng đặc sệt bắn thẳng lên trời rồi rơi xuống bụng ông trong tiếng rên rỉ sướng khoái và những lời khẩu dâm điên cuồng nhất với cô Hằng. Nếu cô Hằng mà chứng kiến cảnh này không biết cô sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây, một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu Liên, cực kỳ điên rồ mà trước nay Liên chưa bao giờ nghĩ tới. Đúng, là điên rồ nhưng Liên sẽ làm. Liên copy đoạn vừa rồi vào một cái USB rồi cất vào trong ngăn bàn, camera chỉ lưu được 72 giờ, Liên phải copy ngay không nó trôi qua mất. Biết đâu sau này cần sử dụng thì sao, nếu không cần thì hủy đi là được.
…
Buổi chiều, lúc tầm 3 giờ, Liên lại mở camera một lần nữa nhưng không có ai. Nếu bình thường giờ này bố đang sang nhà cô Hằng làm xôi. Không biết sau chuyện sáng nay thì chiều ông có đi nữa hay không. Tự nhiên Liên thấy lo lo. Định gọi điện cho bố xem thế nào thì đồng loạt thấy tin nhắn của 2 người đàn ông mà Liên yêu thương nhất đời đến, cùng lúc mới tài chứ, cứ như là 2 người đang ở cạnh nhau không bằng. Nhưng chắc không phải đâu, anh Trường đang đi làm, còn Nhóc Con đang đi học mà.
Liên đọc của chồng trước, ưu tiên người đầu ấp tay gối với mình: “Tối anh không ăn cơm ở nhà đâu, anh đi tiếp khách về muộn”
Dạo gần đây tần suất anh Trường đi “tiếp khách” hơi bị nhiều, lần mò lại trí nhớ, thì đúng là từ khi có cậu Hoàng lên làm Chủ tịch anh Trường hay phải đi tiếp khách nhiều hơn. Không biết là có phải đi thật không hay là lại “hư” gì bên ngoài. Lần nào anh về muộn Liên cũng đều khéo léo kiểm tra mùi trên người, trên quần lót và cả trên “đứa bé” nữa nhưng tuyệt không có điều gì khả nghi cả. Mùi dương vật nồng nặc đúng kiểu từ sáng tới tối chỉ để đi đái, không sạch sẽ giống như là vừa được rửa sạch, không có mùi dâm thủy đàn bà. Là vợ Liên bắt buộc phải làm thế để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Đàn ông lăng nhăng bên ngoài là dễ đánh mất mình lắm.
Có lần lúc rảnh rỗi, Liên cũng tự đặt ra câu hỏi cho chính mình. Rằng nếu mà anh Trường có tí mắm tí mẻ bên ngoài, kiểu như là bóc bánh trả tiền thì Liên sẽ làm gì? Có tha thứ cho anh không? Ở môi trường làm việc của anh, lại cũng có điều kiện tài chính một chút thì không thể không tiếp xúc với những việc như thế.
Và Liên đã tự trả lời mình như thế này: Liên sẽ tha thứ cho anh nếu anh lỡ lần 1 lần 2. Có thể lúc đó Liên sẽ vô cùng tức giận và cay đắng vì mình bị phản bội, nhưng vì gia đình, vì Nhóc Con Liên sẽ tha thứ cho anh, miễn là anh biết sai và không lặp lại.
Nhưng giả sử có trường hợp anh Trường cặp bồ cặp bịch bên ngoài, nuôi vợ bé, có mối quan hệ lâu dài với tình nhân thì Liên nhất định sẽ không tha, thà mất tất cả chứ kiên quyết không tha.
Ấy ấy ấy, là nghĩ dại lúc rảnh rỗi chẳng có việc gì làm thôi, chứ Liên tin tưởng anh Trường 100% rồi. Mười lăm năm vợ chồng không phải là ngắn ngủi, vợ chồng Liên chia sẻ ngọt bùi cùng vượt qua biết bao nhiêu khó khăn và cám dỗ. Giờ đây hai vợ chồng vẫn tình cảm như vừa mới cưới hôm qua thì đủ biết anh yêu vợ như thế nào. Có mỗi Liên là hơi hơi có lỗi với anh tẹo thôi. Chỉ tí tẹo thôi.
Liên nhắn lại cho anh: “Vâng ạ, anh tiếp khách thì uống rượu ít thôi nhé. Em đợi anh về”. Thế đấy, ngọt ngào như thế thì chồng nào mà không yêu không muốn nhanh nhanh chóng chóng xong việc mà rúc vào háng vợ cơ chứ. Các anh có thấy đúng không?
Liên hiểu công việc của anh và rất thông cảm cho anh. Cũng như anh hiểu công việc của Liên vậy, hồi mới cưới, Liên cũng vừa mới làm sales tài chính cá nhân nhiều lúc cũng phải đi sớm về muộn, khách hàng thì đa phần là nam giới, nhiều lúc cũng có khách hàng không lịch sự, đong đưa các kiểu. Nếu chồng không hiểu và không tin vợ thì không thể làm nổi.
Anh nhắn lại ngay: “Tối nhé”. Kèm theo biểu tượng khuôn mặt cười bí hiểm. Câu “tối nhé” gần như là ám hiệu của hai vợ chồng, nó là tiếng lóng, tiếng rút gọn của câu sau: “Liên ơi, vợ yêu của anh ơi, tối nay mình địt nhau nhé”. Hihihihihi, chết thật, Liên bậy quá. Nghe anh nhắn “tối nhé” mà Liên nứng ngay được mới tài chứ.
