Truyện Sex Chuyện tình buồn
Rời quán cafe lúc mới 2 giờ chiều, nàng đã bắt mình đi chợ kẻo không kịp! Tội nghiệp Phương vừa mệt vừa buồn ngủ mà vẫn phải phục vụ cho mình với tụi bạn. Phương thích nấu nướng thì thích thật nhưng với cái kiểu chăm chỉ quá đáng thế này thì chắc phải xem lại.
Hai đứa lê thân đi chợ phục vụ cho buổi nhậu. Khệ nệ ôm được một đống đồ sau vài vòng lượn lờ mệt lử. Tối nay lũ bạn lại được dịp trầm trồ với khả năng nấu nướng của Phương, còn mình sẽ được dịp lên mặt cho lũ bạn ghen tị vì sở hữu một cô gái truyền thống như thế. Mình thích nhậu, chính xác là thích ngồi với bạn bè bên bàn nhậu. Sau những lúc làm việc căng thẳng mệt mỏi thì bia rượu không đơn thuần là đồ uống mà còn là cái cớ để bạn bè gặp nhau chia sẻ bớt những muộn phiền thường nhật, rồi ngày mai lại tiếp tục căng mình ra cày cuốc kiếm sống.
Vừa về đến nhà thì có điện thoại của mẹ. Mình quên mất là không bảo mẹ mai hai đứa mới về, chắc mẹ suốt ruột nên gọi hỏi.
– Sao chưa về hả?
– Hôm nay con còn bận trên trường mà mẹ, sáng mai bọn con về.
– Cả hai đứa hả?
– Vâng, thì mẹ chả bảo thế còn gì?
– Uhm, sợ nó ngại đi xa nên chỉ bảo nó thế thôi.
– Thánh chỉ mà không nghe!
– Thế để mai mới thịt gà, hôm nay bắt định thịt rồi mà chẳng thấy chúng mày về. Bố mày cứ đi ra đi vào.
– Vâng, mai con về.
Phương lại gần thì thầm
– Mẹ à?
– Ừ, mẹ tôi.
– Biết rồi! Tôi hiểu hết đấy! Không phải nhắc!
– Đùa tí mà đã cáu….
Lê thân ra ngoài nằm chứ ở trong bếp với nàng ấy thì kiểu gì cũng ăn mắng hoặc ăn đánh, thôi ra ngoài vừa khỏe thân vừa được ăn. Nằm tha thẩn trên ghế được một lúc thì thấy chuông điện thoại Phương kêu ầm ầm – Điện thoại của mẹ Phương! – Ngày gì mà cả mẹ đẻ lẫn mẹ vợ đều gọi thế này? Mình lật đật vác điện thoại vào cho nàng, thì thấy đang trong nhà vệ sinh.
– Điện thoại này, mẹ gọi.
– Mẹ nào thế?
– Mẹ bà chứ chả lẽ mẹ tôi.
– Nghe đi, bảo tôi đang trong nhà vs! Bảo mẹ tí gọi lại.
– Nghe điện thoại con gái người ta bảo nó đang ở trong nhà vệ sinh, bà muốn tôi bị xẻo luôn hả?
– Nghe đi, không sao đâu, mẹ hiền lắm
Đó chỉ là cái cớ thôi, mình biết – Phương muốn mình tiếp xúc với mẹ, vừa để thăm dò thái độ của mẹ vừa để xem mình ăn nói ra sao. Ẩn sâu sau mỗi hành động của con gái đều là những ý tứ mà phải đau đầu mới hiểu được. Sau này lấy nhau chắc nói một mình phải tự hiểu đến 8,9 chứ hiểu 7 phần có khi vẫn bị quy vào tội thiếu tinh tế.
Khẽ khàng gạt điện thoại
– Alo ạ.
– Alo, ai đấy?
– Dạ cháu chào bác, cháu là Cường bạn Phương ạ. Phương đang bận chút nên nhờ cháu nghe hộ bác ạ.
– Thế Phương nó đâu mà để cháu cầm máy thế này?
– Dạ tụi cháu hôm nay đang liên hoan nhóm với nhau, Phương tay đang bẩn nên bảo cháu nghe điện thoại. Phương rửa tay xong sẽ gọi lại cho bác ngay ạ.
– Ừ, cảm ơn cháu nhé! Cái con này!
– Vâng, không có gì bác ạ.
– Cháu tên gì nhỉ?
– Dạ cháu tên Cường ạ.
– Thế …… nhà cháu ở đâu?
– Dạ, nhà cháu ở *** ** bác ạ.
– Thế cháu làm gì?
– Dạ cháu là giáo viên ở trên này bác ạ.
– Uhm, thế tí bảo nó gọi lại cho bác nhé.
– Vâng thưa bác.
Tắt máy, thở phào, ngồi đần ra một lúc thì Phương mới ra . Tim đập, chân vẫn chưa hết run, may mà không nói năng gì linh tinh với nhạc mẫu không thì xác định hết đường bước vào cửa nhà người ta. Nghe qua điện thoại không hiểu sao mình có cảm giác bác gái rất có ảnh hưởng với Phương – chỉ là cảm giác thoáng qua cách nói chuyện thôi.
– Sao mà thẫn thờ thế kia?
– Gọi lại cho mẹ đi. Mà bà kể gì với mẹ về tôi rồi?
– Đã kể gì đâu? Kể mẹ đánh chết tôi.
– Sao mà đánh?
– Dốt thì ăn đánh chứ sao! Hì. Thôi để tôi gọi cho mẹ..
…
Phương với mẹ vừa to tiếng.
