Truyện Sex Cô gái mùa thu

Tôi vẫn nhớ mùa thu đã cũ. Một mùa thu vàng rực lá me bay. Em rẽ lối hay mùa thu rẽ lối đưa ta ngang qua đời nhau.

Trên chiếc xe máy mới cáu, tôi chạy chầm chậm, lơ đãng ngắm bầu trời trong vắt, xanh biêng biếc vào thu. Từng cụm mây trắng lững lờ trôi trên nền trời tĩnh lặng. Những loài hoa đang mùa đua nhau nở bung sắc màu rực rỡ. Lá me vàng tung bay khắp phố mỗi lần con gió heo may thoảng qua. Cảnh sắc giao mùa dâng tràn xúc cảm trong trái tim vừa mới dậy thì làm tôi lâng lâng, mơ mộng. Để rồi tôi lơ đễnh đâm vào em, rẽ ngang cuộc đời hai tâm hồn trinh trắng tuổi học trò. Mùa thu ấy, tôi và em.

Em… là cô gái kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp, dù “thành tích gây tai nạn” của tôi cũng “không phải dạng vừa”. Lần đầu tiên gặp một “nạn nhân” bị tôi đâm phải mà chẳng nói năng gì, lặng lẽ dắt chiếc xe đạp quẹo vành, cong phụt cắm đầu đi mãi với cái chân đi cà nhắc và khuôn mặt nhăn nhó đến tội nghiệp, mặc cho tôi lo lắng, hoảng hốt hỏi thăm lung tung. “Em có bị làm sao không?” “Tôi xin lỗi, để tôi sửa xe cho.” “Tôi không cố ý mà.” Những câu nói ấy như vật thừa của chúa, cứ rơi vào khoảng lặng mênh mông thu vàng. Em vẫn lầm lì bước đi từng bước khó nhọc. Lòng tôi quặn thắt lên, vừa bối rối, vừa lo lắng, vừa bực bội cho “cái con bé mắc dịch” kia. Mặc dù có việc bận, em vẫn làm cho tôi phải cố đi theo đến tận cuối con đường. Xa lắc xa lư chứ bộ! Đã có lúc tôi trộm nghĩ hay em bị câm điếc, có thể lắm chứ? Vì hỏi gì cũng không nói, khuôn mặt không biết thể hiện cảm xúc loại gì nữa. Hay là em bị tôi đâm mạnh, đập đầu xuống đường, “đứt dây, chập mạch” rồi cũng nên. Dám lắm à!!!

Đi thêm một đoạn, quẹo qua mấy ngã tư, em dừng lại trước cổng một dãy trọ cũ kỹ, ngước nhìn tôi với nụ cười hiền lành nhưng méo xệch vì đau rồi nói:

“Tới phòng trọ em rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm. Em không sao ạ.”

“Trời ạ! Em biết tôi lo lắng cho em biết nhường nào không?” Tôi bực bội cằn nhằn.

“Em biết chứ.”

“Sao tôi hỏi gì em cũng không nói vậy?”

“Tại vừa đau, vừa tức nên không thèm nói.” Em cười.

“Em đúng là cô gái kỳ lạ thật đó.”

“Anh mới là lạ đó, đi đường không nhìn đường mà nhìn đâu đâu không hà. Tui không bắt đền là may phước cho anh rồi nha. Ở đó mà cằn nhằn.” – Em lại cười và tiếp tục…nhăn nhó.

“Hay để tôi chở em ra tiệm thuốc tây băng bó, bị thương cũng nặng đó.”

Bỗng nhiên, em lại nghe lời. Tôi vào nhà cất xe cho em rồi chở em đi băng bó. Sau đó, tôi chở em về phòng trọ rồi lại hì hục chở chiếc xe đạp tàn phế đến tiệm sửa xe.

