Truyện Sex Chuyện từ chiều thứ 7
Chiều thứ bảy khi tôi về nhà trời đổ mưa rào tối tăm như màn đêm buông xuống. Trận mưa kéo theo trận cúp điện trên toàn bộ quận Phú Nhuận, ngõ hẻm đã ngập nước lại tối om. Chị Quỳnh giúp việc thắp lên ngọn đèn dầu, dọn cơm cho tôi rồi xỏ áo mưa vào để đi về. Tôi còn nhớ đã căn dặn chị cẩn thận vì trận mưa quá lớn. « Chị chờ một chút xem có tạnh thì hẳn đi có hơn không ? » tôi đề nghị, nhưng chị lắc đầu vì chiều nào cũng sốt ruột muốn về nhanh để lo cho đứa con chưa đầy một tuổi. Chồng chị mất trong một chuyến vượt biển, đứa nhỏ phải gởi nhờ nhà mẹ chị từ sáng sớm.
Tôi mang ngọn đèn dầu lên bàn ngồi ăn cơm. Chưa được mười phút đã nghe tiếng đập cửa, thấy chị Quỳnh quay trở về. Chị ướt nhẹp từ đầu đến chân, run cầm cập. Chiếc xe đạp của chị bánh trước niềng gãy cong queo. Nước ngập trong ngõ tối làm chị không thấy đường, đã rơi ngay xuống một miệng cống. Xe thì gãy, người thì rách áo, bị đau buốt hết một bên vai.
Chị đi về phòng phía sau nhà tìm cách thay áo. Nhưng phần vì áo ướt dính chặt vào da thịt, phần vì tay và vai phải bị đau buốt nên loay hoay mãi không cởi nổi chiếc sơ mi. Sau cùng chị đã phải dè dặt lên tiếng : « Cậu Lâm ơi… giúp dùm chị một tay được không ?»
Tôi không từ chối, xách ngọn đèn dầu vào phòng. Thật thì phòng chị thông với bếp nơi tôi ngồi ăn cơm, ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu soi qua cửa cũng đủ, nhưng lúc ấy tôi suy nghĩ đơn giản là nam nữ không thể gần nhau trong bóng tối được, sợ kỳ cục, nhất là cho chị là người phụ nữ đoan chính đã có chồng. Về sau nghĩ lại mới thấy việc mang đèn vào phòng thật là một sai lầm tai hại. Vì ánh sáng cho phép tôi nhìn rõ tất cả những đường cong mềm mại trên thân thể chị, lồ lộ ra dưới lớp vải ướt dính sát vào người.
Đã hơn sáu tháng chị Quỳnh giúp việc cho tôi, nhưng đấy là lần đầu tiên mà tôi phát hiện ra là chị đẹp mê hồn ! Tôi ngớ ngẩn như bị say, bị sét đánh, kéo vai áo ướt của chị xuống nửa chừng thì ngừng lại, cố tình chậm rãi để cho bàn tay nằm yên trên bờ vai mềm mại tròn lẳng. Đến khi nghe hơi thở tôi phả nóng hổi lên vai, chị Quỳnh mới chợt hiểu ra là tôi đang âu yếm da thịt chị. Chị rụt cả người, hoảng hốt quay phắt lại :
« Cậu Lâm ! làm gì vậy ?… »
Lần này thì người phạm sai lầm là chị. Vì khi quay lại, toàn thể bộ ngực dễ yêu chị đã phơi ra trước mắt tôi. Chiếc áo sơ mi màu trắng có thêu hoa xanh đỏ của chị ướt dính vào người, làm lồ lộ ra đôi vú tuy không lớn nhưng căng tròn tuyệt đẹp, với hai núm tròn tròn nhú lên khiêu khích dưới lớp vải như mời mọc bàn tay tôi bóp thử…
Tôi xô chị lưng ép vào tường, đưa hai tay đỡ lấy hai bầu vú chị :
– Thật em không ngờ chị Quỳnh đẹp như vậy !
Chị dãy dụa, buộc tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của đứa con trai hai mươi bốn tuổi để ôm giữ lấy chị. Bây giờ thì không cần chị lên tiếng nhờ giúp cởi áo, tôi vội vã, thô bạo, cởi toạt chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa xanh đỏ… rồi đẩy ngược chiếc áo nịt ngực ướt lên. Đôi vú ngon lành của chị Quỳnh nhảy bật ra ngoài !
