Truyện Sex Chuyến đi phượt đáng nhớ
Cô phục vụ dẫn chúng tôi đi theo con đường lát đá tới một cổng vòm bằng hoa trắng đỏ, tím lẫn lộn được bện lại. Thật không hiểu là một party lại có thể làm hoành tráng như thế này.
Quỳnh Thy và Bảo Hân đi theo sau tôi và Bảo, chúng tôi gặp sếp Tiến Anh đứng chào quan khách ở cổng vòm như là đám cưới. Đứng bên cạnh sếp Tiến Anh mà một người phụ nữ trông còn khá trẻ so với tuổi, áng trừng hơn 50 dáng vẻ sang trọng, nếu không có mái tóc lốm đốm bạc thì tôi nghĩ chỉ tầm 45 là cùng. Tôi gật đầu chào hai người và chìa tay định bắt.
– Con chào bác, chúc mừng sinh nhật anh.
Bảo Hân quay sang bà kia chào rồi nhoẻn cười với Tiến Anh. Tôi còn ớ người chưa biết làm thế nào thì Tiến Anh khẽ gõ vào đầu Bảo Hân cái.
– Cái con bé ngốc này, làm lộ mất bí mật của anh rồi, anh định chút nữa mới thông báo cơ.
Thì ra hôm nay là sinh nhật của sếp Anh, thảo nào có nhiều người tôi không biết mặt biết tên ngoài mấy người ở công ty tôi, tôi thầm nghĩ. Tôi quay sang bà bên cạnh rồi sếp anh lễ phép chào.
– Cháu chào bác.
– Chúc mừng sinh nhật sếp.
Bà ta khẽ gật đầu chào với tôi, mỉm cười lịch sự. Sếp Anh vui vẻ vỗ vai tôi rồi quay sang giới thiệu với mẹ của mình.
– Giới thiệu với mẹ, đây là H trợ lý mới của con. Cậu này bị ngâm lâu quá giờ con mới khai quật được.
– À, cô rất vui – Bà ta khẽ mỉm cười, cái cười mỉm rất giống với Bảo Hân.
– Anh ấy là nhân tài đấy – Bảo Hân chen vào
– Ừ! Tiến Anh đã nhìn người thì không sai được.
Bà ta đưa tay ra bắt tay tôi với dáng vẻ rất lịch lãm, toát ra nét sang trọng và quý tộc, còn tôi thì ngượng ngùng lúng ta lúng túng.
– Cha bố cô, thế đứa em tôi đâu sao không thấy tới? – Mẹ sếp Anh vui vẻ khoác tay Bảo Hân
– Mẹ con bị lên huyết áp nên phải hủy vé máy bay không về được, cũng mấy tháng rồi không được gặp bác mẹ con nhớ lắm đấy.
– Ừ! Thôi kệ nó bảo giữ sức khỏe, vài hôm nữa cô có việc sang bên đấy thì thăm nó luôn.
– Vâng, được thế thì tốt quá, mẹ con sẽ mừng lắm – Bảo Hân mỉm cười.
Thằng Bảo thấy thế cũng bắt chước tôi chào hỏi. Khách khá đông nên chúng tôi chỉ có một chút thời gian để làm quen sau đó đi thẳng vào trong, không nói chuyện được nhiều.
– Đợi bác và Tiến Anh xong sẽ vào với các con ngay nhé – Mẹ sếp Anh vui vẻ.
– Vâng.
Quỳnh Thy ngượng ngùng líu ríu đi sau chúng tôi, có lẽ nó quen với những nơi vui vẻ chứ không đậm màu khách sáo và quý tộc như thế này. Chúng tôi ngồi vào một bàn nhỏ trong góc gần với cái sân khấu, ở đây có thể vừa quan sát sân khấu vừa quan sát được mọi người.
– Mẹ sếp Anh trẻ nhỉ? – Thằng Bảo hỏi nhỏ
– Ừ! Mà mày không nhớ sinh nhật sếp à?
Tôi hỏi thế vì cái thằng này là chuyên gia nịnh bợ, cái mồm dẻo quẹo của nó áp dụng với các sếp thì rất okie nhưng với người con gái trong tim nó thì lại như bị ngậm hột thị, đến lạ.
– Tao xem rồi, tận 5-7 cơ, không phải hôm nay – Nó ngán ngẩm
– Hì! Tại hồi đó bác sinh ra anh Anh thì bị ốm, nhà lại nghèo nên không có ai làm giấy khai sinh được, mãi tận năm sau nữa mới làm được chứ thực ra sếp Anh năm nay là 35 tuổi rồi.
– Ơ thế à? Sao sếp bảo hơn anh có 4 tuổi? – Tôi ngạc nhiên.
– Thì anh ấy nói theo tuổi chứng minh thôi, chứ tuổi thật thì khác – Bảo Hân cười.
– Ừm! – Tôi trả lời
– Èo ôi! 35 tuổi mà còn chưa lấy vợ kìa, chán thế – Quỳnh Thy trở lại bình thường tuôn ra cái giọng nhão nhoẹt.
