Truyện Sex Cực phẩm dâm dục 2 – Tác giả Leysek
Hai cô gái trông mới độ tuổi trăng tròn nhí nhảnh cười đùa trên xe bus vì cúp học đi chơi. Hai người cười nói vô tư, lại nói chuyện bằng tiếng việt nên hầu như chẳng ai trên xe bus hiểu được hai nàng nói gì. Bình thường nếu nói to thì mọi người sẽ khó chịu, nhưng có lẽ vẻ đẹp á đông của Gia Bảo và Minh Thư đã khiến cho tất cả như không hề để ý đến điều đó nữa. Họ chăm chú ngắm nhìn làn da trắng trẻo, mái tóc đen nhánh và những nụ cười gợi cảm đến mê hoặc khiến ai đã nhìn thì không thể quay mặt đi.
Gia Bảo và Minh Thư bằng tuổi nhau, cùng lớn lên trong một khu phố và học cùng nhau suốt từ thời ấu thơ cho đến tận bây giờ. Cả hai hiện đều 18 tuổi và đang học năm cuối của trường cấp ba. Trong trường không ai là không biết hai người vì cái vẻ đẹp á đông có kiểu cách khác xa với nét đẹp của người phương tây. Gia Bảo có nét đẹp được thừa hưởng từ bà ngoại và mẹ nên nếu nhìn kỹ thì nàng vẫn có nét quyến rũ hơn Minh Thư. Vì theo gen của mẹ là bà Thảo nên tính cách Gia Bảo có phần ương bướng và nghịch ngợm hơn người bạn thân thiết của cô.
Khi chiếc xe bus dừng lại thì có vẻ như mấy gã đàn ông trên xe đều tỏ ra tiếc nuối vì hai người con gái Việt Nam đã xuống. Minh Thư và Gia Bảo vừa đi bộ vừa cười thích thú khi đã chọc vào cái máu dê của đàn ông, hai người biết thừa mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nàng. Khi chuẩn bị về đến nhà thì Minh Thư hỏi:
– Bố cậu chiều tối nay sang hay là ngày mai ấy nhỉ?
Gia Bảo nghe Minh Thư nhắc tới bố mình là Long thì tự dưng lòng phấn khởi vì ông về Việt Nam thăm bà nội ốm hai tuần nay rồi.
– Chiều tối nay sang rồi. Mẹ Thảo sẽ đi đón ông. Tối nay cậu đến ăn cơm cho vui nhé. Mai là thứ 7 được nghỉ học thì có khi cậu đêm nay ngủ luôn ở nhà tớ cũng được. Tụi mình lại được tám chuyện cả đêm.
– Chắc là bồ muốn kể cho mình nghe về anh chàng đẹp trai đang làm bên Mỹ phải không? Hay là tám về lũ đàn ông trong trường hử? Minh Thư nhí nhảnh cười trêu Gia Bảo.
Gia Bảo nghe vậy cũng cười theo vì hai đứa ngoài chuyện đàn ông ra thì làm gì có chuyện nào vui để nói đâu. Tuy mới 18 tuổi nhưng Gia Bảo cũng đã trải qua vài cuộc tình. Tất cả các mối tình đều đến rất nhanh và ra đi cũng nhanh như gió. Cả Minh Thư và Gia Bảo đều mất đời con gái từ rất sớm, đặc biệt là Gia Bảo khi vừa mới bước vào cái tuổi 13 thì nàng đã để cho ông thầy giáo dậy thêm lấy đi cái trinh trắng của nàng. Gia Bảo có biểu hiện dâm ngay từ bé vì được thừa hưởng cái gen của cả ông bà và bố mẹ. Cộng thêm nàng sống và lớn lên trong ngôi nhà mà cả Long và Thảo suốt ngày chìm trong tình dục, không biết bao nhiêu lần Gia Bảo đã được chứng kiến bố mẹ nó ôm hôn, hay thậm chí là làm tình trong nhà bếp, nhà tắm, phòng khách… v.. v nên cái tò mò về giới tính đã phát triển rất sớm trong con người Gia Bảo.
– Tớ sẽ cưới Phan Hải làm chồng!! – Bất chợt Gia Bảo dừng lại nhìn Minh Thư như thông báo cho cô một tin rất quan trọng.
