Truyện Sex Đà Lạt và em
Sáng ngày hôm sau, em bị đánh thức bởi nhạc chuông điện thoại. P gọi:
– Anh ơi dậy đi rồi đi ăn sáng với em.
– Anh đang ngủ, hôm qua anh thức khuya quá dậy không nổi. Mà hôm nay là chủ nhật mà, để anh ngủ.
P phụng phịu:
– Dây đi mà, giờ anh đang là người yêu của em đó.
Em ậm ừ rồi cũng phải dậy, đánh răng rửa mặt xong thì P gọi:
– Em đến khu nhà anh rồi nè, nhanh lên.
Thế là đi ăn sáng cùng P, rồi đi uống cà phê. P muốn tối hôm đó đi xem phim, cô bé nói chưa từng đi xem phim cùng em, dù đã hai lần gặp em tại rạp. Đưa P về nhà thì cũng giữa buổi sáng, em qua quán quen gần nhà, có mấy thằng bạn sáng chủ nhật nào cũng ngồi đồng ở đó, chém gió đến trưa. Hôm nay là ngày thứ nhất của bảy ngày.
Tối em đón P rồi đi xem phim, P ôm em như những ngày còn yêu nhau. Ừ, hai đứa đang yêu lại mà.
Ngày thứ hai của bảy ngày. P không rủ em đi ăn sáng, chắc cô bé không muốn làm mất giấc ngủ của em. Tối hôm đó, em và P đi ăn tối, rồi đi dạo vòng vòng Sài Gòn. Đưa P về đến nhà, cô bé bất ngờ kéo em lại hôn. Đã mấy tháng rồi em chưa hôn bờ môi thiếu nữ đó.
Ngày thứ ba của bảy ngày, P nấu cơm, bỏ vào hộp và mang qua công ty em. Hôm đó em bận nên tối không gặp nhau.
Ba ngày đầu tiên của bảy ngày, P rất tình cảm, và em cũng đáp lại. Những tin nhắn và cuộc gọi giữa em và P cũng tình tứ, chứ không khô khan.
Ngày thứ tư của bảy ngày, em và P đi uống cà phê. Ngồi trong quán nói chuyện một hồi, bỗng dưng P khóc: “Mình không thể quay lại nữa được hả anh?”.
Em im lặng. Đã bốn ngày, cảm xúc trong em vẫn chưa quay về. Em biết nói thế nào với P. Đưa P về nhà, em ôm P, hôn lên trán cô bé rồi về. Tối hôm đó, P gọi cho em:
– Đã hết bốn ngày rồi anh.
– Ừ.
– Chỉ còn ba ngày nữa (trời ạ, tui biết đếm mà).
– Nếu em muốn, mình có thể thêm thời gian.
– Em nghĩ thêm vài ngày không phải là cách.
Em nghĩ thầm, chắc là P hiểu vấn đề rồi.
– Anh nè, còn ba ngày, anh dời lại cuối tuần này nha.
– Là sao em? (hôm đó là thứ tư, ba ngày còn lại sẽ là thứ năm, thứ sáu và thứ bảy).
– Anh đưa em đi chơi đi đâu đó. Cuối tuần này nha anh, anh có bận gì không?
– Anh …
– Em không cần ba ngày còn lại, anh đổi cho em là một chuyến đi chơi nha, chỉ cần đi hai ngày cuối tuần thôi cũng được.
– Anh …
– Anh xem như ý nguyện của em đi mà. Cuối tuần anh có bận việc không? Nếu bận thì để tuần sau.
Thực ra cuối tuần đó em không bận việc gì. Tháng 3 em cũng chưa có kế hoạch đi phượt đâu, tính ra cũng cả tháng rồi sau chuyến đi hồi Tết. Thế là em đồng ý.
– Em muốn đi đâu?
– Đi đâu cũng được, mà đi bằng xe máy nha anh. Em chưa từng được đi chơi xa bằng xe máy với anh.
Chậc, tiểu thư như P đi phượt không biết có nổi không đây.