Chị thét lên :
« Đừng mà Lâm !…»
Rồi, trong khi tôi buông lỏng tay ôm để cúi xuống hít ngửi mùi thơm da thịt bộ ngực trần của chị, chị bất ngờ dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để xô tôi ra… rồi bỏ chạy.
Tôi chỉ chụp lại được một vạt áo… Một tiếng « rẹt », chiếc áo sơ mi rách bị xé ra khỏi người chị ! Trên thân chị chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót đã tuột dây, không che được nữa đôi vú đang phập phồng run rẩy. Chị đưa hai tay ôm che lấy ngực, loạng choạng chạy tiếp ra phòng khách.
Còn cách cửa ra vào độ ba bước thì chị bỗng dừng lại. Tại sao lại dừng ? Tôi không hiểu. Chị kiệt sức hay chỉ vì không muốn chạy tiếp ra đường trong tình trạng lõa lồ ?
Chị đứng yên trong bóng tối, quay lưng về phía tôi, thút thít khóc.
Tôi lặng lẽ bước đến ôm chị từ phía sau.
Người chị run lên bần bật.
Không nghe chị nói gì, tôi cho tay vòng lên phía trước gỡ hai bàn tay chị đang che ngực ra rồi nhẹ nhàng xoa xoa hai đầu vú. Chị Quỳnh kêu “hứ” một tiếng rồi lại khóc thút thít… nhưng không phản ứng, để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Hai núm nhũ hoa được yêu từ từ cương cứng lên dưới bàn tay tôi…
Không nghe chị phản ứng, tôi làm tới, nắm vai bắt chị xoay người lại. Chút ánh đèn dầu vàng vọt từ bếp chiếu lên bộ mặt còn hoảng hốt của chị Quỳnh, đôi mắt còn đẫm lệ mở to nhìn tôi, môi run run như muốn nói gì mà không dám nói. Xưa nay tôi vẫn cho chị là một nhan sắc trung bình, không xấu nhưng chỉ được cái hiền lành dịu dàng chứ không đẹp, nhưng giờ đây, tôi bỗng phát hiện ra rằng đời không thể có ai đẹp hơn chị Quỳnh !
Tôi si tình, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng đang run rẩy. Chị im lặng ngước mặt, dâng môi lên cho tôi. Môi vừa chạm môi tôi đã nghe chị rùng mình, kêu ư ử, mở miệng ra cho tôi mút lưỡi không chút kháng cự. Thân thể chị trong vòng tay tôi cũng mềm nhũn ra như không còn chút sức lực. Tôi say mê nút lưỡi chị, miệng chị có mùi thơm là lạ, nóng ấm. Vừa nút lưỡi, tôi vừa cho hai tay xoa bóp đôi vú mềm mại…
Tôi bóp vú chị rất nhẹ, nhưng chị giật nảy người lên, năn nỉ :
– Lâm… chị xin Lâm… đừng làm chị đau quá…
Thấy tôi không hiểu, cứ tiếp tục bóp vú, chị vặn vẹo người, rên rỉ, giải thích :
– Quỳnh đang bị căng sữa… đau lắm… xin Lâm nhẹ tay thôi không Quỳnh chết mất…
Đấy là lần đầu tiên mà chị xưng « Quỳnh » với tôi !
Bấy giờ thì tôi hiểu. Thì ra mỗi chiều chị gấp rút về nhà là để cho con bú, hôm nay không về được nên mới bị căng sữa như thế. Điều ấy giải thích vì sao mà đôi vú chị nhỏ mà lại căng tròn căng mọng dễ thương đến thế.
Tôi ép chị xoay người lại, hai tay tôi nâng hai quả vú sữa của chị, nói nhỏ nhẹ :
– Để Lâm giúp Quỳnh nhé ?
