Truyện Sex Cô gái Oải Hương
Tôi lặng nhìn theo bóng dáng quen thuộc của em từ từ bước về nơi có ánh hoàng hôn màu tím, trên con đường quen thuộc, con đường dẫn tới cánh đồng oải hương, nơi lưu giữ kỷ niệm của cả em và tôi. Mắt tôi nhòa đi, trái tim đau nhói, tôi không nhìn em mà quay lưng bước đi, cố nén những giọt nước mắt đắng nơi khóe mi. Kể từ giây phút ấy, em đã thuộc về một thế giới khác, một cuộc sống của riêng em. Cuộc sống mà ngay từ đầu tôi không nên bước tới…
…
Người ta vẫn thường nói, khi bạn gặp một biến cố nào đó trong cuộc sống, điều đầu tiên bạn làm đó là thay đổi mọi thứ xung quanh, thay đổi những gì vốn thuộc về mình…
Nam, cậu bạn thân của tôi rủ tôi lên Đà Lạt, cậu ấy có một căn nhà trên đó, và tôi có thể ở đến bất cứ khi nào muốn về lại Hà Nội. Và Đà Lạt là nơi để tôi bắt đầu một cuộc sống mới, ít đau đớn hơn. Tôi muốn quên đi nỗi đau mà Dương đã mang đến cho tôi. Dương là mối tình đầu của tôi, tôi yêu Dương. Tôi biết cô ấy yêu tôi nhưng tôi càng biết cô ấy yêu tự do còn nhiều hơn tình yêu dành cho tôi. Những ngày tháng đó, tôi cần mẫn với nỗi cô đơn lạnh lẽo, còn cô ấy mải miết chạy theo những cuộc vui. Tôi chấp nhận bao lời xin lỗi, để rồi từ đó đau càng thêm đau. Tôi yếu đuối, tôi nhu nhược nhưng tôi không thể buông tay, vì cô ấy chính là mối tình đầu của tôi, là người mà tôi yêu thương. Cái ý nghĩ không nỡ khiến tôi chần chừ, do dự. Cách tốt nhất, tôi phải đi thôi, trốn chạy chính tình yêu của mình, thứ tình cảm đầy đau đớn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi còn yêu Dương không? Hay đó chỉ đơn thuần là những rung cảm nhất thời. Và lý do khiến tôi không buông tay là còn do dự, còn tiếc nuối tình yêu của chúng tôi?
Tôi gọi em là cô gái Oải Hương.
…
Như một sự sắp đặt của duyên số, tôi gặp em vào một buổi chiều se lạnh và nhạt nắng. Em bước trên con đường dẫn tới cánh đồng oải hương, loài hoa tôi vô cùng yêu thích. Nguyệt Anh (tên em) cũng rất yêu oải hương. Bên em, tôi có thể nói chuyện với em cả ngày mà không biết chán. Những ngày tháng đó thực sự là những ngày tháng tôi tìm lại được sự bình yên.
Gần nhau hơn, tôi mới hiểu được Oải Hương qua những câu chuyện vụn vặt em kể. Một ngày khi tôi nói muốn đưa Oải Hương về, em lưỡng một hồi rồi gật đầu, suốt quãng đường em lặng im không nói. Dừng chân tại một nhà thờ, Oải Hương quay lại, nhìn tôi bằng đôi mắt buồn thăm thẳm…
– Đây là nhà em? Là nơi em đã lớn lên.
Tôi sững sờ, ngạc nhiên không nói lên lời. Oải Hương cúi mặt, giọng nói ướt đẫm nước mắt.
– Em là trẻ mồ côi…
Tôi ôm chặt cô gái bé bỏng vào lòng, nắm lấy bờ vai đang run rẩy lên từng hồi của Oải Hương mà trái tim tôi quặn thắt. Tôi không lý giải nổi mình đang làm gì, cũng không lý giải được thứ ngôn ngữ kỳ lạ của trái tim. Chỉ biết, trái tim tôi đang đau, đau hơn cả những nỗi đau mà cô ấy đã mang lại cho tôi. Giờ thì tôi có thể hiểu được tại sao đôi mắt Oải Hương lại luôn mang một nỗi buồn sâu đến như vậy! Là khi con người ta trải qua vô vàn những nỗi đau và đôi mắt luôn là nơi chứa đựng. Ngay lúc này đây, tôi đã ước: Giá như tôi đến đây sớm hơn, giá như tôi gặp gặp Oải Hương sớm hơn….