– Ừ để anh thu xếp.
– Dạ, em cảm ơn anh.
– Em ngủ đi, ngủ ngoan nhé.
– Chúc anh ngủ ngon. Hôn anh.
Sáng hôm sau, em dậy và thấy tin nhắn của P lúc hơn 1h sáng: “Đi Mũi Né nha anh, em muốn đi Mũi Né. Anh sắp xếp rồi báo em nha, em nghỉ từ thứ sáu đến chủ nhật”. Em nhắn lại: “Ừ em, cũng lâu rồi anh không đi đường ven biển”.
Đến gần trưa thì P gọi:
– Anh ơi, em đặt phòng cho hai đứa mình rồi đó?
– Là sao em?
– Em đặt khách sạn tối thứ bảy ở Mũi Né rồi. Em sợ hết phòng nên lên mạng đặt sớm.
– Em đặt ở đâu?
– Sài Gòn Mũi Né ạ. Mẹ em từng ở đó nói ở đó đẹp, biển sạch, đồ ăn lại ngon.
– Ừ em. Tiền phòng bao nhiêu em?
– 1 triệu 3 ạ. Mà em thanh toán luôn rồi.
– Ơ, sao lại vậy?
– Hồi đi Đà Lạt, anh lo hết từ vé xe, khách sạn đến ăn uống, lần này em không để anh lo hết đâu. Ít nhất phải cho em trả tiền phòng, mà đằng nào em cũng trả rồi. Với lại, em lên diễn đàn phượt, thấy anh đi trên đó theo kiểu chia tiền ra mà.
– Ừ, thôi có gì tính sau. Anh làm việc tiếp nha.
– Dạ bi bi anh.
Em cúp máy. Vậy là đi một chuyến nữa sao. Em gặp P lần đầu trong một chuyến đi, trở thành người yêu trong chuyến đi thứ hai, và sắp tới là chuyến đi thứ ba, chuyến đi sẽ đưa hai đứa quay lại với nhau hoặc là chuyến đi chia tay thật sự. Ừ, đi chơi xa, cũng là một giải pháp, chuyến đi sẽ mang đến những bối cảnh mới, chứ bảy ngày mà chỉ ở Sài Gòn, gặp nhau buổi tối thì khó có thể đem lại kết quả gì.
Buổi trưa, em tranh thủ ngồi lên lộ trình. Tính em đi chơi luôn tính kỹ lộ trình. Em chỉ có hai ngày cuối tuần, cùng lắm thêm đợc chiều thứ sáu thì thành hai ngày rưỡi. Cung đường ven biển Long Hải – Hồ Cốc – La Gi – Phan Thiết – Mũi Né rất đẹp, nhưng không lẽ đi và về cùng một cung đường. Nhìn trên bản đồ khu vực quanh Mũi Né, còn một cung đường em chưa có dịp đi là đèo Gia Bắc ở Di Linh. Tính toán một hồi, em quyết định sẽ đi một vòng Sài Gòn – Bảo Lộc – Di Linh – Phan Thiết – Mũi Né rồi về Sài Gòn theo đường ven biển.
Trưa thứ sáu, làm xong việc em báo sếp nghỉ buổi chiều rồi về nhà ăn cơm, ngủ một chút cho khỏe. 2h chiều em dậy, thay đồ, ba lô đã soạn sẵn từ tối hôm trước nên chỉ việc xách lên và đi. Khi bỏ bàn chải, kem đánh răng và thuốc thường dùng vào túi, em chợt nghĩ đến ba con sói . Không biết hai đêm sắp tới, nhất là đêm ở resort Mũi Né có xếp hình không nhỉ? Vấn đề xếp hình rất là quan trọng trong giai đoạn phức tạp này.