Rồi thì, mặc kệ những phản đối yếu ớt của chị, mặc kệ thằng bé con chị đêm ấy sẽ phải bú sữa bò ở nhà bà ngoại, tôi cúi người xuống ngậm nhẹ nhàng lấy núm nhũ hoa chị Quỳnh mà nút. Chị thoạt đầu dãy nãy muốn đẩy tôi ra, nhưng sau lại đưa hai cánh tay trần ôm lấy đầu tôi, kéo ghì sát vô ngực mình. Sữa chị ngọt lờ lợ, chắc chắn là không ngon bằng sữa tươi của bò, nhưng sữa của gái đẹp bao giờ cũng hấp dẫn triệu triệu lần hơn bò chứ ! Vì chị Quỳnh thấp lại nhỏ người nên tôi phải khuỵu gối mới có thể bú vú chị được. Tôi vừa nút chùn chụt vừa nhồi nắn bầu vú cho sữa trào ra thêm. Thoạt đầu còn nhẹ tay sợ làm chị đau, sau rồi mê mẩn quên hết ý tứ, nhồi bóp đôi vú căng mọng của chị không thương xót, thô bạo như nhồi bột… Nhưng chị Quỳnh không còn kêu đau nữa, mà trái lại chị rên rỉ yếu ớt như trong cơn mê sảng : « Lâm ơi… Lâm ơi… ». Hai tay chị ghì lấy đầu tôi, sữa non bắn phọt ra từ hai nụ hoa màu hồng sẫm ướt cả mặt mũi tôi. Phải mất gần mười phút tôi mới bú cạn được đôi vú tuyệt vời ấy. Thằng bé con chị có lẽ bú nhanh hơn tôi, vì nó chỉ có biết bú, trong khi tôi không chỉ bú mà còn hôn hít, vân vê, xoa bóp… vừa để thỏa mãn thèm muốn của mình, vừa tìm cách làm cho chị Quỳnh được sướng.
Tôi đã làm tất cả những động tác cần thiết để đưa một cô gái lên chín tầng mây, nên khi vừa bú xong là chị Quỳnh rùng mình, sướng muốn xỉu đi trong tay tôi.
Chị gục mặt vào ngực tôi, khóc hù hụ, tay run rẩy bụm vào đáy quần, ngay chỗ kín. Không cần hỏi tôi cũng biết là chị đang xuất tinh !
« Lâm ơi… trời ơi… chết mất…em chết mất… »
Bây giờ thì chị Quỳnh xưng « em » với tôi !
Tôi kéo chị Quỳnh vào phòng ngủ, ép chị ngã ngửa trên giường rồi vội vã tuột quần chị. Tôi lúc nào cũng thích nhìn con gái đang lúc xuất tinh, nhìn cửa mình đỏ ửng của các nàng trong cơn co giật, nhỏ nước… thật không gì đẹp bằng ! Chiếc quần tây bằng vải của chị cũng ướt nhẹp nước mưa, nhưng quần lót bên trong thì chỉ hơi ẩm ướt. Tôi lột hết ra ném xuống đất rồi đưa tay vào giữa háng chị… Trong phòng không có đèn dầu, tôi không nhìn thấy gì, chỉ nghe tay mình chạm lên một lớp lông âm ấm, êm như nhung. Quả thật âm hộ đã xuất tinh ướt sũng một thứ nước nhờn nóng hổi.
Tôi kê miệng vào cái khe đỏ hỏn đang run rẩy phập phồng ấy mà bú. Thứ nhựa ngọt nóng hổi nhỏ ra từ đấy được nút hết vào miệng tôi. Chị Quỳnh quằn quại, kêu la những tiếng vô nghĩa, giọng nhõng nhẽo thật dễ thương. Có gì lạ đâu, từ sau ngày chồng mất đã hơn một năm, hôm nay lồn của chị mới thật sự được yêu, được thỏa mãn bao nhiêu thèm khát dồn nén…
Bản thân tôi cũng không chịu nổi những thèm khát dồn nén nữa ! Đêm mưa rào, cúp điện, trong căn nhà cửa khóa kín này lại có một Kiều Quỳnh dễ thương trần truồng đang nằm rên rỉ đòi yêu… tôi tưởng như mình đang lạc vào cảnh tiên. Không chịu nổi nữa, tôi đứng thẳng dậy hối hả trút bỏ quần áo trên người mình. Dương vật tôi căng cứng đến cùng độ, dựng ngược như khúc gỗ, đòi yêu âm hộ Kiều Quỳnh.
Tôi chồm đè lên người chị Quỳnh, ôm siết lấy thân thể nhỏ bé trần truồng của chị. Tôi nút lưỡi chị, đồng thời đưa tay xuống vuốt ve cái lỗ nhỏ xíu đang nhỏ nước nóng hổi… Ngón tay tôi banh rộng đôi môi âm hộ ra.
