Truyện Sex Diễm
Cả đêm mình không chợp mắt được, cứ nằm lo lắng cho chị, thỉnh thoảng lại hé cửa phòng chị ra thăm dò tình hình. Đêm qua, về nhà chị vẫn còn rất hoảng loạn, mẹ mình ở lại phòng ngủ với chị, sẵn tiện trông nom. Mình rất muốn nói với mẹ rằng lúc này chị cần mình hơn ai hết… Nhưng lại không dám, đành về phòng…
Do quen biết chú Quyết nên mình không phải xuống phường tường trình, chỉ khai qua loa chiếu lệ thôi. Nhờ có chú ấy giúp mà mình đỡ được rất nhiều phiền toái, không biết dùng lời nào để cảm ơn chú!!
Mình dậy từ sớm, nhưng có mẹ trong phòng chị, mình không tiện vào, đành xuống nhà nấu gói mì ăn, cả chiều hôm qua đến giờ chưa có gì trong bụng, đói cồn cào. Ăn chống đói thôi, tâm trạng mình không vui, miệng mồm nhạt thếch chẳng ngon lành gì.
7h sáng ba mẹ chuẩn bị đi làm, thấy mẹ xuống mình hỏi ngay.
– Chị sao rồi mẹ?
– Chẳng biết sao nữa. Cả đêm qua nó giật mình hoài, không biết nằm mơ thấy gì mà cứ khóc thút thít… Mẹ dỗ hoài mới ngủ tiếp…tội nghiệp!!
Mặt mẹ mình buồn so.
– Có cần đưa chị đi bác sĩ không? Con thấy lo quá, hôm qua chị sốc lắm..
Mình thật sự lo lắng cho chị.
– Để theo dõi tới trưa xem sao, nếu vẫn không ổn chắc phải đi bác sĩ tâm lý. Thôi ba mẹ đi làm, bữa nay con nghỉ học ở nhà trông chị cẩn thận, mẹ sợ nó nghĩ quẩn rồi làm bậy thì khổ nữa..
– Con biết rồi.
Chờ ba mẹ đi xa, mình cất tô, leo lên phòng chị ngay.
Chị nằm thiêm thiếp, mái tóc đen mượt thường ngày giờ rối lên, bết vào cổ. Mình vén tóc cho chị, sao người chị đầy mồ hôi thế này? Đưa tay rờ trán chị, nóng hổi… Chị bị sốc quá, sốt luôn rồi…
Mình quýnh quáng, chả biết làm sao nữa. Định đi mua thuốc, mà bỏ chị nằm một mình thế này chẳng yên tâm được. Cuối cùng cứ ngồi thừ ra đó nhìn chị, mới hôm trước chị còn tràn đầy sức sống, vui tươi hồn nhiên, mà giờ… thành ra thế này…tim mình đau muốn vỡ ra thành hàng ngàn vạn mảnh nhỏ…
Càng nhìn chị mình càng đau, thèm vác dao đi xiên thằng khốn kia cho chết cmnl… hối hận sao hôm qua nhẹ tay với nó như vậy, lẽ ra phải đâm chết cmn.
Ngồi được một lúc, chị chợt chớp chớp mắt, rồi hé ra..
– A…
Thấy mình, chị hoảng hốt co người lại, tay kéo mền lên che chắn, cặp mắt đầy sợ hãi..
– Là em mà…em nè…đừng lo nữa…
Mình cố mỉm cười trấn an chị.
Chị nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn… rồi nhào tới ôm chặt mình, miệng khóc nức nở…
Mình ngồi im cho chị tựa vào, tay vỗ nhẹ lên lưng chị an ủi… Tiếng khóc của chị sao não nề quá, như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt mình…đau xót thật..!!!
– Nín đi mà…không có chuyện gì nữa rồi. Hôm qua em đến kịp, nó chưa làm gì chị hết đó, đừng buồn nữa…
Mình cố im lặng, cho chị khóc thỏa thích để phát tiết hết nỗi đau trong lòng ra. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy chị có dấu hiệu dừng lại, ngày càng thương tâm. Mình lo quá, cứ thế này chị sẽ ngất vì kiệt sức mất thôi, đành phải lên tiếng.