…
Ngày tháng qua đi, chẳng biết từ lúc nào, tôi quên mất ở thành phố còn có một người con gái tôi yêu thương. Tôi và Oải Hương bên nhau mỗi ngày, chúng tôi cần nhau như một lý do để vượt qua những ngày tháng cô độc đến giá lạnh. Trái tim tôi có những nhịp đập khác thường. Tôi đã yêu Oải Hương mặc cho lý trí luôn nhắc nhở tôi rằng tôi còn Dương, tôi để mặc mọi thứ trôi theo dòng chảy vô hướng của trái tim mà chính tôi còn không biết mình sẽ đi về đâu.
Nhưng tất cả đâu có như tôi mong muốn. Một buổi sáng Đà Lạt lạnh nhưng rất dễ chịu, tôi bước ra khỏi cửa, trước mặt tôi là Dương. Dương vòng tay, ôm chặt lấy tôi. Chân tay tôi chết lặng, trong đầu tôi tất cả mọi thứ để trở nên hỗn độn. Tôi không biết lúc này mình nên ôm em hay đẩy em ra. Những ngày tháng vừa qua, tôi đã không còn nhớ đến Dương nữa. Cuối cùng tôi chỉ biết đứng đó đứng đó, không ôm lại em cũng chẳng đẩy em ra.
– Sao em biết anh ở đây?
– Anh Nam, bạn anh đã nói cho em biết anh lên đây. Sao anh không gọi cho em?
Em ngước đôi mắt đen láy, trong veo lên nhìn tôi. Trong phút chốc, tôi bỗng trở nên lúng túng. Tôi biết phải nói với em thế nào đây? Chẳng lẽ nói với em rằng, tôi đã tìm được bình yên thực sự cho mình, không phải là em sao? Nói rằng ngày mai tôi cũng sẽ lên thành phố để nói với em lời chia tay lạnh giá mà đắng ngắt sao? Cuối cùng tôi chỉ có thể ngập ngừng, một câu xin lỗi thay cho một câu trả lời đầy đau đớn.
– Em xin lỗi.
Em nép vào ngực tôi, thì thào nhỏ nhẹ. Lúc này đây, tôi đã hoàn toàn không có cảm xúc gì khi ôm em. Lẽ nào tôi đã hết yêu em rồi sao?
– Em sẽ thay đổi. Anh đi rồi, em mới nhận ra em yêu anh nhiều đến nhường nào. Em xin lỗi. Anh trở về Hà Nội với em, anh nhé!
Tôi lặng đi, giá như tôi nghe được câu nói này từ em sớm hơn, điều đó sẽ làm tôi rất hạnh phúc. Nhưng giờ đây, khi em nói câu nói ấy, trong đầu tôi chỉ toàn những rối bời. Tâm trí tôi chỉ còn hình ảnh của Oải Hương.
…
Tôi hẹn Oải Hương ở nơi quen thuộc lần đầu chúng tôi gặp nhau. Thung lũng đầy nắng, những bông oải hương vui đùa theo gió bay. Vẫn đôi mắt buồn sâu thẳm, đôi mắt khiến tôi yêu, nhưng giờ đây, chính đôi mắt ấy lại khiến tôi đau.
– Anh xin lỗi…
Ba chữ đó với tôi thật khó khăn. Tôi ôm chặt Oải Hương vào lòng. Có lẽ đây là lần cuối cùng thôi. Lần cuối cùng tôi để mặc mọi thứ chiều chuộng theo trái tim. Ngay cái giây phút tôi kể cho em nghe mọi chuyện, em bình tĩnh lắm, có lẽ em cũng đoán biết được trước mọi chuyện. Oải Hương nói theo tiếng gió mỏng manh, nhẹ tênh:
– Anh sẽ trở về với cô ấy?
