Truyện Sex Cơn mưa vội
Tôi lạ lẫm, thoáng nghĩ trong đầu óc, mình đâu có làm gì tránh mặt cô nàng, hay chỉ là…
…
Tan học ngày hôm ấy, khi tôi dắt xe qua cổng trường thì bắt gặp Thắm đang đứng chờ thằng Hôm đó chở về. Thoáng gật đầu với cô nàng, rồi tôi ngồi lên xe và tiếp tục con đường của mình. Bánh xe tôi bon nhẹ trên đường lăn từng nhịp đều nhau, chẳng giống như tâm trạng của chủ nhân của nó một chút nào cả…
Một mình thong dong trên con đường về nhà, chỉ một mình và nhìn ngắm mọi thứ, có chút gì đó thanh bình và dễ chịu. Bỗng nhiên tôi bắt gặp một bạn học sinh cùng trường đeo trên vai cây đàn GuiTar, Liền bắt đầu mơ mộng đến chuyện sẽ học chơi đàn và tiết kiệm cho bản thân một cây Acoutic, nhưng sau đó thì cây đàn đầu tiên của tôi lại là loại đàn Classic, trái ngược với mong muốn… Chuyện tôi học chơi đàn là chuyện sau đó, còn hiện tại thì tôi chưa để tâm đến nó nhiều… chỉ quan tâm đến học và nhiều hơn thế!!!
Tối hôm ấy, tôi ngồi đăm chiêu với mấy bài lý học thêm, quên thời gian đang ngày càng đổ dồn về khuya. Cuối cùng khi nghĩ xong mấy bài lý, tôi vươn người và hoảng hốt nhìn đồng hồ:
– Đã 1 giờ rồi sao? Nhanh thật…
Nhẹ nhàng kéo ghế đi ra khỏi bàn học, xuống dưới nhà rót ly nước lạnh uống cho tỉnh táo, tôi bắt đầu sợ ngủ và càng không nghĩ đến việc mình sẽ đi ngủ ngay bây giờ. Lại đi ra lan can sát phòng mình với ly cam ép trên tay, thở dài nhìn màn đêm vầ thứ im ắng đến phát sợ của nó. Mở khóa điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi đến từ ai, cái còn lại chỉ là cái hình nền điện thoại sáng chói một góc lan can… trước thứ ánh sáng vàng nhẹ, hiu hắt của đèn đường dưới kia… cái đáng sợ của màn đêm hay bóng tối, chẳng phải ma quái hay quỷ dữ, mà có lẽ, là sự trói buộc với suy nghĩ mà chỉ đến khi đêm tới, mới được giải thoát thực sự…
Khoảng lặng của bóng đêm, cái khoảng tối của mỗi con người, tôi không nghĩ ngủ lại là cách giải quyết hay!!! Giải thích sao? Tôi chưa bao giờ biết câu trả lời cho điều đó…
Ly cam ép đã uống cạn, gần 2 giờ sáng, tôi bước nhẹ trở về phòng mình, ngả mình xuống giường, gác tay lên trán và nhắm mắt lại… những gì của ngày hôm nay, tôi đang gác lại tất cả…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, ngày thứ 2 sau khai giảng, tôi vươn mình thức dậy sau giấc ngủ kéo dài gần 5 tiếng. Lúc ấy là gần 7 giờ!!!
Kéo mình xuống giường, rồi chạy thật nhanh xuống phòng bố mẹ để chơi máy tính, cái thói hằng ngày, thật khó bỏ với tôi…. Bố mẹ tôi đi làm từ trước khi tôi thức dậy, và kịp nghĩ đến chuyện, mình sẽ phải làm điều gì trước tiên trong ngày và điều ấy có thực sự cần thiết….
Với chiếc điện thoại của mình nơi góc phòng, tôi bước vào phòng bố mẹ, mở máy tính, tôi đăng nhập vào trò chơi mà mình đang yêu thích, kèm theo trang facebook đi cạnh. Lướt facebook trong thời gian kết nối với máy chủ và đưa nhân vật chạy ra bãi quái cày lever, tôi bắt gặp một cái status đầy sự thú vị…
– Có bạn nào có nhu cầu học đàn hay mua đàn Guitar thì liên hệ với mình…
Status này nằm tròn một nhóm cộng đồng gần nơi tôi sống, và tất nhiên chủ nhân của cái status này cũng gần nơi tôi sống chứ không xa… Vội add nick facebook của người đó và để lại lời nhắn…
– Mình đang có nhu cầu mua một cây GuiTar để tập, bạn có thể cho mình biết giá được không?