Trên đường chạy xe ngang qua nhà P, có đoạn dừng đèn đỏ trước hiệu thuốc. Nghĩ ngợi vài giây, em ghé vào mua một hộp rồi bỏ vào ba lô
Đến nhà đón P, P làm em bất ngờ với bộ dạng rất “phượt”: áo khoác The North Face Gore-Tex, quần jeans, bọc nhựa đầu gối, giày Converse và một chiếc ba lô Deuter. P khoe vừa mới mua để đi chuyến này với em. Khởi hành, em chợt nghĩ nếu sau chuyến đi này mà chia tay thì biết có còn chuyến đi nào với P nữa không? Và nếu P vào phượt liệu có đụng mặt nhau không?
Đến Trảng Bom là gần 4h chiều, em rẽ vào đường đi Cây Gáo ra Dốc Mơ, tránh được đoạn đường QL20 từ Dầu Giây đến Dốc Mơ. Em đến cầu La Ngà là gần 5 gờ rưỡi chiều, vừa kịp nghỉ ngơi chờ ngắm hoàng hôn trên sông La Ngà. Mặt trời sắp lặn, đỏ rực trên sông, mặt nước lấp lánh ánh sáng, trên đó là những căn nhà bè nổi, tạo nên một phong cảnh rất đẹp.
Em lấy trong ba lô ra hai lon nước, em và P đứng uống nước và ngắm cảnh hoàng hôn. P nói: “Em chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn đẹp như thế”. Gần 6h tối, em và P tiếp tục lên đường. Nhờ lon bò cụng mà em thêm tỉnh táo, từ đây đến Bảo Lộc còn khoảng hơn 80km, chỉ chạy xe hơn 2 tiếng là tới.
Thế nhưng đời không như là mơ, vừa chạy được hơn chục km, qua khỏi Định Quán là em bị một đội CSGT chặn. Chuyện này vốn dĩ rất lạ, vì khi đi em đã canh ra đến QL20 ở Dốc Mơ là 5h chiều, giờ đó các chú đi làm về và đến đêm mới ra bắt xe khách và xe tải, chứ có mấy khi có CSGT lúc 6h tối đâu. Thế là mất một lúc để giải quyết, khi đi thì đã tối hẳn.
Đoạn đường còn lại chưa tới 70km nhưng xấu, mặt đường chi chít ổ voi ổ gà, QL20 đoạn này đa phần không có đèn nên em chạy chậm. Theo kế hoạch ban đầu thì lên đến Bảo Lộc mới đi ăn tối, nhưng đến gần đèo Chuối thì đói và P mệt, thế là dừng ăn tối, nghỉ ngơi, lên đến Bảo Lộc là khoảng 9 giờ rưỡi tối.
Em ghé khách sạn quen nhận phòng, ở Bảo Lộc không cần phòng máy lạnh, chỉ cần phòng sạch sẽ là tốt rồi. Lên phòng, em và P ngồi nghỉ một chút, cả hai đều hơi mệt và người bẩn sau 7 tiếng chạy xe. P đi tắm. Nhìn phòng tắm sáng đèn, và nghe mùi dầu gội của P lan nhẹ ra, em bỗng nhớ lại đây là lần đầu tiên em ngồi trong phòng khách sạn, còn P ở trong phòng tắm, và đây sẽ là đêm thứ tư em và P ngủ chung một phòng. Lần đầu tiên ở Đà Lạt cách đây 2 năm rưỡi, sau khi đi Ankroet về, do ngại chung đụng với cô bé chưa đủ 16 tuổi, em đi ra cà phê ngồi, đến tối mới quay lại phòng tắm vội vàng. Lần đi Đà Lạt cuối năm trước, buổi chiều đầu tiên em đi ra khỏi phòng khi P tắm, và ngày hôm sau thì tắm chung. Nhớ đến chuyện tắm chung là nhớ đến xếp hình, tính ra em và P chỉ mới xếp hình 4 lần, đều ở Ana Mandara Đà Lạt. Nghĩ lan man được đến đó thì em ngủ gục.