Minh Thư nhìn nét mặt của cô bạn, thấy Gia Bảo hình như không phải là nói đùa như mọi khi thì rất lấy làm ngạc nhiên. Cô biết tính bạn mình, hầu như không người đàn ông nào có thể trụ vững nổi quá ba tháng. Vậy mà anh chàng Phan Hải này là ai mà lại khiến cho Gia Bảo muốn cột chặt đời mình vào hắn ta như vậy? Minh Thư cũng đã được nhìn mặt hai lần, cô công nhận Phan Hải rất đẹp trai, nhưng điều đó chưa đến mức để mà khiến một cô gái mới chập chững 18 tuổi muốn dừng học để lên xe hoa. Vẫn chưa tin lời cô bạn nói, Minh Thư phải hỏi lại:
– Bồ vừa nói cái gì cơ? Cưới á? Hic hic, tớ có nghe nhầm không vậy?
Gia Bảo mặt bộc lộ sự nghiêm túc trả lời:
– Tớ đang nói thật lòng đấy. Tớ sẽ cưới Phan Hải.
– Cậu mới quen anh ta được bao lâu nhỉ? – Minh Thư cố ý hỏi xoáy Gia Bảo vì cô biết hai người cũng mới chỉ quen nhau.
– Ba tháng! – Gia Bảo trả lời không chút đắn đo.
Minh Thư đưa tay lên che miệng cười vì thấy Gia Bảo hôm nay trông như người lớn. Cô lại trêu:
– Hình như ba tháng là con số tớ thấy nghe quen quen. Vì chưa có gã nào cậu yêu được quá con số đó.
– Nhưng lần này là khác.
– Chỉ vì anh ta đẹp trai? – Minh Thư đoán Gia Bảo thích Phan Hải chỉ vì điều đó.
– Cũng không hẳn là như vậy đâu. – Gia Bảo trả lời. – Vì chưa có người đàn ông nào khiến tớ yêu say đắm như vậy. Phan Hải khác xa với những người đàn ông còn lại trên thế gian này.
Thấy bạn mình có vẻ đang hạnh phúc và rất tự hào về người yêu, Minh Thư không muốn cô mất hứng nên chỉ hỏi để khuyên dăn:
– Ừ thì cứ cho là như vậy đi. Nhưng hai người mới yêu nhau được ba tháng, tớ sợ cậu quá vội vàng với quyết định đó thôi. Cứ từ từ và tìm hiểu cho kỹ đã chứ. Cưới rồi là không rút lại được đâu đấy.
Gia Bảo biết Minh Thư nói đúng nên đành khai thật ra cho bạn cô biết:
– Thì tớ cũng nghĩ vậy, nhưng tớ sợ mất anh ấy. Cậu cũng biết là xung quanh anh ta hàng tá người đẹp vây quanh. Tớ chỉ muốn anh ấy là của riêng mình thôi.
– Thì thiếu gì cách để giữ, sao cứ phải là cưới? Minh Thư tỏ vẻ không hiểu. Đầy người cưới nhau rồi nhưng vẫn ngoại tình đấy thôi.
– Nhưng.. nhưng… – Gia Bảo ấp úng.
– Nhưng sao? Hay anh ta bắt cậu phải cưới? – Minh Thư hỏi vu vơ.
– Ừ đúng vậy. – Gia Bảo khai thật. – Anh ấy muốn cưới ngay sau khi tớ tốt nghiệp.
Minh Thư không nhịn được cười, cô không ngờ mình đoán bừa lại là sự thật như vậy. Cô trêu Gia Bảo:
– Chắc anh ta không biết bồ mới 18 tuổi hả?
– Mười tám thì có sao đâu? Gia Bảo trả lời với sự thách thức tất cả. Ngày trước bố mẹ tớ chẳng cũng lấy nhau khi mới mười chín hai mươi đấy thôi.
Minh Thư thấy Gia Bảo có vẻ cương quyết chuyện này thì cô nghĩ rằng đây không còn là trò đùa nữa rồi. Cô biết tính Gia Bảo nông nổi, hiếu thắng, thích cái gì hay thích ai là phải giành bằng được về mình, và chưa bao giờ Gia Bảo chịu thua.
– Ok, được rồi. – Minh Thư xuống nước không còn trêu trọc Gia Bảo như trước nữa. – Nhưng mình chỉ không hiểu là tại sao anh ta lại vội vàng đòi cưới mày ngay như vậy thôi. Cậu không biết là dưới chân cậu là cả một gia tài khổng lồ à? Cậu có bao giờ nghĩ rằng Phan Hải đòi cưới ngay lập tức chỉ vì tiền không?