Biết là sẽ không thể có tin nhắn trả lời ngay sau đó, nên tôi tắt facebook và quay trở lại với cái nhóm trong game mình vừa party được, và chuẩn bị cho giờ săn boss hằng ngày….
Thời gian ấy,và cả sau này… Game luôn là sự lựa chọn để tôi tránh khỏi những roi vọt của cuộc sống tạo đến… game, một thế giới mà nhiều người nghĩ xấu về nó!!
…
Tin nhắn điện thoại ngay trong tiết học đầu tiên của buổi chiều ngày hôm đó, tôi ngừng bút viết bài, cúi xuống ngăn bàn và mở tin nhắn ra xem…
– Này K?
– Sao vậy? – Tôi trả lời…
– K ghét mình sao?
– Đâu có, ai nói? – Tôi vội xoa đầu mình.
– Nguyệt thấy vậy. Thật.
– Tự nhiên nghĩ vớ vẩn thế, ghét Nguyệt K được cái gì? –Tôi cười nhẹ rồi quay sang tổ bên cạnh nhìn cô nàng. Cô nàng thấy tôi nhìn vội quay mặt sang hướng khác.
– K nhìn gì vậy? Quay mặt sang chỗ khác mau!
– Không đấy! – Tôi chọc tức cô nàng.
– Ra chơi biết tay tôi.
– Vậy sao?! – Tôi vẫn nhìn chằm chằm cô nàng… Và chỉ đến khi…
…
– Mời Em K lên bảng hoàn thành bảng 5.1 trong sách giáo khoa… – Tôi mới hoảng hồn nhận ra cái tên đầy sự bắt đầu của mình bị cô giáo tươi cười mời lên bảng. Vội để chiếc di động vào trong túi rồi cầm cuốn sách lê thân lên trên mảnh đất tử thần – Bậc giảng!!!
Nguyệt vẫn dõi theo tôi, điều mà tôi không thể biết đến và ngay lúc ấy, với tôi, cũng không đủ tỉnh táo để nhận ra…
Sự bắt đầu của nhiều thứ kết thúc… tôi đâu biết… khi nó chỉ còn cách tôi vỏn vẹn tròn 10 ngày nữa…
Ngày 17 tháng 09 năm ấy!!!!
…
Tôi nhớ rất rõ, cả kỳ một học lớp 10, tôi chỉ lên bảng làm bài tập đúng hai lần duy nhất, và ngày hôm nay là lần đầu tiên trong số đó. Do vậy, sự có mặt của tôi, trên bậc giảng, là một sự hiếm hoi hơn cả việc nhìn thấy vật thể bay không xác định xuất hiện ở đâu đó trên thê giới…
Do vậy mà…
Vừa làm bài, tôi vừa nhìn xuống dưới, hứng chịu luôn cả hàng chục ánh mắt vô tư đổ dồn vào tôi như đang tìm kiếm một điều gì đó khác lạ. Sự ngại ngùng khiến cái tự tin trong tôi hóa khí, theo tiếng thở dài nhảy hết ra ngoài, những gì còn lại trong suy nghĩ, trong đầu óc, chỉ là cảm giác bối rối, hơi chút sợ sệt… Bản thân tôi vốn đã rất nhát, giờ như vậy nên không thể hoàn thành một cái gì đó ra hồn… bởi vậy, tôi làm vội bài tập trên bảng, không có đủ bình tĩnh để nhìn lại kết quả, và lao thẳng về chỗ sau khi đặt xong viên phấn trên bàn giáo viên, tránh những ánh mắt vẫn đang dõi nhìn tôi như nhìn một vật thể rất khác biệt…
Im lặng, thở dài, đỏ bừng mặt, bất động đưa ánh mắt về phía bên kia tổ, lại ánh mắt và nụ cười ấy, tôi dường như chẳng thể thở được, chẳng thể nói được, cổ họng tôi nghẹn lại… chờ đợi!!! …..
– Giờ chúng ta cùng chữa bài của K… – Cô giáo cầm viên phấn đỏ lên và nhìn vào bảng bài tập của tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra chỗ sai chết người của mình… vội vuốt mặt, xoa đi cái cảm giác tự cảm.
– Sao lại …. ! – Cô giáo phát hiện ra chỗ sai, rồi lấy phấn gạch ngang bài làm của tôi, trầm ngâm hồi lâu cô nói tiếp… – Sai hết, bạn làm không chú ý gì hết… – sau đó cô xóa tất cả bài làm và chữa lại sạch bong…
Tôi cười trừ với mấy thằng bạn đang nhìn mình, rồi xua tay ý rằng mình cố ý làm sai để xem cô có nhận ra không? Ai ngờ, cô tinh mắt thật…!
