Truyện Sex Cô bé đi xe wave đỏ
– Cho anh mượn bàn tay em 1 lúc có được không?
Linh Nga không nói gì, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn ra bên ngoài. Thật sự tôi muốn tỏ tình với cô ấy lắm. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ấy. Cả 2 ngồi im tầm hơn chục giây, tôi nói.
– Em làm…
– Anh có điện thoại kìa, vào nghe điện thoại đi đã – cô ấy nhanh nhảu.
– Ừ, đợi anh tí.
Ông trời đúng là không thương mình. Gọi lúc nào không gọi lại đúng lúc dở dang câu nói. Chẳng biết ai gọi điện, tiếng nhạc chuông vang ra từ chiếc điện thoại đặt ngoài phòng khách. Tôi lững thững bước vào thì nhìn thấy “18001091” calling.
– Alo.
– Anh à, em Nga đây.
– Nga nào, tôi quen nhiều Nga lắm.
– Anh không còn lưu số em à, em Q.Nga!
– Có chuyện gì?
– Em muốn gặp anh để nói chuyện, 1 lần thôi được không?
– Tôi với cô chẳng còn gì để nói với nhau cả.
– Nhưng em muốn giải thích với anh, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.
– Thôi, tôi đang bận. Chào!
Tôi cúp máy và bỏ ngỏ lại Q.Nga, thật sự khi Q.Nga gọi điện, tôi định không nghe máy. Ngày xưa tôi hay lưu số của Q.Nga là tổng đài vinaphone, lúc thì lưu là 911. Tôi đi ra ngoài ban công, vẫn thấy Linh Nga đang ngồi đó. Trước mặt tôi là 1 cô gái, là Linh Nga chứ không phải Q.Nga, cái cảm giác mà muốn chinh phục 1 ai đó lạ lắm. Sự hiền lành, dịu dàng, thêm cả chút ngây thơ nữa, Linh Nga đều có cả.
– Người yêu cũ của anh gọi điện à – chắc cô ấy nghe thấy.
– Ừ, Q.Nga
– Sao anh không đi gặp chị ấy 1 lần.
– Anh không thích.
– Hôm trước đi ăn cùng anh, em thấy chị ấy đứng khóc lúc anh bỏ vào nhà vệ sinh. Trông chị ấy tội lắm.
– Anh không quan tâm.
– Dù sao anh và chị ấy cũng yêu nhau 4 năm trời, hết tình thì còn nghĩa, em nghĩ anh nên đi.
– Đã bảo anh không muốn rồi – tôi gắt lên.
– Vâng. – Linh Nga cúi mặt xuống không nói gì.
Không hiểu Q.Nga muốn gặp tôi là có ý đồ gì. Tôi không muốn nhìn lại khuôn mặt đó. Cả tôi và Linh Nga đều im lặng. Quay sang nhìn cô ấy, cô ấy có chút thoáng buồn. Linh Nga à, em hãy đợi anh thêm 1 thời gian nữa nhé. Anh sẽ cố gắng để em không phải vướng bận vì anh điều gì. 1 lát sau Linh Nga lên tiếng.
– Em đi về đây.
– Để anh đưa em về, em có đi xe đâu.
– Vâng, thế cũng được!
Chở Linh Nga đi trên con đường quen thuộc, chẳng biết từ bao giờ tôi để cho cô ấy cái quyền ngồi sau xe của tôi. Nhưng bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy bình yên, ấm áp đến lạ lùng. Dù cả 2 đều chưa là gì của nhau nhưng tôi dám chắc chúng tôi đang rất sẵn sàng cho 1 mối quan hệ mới. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Ngay từ lần gặp cô ấy đôi mắt đó đã làm tôi ám ảnh, đôi mắt cô ấy bây giờ lại tạo cho tôi 1 sự khích lệ và hào hứng trong cuộc sống, mỗi khi cô ấy nhìn tôi, mỗi khi cô ấy biểu lộ cảm xúc với tôi, đôi mắt đó làm tôi phát điên lên, khiến tôi khó chịu, nhưng rồi nhiều lúc tôi lại mỉm cười vì sự nhẹ nhàng thoảng qua như 1 cơn gió trong lành…
– Linh Nga này.
– Sao vậy anh?
– Cho anh mượn tay chút.
– Mượn gì mượn lắm thế, lúc nãy anh mượn rồi mà, em không phải con người dễ dãi đâu !
– Thì em thấy anh cũng có phải con người dễ dãi đâu, đâu phải tay ai anh cũng cầm đâu.
– Nhưng mà để làm gì?
Không để Linh Nga nói nữa tôi lần lượt cầm lấy tay cô ấy vòng qua bụng tôi.
– Ngồi sát vào đi
– Anh tính lợi dụng em đấy hả, đừng nghĩ em hiền!
– Muốn lợi dụng thì anh lợi dụng em lâu rồi.
Linh Nga ngồi sát lại 1 chút.
– Em có muốn hoàn hảo không?
– Hoàn hảo cái gì anh?
Tôi lấy tay trái tôi vỗ vỗ vào bên vai phải rồi nói
– Em dựa đầu vào vai anh đi.
– Tại sao?
– Khi em ôm anh như thế này, dựa đầu vào vai anh như thế này. Người đi đường họ nhìn thấy họ sẽ nghĩ anh và em là 1 đôi, còn tình cảm nữa. Thế là hoàn hảo.
– Anh đúng là… lắm chuyện.
1 lúc sau thì Linh Nga dựa đầu vào vai tôi thật. Người tôi lâng lâng bay bổng. Tự nhiên cảm thấy cuộc sống nó cũng thú vị. Cái cảm giác mà Linh Nga đem lại không giống như Trang đem lại. Nó khác hẳn, không vội vã, không cầu kì. Tôi chỉ cần có thế thôi!
– Đến ngõ nhà em rồi này, anh đưa em vào nhé!
– Mọi hôm toàn bắt em đi bộ vào, hôm nay anh hào phóng thế.
– Dần dần rồi cũng phải thay đổi chứ. Hề…
Tôi lai Linh Nga vào bên trong ngõ, đến cổng tạm biệt cô ấy
– Anh sẽ suy nghĩ đến lời em nói hôm nay.
– Em nói gì ạ.
– Sẽ gặp Q.Nga 1 lần.
– Vâng, tùy anh. Mà thôi anh về đi kẻo muộn. Về thì đi ngủ luôn nhé, đừng có thức khuya!
Tôi đứng ngẩn người tầm 10s.
– Ơ kìa, anh không về à, lại ngệt mặt ra đó thế?
– Tự nhiên anh lại không muốn về – cười – tự nhiên lại có người giục anh ngủ sớm.
– Thế thì anh cứ đứng đấy nhé, em vào nhà đây – nói xong Linh Nga chạy tọt vào bên trong để tôi ngồi trên xe mà cứ tủm tỉm cười.
Suy cho cùng thì hôm nay tôi tỏ tình không thành vì cuộc điện thoại đó cũng là 1 cái lợi. Tôi thực sự muốn làm cho Linh Nga nhiều hơn, tôi muốn dành 1 sự toàn tâm toàn ý cho cô ấy. Nhưng nghĩ đến Q.Nga, tôi lại băn khoăn, và rồi tôi quyết định hôm sau gọi điện cho Q.Nga.
– Alo anh à?
– Cô rảnh không, tôi muốn nói chuyện.
– Hôm nay em sợ không đi được.
– Trưa nay tôi rảnh, không gặp hôm nay thì không có lần sau đâu.
– Vâng, thế thì trưa, gặp nhau ở đâu ạ.
– Ở quán… Thế nha.