– Mình biết mọi người sẽ nghĩ như vậy nhưng bọn mình đã quyết định là không để ý đến chuyện đó. – Gia Bảo cố giải thích để Minh Thư hiểu. – Anh ấy nói rằng hiện nhiều công ty bên Mỹ mời anh ấy làm với mức lương rất khá. Giờ nếu tớ muốn anh ấy ở lại Đức thì chỉ còn cách là hai đứa cưới nhau thôi. Tớ không muốn mất Phan Hải và bản thân tớ cũng muốn sống trọn đời với anh ấy.
Minh Thư nghe và lờ mờ cũng đoán được ý đồ của Phan Hải, nhưng cô không hiểu một người thông minh như Gia Bảo lại khù khờ như vậy. Chẳng nhẽ tình yêu đã làm cho cô ta mất hết lý trí? Minh Thư nghĩ thầm rồi hỏi vào vấn đề chính:
– Cưới nhau xong chắc anh ta sẽ về làm cho Loth Company của nhà cậu đúng không? Và mẹ cậu chắc chắn không nỡ để cho cậu con rể yêu quý làm một nhân viên quèn?
Thấy Minh Thư như biết hết mọi chuyện nên Gia Bảo gật đầu thừa nhận cô ta nói đúng.
– Ừ, đúng là như vậy. Phan Hải là người thông minh, lại tốt nghiệp đại học bên Mỹ, và tớ nghĩ rằng chắc chắn mẹ tớ sẽ thích và coi trọng tài năng của anh.
– Hình như anh ta 27 tuổi phải không?
– 28 tuổi, hơn tớ mười tuổi. – Gia Bảo trả lời không chút ngại ngùng khi Phan Hải lớn hơn cô rất nhiều.
Hai cô bạn chợt ngừng tranh luận khi đã bước chân đến cổng nhà Minh Thư. Đang mở cổng đi vào thì Gia Bảo đi đằng sau vỗ nhẹ tay lên vai Minh Thư ra điều như phát hiện thứ gì đó không ổn. Minh Thư quay lại hỏi:
– Chuyện gì vậy? Vào nhà đi.
Gia Bảo đứng im không trả lời, cô chỉ tay về hướng hai chiếc ô tô đang đỗ cách đó vài mét cho Minh Thư thấy. Hai chiếc ô tô này làm sao mà không nhận được ra khi một chiếc là Lexus bóng loáng, cả thành phố chỉ có vài chiếc. Còn cái thứ hai cũ hơn nhưng là của ông Phan Quân – bố của Minh Thư nên cô nhận ra được ngay. Minh Thư cũng hốt hoảng hỏi Gia Bảo:
– Chết! Sao giờ này bố tớ và mẹ cậu lại ở đây nhỉ? Giờ này đáng nhẽ hai người phải ở công ty chứ.
– Tớ cũng đang thắc mắc điều đó đây.
– Giờ làm thế nào? Vào nhà hay lại lượn? – Minh Thư hỏi
Gia Bảo nhìn cái trời nắng chang chang, cô ngại quốc bộ thêm lần nữa nên mạnh dạn bảo Minh Thư cứ đi vào trong nhà.
– Thôi cứ vào đi. Nếu ông bà có hỏi thì bảo hôm nay được nghỉ sớm, không sao đâu. Còn hơn là lang thang giữa cái thời tiết vừa nóng vừa oi bức thế này.
Minh Thư thấy Gia Bảo nói có lý nên quay người mở cổng đi trước. Vào đến trong vườn, chợt Minh Thư quay lại ra dấu cho Gia Bảo đi nhẹ rồi dẫn cô đi ra đằng sau ngôi nhà nơi có chiếc cửa sổ bằng kính. Gia bảo lóc cóc theo sau vì cô cũng tò mò không hiểu tại sao mẹ mình lại đang ở đây với bố của Minh Thư.
