Truyện Sex Cô bé đi xe wave đỏ
2 ngày sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có gì thay đổi, chỉ có thay đổi là cô ta hôm nay bắt đầu đi làm ở cưả hàng của thằng Vũ. Và 2 ngày vừa rồi em Trang cũng mất tăm, không thấy nói gì, không nhắn tin, đến công ty gặp nhau thì chỉ cười với nhau vậy thôi. Đáng lẽ có lỗi thì phải đến xin lỗi mình mới phải chứ. Cô bé này lạ thật, hay là biết quá đáng với mình nên sợ không dám đến gần. Mình có phải là cọp đâu.
À, trong đầu mình nảy ra 1 ý nghĩ hay ho đó là đến cửa hàng thằng Vũ làm phiền cô ta xem sao. Chưa bao giờ mình bỏ việc đi chơi, hôm nay ngoại lệ vậy. 3h chiều xuống tầng lấy xe phi đến cửa hàng thằng Vũ. Dựng xe ngoài cửa, nhìn vào trong, bỗng giật mình, giật mình thật sự. Cái váy đen chấm bi, mái tóc xoã xuống ngang lưng. Đúng cô ấy rồi, sao cô ấy lại ở đây, sao cô ấy lại xuất hiện ở cửa hàng thằng Vũ. Tôi vội vàng chạy vào, vội vàng gọi, vội vàng kéo cô ấy quay lại
– Nga, Quỳnh Nga…
Tôi đứng trân người, không biết nói gì hơn nữa, sao cảm xúc của tôi lại như vậy, tại sao, tại sao cô ấy….
– Mày lo học hành mà ra trường, kiếm công ăn việc làm ổn định đi, yêu đương gì dẹp qua 1 bên – mẹ tôi nói
– Vâng, không sao đâu mẹ, con tự biết điều chỉnh
– Biết điều chỉnh, biết mà mày học hành thế à, nợ môn thì nhiều, nợ lên nợ xuống như thế thì bao giờ mày mới ra được trường, mẹ nói 1 lần thôi. Còn cái con bé mày yêu mẹ không đồng ý đâu
– Giời, yêu ai là việc của con mẹ cứ xen vào làm gì, mà cô ấy làm sao mà mẹ ghét. Nhà cô ấy cũng khá giả giàu có, cô ấy cũng đâu đến nỗi mà mẹ cứ ác cảm thế nhỉ
– 1 phần vì giàu, nhà mình thì không có của để, chỉ đủ để ăn thôi, lấy con nhà giàu mà mày không làm ra tiền thì nhục lắm con ạ.
– Thôi mẹ để con tự lo đi
Gần 6 năm về trước, tôi yêu 1 cô gái, cô ấy tên là Quỳnh Nga.
…
Tôi và Quỳnh Nga quen nhau từ khi tôi học năm nhất đại học qua 1 người bạn. Cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, trước mặt tôi là 1 cô bé mập mạp, tóc ngắn, mắt đen và chẳng có gì đặc biệt cả. Cái thời thanh niên thì ai cũng bốc đồng, máu lửa và lúc nào cũng thèm khát 1 cái gì đó cho riêng mình. Tôi cũng vậy, nhưng tôi chẳng có gì đặc biệt, 1 thằng sinh viên năm nhất mải chơi, hung hăng.
Lúc đầu gặp cô ấy, cô ấy chủ động tán tôi trước, thường xuyên gọi điện, nhắn tin cũng là cô ấy. Tôi thì cứ ậm ừ, đằng naò cũng chưa có người yêu, nhận lời yêu bừa đi vậy. Là con trai nên cũng chẳng mất gì. Thế rồi thời gian qua đi, chúng tôi cũng có những kỉ niệm đẹp. Tôi rất thích chụp ảnh, hồi đó chưa có tiền mua máy, tôi đi thuê máy DSLR đi chụp cho Quỳnh Nga.
Lần đầu tiên tôi cầm DSLR, qua sự chỉ dẫn của 1 người bạn đi cùng tôi, bức ảnh đầu tiên tôi chụp cho 1 người con gái, bức ảnh đầu tiên tôi bấm máy và chụp được nụ cười của Quỳnh Nga, tôi cũng không ngờ là bức ảnh đó nó lại ám ảnh tôi đến bây giờ. Thực ra nó không có gì ghê gớm, nhưng mỗi khi tôi nhìn vào bức ảnh đó, đôi mắt đó rất buồn nếu nhìn kĩ, tôi lại tự hỏi rằng mình chụp bức ảnh này là đúng hay sai. Và bức ảnh đó tôi để trong phòng đến tận bây giờ. Nó làm cho tôi có động lực để phải làm thật nhiều tiền, vì bây giờ tình yêu của tôi dành cho cô ấy chết từ lâu rồi.