Cái giọng của nó làm cả ba chúng tôi phá lên cười. Bảo Hân che miệng cười xong rồi lại đột nhiên trở nên trầm tư.
– Thực ra sếp Anh cũng khổ, năm hơn 20 tuổi có yêu rồi, họ yêu hơn 7 năm nhưng rồi… – Bảo Hân lắng giọng xuống
– Sao? Em nói tiếp đi, sau đó chia tay à?
– Không phải đâu – Bảo Hân trầm buồn
– Vậy là… – Tôi suy nghĩ
– Chị ấy bị tai nạn
Haizz. Tôi, Bảo và cả Quỳnh Thy thở dài..
– Từ đó tới giờ anh ấy chẳng mở lòng với ai cả. Nhưng mà chẳng sao đâu, dạo này hình như anh ấy đang yêu hay sao ấy nên thấy vui vẻ lắm. Hì – Bảo Hân cười
– Thế à? – Thằng Bảo ngạc nhiên.
– Vâng, em nghe mang máng từ mẹ thế thôi chứ cũng chưa gặp. Hỏi anh Anh thì anh ấy chẳng nói, chỉ cười.
– Liệu có gặp hôm nay không nhỉ? – Quỳnh Thy lẩm bẩm.
Bảo Hân cười mỉm không nói gì. Chúng tôi bị tiếng kính coong của chiếc thìa và đĩa chạm vào nhau được khuếch đại cắt ngang câu chuyện. Bên trên sân khấu là một cậu MC trẻ với sếp Anh và mẹ.
Sau vài câu giới thiệu qua loa và đại khái, cậu MC đưa micro cho mẹ sếp Anh.
– Chào tất cả mọi người. – Bà ta chậm rãi. Tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ và ngước lên nhìn về phía bà ta.
– Hôm nay là sinh nhật con trai thứ của tôi là Tiến Anh. Ngoài nhiều bạn bè thân hữu hôm nay đến dự còn có các cổ đông của công ty. Tôi chọn ngày đặc biệt này ngoài việc chúc mừng sinh nhật còn muốn công bố một thông tin quan trọng. Đáng lẽ việc thông báo này phải là việc của con trai lớn của tôi hiện là TGĐ nhưng do con trai lớn của tôi hiện đang công tác ở nước ngoài nên tôi với cương vị chủ tịch HĐQT sẽ thông báo thay.
Giọng bà ta lành lạnh và trịnh thượng, nhưng cũng toát ra vẻ vui mừng trong giọng nói. Bà ta ngước mắt xuống nhìn phía dưới một lượt, đảo quanh. Phía dưới có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Sau đó bà ta tiếp tục.
– Việc hợp tác giữa tập đoàn THG của chúng ta và tập đoàn Á Đông hiện đã được ký kết. Tập đoàn Á Đông với cơ sở phân phối rộng khắp cả nước sẽ độc quyền phân phối toàn bộ sản phẩm của chúng ta. Đây là một sự kết hợp đông tây mà chúng tôi nghĩ đôi bên sẽ cùng có lợi. Hôm nay chúng ta sẽ nâng ly trước hết vì sinh nhật của Tiến Anh con trai tôi đã.
Bà ta nâng ly lên, vài người đứng dậy sau đó tất cả cùng nâng ly lên như chúc tụng. Có vài tiếng cười vui vẻ và vỗ tay nhưng hầu hết những người như chúng tôi ở đây chẳng hiểu gì cả. Tôi thấy sếp Tiến Anh đứng trên sân khấu có vẻ ngượng ngùng, thậm chí hơi khó chịu nhưng cũng làm theo. Thật lạ.
– Sao bác lại làm thế nhỉ? – Bảo Hân thì thầm ngạc nhiên.
– Anh chả hiểu gì cả – Thằng Bảo làu bàu.
Tôi đang định hỏi Bảo Hân một vài điều cho rõ thì trên sân khấu bà mẹ sếp Anh vẫn chưa rời.
– Bây giờ chúng tôi xin giới thiệu bà Khả Ngân, chủ tịch tập đoàn Á đông và con gái sẽ cùng chúng ta mừng sự kiện hợp tác này.
Dưới phía đằng sau có hai người đi ra từ trong bóng tôi. Một người phụ nữ đẹp dường như không tuổi với một người con gái nhỏ nhắn dáng vẻ quen thuộc trong bộ váy đầm màu trắng trẻ trung bươc ra, đó là Khả Vân.
Tôi ngạc nhiên quá đỗi, nhìn trân trân vào cái sự bất ngờ của tạo hóa này. Hóa ra Khả Vân chính là con gái của bà chủ tịch không tuổi này. Khả Vân líu ríu bước theo ngượng nghịu, không có vẻ gì là tự tin như lần trước đứng trên sân khấu cả.
– Và lần thứ hai chúng ta nâng ly sẽ là chúc mừng cho sự kết hợp hoàn hảo này. Bà Khả Ngân, tôi rất vui được hợp tác với bà.