– Nín đi, em thương…không ai làm gì được chị nữa đâu…an toàn rồi…chị chưa bị xâm hại gì hết…em thề đó…
Mặc mình nói gì thì nói, chị vẫn khóc, mọi lời an ủi của mình hóa ra đều vô ích..
Bí quá, mình phải dùng đến biện pháp cuối.
– Má, thằng chó đó, em đi giết nó..
Mình gằn giọng, nhổm người đứng lên.
Chị chồm theo ôm chặt, kéo mình lại.
– Đừng…
– Chị nằm nghỉ đi, em kiếm nó..
– Đừng T…đừng làm bậy…
– Vậy chị nín đi, khóc một hồi em nổi điên lên, giết nó thật đó!!
Nghe mình dọa, chị sợ quá cố nín, kìm không cho khóc thành tiếng. Dường như yêu cầu của mình quá sức chị, cứ nấc nghẹn lên từng hồi, người run rẩy…nước mắt ướt hết áo, rơi thành vũng trên nệm…sao xót xa thế này chị ơi…hix…
Khóe mắt mình cay xè, vội quay mặt đi nơi khác. Không thể khóc trước mặt chị được, giờ là lúc mình cần phải mạnh mẽ cho chị dựa vào…mình không thể yếu đuối như thế…
Mình bặm môi, kéo chị vào lòng…
– Chị bình tĩnh nghe em nói nè… Hôm qua em đến kịp, nó chỉ vừa cởi được đồ ngoài của chị ra thôi, chưa chạm vào người chị đã bị em xông vào cho một trận rồi… Chị vẫn còn trong trắng, biết không? Chị vẫn như trước đây, không có gì thay đổi hết… Em vẫn yêu chị…thậm chí yêu nhiều hơn trước nữa…mọi chuyện qua rồi, em hứa sẽ không bao giờ để chuyện này lặp lại nữa…nên chị nín đi, đừng khóc nữa được không vậy? Chị khóc…em đau lắm…
Mình nói rất rất nhiều, những gì có thể an ủi được chị, mình đều nói ra.
– Sao người ta…đối xử ác với chị như vậy hả T? Chị có làm gì nên tội đâu…
Chị nói mà cứ bị nghẹn giọng, không thành câu..
– Nó là chó mà, đâu phải con người chứ. Thằng khốn nạn…
Nhắc đến thằng Quang, mình lại nổi điên lên.
Mình cũng rất giận chị, tại sao lại đi chung với nó chứ? Sao lại nhận lời uống nước với nó, khi mà đã yêu mình và biết rõ những điều nó gây ra cho mình? Nhưng giờ không phải lúc để hỏi những chuyện đó, trước mắt cần phải giúp chị vượt qua cú sốc này đã, mọi việc để sau. Hơn nữa, tận sâu trong lòng mình luôn tin tưởng vào chị, có lẽ có lí do nào đó khiến chị phải làm như vậy. Với đầu óc ranh ma xảo quyệt của thằng Quang, để lừa cô gái ngây thơ như chị vào tròng thật không khó. Mình đã quên cảnh báo chị điều này, mình thật đáng chết…
– Ổng nói…
Chị nghẹn ngào.
– Ổng nào?
Mình hỏi.
– Quang…
– Thằng chó đó có phải con người đâu, chị còn kêu nó là ổng gì nữa? Gọi thằng chó đó là “nó” đi.
Mình bực bội. Nó hại chị đến mức này, mà chị còn không dám xúc phạm nó, thật là… Chị hiền lành quá nên suốt đời bị thua thiệt..
– Nó…nó…nói…
Chị vừa nghẹn ngào vừa ấp úng, chắc không quen với cách nói chuyện không tôn trọng người khác thế này.