Chúng tôi quen nhau như vậy đấy. Như là duyên phận đã an bài. Em đúng là một cô gái thật đặc biệt, cuốn hút lấy mọi suy nghĩ, tư duy của tôi rồi biến tất cả thành nỗi nhớ, thành tương tư. Đôi mắt em long lanh trong vắt, nhìn vào đó sẽ thấy cả bầu trời thu mênh mông buồn, nụ cười em thoang thoảng mùi hoa cúc dại, giọng nói em nhẹ như những làn gió heo may đang ùa về. Chỉ vậy thôi đủ cho tôi gọi em là cô gái của mùa thu.

Trái tim cứ ngỡ không bao giờ biết rung động với phái đẹp của tôi đã phải chòng chành dữ dội trước em, cơn gió là lạ bay ngang sa mạc trái tim tôi. Yêu, yêu say mê, yêu chết mệt. Đó là những gì tôi có thể cảm nhận được khi nghĩ đến em. Lần đầu tiên tôi biết rung động, lần đầu tiên tôi biết nhớ nhung và cũng lần đầu tôi biết buồn, biết rơi nước mắt khi bị em khước từ. Trái tim vụn vỡ, lang thang nơi miền yêu vọng tuyệt. Tôi mãi không thể hiểu nổi em đang suy nghĩ gì. Em vẫn thân thiết, ngọt ngào, nồng mặn với tôi, vẫn nhận lời mời của tôi đi chơi trong những dịp lễ tết, kể cả lễ tình nhân nhưng mỗi lần tôi thổ lộ em lại có những lý do để từ chối. Tôi cũng không thể hiểu nổi? Và trong hàng đống lý do, chưa có lần nào em nói là em đã có nơi có chốn. Điều đó làm cho tôi vẫn nuôi hy vọng.

Tôi khao khát bờ môi mọng chín tuổi xuân thì của em, tôi khao khát những vòng tay ôm chặt để xoa dịu nỗi lo lắng, phập phồng, nỗi nhớ nhung vô tận của mình. Còn em! Vẫn mãi như nàng nai vàng ngơ ngác, tự do bay nhảy ngoài vòng tay ôm cháy bỏng của tôi. Đôi khi tôi thấy mình gối mỏi, chân chùng trong cuộc rượt đuổi vô hình để bắt lấy thứ tình yêu mỏng manh của em. Nhưng dường như em khóc, dường như em quyến luyến, dường như em van lơn. Bằng ánh mắt. Ừ, chỉ bằng ánh mắt buồn, trong veo nhìn tôi đã đủ cho tôi gục ngã, từ bỏ ý định rời xa em.

“Anh thật sự không hiểu nổi em.” Nhiều lúc tôi ngán ngẩm.

“Hy vọng có một ngày anh sẽ hiểu.” Em nhìn tôi cười tinh nghịch.

“Anh cũng chả muốn hiểu nữa. Chỉ cần được ở cạnh em thế này là hạnh phúc rồi.”

“Có thật thế không?”

“Em nghĩ thật là thật thôi.”

“Hứa nhé, em luôn xem anh là người thân yêu nhất. Đừng rời xa em đó.”

Em đưa tay lên bắt tôi ngoéo, làm ký hiệu một lời hứa rồi cười. Nụ cười rất nhẹ tựa heo may ùa về. Ừ! Em là cô gái của mùa thu mà.

Và mùa thu xưa đã xa. Vòng quay của đất trời lại vận động, tuần hoàn. Mùa thu nay, không vàng rực rỡ như mùa thu trước hay tôi đã không còn nhã ý ngắm thu như gã ngớ ngẩn lúc em chưa rẽ lối vào vườn yêu đầy ngọt đắng. Đứng đợi em thật lâu trong cơn mưa lá me vàng bay rụng đầy ngõ phố. Chính nơi đây một năm về trước tôi đã có một nhát đâm “chí mạng” vào xe đạp của em hay là nhát đâm vào chính trái tim mình để đến bây giờ nó vẫn âm ỉ đau. Em hẹn tôi đến đây, đúng ngày này như một năm về trước. Nắng vẫn hanh hao vàng, bầu trời thăm thẳm cao và trong xanh dịu vợi. Mùi cúc dại thoang thoảng đâu đây làm tôi nhớ nụ cười em quá đỗi.