Tôi im lặng, Oải Hương quay lưng bước đi. Những giọt nước mắt của em đang chảy ngược vào trong. Em biết không, trái tim tôi cũng đau lắm. Chỉ là tôi không thể yếu đuối trước em. Sẽ phải buông tay, tốt nhất là nên dừng lại trước khi chưa bắt đầu, tốt nhất là như vậy!
Cuộc sống yên bình giá như cứ mãi mãi là như vậy, chỉ như vậy thôi, không cần thêm một sự xáo trộn nào nữa. Đà Lạt khiến tôi sống dậy những cảm xúc tưởng chừng như đã chết trong trái tim tôi. Và ở nơi này đã dạy tôi biết cách kết thúc để bắt đầu một khởi đầu mới. Hai tháng không phải là khoảng thời gian dài, nhưng với tôi đó là khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa. Tôi có Oải Hương bên cạnh, cho tôi đủ can đảm để buông tay và cách để nắm lấy một bàn tay khác.
…
Ngày tôi trở về Hà Nội, đôi chân như không muốn bước. Tôi vẫn đợi Oải Hương trên con đường quen thuộc chỉ để nhìn lại bóng dáng quen thuộc cuối cùng trước khi rời xa nơi này. Oải Hương không tới, trái tim tôi đã chôn vùi ở đây. Tôi chỉ kịp nhìn lại thành phố rồi vội vã quay mặt đi, không sao, chỉ là một giọt nước mắt vừa rơi xuống thôi.
…
Về lại thành phố, tôi trở lại với guồng quay cuộc sống vốn dĩ quen thuộc trước kia nhưng giờ thấy sao xa cách với tôi quá! Có Dương nhưng sao tôi vẫn cảm thấy trống trải quá. Tôi trồng oải hương, hy vọng nó sẽ giúp tôi phần nào bớt cô đơn, giống như cách em vẫn tìm đến oải hương trước kia để làm bạn. Nhưng tôi không sao bắt trái tim mình phải nghe theo sự điều khiển của lý trí. Tôi nhận ra trên đời này không phải có những thứ cứ muốn là được. Tôi gọi cho Oải Hương, chỉ để thỏa nỗi nhớ em đang ngày ngày cháy trong lòng:
– Em ổn chứ?
– Em rất ổn.
Khi con người ta nói ổn nhưng thực sự họ đang không ổn chút nào. Giọng em nghẹn lại, tôi thấy hai hàng nước mắt từ đôi mắt buồn thăm thẳm của Oải Hương đang chảy vào trái tim tôi.
– Anh có hạnh phúc không?
Tôi cúp máy, tâm trí hoàn toàn rối bời. Phải, tôi có hạnh phúc không? Tôi đã từng hạnh phúc, đáng tiếc rằng hạnh phúc ấy đến với tôi quá nhanh. Chỉ khi gặp Oải Hương, tôi mới biết thế nào là một hạnh phúc thực sự, một tình yêu thực sự. Một câu trả lời tôi không muốn nói, một điều mà em không muốn nghe. Tôi không dám trả lời Oải Hương, tôi sợ trái tim mình sẽ không thể kiềm chế nổi những cảm xúc mà bấy lâu nay tôi vẫn giữ cho riêng mình kể từ khi trở về Hà Nội.
…
Tôi lao đầu vào công việc, vào những bản thiết kế chỉ mong sẽ quên đi hình ảnh Oải Hương đang lấp đầy trong tâm trí. Nhưng tôi không sao làm được. Những bản vẽ công trình chỉ còn lại trên trang giấy là hình ảnh Oải Hương trên thung lũng đầy nắng. Tôi không biết đã vẽ em lần thứ bao nhiêu. Tôi hụt hẫng khi không còn nghe thấy tiếng Oải Hương. Tiếng Oải Hương đã trôi vào tim tôi, lan tràn từng mảng ký ức, ám ảnh trong những giấc mơ!
Những ngày nắng rủ nhau đi đâu mất, tôi chỉ còn mưa làm bạn cùng nỗi đau. Tôi như kẻ say mê man chợp chờn. Tôi thà như vậy còn được gặp em, được nhìn thấy em còn hơn khi tỉnh táo tôi trở lại với thực tại. Trống vắng và hụt hẫng.