P đánh thức em dậy, cô bé đã tắm xong, mặc một cái váy kiểu chữ A bằng thun rất trẻ trung. Em nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối, mắt nhắm mắt mở vào trong phòng tắm, nước ấm và mùi sữa tắm làm em tỉnh ngủ và sảng khoái. Tắm xong, em bước ra thì thấy P đã ngủ, chắc là mệt, cô bé chưa quen việc ngồi xe máy gần 190km trong 7 tiếng như vậy, đoạn đầu thì nắng nóng, nửa đường sau thì rất xấu, ổ voi ổ gà các kiểu. Em hẹn báo thức trên điện thoại, tắt đèn, khẽ hôn lên trán P rồi chui vào chăn ngủ. Em vừa nằm xuống thì P quay qua ôm lấy em, em nhận thấy P không mặc áo ngực, bầu ngực đầy áp vào ngực em, dù em và P vẫn đang mặc áo nhưng cảm nhận rõ sự mềm mại . Mùi hương từ tóc và người P đầy quyến rũ. Và rồi có một bộ phận mà ai cũng biết là cái gì bỗng thức dậy, em nhìn qua thấy P đang ngủ, trên môi mỉm cười, không nỡ phá giấc ngủ của em ấy nên thả lỏng người cho qua cơn ham muốn. Hơn nữa, em cũng muốn nghỉ ngơi. Nghĩ lại, ôm gái teen ngủ cũng là một niềm vui to lớn , thế là ngủ.
Sáng hôm sau, sau vài lần báo thức, em dậy lúc gần 5h sáng. Em gọi P dậy, hỏi có muốn đi ngắm bình minh với em không, P ậm ừ kiểu làm biếng, thế là em để P ngủ tiếp. Em lấy quần jeans, mặc vào rồi lấy máy ảnh. Bỗng P hỏi:
– Có cần đánh răng rửa mặt không anh?
– Lát nữa cũng được, vì mình còn quay lại khách sạn rồi mới đi ăn sáng mà. Mà sao em không ngủ tiếp.
– Em muốn đi với anh.
P dậy, lấy quần áo, rồi đứng ngay bên cạnh em vừa cười vừa cởi váy. Em nhìn qua, P bán khỏa thân, hai bầu ngực thiếu nữ mời gọi .
– Ơ sao lại thay đồ ở đây?
– Nãy anh cũng thay đồ ngay trước mặt em mà.
– Anh tưởng em ngủ, với lại anh chỉ mặc thêm quần dài.
– Kệ anh. Làm như chưa thấy em á.
May mà P mặc quần áo dài vào, chứ cứ đứng đó cười chắc em mặc kệ buổi bình minh quá . Ra khỏi khách sạn mới chỉ hơn 5h sáng, sương sớm phủ mờ. Em chở P lên đồi Lộc Phát, trời lạnh, P ôm em thật chặt, trong đầu em lại nhớ đến hình ảnh P vài phút trước đó . Xem ra khó “giữ mình” hết ngày mai lắm.
Em chạy xe lên đồi, từ đó nhìn ra thung lũng giáo xứ Tân Hóa mờ sương. Mặt trời sắp mọc, khung cảnh thật kỳ ảo. P lạnh, thế là em đến cạnh, ôm cô bé từ phía sau. Trong đầu em lại hiện lên hình ảnh lúc nãy. Rồi mặt trời mọc qua dãy núi, ánh sáng xuyên qua màn sương tạo nên những ray sáng đẹp rạng rỡ. Thung lũng mờ sương, tháp chuông nhà thờ Tân Hóa nhô cao, khung cảnh đẹp hoàn mỹ.
Chụp ảnh chán chê, em đưa P về lại khách sạn, đánh răng rửa mặt rồi trả phòng. Sau khi ăn sáng, tụi em chạy tiếp QL20 lên Lộc An, đưa P vào đồi trà chụp ảnh. Sáng nay P mặc áo thun màu đỏ, quần jeans, nhìn nổi bật trên màu xanh của những luống trà và của bầu trời cao nguyên. Chụp ảnh chán chê ở đồi trà xong, hai đứa đi tiếp đến Di Linh ghé quán cà phê LV ngon nổi tiếng ở thị trấn này để uống cà phê, nghỉ ngơi chuẩn bị đổ đèo Gia Bắc.