Bỗng dưng tôi làm thơ. Thì ra có một thi sĩ trong mỗi kẻ si tình. Khi cảm xúc trong lòng chất chứa, tự nó sẽ thành biến thơ.

Và rồi em tới, mái tóc đen dài tung bay theo gió, nụ cười rạng rỡ trên môi. Mắt em sáng lên một niềm vui lạ lẫm. Định giở trò gì đây? Tôi cảnh giác.

“Cho anh mượn cái này.” Em cười, nói và bất ngờ đưa tôi một đóa hồng rút ra từ chiếc cặp ở sau lưng. Tôi cầm đóa hồng săm soi và hỏi với giọng nghi ngờ:

“Vụ gì đây?”

“Tặng em đi.”

“Hả, lại trò gì nữa?” Tôi hỏi rồi cười nhăn nhó tặng em đóa hồng mà chính em vừa cho mượn.

“Biết hôm nay là ngày gì không?” Em vui vẻ hỏi.

“Ngày mà ước gì tôi tông em mạnh hơn nữa cho giờ bớt khổ.”

“Một năm rồi anh ha, nhanh thật.”

“Giờ muốn gì đây?” Tôi vờ bực bội.

“Anh hỏi em có yêu anh không đi.” Em nói, rất tự nhiên, thỏa mái.

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên rồi hỏi:

“Nghĩa là…?”

“Anh hỏi đi. Không thì thôi đó.”

“Ừ thì hỏi. Em có yêu anh không?”

Mặt em bỗng đỏ dần lên, vẻ vui tươi, tự nhiên ban đầu biến đâu mất, nhường chỗ cho sự e thẹn, mắc cỡ như lần đầu được người ta bất ngờ tỏ tình vậy. Đúng là không thể nào hiểu nổi em!???

“Em yêu anh, nhiều lắm. Anh có thương em thật lòng không đó?” Em nói qua hơi thở gấp gáp.

“Thương em thật lòng không à? Em cảm nhận đi.” Tôi nói.

“Ừm…! Em tin.” Em thì thầm.

Em nhắm mắt, cằm hơi ngước lên, đôi môi trinh trắng mọng đỏ tuổi xuân thì đang gọi mời chờ đợi. Tôi lao đến ôm chầm lấy em, ôm rất chặt, như để trút bỏ mọi nhớ nhung, hờn tủi mà em đã giày vò tôi suốt một năm qua, tôi lao đến như sợ em sẽ biến mất, như sợ đó chỉ là giấc mơ hoang tưởng của riêng tôi mà thôi. Nhưng em là thật, em đang ở nơi đây, ngoan hiền trong vòng tay tôi ôm siết. Hai cặp môi thanh khiết luống cuống tìm nhau trong lần đầu vội vã. Tôi quá bất ngờ, quá hạnh phúc với món quà kỷ niệm một năm ngày gặp nhau mà em vừa trao tặng. Cảm ơn em thật nhiều cô gái của mùa thu.

“Em đã chấp nhận tình yêu của anh từ bao giờ?” Tôi hỏi qua hơi thở.

“Lâu lắm, không nhớ nữa. Hình như từ lần gặp đầu tiên.” Em nở nụ cười tinh quái.

“Vậy tại sao em luôn khước từ anh. Muốn anh đau tim đến chết sao?”

“Em sợ tụi đàn ông, con trai các anh lắm.”

“Cả anh sao?”

“Vậy em mới có nguyên tắc, ai theo đuổi em lâu nhất, ít ra phải một năm. Và người con trai ấy phải làm con tim em rung động, em mới nhận lời.” Em bẽn lẽn, nét thẹn thùng con gái làm trái tim tôi xao động.

“Em ác thật, lỡ anh bỏ chạy luôn thì sao?”

“Em đã cố giữ anh lại còn gì?” Em cười.

Em làm tôi vừa tức, vừa buồn cười lại vừa yêu em vô ngần.

Chúng tôi dắt tay nhau đi trên con đường rực lá vàng bay, nô đùa, đuổi nhau trong hạnh phúc mặc cho ánh mắt nhìn lạ lẫm của nhân gian. Tình yêu sâu thẳm, êm đềm đưa chúng tôi qua bao miền mơ mộng đẹp.

