Truyện Sex Cô gái đi xe Sh
Chia tay Quỳnh xong nó về nhà, cũng đã tới trưa, nó đang định đi ra quán cơm rang giải quyết bữa trưa thì lại có điện thoại.
– Alo em à?
– Anh ăn cơm trưa?
– Anh đang định đi mua cơm ăn, sao vậy?
– Anh sang nhà em ăn cơm đi, ăn thế hại lắm.
– Đợi anh 5 phút nhé.
5 phút sau, nó lò dò bước vào nhà, Trang đang ngồi ở bàn ăn như vợ nhỏ đợi chồng ( thế mới biết có yêu nó mới sướng thế nào các thanh niên F.a ạ! Đùa thôi, mấy bác F.a đừng giận nhé )
– Nấu thừa gọi anh sang ăn hộ à – nó quàng tay qua cổ em, thơm nhẹ vào má.
– Anh này, lần sau em chả thèm gọi nữa.
– Anh đùa tí thôi mà. Hehe.
– Thôi đừng nghịch nữa. Sang kia ăn cơm nào.
– Anh sáng nay đi gặp anh Tuấn à? – Trang tự dưng hỏi.
– Ừ. Sao em biết?
– Quỳnh nó bảo em, anh ấy nói gì với anh thế?
– Nó làm quen anh, chắc định tán anh.
– Anh này – mặt Trang xụ xuống – sao cứ đùa em thế.
– Anh nói thật mà, cũng không có gì đâu, không ai bắt nạt chồng em đâu mà lo.
– Ai là vợ anh, dở hơi à?
– Con trước mặt anh. Hehe.
– Thôi nào, anh cũng tránh đừng gây chuyện với anh ấy nhé.
– Sao thế?
– Em không muốn, dù sao ngày trước anh Tuấn cũng tốt với em lắm, em coi anh ấy như anh mình ý.
– Ừ, anh sẽ cố, nếu nó không đến gây chuyện với anh.
– Hihi, yêu anh lắm – Trang vươn người qua hôn nó.
…
Sau lần gặp thằng Tuấn thì cuộc sống của nó có vẻ không thay đổi gì cả, nói chung vẫn ăn chơi nhảy múa bình thường. Nó thích đi lượn lờ khắp các ngóc ngách cái Hà Nội này cùng em trên con wave thần thánh, từ khi yêu em, cái menu mấy món ăn vặt của nó được update lên kha khá.
Đời cơ bản là cái gì bình lặng quá thì kéo theo sau nó lại là một lô một lốc sóng gió và rắc rối, chuyện của nó và Trang cũng không tránh khỏi nổi cái vòng luẩn quẩn ấy.
Mở đầu cái chuỗi rắc rối ấy phải nói đến vụ bố mẹ Trang về Hà Nội thăm con gái và lần đầu tiên nó với Trang cãi nhau vì cái lý do lãng xẹt cực vớ vẩn.
7h sáng, khi mà nó bắt đầu tiến vào cái giấc mơ đẹp nhất thì cái chuông điện thoại kêu lên cực vô duyên.
– Alo.
– Anh chào bình minh sớm nhề? – Tiếng Quỳnh lanh lảnh trong đầu dây.
– Em có biết cái trò phá giấc ngủ của người khác nó khốn nạn thế nào không?
– Dậy đi ăn sáng với em đi.
– Em hôm nay làm sao thế? Đánh răng bằng thuốc chuột à mà dậy cái giờ này.
– Xin lỗi tình yêu nhé, ngày nào chả 6h dậy thể dục.
– Thôi anh xin em cho anh ngủ, thế nhé – Nó cúp máy không thể phũ phàng hơn.
Nhưng đời cũng éo là mơ, có giấc ngủ bình yên sao thật khó khăn, 20 phút sau, sau vài chục phát nháy máy của Quỳnh, nó đành đứng dậy chia tay cái giường thân yêu để vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Thêm nửa tiếng nữa thay quần áo rồi vòng vèo trên đường, hai đứa cũng yên vị trong quán phở bò Nam Định, nhìn cái đứa con gái vừa phá giấc ngủ của mình đang ăn phở ngon lành trước mặt, nó nảy sinh cảm giác xúc động muốn đập ngay bát phở vào đầu nó rồi về nhà ngủ tiếp.
– Em đừng nó là rủ anh ra đây vì em thèm phở sáng nhé?
– Nếu đáp ánh đấy đúng thì sao anh nhỉ ?
– Cô ơi tính tiền cho bạn cháu – nó quay ra cười cười gọi bà chủ quán.
– Ấy, em đùa tí, anh chả gă lăng tí nào cả – Mặt Quỳnh xị ra nhìn rất buồn cười.
– Ga lăng có mài ra được để ăn không hả em? Thế có gì báo cáo đi.
– Cũng chả quan trọng lắm – Quỳnh vừa ăn vừa thủng thẳng – Nói chung anh chuẩn bị ra mắt bố mẹ vợ đi.
– Bố mẹ vợ gì cơ ?