Liên cũng gửi lại anh biểu tượng khuôn mặt cười bí hiểm. Vậy là nhận kèo rồi.
Hết chồng lại đến con. Liên mở tin nhắn của Nhóc Con ra, ô hay, bố con nhà này bảo nhau hay sao ấy nhỉ: “Mẹ yêu xinh đẹp, tối nay cho con ngủ ở nhà thằng Quang nhé. Bọn con ôn thi học kỳ ạ. Sáng mai con đi học luôn”.
Thỉnh thoảng 3 ông con vẫn rủ nhau sang nhà Quang ngủ qua đêm, có chị Mỹ Anh quản lý nên Liên cũng yên tâm, từ trước tới nay cũng không có việc gì xảy ra.
Liên nhắn lại: “Thế quần áo có chuẩn bị chưa mà sang luôn?”
Nhóc Con: “Không cần đâu ạ, con mặc lại đồng phục, quần sịp thì mượn của thằng Quang”.
Liên: “Ừ, nhớ học hành nghiêm chỉnh đấy”
Nhóc Con: “Vâng, con biết rồi. Yêu mẹ”.
Liên như nhớ ra điều gì đó, vội nhắn thêm: “Thế tối nay ai pha sữa cho mẹ?”. Quả đúng như vậy, giờ sữa Liên pha không còn ngon nữa, uống nhạt thếch chẳng muốn uống.
Nhóc Con: “Mẹ uống tạm 1 hôm đi, mai con đền. Hì hì hì hì. Thôi con vào học đây, hết giờ ra chơi rồi”.
Liên nhắn lại bằng một biểu tượng khuôn mặt có 2 dòng nước mắt.
…
Tiện máy điện thoại, Liên hỏi trên nhóm “Hội 3 mẹ tâm lý” xem Thùy Trâm và chị Mỹ Anh có biết việc này không thì cả 2 đều nói là bọn nó cũng vừa xin phép mẹ xong. Liên yên tâm hẳn.
Hết chồng và con, giờ lại đến bố chồng, dở dang lúc vừa nãy Liên không nhìn thấy bố ở nhà, đoán là bố cũng không sang nhà cô Hằng làm xôi đâu, hồi sáng vừa mới cãi nhau mà. Liên bấm điện thoại gọi cho bố. Rất lâu sau, đến gần hết chuông mới có tiếng thưa yếu ớt của ông, Liên thở phào nhẹ nhõm vì bố còn thưa máy là không có chuyện gì xảy ra:
– Liên à.
– Vâng, bố có chuyện gì mà con nghe giọng bố mệt thế ạ?
Liên biết tỏng là bố thất tình rồi nhưng không dám nói, chẳng dại mà khai là mình lén nhìn trộm bố quan camera.
– Bố không sao, chỉ hơi mệt tí thôi. Có chuyện gì thế?
– Bố đang ở nhà hay làm chỗ cô Hằng đấy ạ?
– Ở nhà thôi, bố đang trên phòng, nằm nghỉ tí. Mà sao con gọi giờ này có chuyện gì à?
– À không ạ, còn gọi về bảo bố tối nay anh Trường và thằng Tuấn không ăn cơm ở nhà, chỉ có bố con mình thôi. Mà bố mệt thì cứ nghỉ đi ạ, để lát con về con qua chợ mua thức ăn rồi nấu cũng được, bố không phải nấu đâu ạ.
– Thế à, thế cũng được. Con về đi chợ hộ bố. Bố nằm nghỉ tí.
– Vâng, bố nghỉ ngơi đi ạ.
Thế rồi Liên cúp máy, Liên đoán là bố vẫn còn đang say rượu, hơn cả là bố đang buồn vì chuyện tình cảm. Ôi zời, chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế, người trẻ, trung niên và người già đều gặp cả. Tối nay phải nói chuyện này với anh Trường để có biện pháp mà động viên bố vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bố mà đòi về quê là to chuyện.
…
Hai bố con ngồi ăn cơm mà không khí đượm buồn. Bố hôm nay ít nói hẳn, từ đầu bữa đến giờ ông im lặng ngồi uống rượu, thỉnh thoảng gắp miếng này miếng kia cho có thôi chứ uống là chính.
Liên gắp cho bố một miếng thịt gà rang, nhẹ giọng hỏi bố:
– Bố có chuyện gì à? Sao hôm nay con trông bố buồn thế.
Nghe con dâu hỏi, bố lắc đầu, mắt vẫn buồn rười rượu như chẳng muốn trả lời:
– Không có chuyện gì đâu. Con đừng lo lắng.
Liên đương nhiên không dám cầm đèn chạy trước oto nói về chuyện cô Hằng được, chuyện bề trên mình can thiệp không tiện, với lại mình là con dâu chứ không phải con gái. Nếu bố muốn bố sẽ tự khắc nói.
– Vâng, có chuyện gì bố phải nói với vợ chồng con đấy bố nhé.
– Ừ bố biết rồi.
Thế rồi ông lại uống, lại uống và ăn thì rất ít. Đến khi Liên ăn xong cũng là lúc ông đứng dậy, cầm chai rượu đang uống dở lên theo:
– Con dọn hộ bố nhé. Bố ăn xong rồi.
– Vâng, bố cứ để con.
Ông nói xong thì đi thẳng lên cầu thang, Liên định hỏi hôm nay ông không đi bộ nữa à, nhưng lại thôi, hỏi như vậy thì lại đánh vào nỗi đau của ông mất. Nhìn ông cầm chai rượu dở theo mà Liên lắc đầu. Thương bố.