Một năm tròn, gặp em, yêu em, theo đuổi em và cái kết hạnh phúc bất ngờ làm tôi nhiều lúc không khỏi thắc mắc. Em là ai? Em đến bên đời tôi có ý nghĩa gì? Tại sao em lại mang cho tôi nhiều cảm xúc trái ngược nhau đến như vậy? Em làm tôi lo lắng, bực bội lúc ban sơ, làm tôi đau khổ, dằn vặt lúc theo đuổi em, rồi làm tôi vỡ òa trong hạnh phúc với cái cách nhận lời yêu bất ngờ theo cách của riêng em . Em là cô gái quá kỳ lạ. Tôi lẩm nhẩm một mình rồi bật cười vì chợt nhận ra mình đã nói câu này không biết bao lần.

Hai năm chính thức là người yêu của nhau, tôi mới thật sự hiểu em nhiều hơn. Những tâm sự mà có lẽ sẽ mãi mãi tôi không được biết nếu vội vã rời xa. Vì sao đôi mắt em luôn phảng phất nỗi buồn? Có lần tôi hỏi. Em chỉ lặng lẽ cười không nói, cúi nhìn những ngọn cỏ hoang liêu đang cố vươn mình xanh biếc. Sương chiều mỏng tan rớt trên bờ vai em rung thật khẽ. Rồi một ngày tôi cũng hiểu. Bởi một tuổi thơ cơ cực. Bởi em là kết quả của một mối tình lừa dối. Cha em là gã sở khanh. Thì ra là vậy?

Trong mắt em, tất cả bọn đàn ông, con trai đều xấu xa, đểu giả. Họ luôn mang đến những ngọt ngào man trá. Họ thích rót mật vào tai để rồi gửi tặng những cô gái mong manh, khờ khạo một chùm quả đắng. Có lẽ hình ảnh, số phận và những lời trách cứ đàn ông của mẹ đã vô tình ăn sâu trong tiềm thức em, bén rễ, đâm chồi không tài nào nhổ đi được. Đó là lý do em thử thách tôi, bắt tôi chờ đợi mỏi mòn? Thật bất công cho sự chân thành tôi dành cho em mà!

Còn vì sao em lại tin tôi, trao trọn trái tim, cuộc đời vào vòng tay tôi? Có lẽ vì tôi chẳng biết ngọt ngào. Em không thích những lời đường mật. Những gì tôi nói cùng em, ngay từ những phút đầu tiên, đều là những lời quan tâm chân thành xuất phát từ tận đáy lòng. Em hàm ơn vì điều đó. Em cảm động vì tôi đã theo em trên suốt chặng đường và liên tục hỏi thăm dù em không muốn nói. Mẹ dặn em ra đường gặp đàn ông, con trai lạ muốn bắt chuyện thì đừng có trả lời. Em nghe lời mẹ. Bởi bà là tất cả của em, là tấm gương để em soi mình vào trong ấy. Tôi chợt hiểu thì ra thân phận mỗi con người góp phần tạo nên tính cách. Em tự ti cho số phận, em hoảng sợ trước cuộc đời, cũng vì thế em muốn vượt lên phía trước, em muốn sẻ chia đau khổ với những kẻ bần cùng. Tất cả tạo nên em, cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.

Vì em là cô gái của mùa thu nên mùa đã mang em đi mất. Đi thật xa, xa lắc. Dù với tay cũng chỉ còn lại những dư âm. Một mình tôi đứng lại giữa con đường. Tôi, mùa thu và lá me bay. Em bây giờ chỉ mãi là hoài niệm. Mùa thu cuối, kỷ niệm ba năm ngày hai đứa gặp nhau, em đã khóc, khóc thật nhiều. Tôi lặng lẽ đưa tay khẽ lau những dòng nước mắt rơi lả tả xuống môi, xuống cằm em đẫm ướt.

“Nín đi đừng khóc nữa em, xấu lắm.” Tôi thì thầm, lòng nghe xót xa.