Cuối cùng thì dương vật to cứng gân guốc của tôi cũng thỏa được ý nguyện, đâm thọc được vào cái lỗ mềm mại đỏ hỏn của Quỳnh. Lồn chị tuy nhỏ nhưng đã ngập nước nhờn nên chỉ một cú nhấn nhẹ là « phọp » ! dương vật tôi đã vào sâu lút cán. Quỳnh giật bắn người, nấc lên hứ hứ như muốn khóc.
Những phút sau đó là những giây phút sung sướng nhất trong cuộc đời tôi ! Bởi lồn Quỳnh vừa mềm vừa chặt vừa nóng hổi… chưa bao giờ tôi gặp được một cái lồn tuyệt diệu đến thế. Nếu biết thế thì tôi đã ép chị lên giường ngay từ ngày đầu Quỳnh đến giúp việc tại nhà này, cách đây hơn sáu tháng, chứ có đâu chờ đến tận hôm nay.
Nhưng cuộc giao hoan thần tiên ấy đã sớm kết thúc. Vì hơn một năm không chồng bị dồn nén đến cùng cực, Quỳnh như thùng thuốc súng chỉ cần mồi lửa nhỏ là nổ tung, tôi thụt liên tục chưa quá hai ba phút là chị đã bùng nổ ! Chị sướng ngất, rú lên một tiếng, xuất tinh… Cái lồn xinh xinh đang ngậm lấy dương vật tôi bỗng dưng run lên, co giật, phún nước… Quỳnh bật lên khóc hu hu như con nít.
« Em sướng quá… sướng quá… Em xong rồi đó anh Lâm ơi ! »
« Không, em chưa xong đâu, Quỳnh »
Quỳnh mở mắt nhìn tôi ngạc nhiên :
« Chưa xong… sao ? »
Thay cho câu trả lời, tôi cúi xuống kê miệng vào cái lồn xinh đang run rẩy co giật. Không phải để bú nút như hồi đầu, mà chỉ là để yêu hạt le của Quỳnh, để cho lưỡi ve vuốt, làm tình với cái hạt ngọc thịt nhỏ xíu ấy…
Khi lưỡi tôi vừa chạm vào hạt le, chị đã rướn người lên, kêu ú ớ… Suốt đời chưa bao giờ được ai yêu kiểu này nên Quỳnh há hốc mồm ra trong khi mắt nhắm tịt lại, người run lẩy bẩy. Người chồng trước đã chỉ xem âm hộ Quỳnh là một cái lỗ để trút tinh khí vào mỗi khi anh ta lên cơn thèm muốn, không chút tình yêu, không chút âu yếm, chưa bao giờ anh ta chịu cúi mình hôn lên lồn Quỳnh chứ đừng nói tới chuyện dùng lưỡi vuốt ve những phần da thịt nhạy cảm bên trong.
Bất chợt Quỳnh nảy người lên như bị điện giật, rú lên một tiếng nghẹn ngào…
Nàng xuất tinh lần thứ ba !
Còn may là trời vẫn mưa lớn, tiếng mưa giúp che át hết tiếng kêu la, chứ không thì cả tổ dân phố đều có thể biết được nàng đã sướng tới mức nào !
Lần xuất tinh cuối cùng này còn mãnh liệt hơn hai lần trước, hạt le Quỳnh run giật giật như nhịp tim đập trong miệng tôi. Những giọt tinh khí cuối cùng chảy ra dưới mép lồn, trong khi những giọt sữa cuối cùng nhỏ ra trên đầu núm vú… Quỳnh mếu máo, tê dại đờ đẫn. Và nàng tiếp tục đê mê như thế hàng giờ, không còn hay biết gì nữa ! Sau đó, khi tôi trút hàng tấn tinh khí vào sâu thẳm bên trong âm hộ nàng, Quỳnh cũng chỉ rùng mình, hứ một tiếng nũng nịu, mắt vẫn mở không lên…
Chuyện chiều thứ bảy của tôi là như thế. Kể từ buổi sáng chủ nhật hôm sau, tôi đã bị mất đi một người giúp việc tận tụy. Vì “chị Quỳnh giúp việc” đã biến thành “em Kiều Quỳnh”. Rồi thứ hai, thứ ba , thứ tư… ngày nào cũng là những cuộc chơi đê mê hạnh phúc thâu đêm suốt sáng… cho đến khi Quỳnh báo tin mình có thai. Thấy tôi tái mặt, nàng an ủi : “Em lại sắp có đầy sữa cho anh bú rồi… anh không thích sao ?”