Mình ngồi trong nhà mà lòng như lửa đốt, chẳng tự nhiên họ lại to tiếng với nhau! Một lúc sau thấy Phương vùng vằng đi vào, ngồi “phịch” xuống, chống 2 tay xuống ghế rồi quay ra nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn – lạ chưa? bảo người ta nghe hộ xong bây giờ lại cáu! Chưa bao giờ thấy Phương có thái độ kiểu tiểu thư như này trước mặt mình cả, chắc lại giận hờn gì với bố mẹ rồi đổ vấy sang mình, mấy ông bà con một được cưng chiều là hay có kiểu làm mình làm mẩy này lắm – giống mình mà.
– Sao thế? Có chuyện gì?
– Ông ý! Sao lại bảo làm giáo viên làm gì?
– Ơ hay, thế tôi là giáo viên không bảo giáo viên thì làm cái gì? Bơm xe đạp à?
– Phải bảo giảng viên! Lại còn bảo nhà ở *** ** nữa, ngố! – Phương đấm cho mình 1 cái đau điếng vào vai.
– Bắt đầu dở hơi rồi đấy nhá! Giảng viên với giáo viên thì khác quái gì nhau? Lương bọn nó còn gấp đôi lương tôi, oai cái cóc khô gì!
– Mà nhà tôi ở *** ** không bảo ở đấy thì bảo ở đâu? dưới giếng à?
– Ông thì cứ cả đời ngố thế thôi! Dốt thế không biết – vừa rít lên Phương vừa dồn hết sức nhéo mạnh vào eo mình. Đau thấu trời. Hình như bao nhiêu bực tức chuyển cả vào tay rồi hay sao? chẳng thể hiểu nổi cô nàng đang nghĩ cái gì nữa.
– Không dặn dò gì sao tôi biết! – mình cũng hơi nạt lại Phương. Nhưng sau đó cũng biết phải làm gì ngay lúc này, giờ chẳng phải lúc cãi nhau.
– Thôi được rồi, có chuyện gì kể tôi nghe nào. Mẹ mắng gì à?
– Mẹ … chỉ lo cho tôi thôi – giọng tự nhiên lại trùng xuống, hình như ẩn trong đó có cái gì như chấp nhận, cam chịu.
– Sợ con gái lấy chồng xa phải không?
Phương bất ngờ ngoảnh sang nhìn thẳng vào mắt mình, chắc giờ nghĩ mình đỡ ngố hơn một tí rồi đấy nhỉ?
Chẳng có gì khó hiểu với thái độ của mẹ Phương cả, 2 câu hỏi đều có sự định hướng rõ ràng mà mình hiểu ngay từ khi kết thúc cuộc điện thoại. Câu thứ nhất hỏi “nhà ở đâu?” để biết rằng con gái mình đang yêu xa – khả năng phải làm dâu ở xa. Mà chẳng có bố mẹ nào muốn xa con cái mình cả, đó là điều tự nhiên thôi. Câu thứ hai hỏi “làm gì?” để biết rằng nó có phải giáo viên không? – mình tưởng tượng ra cảnh bà rùng mình khi nghe mình nói mình là giáo viên! Giáo viên thì sao? thì sẽ càng có khả năng làm chồng của con gái bà, vì như đã kể lúc còn bé Phương đã thao thao bất tuyệt sẽ lấy chồng giáo viên. Mẹ Phương cũng là người rất “âm lịch” – theo lời kể của Phương, nên bà càng tin điều ấy, càng tin thì càng sợ, càng sợ thì càng không muốn nó thành hiện thực.
– Ai lấy mà xa! – Phương cúi xuống lí nhí, 2 chân cứ di di chân trên nền gạch viết vẽ những hình thù vô nghĩa.
– Không có ai lấy thật hả? Hàng ế thế à?
– Hàng tồn kho mà, khóa cửa còn bị gỉ nữa. Hì.
Mình cầm tay Phương, khẽ kéo em lại gần, sát hết mức có thể. Người Phương đang run lên, em đang sợ mẹ – suy nghĩ của mình không hề sai.
– Sợ mẹ hả?
– Uhmm, sợ.
– Sợ làm dâu xa không?
…
– Phụ nữ mà, trước sau gì chẳng phải đi làm dâu. Xa gần hay không chỉ mong lấy được người yêu thương mình.
– Chỉ yêu thương mình thôi à, thế thiếu gì, ngoài kia đầy!
– Tất nhiên là cả hai! Điên à? – Con gấu mà mình vẫn hằng tự hào vì ý nhị và nhẹ nhàng thì bây giờ nó kéo tụt mình xuống tận cùng thất vọng bằng câu “điên à!” – chẳng lẽ lại cốc cho một cái vào đầu, chưa lấy về mà đã láo nháo @@. Nhưng mình cũng thấy vui vui là, vì em đã bộc lộ cái thô ráp xù xì của bản thân, dù là chút ít ra với mình.
– Thế cái nào quan trọng hơn? Yêu mình hay mình yêu?
– Mình yêu.
– Vậy là đủ. Đừng sợ. Ngủ tí đi nhé.
– Uhm, ngủ nhé. Ngồi im.
Cứ ngồi như vậy cho Phương dựa vào vai ngủ. Bình thường thì chỉ vài phút là thấy đau lưng mỏi vai rồi thế mà chẳng hiểu sao mình không cảm thấy gì hết. Có lẽ cảm giác cần phải bên cạnh che chở và làm chỗ dựa cho một người con gái đã làm mình quên hết đi những thứ vụn vặt . So với mình thì Phương chịu sức ép lớn hơn nhiều, sức ép của gia đình, của định kiến xã hội với phụ nữ…. thế mà em vẫn tươi cười và bám trụ với thứ tình cảm mơ hồ ấy bao lâu nay. Mình đâu phải là gỗ đá mà không cảm nhận được gì lúc này? Mình ngưỡng mộ, thương em, và yêu em, nhiều lắm….