– Gọi vậy đúng rồi. Nó đáng bị như thế, chị không phải ngại.
Mình mỉm cười khích lệ.
– Nó lại tiệm tìm chị…rủ đi uống nước. Chị không đi, nó năn nỉ…còn lấy cuốn sổ khám bệnh ra…trong đó ghi là bị ung thư giai đoạn cuối…
Nói tới đây chị lại khóc. Thằng này đúng là cáo già mà, cách này nó cũng nghĩ ra được, sợ thật..
– Chị đừng khóc nữa mà…có được gì đâu. Chuyện qua rồi, nghe lời em, nín đi…
Mình tiếp tục an ủi chị, dỗ chị còn khó hơn dỗ con nít nữa. Nhưng trẻ con thì làm gì phải chịu nỗi đau như chị, mình hiểu điều đó..
– Nó nói không sống được bao lâu nữa…muốn được đi uống nước với chị lần cuối…còn hứa sẽ không bao giờ tìm chị, cũng không gây chuyện gì với T nữa… Nó còn nói nếu chị không đi, nó sắp chết rồi không sợ gì nữa…sẽ kéo T chết chung với nó…hix…
Mình nghe mà lùng bùng lỗ tai, mẹ nó thằng chó này…còn đem mình ra để uy hiếp chị nữa..
– Vậy sao chị không đi xe riêng cho an toàn, đi chung với nó chi vậy?
Mình siết chặt chị vào lòng, thương chị chết mất thôi.
– Nó không chịu, nói đi hai xe mất thời gian, chút nó phải đi SG trị bệnh rồi… nó nói đi chung xe cho nhanh…nửa tiếng thôi…rồi nó đưa chị về liền…
Chị mếu máo, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Mình cố hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh. Mình sợ nổi khùng lên, lại đi tìm nó nữa. Biết rằng giờ có giết nó cũng chẳng được gì, mọi chuyện đã xảy ra rồi, nhưng vẫn thấy hận kinh khủng..
Mình lấy khăn lau mặt cho chị, hôn lên đôi mắt ướt đẫm..
– Thôi, chuyện qua rồi, mình đừng nhắc lại nữa hén!! Chị đói chưa? Em đi mua gì cho chị ăn nhen, mua thuốc nữa, trán chị nóng hổi rồi!!
– Chị không muốn ăn gì hết…
– Zzz..không muốn cũng phải ăn, chị bệnh rồi đó. Không được cãi, chị còn ba mẹ ở dưới quê nữa. Rủi chị có gì, dì dượng sống sao nổi? Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho dì dượng chứ.
– …
– Ngoan đi mà, em thương!!! Giờ vô toilet súc miệng rửa mặt cho tỉnh táo hén, em đi mua cháo với thuốc về liền.
Không để chị nói gì thêm, mình bế chị vào toilet, lấy bàn chải trét kem vào.
– Có cần em đánh răng giùm luôn không?
Mình nhìn chị cười tủm tỉm. Mặt chị như mặt mèo, vừa thương vừa buồn cười.
– Để chị tự làm…
Chị quệt nước mắt, nói nhỏ xíu.
– Ngoan em thương!! Chờ chút xíu em về liền, không được làm gì bậy nhen! Chị có gì em chết theo luôn, lúc đó người ta rủa chị hại cả gia đình đau khổ đó.
– Ừm…T đi đi…đi nhanh nha…
Mình hôn vào má chị mấy cái, rồi lấy xe chạy ra ngoài mua bọc cháo với thuốc giảm sốt, sẵn tiện kể sơ qua tình trạng hoảng loạn, ngủ hay bị giật mình vì ám ảnh của chị cho bà bán thuốc nghe, được bả đưa thêm vài viên thuốc an thần kèm hướng dẫn sử dụng kỹ lưỡng..
Về nhà đổ cháo ra tô, lấy thêm chai nước mang lên phòng cho chị. Ngó vào phòng không thấy ai, nghe tiếng nước chảy trong toilet, chị súc miệng gì lâu vậy? Mình lo lắng bước lại gõ cửa.