…
Ngày hôm ấy không có nhiều điều diễn ra, nhưng có thể nói, cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, thì những linh cảm không may trong tôi lại xuất hiện nhiều lên, lý do xảy ra điều đó, tôi dường như không thể hiểu được…
Kết thúc tiết 3, cơn mưa rào ồ ạt rơi xuống, lẳng lặng nhìn dòng người hối hả, đi tìm chỗ trú mưa bên phía ngoài cổng trường, tôi khẽ cười nhẹ, đưa tay vịn sát vào thành lan can, ướt đẫm vì những hạt mưa hắt tới… Chẳng hiểu vì sao, tôi lại biết chắc chắn rằng, chiều nay sẽ có một cơn mưa lãnh đạm kéo xuống, càng tự tin hơn khi mang trong mình một bộ áo mưa và một chiếc ô…
Kết thúc những tiết học của buổi chiều hôm ấy, cơn mưa đùa cợt với những ai không chú ý đến sự báo hiệu của nó, cứ mãi rơi, và ngày càng nặng hạt. Với một số người, cái cảm giác ấy, dưới mưa, bên mái hiên thưa người, cùng ai đó tận hưởng âm thanh,và thứ không khí ẩm ướt oi bức đó, sẽ tự thấy hạnh phúc và bình yên lắm.
Cũng từ rất lâu rồi,
Có một ai đó mãi không quên một mảnh ký ức vụn vỡ được mưa rửa xóa nhưng cố gắng giữ lại, vì muốn bản thân tổn thương, yếu đuối.
Cũng là ai đó, đi tìm một hạnh phúc mới, rồi nhận ra thứ mà mình đang tìm kiếm, dường như chẳng có tên mình trong cuốn từ điển cuộc sống của họ…
Và một ai đó, luôn dõi theo một người, chờ đợi, tìm kiếm, dành thứ tình cảm thầm lặng của mình gói gọn trong từ tình bạn đáng ra không nên tồn tại.
Sự dũng cảm, hay tổn thương, với một ai đó, có chăng chỉ cần một khoảng thời gian nữa… nếu thực sự mưa là khởi đầu của mọi nỗi buồn thì cũng chính mưa là tấm màn xóa đi nỗi buồn đang bám lấy đó.
Sân trường lúc này, dòng người cùng nhau ra về, người thì cảm tử đội mưa cùng chiếc xe đạp, người thì đi nhờ ô bạn bè rồi bắt xe bus, người thì có cho mình một chiếc ô hay tấm áo mưa dự phòng, còn người thì đứng dưới mái hiên trước lớp học, mong sao mưa sớm tan đế có thể an toàn ra về… nhưng dù là ai đi nữa, thì mối lo duy nhất không phải lo cho bản thân mình bị ướt, mà chính là sách vở!
Tôi mang theo ô và áo mưa, nhưng dường như có bàn tay vô hình nào đó từ mặt đất giữ đôi chân tôi ở lại mái hiên thưa người của lớp học, không thể cử động, không thể. Tôi hoàn toàn có thể ra về mà không lo lắng việc bản thân có bị ướt hay không, nhưng dường như có một người nào đó cùng cơn mưa thuyết phục tôi ở lại…
Thở dài nhìn mọi thứ, nhìn những người cùng tôi dưới mái hiên ngày ấy, tôi thẫn thờ nhận ra bóng dáng người con gái ấy, hình ảnh của em đang đứng bên cạnh ô cửa sổ phòng học, mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy, tôi tưởng đã tắt từ một năm về trước… Lẽ nào em đã quay lại, như mong ước của tôi…
Tôi chạy tới bên em, người con gái mà tôi đang đau khổ thầm gọi tên suốt một năm nay, và vô thức nhận ra một sai lầm rằng, dưới cơn mưa nặng hạt kia, người đứng trước mặt tôi không phải em, mà là Nguyệt!
Tạo hóa trêu đùa tôi, ngay cả với những ảo giác đáng ghét, mang đến hình ảnh về em, rồi thay vào đó là một người khác. Có thật sự cần thiết, khi con người tôi, giờ tự thấy mình tồi tệ hơn bao giờ hết… Chẳng lẽ, với tôi, lại dễ dàng sai khiến và đùa cợt vậy sao?