Nụ cười ấy làm tôi đau, làm tôi chật vật, và tuyệt nhiên không có chút hạnh phúc nào trong đó cả. Tôi chỉ muốn để cho cô ấy thấy tôi thay đổi như thế nào, tôi làm ra tiền như thế nào, tôi sống như thế nào khi không có cô ấy. Cô ấy yêu tôi, cô ấy tán tôi trước, và trong gần 4 năm yêu nhau, cô ấy đã thay đổi vì tôi. Từ 1 người con gái mập mạp, tóc ngắn, từ 1 con người luôn chậm chạp, từ 1 con người được chiều chuộng, tôi đã làm cô ấy phải thay đổi, phải chủ động trong mọi công việc. Cô ấy giảm cân, cô ấy để tóc dài vì tôi góp ý. Tôi đã yêu cô ấy mất rồi, yêu thật sự chứ không phải suy nghĩ ban đầu đơn thuần yêu cho có.
Sinh nhật Quỳnh Nga, cả ngày tôi tắt máy, không liên lạc, cũng không hỏi thăm. Hồi đó sinh viên, tôi cũng không có tiền, dành dụm cả tháng được mấy trăm. Chiều đi học về mua 1 bó hoa và 1 món quà nho nhỏ. 8 giờ tối thì mình đạp xe đến trước cửa nhà cô ấy. Cầm điện thoại lên gọi.
– Alo, anh à.
– Ừ, anh đây.
– Anh đang ở đâu vậy, hôm nay sinh nhật em, sao anh không đến, em gọi cả ngày cũng không được là sao.
– Anh đang bị công an bắt.
– Sao, anh bị công bắt, làm sao mà bị công an bắt – giọng hoảng hốt
– Anh mượn xe máy bạn đi, giờ không có bằng, bị bắt ở đầu ngõ nhà em đây này.
– Giời ạ, đứng im đấy đợi em ra.
Cô ấy hớt hải chạy ra, trên tay mình cầm 1 bó hoa, 1 hộp quà nhỏ. Biết bị lừa rồi, nhưng cô ấy vẫn cười. Mình hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì làm cô ấy cười
– Chúc em sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng xinh đẹp.
– Cảm ơn anh yêu, hihi…
Vậy đấy, miệng thì nói nhưng tay thì vẫn run run tặng cô ấy bó hoa và hộp quà nhỏ chỉ vài chục nghìn. Lúc đó tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc lắm vì cô ấy không chê tôi nghèo. Nhà cô ấy khá giả lắm, khá giả hơn nhà tôi rất nhiều. Chính vì điều đó tôi lại càng cố gắng, phải làm sao để cho xứng. Giá như bây giờ tôi có 1 sự can đảm, 1 lòng nhiệt huyết cho tình yêu như vậy. Tôi sinh viên nghèo, cô ấy cũng biết ý, nhiều lúc cũng tranh trả tiền, chứ không để tôi phải trả hết khi đi chơi. Cô ấy rất thích hoa hồng xanh, mà tôi thì đến ăn còn chẳng đủ, nói gì là mua hoa. Thế là tôi nghĩ ra 1 trò. Dạo đó tôi ở cùng với thằng Vũ
– Ê mày, tí ra chợ mua cho tao lọ sơn phụt nhé, màu xanh đậm ấy.
– Mua sơn làm gì thế.
– Mai 14/2, tiền thì ít, định tặng quà Quỳnh Nga mà giờ không đủ tiền, thôi cứ đi mua đi tí về rồi biết.
Mình chạy đi mua thêm ít hoa hồng trắng nữa. Lấy lọ sơn xịt vào bông hoa để cho có màu xanh, cẩn thận lấy giấy bọc vào để sơn không bị bắn vào cuống hoa và lá. Tôi hì hục làm, hôm sau tặng cô ấy, cô ấy thích lắm. Sơn thế này còn để được lâu nữa chứ.