– Chị súc miệng xong chưa? Làm gì vậy?
– Chị tắm..
– Trời, bệnh hoạn không lo, còn tắm gì nữa? Coi chừng bệnh nặng bây giờ.
– T mặc chị đi…chị muốn tắm cho sạch sẽ hết…
Tiếng chị uất nghẹn trong toilet…haizzz mình hiểu tâm lý các cô gái, sau khi trải qua mấy chuyện thế này, họ thường cảm thấy ghê tởm chính mình, muốn tẩy rửa sạch mọi dấu vết nhơ nhớp của thằng khốn nạn hại đời họ…
– Chị tắm lẹ đi!! Cháo nguội hết rồi nè..
Mình lo âu ngồi cạnh cửa toilet, không dám đi nơi khác.
Chờ thêm gần 10p, chị vẫn chưa ra, nước từ vòi sen vẫn xối ào ào trong đó, mình lo quá, đập cửa ầm ầm.
– Xong chưa? Chị ra lẹ đi, bệnh chết bây giờ..
Chị không trả lời. Mình kêu mãi không được, điên quá tính đạp cửa vô thì may sao, chị bước ra..
Bộ đồ chị mặc trên người ướt nhẹp, tóc nhễu nước ròng ròng xuống sàn, gương mặt chị tái ngắt vì lạnh, nhưng cặp mặt thì đỏ hoe nhìn mình..sự đau đớn tủi nhục hằn sâu trong đó…
Mình vội chạy đi lấy cái khăn lau khô đầu tóc cho chị, sao chị lại tự đày đọa bản thân mình thế chứ..
Chị ôm mình, khóc thảm thiết..
– Chị buồn quá T ơi…chỉ muốn chết thôi…hix…
– Trời ơi, có gì nữa đâu mà buồn. Em nói nãy giờ chị không hiểu hả? Chị không có bị làm sao hết…
– Nó lột đồ chị rồi…hix…chị không xứng đáng với T nữa…T đừng lo cho chị nữa…kệ chị đi…
Chị làm một tràng, mình muốn điên theo luôn. Đệch mợ, không lẽ thằng Quang nói dối, mình cũng đoán sai? Nó đã kịp làm gì chị rồi sao?
Mình xây xẩm mặt mày nhưng cố trấn tĩnh. Có vậy thì sao chứ? Mình yêu chị đâu phải vì cái đó… mình sẵn sàng bỏ qua hết…
– Nó làm gì chị rồi hả? Chị nghe em nói nè, dù nó có làm chuyện đó với chị đi nữa, em cũng không bận tâm đâu. Chị nghe không? Đừng khóc nữa, nghe em đi. Em không quan tâm chuyện đó, em vẫn sẽ yêu thương chị suốt đời, em hứa đó!! Em sẽ cưới chị mà…
– Không có…
Chị lắc đầu quầy quậy.
– Là sao?
Mình cũng ngu người theo luôn, loạn trí cmnr..
– Chị…kiểm tra rồi…chị vẫn còn…
Chị lại mếu máo.
Lạy trời, vậy là nó chưa kịp làm gì chị thật.
– Zzz…vậy có gì đâu mà chị phải khóc? Nín giùm em đi mà…xin chị đó…
– Nhưng mà…cứ nghĩ tới cảnh nó cởi đồ chị ra…chị không chịu nổi T ơi…hix…
– Thời nay mà, chuyện đó đâu là gì chứ. Chị không coi tivi hả, tụi người mẫu này nọ mặc bikini nhỏ xíu chụp hình thiếu gì, mặc đồ lót nữa đó. Có gì đâu, chị coi như chị là người mẫu chụp hình đi…
– Hix…sao coi vậy được…chị có phải người mẫu đâu…
– Thì bởi vậy nên em mới kêu chị tự coi mình là vậy đi. Sẽ thấy mọi chuyện rất bình thường, không có gì nghiêm trọng hết. Nó chỉ nhìn thấy chị mặc bikini thôi, ok? Đi biển mặc bikini khác gì đồ lót đâu, bao nhiêu người nhòm ngó. Không lẽ ai cũng như chị, tắm biển bị ta nhìn rồi về khóc lóc đòi tự tử hả?