Không biết lần thứ bao nhiêu trong đêm cô đơn, tôi giật mình tỉnh dậy bởi hình ảnh, tiếng nói cười và cả đôi mắt trong veo, lấp lánh nhưng cũng u buồn của Oải Hương. Dương bên cạnh chăm sóc tôi, nhưng tôi chẳng còn để ý đến mọi thứ xung quanh, tất cả mọi thứ với tôi lúc này đã chẳng còn ý nghĩa. Tôi nhớ Đà Lạt, nhớ da diết Oải Hương, nhớ những ngày tháng chúng tôi có nhau, những kỷ niệm đó với tôi thật đẹp nhưng sao giờ đây nó trở về buốt và xót quá.
Tôi tỉnh dậy khi mùa đông đã đến, từng cơn gió vô tình thổi ngang cuốn theo chiếc lá cuối cùng còn sót lại của mùa thu rơi xuống rồi bay đi mất. Oải hương đã chớm nở những nụ hoa đầu tiên mà cho đến giờ tôi vẫn ngỡ ngàng, oải hương chỉ ưa nơi nào có nắng, oải hương không chịu được lạnh, oải hương không chịu cô đơn nhưng sao giờ đây nó lại nở vào những ngày đông lạnh giá. Là những ngày người ta tìm đến nhau để sưởi ấm những trái tim. Tôi muốn đứng dậy, tôi muốn bước đi, tôi muốn đến với Oải Hương để bớt cô đơn…
…
– Hãy đi tìm cô ấy, nếu anh muốn…..
Tôi ngỡ ngàng. Dương nắm chặt tay tôi, đôi mắt thẳm sâu cố giấu đi những giọt nước đang sắp chảy trên khóe mi cay. Tôi còn có quyền đó ư, trong khi tôi là thằng đàn ông khốn nạn đã làm tổn thương hai cô gái. Em ngồi đối diện tôi, lần đầu tiên trong suốt những ngày tháng bên nhau, chúng tôi xa cách đến vậy, khoảng cách ấy ngỡ như bằng một vòng trái đất.
– Em đã nhận ra kể từ khi anh đồng ý cùng em trở về Hà Nội. Ban đầu em cứ ngỡ đó chỉ là là một cơn cảm nắng. Nhưng khi anh mê man và gọi tên cô ấy, em mới nhận ra anh đã không còn thuộc về em nữa…
– Anh xin lỗi…
– Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính anh sẽ làm tổn thương hai người con gái. Anh không thể yêu em nhưng trong tim anh là hình bóng của Nguyệt Anh. Điều này tàn nhẫn hơn cả khi chúng ta xa nhau. Trái tim anh đã sai một lần thì đừng bao giờ để nó sai lần thứ hai. Đôi khi trong cuộc sống có những thứ mất đi rồi muốn lấy lại cũng không được.
…
Cuối cùng tôi quyết định chuyển công tác về Đà Lạt, về với mảnh đất đã níu bước chân tôi, về với mảnh đất có người con gái mà tôi vô cùng yêu thương. Tôi ôm Dương thật chặt trước khi lên máy bay về lại Đà Lạt tìm Oải Hương, em ghé tai tôi, thì thầm:
– Hãy làm theo sự điều khiển của trái tim mình, để dù sau này có thế nào anh vẫn sẽ không hối hận vì những quyết định của ngày hôm nay…
– Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh. Chúc em mau chóng tìm được hạnh phúc thực sự!
…
Chuyến bay cất cánh mang tôi về một Đà Lạt se lạnh mà thơ mộng, tôi đang đi theo tiếng gọi của con tìm mình. Và tôi biết chắc chắn, tôi sẽ không hối hận về quyết định của mình. Bởi vì tôi biết, tôi yêu Oải Hương, tôi cần Oải Hương…
Tôi trở về Đà Lạt vào một ngày nắng nhẹ, với những bông Oải Hương tim tím, mênh manh trên cánh đồng tim tím..