Uống cà phê xong là hơn 9h sáng, tụi em khởi hành. Đường QL28 từ Di Linh về Phan Thiết phong cảnh đẹp tuyệt vời với rừng núi, với những dân tộc đi rừng, với những đàn cừu, đàn dê, với những khúc cua tay áo đầy cảm giác, với những đoạn thả dốc cắt côn mãi chẳng thấy ngừng …
Do dừng chụp ảnh nhiều lần nên đến 12h trưa, tụi em mới đến Phan Thiết. Bữa trưa ở Phan Thiết là bánh xèo rồi sau đó là bánh căn, phải đến 1h rưỡi chiều tụi em mới đến resort Sài Gòn Mũi Né ở Hàm Tiến. Nhận phòng xong, tụi em thay đồ và … ngủ.
Ngủ tới 3h, tụi em dậy đi chơi tiếp, chạy ra suối và đồi cát, rồi quay lại resort để tắm biển. P thay một bộ bikini nhỏ xíu, chứ không chơi bikini bản to, cạp cao như hôm ở Đà Lạt. Trong bộ bikini này, nhìn P rất sexy với làn da trắng, thân hình cân đối , dĩ nhiên không được như mấy em người mẫu nhưng vòng nào cũng ra vòng đó. Tắm biển cùng em ấy, ngồi chơi trên bãi cát, quả thật không thể không bị P hút hồn, con trai yêu bằng mắt mà .
Tắm biển xong, tụi em về phòng để tắm rồi đi ăn tối. P nói em tắm trước, thế là em lấy đồ vào phòng tắm. Đang xối nước đầy sảng khoái thì cánh cửa phòng tắm chợt mở. Em quay lại, P bước vào, cười: “em tắm luôn, chờ sợ lạnh”. Em chưa kịp nói gì thì P đã đưa tay cởi bộ bikini, rồi tỉnh bơ lại bên em, hứng nước. Nhìn P khỏa thân, ướt loang loáng nước dưới vòi hoa sen, thiệt tình là lúc đó không những không kiềm chế nổi, mà cái sự “vươn lên” cũng rất là rõ ràng. P nhìn em cười: “tắm đi”, rồi tỉnh bơ lấy dầu gội đầu. Ờ thì tắm. Rồi thì kỳ cọ cho nhau, chỗ này chỗ kia…
Hai đứa em quấn lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt dưới làn nước mát, đều cảm giác được sắp đến lúc xếp hình với nhau. P ôm em nói: “yêu em đi anh, hôm nay anh là người yêu của em mà”. Tụi em lau người rồi bước ra phòng, và rồi tận hưởng giây phút tuyệt vời đó.
P nằm trên ngực em. Em vuốt tóc P. Im lặng một hồi, em nói:
– Anh e là anh lại vừa phạm sai lầm, lại đùa giỡn với tình cảm của em.
P đặt ngón tay trỏ lên miệng em:
– Từ giờ cho đến khi về đến Sài Gòn, anh là người yêu của em. Đã giao hẹn là như thế.
– Nhưng mà …
– Không có nhưng mà gì hết.
Em vuốt ve P, nói:
– P nè, nếu như mình quay lại với nhau, anh mong mình sẽ có một tình yêu tốt hơn lần trước, còn nếu mình vẫn không thuộc về nhau, anh mong mình chỉ giữ lại những kỷ niệm đẹp, những hình ảnh đẹp, không còn chán ghét hay oán hận nhau nữa.
P cười, nụ cười của thiên thần.
Buổi tối, em và P chạy vào Phan Thiết ăn hải sản, đi vòng vòng chơi rồi rồi quay lại resort. Hai đứa ra biển, ngồi ngắm biển đêm nói chuyện, rồi về phòng.