Mình nói đến sùi bọt mép, đỏ mặt tía tai. Cái miệng dẻo được dịp hoạt động hết công suất. Phù..ù… May sao, hình như nghe mình nói cũng có lý, chị im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi dần nín khóc…
– Em lấy đồ cho chị thay nhen. Ướt hết trơn rồi..
Mình mở tủ lấy đồ cho chị, sau đó bước ra ngoài chờ chị thay.
– Xong chưa?
Mình hỏi.
– Rồi…T vô đi…
Mình mở cửa bước vào, lấy lược chải tóc cho chị, tóc rối hết trơn. Chị ngoan ngoãn ngồi yên cho mình muốn làm gì thì làm.
– Chị không được hành hạ mình nữa nhen!! Ai cũng lo cho chị hết, đêm qua mẹ em không ngủ được, thức canh chị suốt đêm đó… đừng phụ lòng mọi người!!
Vừa chải tóc, mình vừa rù rì khuyên nhủ chị.
– Chị làm phiền gia đình T quá…
Chị cúi đầu nói nhỏ.
– Phiền gì đâu. Chị lo cho em nên mới đi uống nước với thằng đó mà, chị không có lỗi gì hết. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.
– Tại chị ngốc quá…hix…
– Được rồi. Tại ai cũng được, đừng bàn chuyện này nữa, quá khứ hết rồi, không được nghĩ tới nữa, ok?
Thấy chị lại chuẩn bị sụt sịt nữa, mình hoảng hồn vội can. Cầm tô cháo lại múc một muỗng đút cho chị.
– Há miệng ra nè. Cháo ngon lắm đó!
– Để chị tự ăn được rồi, có phải em bé đâu mà T đút..
– Chị đang bệnh mà. Há miệng ra lẹ đi, em mỏi tay rồi đó!
Chị ngượng ngùng đỏ mặt, cái miệng nhỏ xíu hơi hé ra đón nhận muỗng cháo mình đút.
– Ngon hem?
– Ừm..ngon!!
– Vậy ráng ăn hết tô nghen, không được bỏ mứa đó.
– Ừm..
Chị ăn chậm kinh khủng, hơn nửa tiếng để xong một tô cháo. Mình lấy thuốc hạ sốt cho chị uống, nhờ thuốc có chất gây buồn ngủ nên một lúc sau chị ngoan ngoãn nằm yên thở đều..
Mình không dám đi đâu, ngồi cạnh trông chị. Thỉnh thoảng chị lại giật mình, gương mặt xinh xắn nhăn lại như nằm mơ thấy điều gì kinh khủng lắm… Mình phải nắm tay an ủi, vỗ về chị mới ngủ tiếp được…
Trưa ba mẹ về hỏi thăm tình hình chị, thấy có vẻ ổn rồi nên không đi bác sĩ tâm lý nữa. Với lại hiện giờ chắc chị cũng chẳng muốn gặp người ngoài, nên tạm thời theo dõi vài hôm rồi tính tiếp..
Chị ngủ đến chiều mới dậy, vẫn còn buồn lắm!! Cặp mắt cứ đỏ hoe, ngồi một chỗ suy nghĩ lung tung…mình phải an ủi rất nhiều mới hơi nguôi…
Chiều mẹ nấu cháo cho chị ăn, thực ra buổi trưa rảnh mình có tự nấu cháo thịt bằm cho chị. Nhưng nấu dở quá, mình ăn còn không nổi nói gì chị đang bệnh, cuối cùng đổ hết cho chó. Ăn xong mình lấy thuốc cho chị uống tiếp, thêm một liều thuốc an thần. Chị cũng đỡ sốt được một chút rồi, ngồi trò chuyện với chị một lúc, mình bế chị lên giường ngủ..
