Truyện Sex Cơn mưa vội

Phần 7

Dường như trong cuộc sống này, không một điều gì là dễ dàng cả, cho dù là bản thân làm đúng hay làm sai, đều gặp phải những đánh giá từ người khác nhìn vào, với tôi trong trường hợp này, chắc chắn sẽ có kha khá người sẽ đánh giá đến hành động của mình…

Giờ thì quay trở lại với tình thế nghẹn ngào thể đang xảy ra…..

Những giờ phút im lặng, tiếng bước chân cô từ từ tiến lại ngày càng gần hơn chỗ ngồi của tôi và thằng Đô. Thằng này liền lúi húi nhìn sang vở tôi mà chép túi bụi, may thay cho nó, tôi chép khá là đủ bài… nhưng chẳng thể phủ nhận, tôi vừa rồi quá là ác…

– Sao anh không ghi bài? – Cô dạy Sử lật từng trang vở của thằng Bạn tôi, rồi thật là ngạc nhiên khi thấy thằng này đang lặp lại ca khúc ‘trang giấy trắng’ bất hủ của cái người gì gì đó mà tôi không nhớ nổi tên… hình như là ca sĩ thì phải? à đúng rồi, chính là anh ấy, Phạm Trưởng. À… ngoài ca khúc trang giấy trắng thì mình còn khá là thích bản hit ‘Không được khóc’ của anh ta, rất hay rất nghệ sĩ…. Và nếu như thằng Đô đang tái diễn lại bài này thì sao nhỉ? Đô ơi? Cấm được khóc.

– Ơ… tại mắt em cận, mà em lại quên mang kính nên không nhìn thấy được những gì cô ghi trên bảng… – Thằng này trả lời thành thật…. thì tôi chết luôn… nó để kính ở dưới ngăn bàn đây này.

– Chết, đi học không mang kính thì học hành gì? Lần sau nhớ mang kính đi nhé em, cận nặng hơn thì khổ đấy! – Cô Sử khẽ lắc đầu đầy ái ngại.

– Dạ, em biết mà cô, lần sau em sẽ mang kính đi để chép bài đầy đủ, cô cứ tin ở em….

– Thôi nhìn sang bạn bên cạnh rồi ghi bài đi… chán anh….!

Tôi và cả lớp sững sờ khi cô tha tội cho thằng Đô một cách đầy tình cô trò thật là chan chứa…ôi lại giá như mình được như anh ấy…… ! Bao ánh mắt nhìn tôi như căm hận một thằng nhiều chuyện, lại có bao ánh mắt nhìn tôi đầy ngưỡng mộ… ‘Anh ấy thật là dũng cảm, hi sinh tình bạn vì mục đích cao cả của lớp học’… ‘- Vâng, đã quá khen rồi, mình chỉ là hơi thấy bất bình với cách dạy của cô nên mới bày trò này để kéo dài thời gian đến hết tiết thôi….’-‘ Thế bạn có ý xấu với Đô không?’- ‘Thật ra thì có…….’

Tôi đang tưởng tượng đến những lời nói khi đối mặt với những người muốn hỏi tôi vì lý do đứng lên với bài ca… ‘ em thưa cô’ bất hủ…. nhưng rồi đang cười thì bị thằng Đô vả một phát rõ là đau vào mồm… vội vã đứng phắp dậy xin cô ra ngoài… với lý do đi vệ sinh, cô gật đầu đồng ý.

Tôi khổ sở chạy ra khỏi chỗ ngồi, không quên nhìn lại thằng Đô với một lời thật tâm muốn nói rằng, tôi đã thực sự biết lỗi rồi, vậy nhưng nó chỉ cười phì, gật đầu khó hiểu, rồi thế nào vẫn đưa nắm đấm lên dọa tôi với hàm ý theo tôi thấy là kinh khủng lắm. Tôi nuốt nước bọt bước ra khỏi lớp, trong lòng suy nghĩ khá nhiều.

Ở trường tôi cấm học sinh trong giờ học không được phép xuống căn tin, nhưng hai chị bán đồ ăn ở căn tin lại rất vui mừng khi thấy sự hiện diện của tôi ở đây. Ai mà chả biết bán được đồ thì phải vui, nhưng mấy ánh mắt đấy nhìn tôi thì tôi làm sao mà ăn nổi, chỉ dám mua tạm hai gói ngô cay rồi chuồn khỏi căn tin lẹ, rút kinh nhiệm lần sau không bao giờ xuống ăn tin một mình, đề phòng gặp những ánh nhìn có sức hủy siệt thần kinh, và tê liệt đường hô hấp của hai chị bán đồ tại đây. Nói thế chắc các bạn biết hai chị ấy ra sao rồi nhỉ? Nói theo cách văn hóa thanh lịch, hay nói giảm nói tránh thì hai người này có nhan sắc đủ khiến cho bạn phải mất ngủ khi nhìn thấy ảnh vào ban đêm, khẽ rùng mình chìm vào cơn ác mộng… nói theo cách nôm na thì là xấu theo cách không thể xinh nổi. Các bạn cũng đừng nghĩ điều kinh khủng quá làm chi, tôi chỉ cảm thấy cộng miêu tả theo ánh nhìn của tôi thôi, còn mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng gật đầu bảo hai chị ấy nhìn được, không xấu và cũng không xinh. Thú nhận, nhìn ảnh ai vào ban đêm tôi đều cảm thấy sợ, đến mình khi nhìn vào gương trong thời điểm đó, tôi còn hỏi thằng nào đang nhìn mình ấy chứ? Mà thôi, tôi đùa đấy, đi quá xa rồi, mình trở lại câu chuyện vậy…