P thay đồ, mặc một cái váy ngủ mỏng. Nằm ôm nhau một hồi, tay em lùa vào trong váy ngủ, và ôi trời, em phát hiện ra P không mặc gì bên trong cái áo ngủ đó. Bàn tay em di chuyển trên làn da mịn màng, mát rượi đó. Hai đứa lại quấn vào nhau, hôn nhau cuồng nhiệt. Vài món quần áo ít ỏi còn lại được gỡ bỏ, em một lần nữa xếp hình với P.
Sau đó, em và P ôm nhau ngủ. Bất chợt, em có cảm giác P khóc, hoàn toàn chỉ là cảm giác, nhưng khi em nhìn, một giọt nước mắt lăn. Em vuốt ve P, hỏi:
– Sao vậy em?
– Anh có biết điều gì khác hôm ở Đà Lạt không?
Em suy nghĩ, có gì khác nhỉ. Nếu có, chính là khác ở tâm trạng. P không thấy em trả lời, nên nói:
– Hồi ở Đà Lạt, sau mỗi lần quan hệ, anh ôm lấy em và nói “anh yêu em”. Hồi chiều và vừa nãy anh không làm như vậy.
– Anh …
– Em hiểu mà.
P ôm lấy em, người con gái bé nhỏ đó đang khóc thầm, ngay trong vòng tay em, chỉ một lúc sau khi làm tình. Rồi P nói, giọng nói bình thản đến lạ:
– Em biết là hai đứa mình không còn quay lại với nhau được nữa.
Em chợt thấy hụt hẫng. Cái kết mà em mong đợi P nhận ra bỗng đến đột ngột, theo cách mà em không ngờ nhất.
– Em biết là mình vẫn còn tình cảm dành cho nhau, nhưng không còn đủ.
– Anh …
– Còn ngày mai nữa thôi, làm người yêu em đêm nay và ngày mai nữa thôi. Em biết sẽ đến lúc em rời xa anh. Còn ngày mai nữa thôi.
Em ôm P chặt hơn:
– Anh xin lỗi đã vô tình với em. Ngủ đi em, anh vẫn là người yêu của em mà.
Một lúc sau thì P ngủ. Cô bé vẫn đang khỏa thân, ôm em. Em nghĩ sao mình cứ tìm kiếm cô gái của cuộc đời mãi, khi một thiên thần như thế đang ở bên cạnh em, ngay lúc này. Sao mình cứ mãi làm khổ cả hai, trong khi chính mình ngày nào cũng khao khát được yêu thương. P đang thay đổi thật sự, từ Tết đến giờ P không cùng đám bạn tụ tập ăn chơi, đi bar nữa. Hôm trước, khi em hỏi P sao đi chuyến này mà đòi chi tiền resort, lại còn mua đồ mạnh tay thế (cộng cái áo khoác và ba lô của P đã khoảng 1 triệu đồng), P nói: “em để dành tiền ba cho, em cũng không nghĩ là khi để dành lại được nhiều tiền thế”. P cũng đã đăng ký đi học tiếng Anh, dù tiếng Anh của P cũng đã giỏi. P còn khoe tham gia hoạt động ngoại khóa của trường nữa.
Em ngồi dậy mặc váy ngủ vào cho P, nhìn cô bé khóc xong rồi ngủ thật đáng yêu, và cũng thật tội nghiệp. Em đã góp phần lớn gây ra sự đau khổ của P. Và rồi em nghĩ nếu bây giờ em quay lại với P thì sao? Những khác biệt sẽ dần được khắc phục, hai đứa sẽ quan tâm đến nhau hơn. những chuyến đi chơi của em sẽ có một người bạn đồng hành tuyệt vời, và trừ chuyện chênh lệch tuổi tác, ba mẹ em chắc chắn sẽ hài lòng với cô con dâu tương lai này. Đợi P thêm 3 năm nữa cũng được mà, em có vài người bạn hơn tuổi em giờ vẫn còn chưa lấy vợ. Nghĩ ngợi một hồi em ngủ mất.