Truyện Sex Cơn mưa vội
Tôi lấy chiếc điện thoại trong ngăn cặp. Có đến 10 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn, số của Nguyệt và một người lạ. 3 tin nhắn của Nguyệt:
– Vô lớp rồi đấy, trẻ lạc về nhà không mẹ mắng giờ?
– Thầy giám thị tìm K trao thưởng kìa, về lớp mau đi.
– Hic… thất vọng rồi đấy!
Tôi bật cười nhẹ, chẳng hiểu vì lý do nào hay từ đâu tới, tôi chỉ vắng mặt một lúc, mà cô nàng đã…. Haiz đúng là bạn tốt….
2 tin nhắn của số máy lạ…
– K cẩn thận nhé, gặp mấy anh lớp 11 thì tránh xa ra, nhớ nhé!
– Nhớ lời mình nói đấy, K đừng đi một mình…
Tôi choàng tỉnh sau những ý nghĩ quá đơn giản, số máy lạ này liên quan đến việc tôi bị hạ sát trong phòng vệ sinh vừa qua, bọn lớp 11 ấy, tôi nhớ từng thằng một, và tất nhiên chủ nhân của số máy này, tôi sẽ phải gặp mặt để hiểu cho ra lẽ… tôi vô can trong chuyện này…
– Mày vừa đi đâu đấy thằng tó? – Thằng ĐÔ ngoái hỏi tôi, tôi thi đang lúi húi viết bài.
– Tao vừa suýt chết trong phòng vệ sinh đây.
– Bụng dạ mày dữ dội kinh, 4 tiết học đấy? – Nó cười.
– Mày đùa bố à, bố bị bọn đéo nào đánh hội đồng rồi giam trong đấy, mãi mới thoát được đấy! – Tôi nhăn mặt tức tối…
– Hề, do ăn ở cả thôi… – Nó vỗ vai tôi rồi nói….
Tôi khẽ lắc đầu thở dài, bỏ qua một buổi chiều đầy những sự kiện kỳ lạ…
…
Chiều tối, lang thang trên cây cầu DT, với cái hẹn với một người anh. Đúng 6 giờ chiều, anh ấy tới chỗ hẹn…
– Ê, anh! – Tôi gọi với, biết mặt anh qua mấy tấm ảnh trên facebook.
– Em tên K? – Anh ấy hỏi?
– Vâng.
– Anh tên Nhật.
– À, rồi, giờ mình đi đâu xem đàn anh.
– Vào nhà anh, chỗ xưởng gỗ VL em biết chứ?
– Rồi, hồi nhỏ em với bạn ra cái vườn gần đấy, hái chộm xòai mãi mà anh. – Tôi cười.
– Thể nào hồi trước, cây xoài nhà anh ra quả không đều như mấy năm nay… – Anh Nhật nói làm tôi tái mặt. Hóa ra cây xoài khi ấy là ở vườn nhà anh Nhật.
Bước vào một xưởng gỗ khá rộng, chủ yếu là bàn ghế và đồng hồ, tôi được anh dẫn vào một cái nhà kho nhỏ, với hàng tá các loại đàn, nhìn thích mắt kinh. Tôi chỉ có 500k nên chỉ dám lựa một cây vừa tầm với mình, chắc chắn chỉ dám lựa mua classic.
– Em mua cây này anh.
– Chắc chứ?
– Vâng…
– Cây đàn này, thật ra anh được một người bạn tặng, anh cũng không rõ giá, nhưng chắc chắn là cũng không rẻ, em lấy thì anh để em 450k.
– Vâng, em lấy… – Tôi chắc nịch…
– Em mới tập đàn à?
– Vâng, em chưa biết gì luôn, về chắc mò trên mạng thôi.
– Chuyện đấy thì, anh bảo này, học đàn cũng không khó, chỉ là em có đam mê hay không, mỗi ngày bỏ ra một ít thời gian không cần nhiều, luyện theo sở thích là được…. mà… em thử bấm phím để anh em tay xem nào?
– DẠ… – Tôi ngơ ngác, và chả biết bấm đàn ra sao… mãi sau anh Nhật mới chỉnh tay tôi vào nốt Đồ.
– Tay em khá dài, nhưng về cắt móng tay bên tay trái đi, bên tay phải em để một ít, như anh này… – Rồi anh Nhật chìa tay phải của anh ra.
– Rồi, em đã rõ…
– Vậy cố gắng, cần gì anh sẽ giúp…
– Em gửi tiền anh…
– Ừ, Anh cảm ơn!
Nói rồi Tôi vác cây đàn ra về, vừa đạp xe vừa mân mê nhìn ngắm cây đàn, thiếu điều tôi không nhìn đường đi mà cắm đầu vào ô tô cũng nên……..
…
Tối, cả nhà ầm lên khi tôi gảy đàn gây ồn, thử hỏi người mới tập đàn có thể chơi được một điệu nào ra hồn, ngoài việc trải ngón tay từ dây 1 đến dây 6, rồi ngược lại. Rồi việc bấm đàn cũng đến là đau tay, nhiều lúc hằn nguyên vết dây đàn trên đầu ngón tay, khiến tôi sợ kinh. Mày mò trên mạng cũng chẳng được gì, tôi bắt đầu nản, và dần dần thì cực nản, vứt luôn cây đàn vào một góc, và chẳng đoái hoài đến nó…
Thời gian ấy, tôi tự thấy tiếc vì mình bỏ cả 500k tiết kiệm mà chẳng làm được gì, nhìn cây guitar mà thở dài não nề…!!!!
Vẫn kịch bản ấy, giờ như một mốc cố định trong thời gian biểu, tôi nhắn tin với Nguyệt cho đến quá 12 giờ đêm mới thôi….
– Thôi, K ngủ đây, có mấy bạn tóc dài, áo trắng đang bay bay ngoài cửa sổ gọi K đi ngủ rồi… – Tôi nhắn tin mang tính chất dọa ma rất rất cao.
– Hứ, vậy tớ cũng đi ngủ, không K lại kêu mấy bạn ấy đến tìm mình… hic hic!
– K đâu ác thế, ngủ ngoan nhé!
– Ừm, K cũng vậy nhé!
Tắt máy điện thoại, cắm vào ổ sạc, tôi thở dài đặt mình xuống giường sau một ngày đầy những thứ kỳ lạ ập đến. Đầu tiên là chủ nhân số máy kỳ lạ đó, rõ ràng là biết tôi, thậm chí là biết rõ tôi, sao không ra mặt mà phải làm trò ẩn hiện đến là tốn thời gian như thế. Còn mấy thằng lớp 11, vì lý do gì mà làm mấy cái trò tiểu nhân với tôi như vậy, vì số máy lạ kia sao? Phảo rồi… Phải rồi….
Tôi xoa tay lên đầu, cảm giác hơi nhức và không được tỉnh táo cho lắm, mấy vết tím trên người, đá bóng hồi trước tôi bị nhiều rồi, nên giờ chẳng lo đến việc bố mẹ tôi hỏi gì… quan trọng bây giờ, với tôi, việc điều tra về nhân thân số máy kia mới quan trọng…!