Bà ta khẽ chạm ly rượu với mẹ Khả Vân, phía dưới mọi người cũng cùng nâng ly chúc tụng. Tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, chỉ biến trân trân đứng nhìn em.
Tôi nghe có phía dưới xì xào bàn tán, bình luận gì đó nhưng không rõ. Khả Vân của tôi đứng trên sân khấu cứ như là bị bắt ép vậy.
Ngược lại với vẻ trịnh trọng của bà mẹ Tiến Anh thì mẹ Khả Vân có vẻ rất tự nhiên, bà ta cầm lấy micro từ tay bà mẹ Tiến Anh rồi xởi lởi.
– Bà chủ tịch nói hơi quá lời, việc hợp tác vốn dĩ nõ sẽ diễn ra vì hội đủ nhiều yếu tố thuận lợi cho cả hai phía. Chúng tôi cũng rất vui mừng vì đã đạt được thỏa thuận với quý công ty. Và thôi không nói nhiều về việc này nữa. Hôm nay là sinh nhật của cháu Tiến Anh con trai chủ tịch thì chúng tôi cũng mang đến một món quà chúc mừng. Cháu Khả Vân nhà tôi hôm nay sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Tiến Anh bằng một bài hát. Mọi người vui vẻ lên nào.
Bà ta nâng ly lên, với vẻ mặt tươi cười và trẻ trung so với tuổi, cái không khí có phần nặng nề sau mấy lời của bà mẹ Tiến Anh đã bị xua tan hẳn, như một làn gió mát thổi tan những áng mây đen vậy. Khả Vân líu ríu cầm lấy micro, phía trong nhạc dạo đã nổi lên, hai bà mẹ biết ý vẫy tay chào khách và lui vào hậu trường, cả sếp Tiến Anh cũng vậy. Trước khi lui đi tôi thấy anh ta mỉm cười với Khả Vân, một nụ cười nửa động viên, nửa trân trọng và cảm ơn vậy.
Cả nhóm chúng tôi ngồi xuống và xì xào bàn tán. Chỉ có tôi và Quỳnh Thy vẫn trân trân đứng nhìn.
– Làm gì mà hai người đứng như phỗng thế – Thằng Bảo làu bàu.
– Ờ.
Tôi và Quỳnh Thy giật mình ngồi xuống. Tôi quay sang Quỳnh Thy hỏi nhỏ.
– Em chơi với Khả Vân lâu thế mà không biết à?
– Em có biết gì đâu, chị ấy cũng thoải mái như tụi sinh viên em thôi, có ai ngờ chị ấy là con của chủ tịch Á đông đâu cơ chứ – Quỳnh Thy thì thào đủ để tôi nghe thấy.
– Ừ! Lạ thật – Tôi thắc mắc.
– Em cũng cảm thấy y như anh vậy – Quỳnh Thy thở dài.
– Ừ – Tôi cũng ngán ngẩm cùng Quỳnh Thy.
– Hai người gì mà thì thào ghê vậy? – Bảo Hân hỏi
– À không có gì – Tôi và Quỳnh Thy đều chối.
Thằng Bảo và Bảo Hân hết nhìn nhau và quay sang nhìn tôi không thể hiểu nổi, hai người đó chắc đang thắc mắc về tôi và Quỳnh Thy lắm. Nhưng ở phía trên kia Khả Vân đang hát bằng giọng hát trong trẻo của mình làm cho không chỉ tôi và Quỳnh Thy mà tất cả mọi người đều phải ngước mắt lên nhìn em, nghe em, và thưởng thức.
– Khả Vân hát hay thật – Bảo Hân chép miệng
– Ừ! Thua gì Nhung khểnh đâu – Thằng Bảo phụ họa
– Nhung khểnh là ai? – Bảo Hân ngạc nhiên.
– À, ca sĩ Hồng Nhung ấy mà, nhưng mà giờ hết khểnh rồi, nhiều tiền sướng thật. – Nó chép miệng ra vẻ thở dài.
– Hi hi! Mơ nhiều tiền để sửa cái răng bên xô bên lệch và vàng khè toàn mùi thuốc lá của anh à? – Quỳnh Thy xen vào
– Con bé này im ngay – Thằng Bảo nạt nộ.
Bảo Hân tủm tỉm cười trước cái trò của hai anh em, không khí nhất thời lại trở lại vui vẻ. Phía trên kia Khả Vân vẫn say sưa hát, em cứ lúc nào hòa mình vào giọng hát là quên đi tất cả, như là sống trong lời ca vậy, thật hoàn hảo.. Nhưng dù sao trong tôi tôi vẫn thích giọng của em, cái giọng nhí nhảnh như chim chích khi nhấm nhẳng bài 500 miles lúc đi Hà Giang ấy, giọng hát như đi thẳng vào tim tôi.
– Chào mọi người
Sếp Tiến Anh vỗ vào vai tôi và nhoẻn miệng cười. Nhưng sếp không đi một mình, đi cùng Tiến Anh là một người đàn ông, một người đàn ông rất quen khiến cho máu tôi như sôi lên.