– Bố mẹ cái Trang ngày mai về Hà Nội thăm con gái yêu chứ cái gì.
– Ai nói em biết đấy.
– Quỳnh này mà phải nghe ai nói á, cái gì em chả biết.
– Kinh chưa.
– Chả kinh! hì hì…
Đưa Quỳnh về nhà, dọc đường đi nó nghĩ tới cái việc bố mẹ Trang về Hà Nội. Có thể trước đây nghe cái tin này thì cũng giống như đọc mấy cái tin về máy oppa Hàn xẻng, nghe lúc rồi quên. Nhưng bây giờ thì nó đã là người yêu Trang, nghe tin này cảm xúc cũng lẫn lộn hơn khá nhiều. Về đến nhà mà đầu óc nó vẫn để đến chỗ bố mẹ Trang.
– Mày bị sao thế cái thằng này – Con chị hỏi khi nó đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ.
– Bố mẹ Trang mai về Hà Nội, chuẩn bị cái gì bây giờ nhỉ.
– Bố mẹ vợ gặp mặt thằng con rể quý hóa à, cho lão chai rượu là được, dễ ợt. Trong quầy nhà mình còn mấy chai chivas xịn đấy, chưa bóc tem, lôi 1 chai ra mà biếu ông bố vợ.
– Thế có quà bố không có mẹ à.
– Thì mày mua cho bà ấy cái váy xẻ ngực hay mini zip như mấy em hay đến bay trong bar là ok.
– Chị có im mẹ mồm đi không. Đang nghiêm túc đấy
– Tao cũng đang nghiêm túc đấy còn cái gì nữa – Con chị nó cười ha hả.
– Thôi. Đéo nói chuyện nữa, nói với bà thà gọi mẹ 1080 ngồi tâm sự còn hay hơn
– Chiều rủ cái Trang đi mà chọn đồ, ngu thế – con chị nói với theo.
– Em biết rồi.
Chiều đến, vẫn cái thói quen lượn lờ ăn vặt, nó với Trang ngồi yên vị trong quán nem chua nướng gần trường Trang đang học
– Bố mẹ em mai về Hà Nội à?
– Sao anh biết?
– Quỳnh sáng nay bảo anh thế.
– Bố mẹ cũng vừa gọi cho em thôi, chắc báo với nó trước.
– Ừ, anh cũng chưa biết đi chuẩn bị quà gì.
– Bố mẹ em cũng cầu kì lắm đâu, không cần chuẩn bị gì đâu anh ạ.
Túi quần nó rung rung, lôi ra là Quỳnh đang gọi.
– Alo.
– Anh à?
– Ừ, sao thế?
– Anh có chuẩn bị quà không, em biết vài món bố Trang thích đấy.
– Ừ, anh cũng đang định chuẩn bị đây.
– Hay anh hỏi Trang ý, nếu không biết mua gì em chỉ đồ với chỉ chỗ cho mà mua.
– Ừ, anh đang ngồi với Trang, để anh hỏi đã nhé.
– Vâng, có gì gọi em anh nhé – Quỳnh cúp máy bên kia đầu dây.
– Quỳnh à anh? Nó gọi gì đấy?
– Hỏi xem anh cần gì không để dẫn đi?
– Sao nó không bảo hỏi luôn em đi, em là con gái bố em biết mua gì.
– Có bảo, nhưng nếu không chuẩn bị được thì Quỳnh mới dẫn anh đi.
– Có vẻ quan tâm anh nhỉ? – Trang nhìn nó mỉa mai
– Em nói thế là sao? Quỳnh hỏi thăm anh như vậy không được à?
– Cần thiết thế không, đây là bố mẹ em về cơ mà, đâu phải bố mẹ nó đâu, em không biết tự chuẩn bị gì cho anh chắc, em là người yêu anh hay nó là người yêu anh thế? – Trang bỗng nhiên nổi cáu với nó.
– Em cần ích kỉ với quá đáng như vậy không Trang, em cần gì phải làm rối ren lên như thế, anh với Quỳnh chỉ là bạn, quan tâm nhau một chút cũng không quá đáng.
– Đúng, anh với Quỳnh là bạn, hừ, xin lỗi em không quên cái cảnh trong quán cafe đấy đâu, bạn mà thân mật vậy sao? Bạn đấy nhỉ?
– Anh nghĩ em không nên mỉa mai nhau như vậy, và chuyện này cũng chả đáng để chúng ta cãi nhau.
– Với anh thì chả có cái gì đáng giá cả, cả em cũng chả đáng để anh quan tâm em đâu, chả đáng gì hết – Trang đứng phắt dậy giật lấy cái túi xách đi ra ngoài cửa.
Nó đặt vội tờ tiền 200k lên mặt bàn, chạy theo Trang ra khỏi quán.
– Trang.
– Bỏ em ra.
– Em bĩnh tĩnh đi, anh đưa em về.
– Anh bỏ em ra, chả đáng đâu anh ạ – Trang vẫy chiếc taxi chui vào rồi chiếc xe biến mất cuối đường…