Tôi lừ mắt nhìn Nguyệt, cảm giác nóng ran hết lồng ngực, đôi tay tôi buông thõng xuống, đánh rơi chiếc ô của mình, thở hắt ra, cười nhẹ, rồi mỉm cười thật nhạt… Đôi mắt tôi cúi xuống, buồn đi đến kỳ lạ… Tôi dường như sắp khóc, vì tức, vì thấtvọng, và cả đau khổ.
Nguyệt nhìn tôi, sợ sệt, lo lắng, khó hiểu, vội đưa tay quơ quơ trước mắt tôi… tôi hiểu ra rằng, mình nên cố gắng bình tĩnh, chẳng thể để ai đó tìm thấy sự yếu đuối ở mình…
– K… sao vậy?
– Nguyệt!
– Sao…! – Nguyệt tròn xoe mắt.
– Sao cậu lại ở đây! – Tôi gắt.
– K đang nói gì vậy?
– Mình đang hỏi sao Nguyệt lại ở đây?
– Mình…!
– …………..!
Tôi bật khóc trong giây phút ấy, có lẽ suốt những ngày qua, những nỗi buồn bực trong tôi đã nghẹn ắng, tích tụ, giờ vỡ òa ra. Tôi biết, tôi hiểu, vì trời mưa, nên Nguyệt chưa thể về được, nhưng tại sao chứ, vì có mặt của Nguyệt ở đây, tôi mới lầm tưởng rằng đó là hình bóng của em, nếu như không phải Nguyệt thì tôi hiện giờ đã bình tĩnh và mạnh mẽ như những gì mà bản thân đang cố gắng để sống. Vậy, tôi trút cơn giận lên người con gái trước mắt tôi, tôi gào lên, tôi nặng lời, và chẳng cần biết dưới mái hiên này, còn có những ai đang trú mưa cùng tôi. Chưa bao giờ, con người tôi trở nên như vậy, ít nhất là từ hơn nửa năm về trước…..
…
Cách đây hơn nửa năm về trước, sau gần 4 tháng ngày em mất, cũng chính là sinh nhật lần thứ 15 tuối của em, tôi lại ghé ngang con đường ấy, trước khi phóng xe ra nghĩa trang đặt lên nấm mộ của em chiếc bánh sinh nhật mà tôi dành tiền để mua… Có thể đó là khoảng thời gian u tối của tôi, nhưng cũng không hẳn, vì sống trong những ký ức về em, có cả hạnh phúc, có cả ngọt ngào, chứ không hẳn là chỉ là chuỗi đau khổ tiếp nối, ăn mòn cảm giác.
Những ngày tháng đó, hết giờ học, tôi lại đến con đường ấy, ngồi lại bên vệ đường, nhìn ngắm và tự nói một mình, chẳng thể hình dung được rằng, tôi nhớ em đến nhường nào, tôi mong giọng nói của em đến mức nào, tôi muốn nhìn thấy ánh mắt em ra sao? Tất cả với tôi, cứ như luẩn quẩn, bức tường dời dạc của ký ức, và những kỷ niệm, gói gọn tôi, nuốt trọn tôi…
– Mình đi nhé! Cậu cứ ở đây, mai mình lại đến! – Tôi nói, và ngồi dậy, tạm biệt con đường nơi em mãi ra đi… tay cầm chiếc bánh sinh nhật trong tay, cùng chiếc xe đạp đi tới ngôi mộ của em.
Chẳng ai hiểu cả, tôi khác đi, tôi thay đổi, mà đến giờ khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật đáng sợ…
Đi ngang qua sân bóng, ngang qua cái nơi mà bọn trẻ con khu khác vốn đã chiếm cứ khu tôi từ lâu, tôi hơi có chút gì đó sợ sệt. Nhưng thời gian với tôi không nhiều, khi trời cũng đang sẩm tối. Tôi cần đến bên em, cùng em sinh nhật, trò chuyện, vẫn biết cũng chỉ có mình tôi nói, với tấm bia đá trước nấm đất đó.
Qủa bóng từ đâu lao tới tôi như một sự cố tình từ một ai đó, khiến tôi mất đà lao thẳng vào thân cây hoa sữa phía bên trái đường, chiếc xe đổ sập xuống, Tôi cũng theo đó hứng trọn cảm giác đau đớn trên những vết xây xát từ cú ngã đem lại.
Nhặt quả bóng bên cạnh mình, tôi ngồi dậy, dựng xe và tiến thẳng đến khu sân cát, nơi tôi dám chắc rằng, sẽ nhận ra chủ nhân của quả bóng mà tôi đang cầm trên tay.