Ông Phan Quân, một trợ lý và cũng là một cánh tay đắc lực của Thảo trong suốt mười mấy năm qua. Thảo cảm thấy may mắn khi kiếm được một người vừa tài giỏi vừa trung thành như ông. Cơ đồ của Loth Company có được như ngày hôm nay là nhờ vào bộ óc cực kỳ nhạy bén của ông Phan Quân. Sau khi lên nắm quyền điều hành, Thảo đặt lại tên công ty là Loth – mang hai chữ cái đầu của vợ chồng cô. Dưới bàn tay của Thảo, và với tham vọng cực kì lớn, Thảo và Phan Quân đã biến Loth company thành đế chế hùng mạnh khắp nước Đức. Loth Company không chỉ đánh các mặt hàng Việt Nam sang bán như thời ông Hùng còn sống, Thảo mạnh dạn mở rộng các mặt hàng, đưa sản phẩm của công ty đi khắp châu âu. Từng bước, từng bước khắp nước Đức mọc lên các dãy nhà hàng châu á và các siêu thị bán lẽ mini mang tên Loth. Tham vọng chưa dừng lại ở đó, Thảo đưa Loth lên thị trường chứng khoán của Đức, phát hành cổ phiếu công ty và Loth dần dần tham gia cả vào lĩnh vực bất động sản, kinh doanh khách sạn… v.. v.. Bất cứ lĩnh vực nào kiếm được tiền là Thảo không ngần ngại tham gia và đầu tư.
Ngôi nhà khá to tuy chỉ có hai bố con Minh Thư ở. Mẹ của Minh Thư mới qua đời cách đây hai năm vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Ông Phan Quân hiện đã 47 tuổi, vợ mất ông không đi bước nữa mà ở vậy nuôi nấng Minh Thư khôn lớn và toàn tâm toàn ý phục vụ hết mình cho Loth Company.
Hai cái đầu bắt đầu lấp ló bên ngoài ô cửa sổ, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngôi nhà thì không ai bảo ai cả Gia Bảo và Minh Thư đều há hốc mồm quay mặt nhìn nhau bởi ngạc nhiên quá sức tưởng tượng. Hai cô gái lại nhìn vào trong lần nữa để xem có phải là thực không hay chỉ là nhìn nhầm, nhưng chúng không nhầm, chúng thấy rõ bên trong ngôi nhà mẹ của Gia Bảo là bà Thảo đang ngồi ở ghế salon và dạng hai chân ra. Còn bố của Minh Thư là ông Phan Quân thì đang đứng dưới đất dơ hai chân của bà Thảo lên thật cao rồi cứ thế ông nhấp thật nhanh và mạnh dương vật của mình vào cái lồn xinh đẹp của người phụ nữ mới bước sang cái tuổi ba mươi tám, cái lồn quyền quý mà ông Phan Quân biết chắc chắn hàng trăm nhân viên muốn đều mơ ước được một lần chạm tới…
Hai mắt của Thảo mở thật to nhìn ông Quân, hai tay cô tự đưa lên bóp lấy hai bầu vú vẫn căng tròn chưa có dấu hiệu sập sệ như những phụ nữ cùng tuổi. Miệng cô rên rỉ khi bị dương vật gân guốc của ông Quân cứ thế đâm vào:
– A.. A.. A… mạnh nữa lên anh… Thảo sướng quá…. mạnh nữa… địt cho Thảo sướng lồn đi anh…
Từ ngày vợ mất, hai năm nay ông Quân chịu đựng sự thiếu thốn đàn bà và chuyện của ông với Thảo đã bùng nổ gần một tháng nay khi cả hai không còn kìm chế được nữa. Là thằng đàn ông, Thảo lại xinh đẹp quý phái, ông Quân chỉ dám thương thầm nhớ trộm chứ chưa bao giờ ông có ý định tán tỉnh. Nhưng chuyện vô tình xảy ra khi Long về Vn một tháng. Chính Thảo là người chủ động kéo ông lên giường và một tháng nay ông may mắn khi liên tục được sở hữu tấm thân đẹp tuyệt mĩ của bà chủ tịch Loth Company danh giá.
Không muốn để bà chủ tịch phải thất vọng, ông Quân tuy đã 47 tuổi nhưng ông vẫn chứng minh sức mình vẫn còn rất dẻo dai khi liên tục nhấp rất mạnh khiến lồn của Thảo ướt nhẹp vì dâm thủy từ trong chảy ra lênh láng.
Mọi chuyện vậy là đã rõ và xem cũng chán rồi nên Gia Bảo ngoặc tay Minh Thư rút lui đi về phía cổng.
– Giờ đi đâu hả mày? – Minh Thư ngơ ngác hỏi vì vẫn chưa thể tin vào cái chuyện vừa được xem.
– Về nhà tớ thôi rồi tối cậu ở lại ăn cơm và ngủ luôn ở đó.
– Ừ, vậy cũng được.
Hai cô gái lại lóc cóc trên đường đi ra bến bus, vừa đi hai người vừa nói chuyện về vấn đề vừa xảy ra.