Tiết Sử mới bắt đầu được 15 phút, nên giờ đi lên lớp chắc vẫn phải học dài dài, mà giờ tôi cảm thấy hơi mỏi, muốn ở mãi dưới này hít thở không khí trong lành cơ, tôi thích vậy và tôi có quyền. Tôi ra hàng ghế đá phía sau trường, nơi có những bóng cây rợp bóng, nhắm mắt và cảm nhận từng cơn gió thoàng qua da thịt, tự nhiên thấy mình thư thái, bình yên quá đỗi. Chợt nghĩ đến cái cảnh lớp học diễn ra mà không có mình, lại cười phì vì kiểu gì bọn bạn cũng đang nghĩ: “ Thằng K chắc chết trong phòng vệ sinh quá mày”. -“Bậy, chắc tiêu hóa nó có vấn đề thôi, cũng dã man thật, hơn nửa tiếng rồi.”-“Hay là thật mày nhỉ, tao gọi cấp cứu nhớ…”-“ Ờ, nhanh đi! Chắc là thằng K đang hấp hối trong đấy”.

Tôi thoáng giật mình khi nghĩ đến điều đó, bọn bạn tôi nó ngây thơ lắm. Biết đâu nó lại nhốn nháo trên lớp rồi… cả lớp tôi kéo nhau đi tìm tôi khắp trường thì chết, vội vã đi thật nhẹ lên lớp, mong là không giống như những gì mà mình vừa nghĩ.

Thực ra thì tôi đi vệ sinh lâu quá nên sợ cô nghi ngờ, đành đi lên lớp chứ không phải như trên đâu… dù không muốn nói nhưng các bạn đã bị lừa.

Tôi đi thật chậm trên cầu thang vì sợ ồn đến lớp khác, cũng một phần vì không muốn đi lên lớp quá vội làm gì, cứ thong thả. Tôi không ghét môn Sử, tôi từng được giải Nhì môn Sử cấp Huyện thời cấp 2, nhưng giờ đây, trong thời gian này, những mớ tài liệu của môn văn, bao đề luyện thi của môn toán khi ôn thi vào cấp ba, đã làm tôi ngao ngán mấy môn học thuộc lắm rồi. Tuy nhiên sau này còn có một lý do khác làm tôi ghét môn này hơn cả, và thậm chí còn tuyên bố không thèm học đến nó nữa, tôi sẽ viết chi tiết này sau… Ngoài ra thì tôi cũng cũng cung cấp thêm, Sử cũng cần có tư duy, không phải chỉ học thuộc là được, cần rèn kỹ năng trình bày, dẫn chứng, suy luận, kết quả, bài học, ý nghĩa.. còn nhiều lắm, tôi nói thật đấy, đừng nghĩ tôi nói đùa.

Đi lên đoạn cầu thang tầng 2, Tôi tình cờ gặp một người mà mình cảm thấy khá bối rối, gặp người con gái dưới mái hiên lớp học thêm ngày nào, bên cơn mưa đầu tiên mà tôi thấy như mình có thể đứng vững, khi lại đi qua con đường gợn lại ký ức một phần đã vụn vỡ… giống như tôi gom tiếng thở từng ngày để nuôi một nỗi đau quá dài… thoáng chốc đã sắp tròn một năm… Tôi ngơ ngác nhìn bạn ấy, hai đứa cùng đứng khựng lại trên cầu thang. Tôi suy nghĩ mình lên nói gì, làm gì, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bạn nữa ấy đã kịp chào mình một câu.

– Chào bạn, đi đâu vậy?
– Ơ, biết mình à? – Tôi đáp lại một câu không thể nói không nói ngu.
– Hai chúng ta học cùng lớp học thêm mà, hi… – Tôi bắt đầu bối rối nhiều hơn.
– À, vậy hả, mình cũng không để ý…! – Vâng, ngu tập 2.
– Uk, mà thôi mà có việc xuống phòng đoàn nói chuyện sau nhé..?
– À, ừm….! – Phải nói, với tôi, khi đứng trước người mà mình thích, thì luôn thể hiện mình là một khúc gỗ gốc việt, chẳng biết nói gì, cứ suy nghĩ và lựa chọn lời nói, rồi chẳng thể hiện được gì nhiều. Chẳng biết có phải lý do này không mà những chuyện xảy ra về sau… đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng ân hận…

Nhìn theo bóng dáng người ấy đi khuất dần xuống cầu thang, xa dần trên sân trường đầy nắng hạ tươi mới, tôi thở nhẹ tiếc nuối, rồi lầm lũi lên lớp.

Và trong đầu luôn hiện lên nhiều suy nghĩ, nhưng lại bị tôi dập tắt bằng một lời tự nhủ đầy mê hoặc?

“Như vậy chưa phải là thích? Thằng điên à!”

Thích…