“Em xin lỗi. Em đã rất khó khăn để đưa ra quyết định.” Em uất nghẹn.

“Ừ, anh biết, có duyên phận mình sẽ gặp lại nhau mà.”

“Du học là ước mơ của em, là niềm tự hào của gia đình. Em xin lỗi…”

“Anh sẽ đợi.”

“Anh sẽ đợi em chứ?

“Anh hứa.”

Nhưng rồi tôi không thể đợi được em. Những mùa thu đến rồi đi, mang theo bao nỗi buồn tê dại. Em đã để lại một vệt dài cô đơn trên môi tôi hừng hững. Em như cánh chim tự do, thích tung cánh trên những khoảng trời cao rộng. Tôi như hàng cây tĩnh lặng, chỉ đứng đợi những đàn chim mệt mỏi quay về. Tiếc là đôi cánh em chưa từng biết mỏi, chưa từng ngừng khát vọng bay xa. Em là cô gái của những niềm đam mê, của những lý tưởng cống hiến lớn lao luôn cháy rực trong lòng.

Trong email, em say sưa kể về những ước mơ, những thứ không bao giờ thuộc về tôi, không bao gồm tôi trong ấy. Những con người cùng khổ ở một xứ sở xa xôi, nắng và sa mạc. Nước mắt em rơi, không phải vì nhung nhớ một người nơi này mà để xót xa cho hàng vạn người nơi khác. Giờ em đã thuộc về thế giới đó. Thế giới của những người cùng khổ. Thứ tôi cần là một người phụ nữ của gia đình, một người con gái bình thường, hiền thục, biết chăm sóc chồng con là đủ. Còn em, sau khi tốt nghiệp xong ngành thạc sĩ y khoa, đã tình nguyện sang Châu Phi giúp đỡ những nạn nhân chiến tranh, nghèo đói và dịch bệnh. Bức thư em gửi cho tôi chan chứa nỗi niềm. Em bảo tôi tự chăm sóc lấy bản thân, cố gắng giữ gìn sức khỏe và đừng quên tìm cho mình một người xứng đáng để cùng đồng hành trên những chặng đường đời hãy còn rất dài phía trước. Riêng em, đã không đủ can đảm để làm ngơ trước nỗi đau của nhân loại mà quay về với tình yêu.

Tôi đã đợi. Hai năm, ba năm, bốn năm, và nhiều hơn thế nữa. Nhưng rồi không đủ kiên nhẫn để đợi chờ thêm. Và em cũng không đủ thời gian dành riêng để nghĩ tới tôi. Châu Phi không có mùa thu, không cả lá me vàng, mà chỉ là sa mạc chiến tranh. Cái gì sẽ nhắc nhớ cho em rằng đã từng có những mùa thu rất đẹp ở nơi nào đó xa xôi nửa vòng trái đất.

Thời gian vẫn âm thầm làm lấy phần việc của mình. Bốn mùa lại tuần hoàn. Và mùa thì không cũ, chỉ có con người mới bị thời gian làm cho phai phôi, nhàu nhĩ, còn mỗi mùa về lại mới tinh khôi.

Và một dáng thu sang, bước chân vô định đưa tôi về góc phố, nơi tôi gặp em lần đầu. Đâu đây vẫn đọng lại tiếng nói em trong trẻo, đôi mắt buồn như muốn đựng cả bầu trời vào trong và nụ cười thơm mùi cúc dại. Tôi thèm được ôm em quá đỗi, thèm được nhìn đôi mắt em trong veo, thèm hôn lên đôi môi mọng chín và thèm nghe tiếng nói em nhẹ tựa heo may. Tôi nhớ em! Nhiều lắm có biết không? Em! Dù tình đầu đã xa xôi nhưng vẫn còn đó một chút gì để nhớ, đúng không em, Cô gái của mùa thu?

Tôi nhắm mắt mường tượng. Em đang đến, mùa thu vàng đang đến. Rất gần. Một làn gió nhẹ thổi qua, những cành me rung khe khẽ. Tôi vội vã mở choàng đôi mắt. Kiếm tìm. Và con đường chỉ có lá me bay.

— Hết —