…
Thấm thoát mấy năm trôi qua, tình cảm chúng tôi vẫn thế, nhưng rồi từ khi cô ấy đi làm, cô ấy trở thành 1 con người khác hoàn toàn, cô ấy toan tính, tình cảm dành cho tôi cũng hời hợt dần đi, và rồi tình cờ tôi đọc được những dòng chat trên facebook của cô ấy với 1 người làm cùng công ty cô ấy. Tôi đã mọc 1 cái sừng trong 1 thời gian dài, nó bắt đầu trong thời gian cô ấy đi làm. Còn đau đớn hơn khi anh ta đã ngồi uống rượu với tôi vài lần. Anh ta khoe nhà anh ta có ô tô, anh ta khoe nhà anh giàu có. Haizz, cuộc đời mà, tôi đã bị đâm sau lưng 1 nhát cực đau. Tôi chỉ trách mình nghèo, trách mình vô dụng, trách mình không lo được được cho cô ấy. Tôi ít nói, nhưng trong lòng tôi vẫn yêu cô ấy lắm. Và rồi tôi níu kéo, tôi muốn cô ấy ở lại với tôi với điều kiện không được liên lạc với anh ta nữa. Tôi cầu xin cô ấy đợi tôi thêm 1 năm nữa.
Nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi đi, cuộc sống luẩn quẩn. Trong bằng đó năm yêu nhau tôi không 1 lần xưng “ cô” với “tôi”. Cô ấy bỏ tôi đúng lúc mà tôi phải lên bàn phẫu thuật, bỏ tôi đi khi mà lúc nào tôi cũng âu sầu vì chúng tôi lục đục. Cô ấy không phải Quỳnh Nga ngày xưa mà tôi biết nữa.
Tôi như người mất hồn, tôi lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với lũ bạn có tiền, tôi tìm đến rượu, tìm đến những thứ để tôi quên cô ấy đi, và kéo theo hệ luỵ là chuyện học hành của tôi cũng bị ngưng trệ 1 thời gian, tôi đã không được nhận đồ án tốt nghiệp.
…
– Mày cút ngay, tao không có thằng con như mày.
– Mày đi đi, bố mẹ nói mày không nghe, làm thằng đàn ông dám làm dám chịu. Vì 1 đứa con gái mà mày chểnh mảng hết mọi việc, tương lai của mày, mọi người hi vọng vào mày, rồi bây giờ mày cho ông bà bố mẹ xem kết quả như vậy đấy à.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đúng là tôi không xứng 1 chút nào, tôi yếu đuối, đến tôi cũng chẳng còn hiểu tôi đang làm gì mà nghĩ gì nữa. 1 thời gian dài tôi đã lang thang hết nhà thằng bạn này, hết phòng trọ của thằng bạn khác. Không có tiền tôi không biết xoay sở làm sao. Đói thì đầu gối phải bò, tôi đi phục vụ, làm tất cả những gì có thể làm được, miễn sao tôi bận rộn. Gần 1 năm tôi không về nhà, tôi chỉ liên lạc với anh chị con nhà bác tôi.
Tôi không nhận 1 sự trợ giúp từ ai hết, tôi làm cho mình bận rộn để quên đi quá khứ, quên đi những phút giây ngọt vào và những nỗi đau thấu tim. Cuối cùng thì tôi cũng ra được trường với tấm bằng trong tay. Cuộc sống đã dạy cho tôi rất nhiều bài học, rất rất nhiều. Nhưng tình yêu trong tôi, những khao khát của tuổi trẻ bây giờ đã không còn. Bố mẹ biết tôi lấy được bằng đã gọi tôi về, xin vào công ty chú tôi và tôi làm cho đến tận bây giờ. Tôi cũng không tin vào bản thân mình, rằng mình đã thay đổi, chỉ có điều tôi ít nói hơn, lầm lì hơn và tôi cũng chẳng thiết tha gì cái chuyện tình cảm cả.
Vậy đấy, lúc yêu thì thề non hẹn biển, tôi không trách tình yêu, nhưng tôi trách lòng người. Tôi sống để cho cô ấy thấy không có cô ấy tôi vẫn sống tốt. Tôi luôn nghĩ rằng phải sống thật tốt, kiếm 1 người vợ ngoan hơn cô ấy, giỏi hơn cô ấy và tốt hơn cô ấy, để nếu sau này có gặp lại thì tôi sẽ làm cô hối hận. Khi yêu cô ấy, tôi đã đặt quá nhiều niềm tin, quá nhiều mơ mộng, quá nhiều!