– Ngủ nữa hả?
Chị nhăn mặt.
– Ngủ nhiều cho mau khỏe, thức chi, khóc cho đã hả?
Mình trợn mắt.
– Chị ngủ cả ngày rồi…không muốn ngủ nữa đâu…
Chị chu môi.
À à, biết nhõng nhẽo thế này, chắc cũng đỡ buồn rồi đây, tín hiệu đáng mừng.
– Vậy giờ muốn sao hả cô nương? Nhõng nhẽo quá!!
– T hát ru chị ngủ đi..
– Ax…em hát chị khỏi ngủ luôn thì có.
– Không đâu, T hát hay mà!! Hát đi..
– Chị muốn nghe bài gì?
Mình gãi đầu. Gì chứ bảo mình hát chay thế này, ngại bỏ mợ ra.
– Bài gì cũng được..
– Bài gì ta?!
– “Dòng sông quê em” đi.
– Sax, ca cổ hả? Thôi em không biết hát đâu.
– Bữa chị dạy T hát rồi mà, hát đi..
Mợ, ép người quá đáng nhen!! Mà thôi, nghĩ chị đang bệnh nên ráng nhịn vậy, chờ mốt khỏe rồi sẽ đòi lại gấp ngàn lần hơn.
Thế là mình ngồi hát nho nhỏ cho chị nghe, đâm bang từa lưa, biết hát éo đâu, ca cổ khó hơn tân nhạc gấp 100 lần. Chị nằm kế bên cứ cười khúc khích… Mà thôi kệ, thà chị cười còn hơn khóc, cố vậy..
Lâu lâu, đến đoạn nào mình quên, chị lại nhắc tuồng. Cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, cơ mà mắt chị vẫn mở thao láo. Cười suốt mà ngủ gì nổi..
Mình cầm chai nước tu ừng ực, khát vãi ra. Nể mấy bác hát cải lương thiệt, hèn gì thấy cổ bác nào cũng to tổ chảng.
– Nữa đi T..
Chị lại kêu hát tiếp.
– Thôi, em biết có bài đó à!
– Có kêu T hát vọng cổ nữa đâu, hát nhạc trẻ đó.
– Bài gì?
– Bài nào êm êm như hôm trước T hát tặng sinh nhật chị đó.
– À, vậy thì được. Hát tiếng anh nghen, chị nghe hem?
– Nghe, bài gì vậy?
– “Take me to your heart”, biết không mà hỏi?
– Biết sao không, hồi ở quê chị nghe hoài à!!
Ax, ở quê cũng nghe nhạc tân tiến dữ vậy hả ta? Thôi kệ, chị hiểu là được rồi. Mình bắt đầu gân cổ hát, lần này chị không cười nữa mà nằm cạnh mình lắng tai nghe…sự yên bình hiện lên nét mặt…tính ra tiếng hát của mình cũng có chút giá trị đó chứ..
Hết bài đó, mình chuyển qua “Nothing gonna change my love for you”, “Cry on my shoulder”, rồi “Soledad”, “Within you’ll remain”, “Only love”…
Chị nằm nghe say sưa, đặc biệt rất thích bài “only love”, bắt mình hát đi hát lại mấy lần bài đó cho chị nghe, còn kêu mình mai mốt rảnh thu bài đó tặng chị. Giờ đang lo đủ thứ chuyện chưa xong, tâm trạng đâu mà ngồi thu với chả hò..
Làm xong cái liveshow cả chùm ca khúc, khàn cả tiếng, chị cũng chìm vào giấc ngủ… Mình thở phào nhẹ nhõm chạy đi bới cơm ăn, đói rã ruột rồi.
Ba mẹ mình có nói chuyện với chú Quyết. Chú khuyên không nên làm đơn tố cáo thằng Quang làm gì cho phí công, nhà nó thế lực rất mạnh, thừa sức dùng tiền và các mối quan hệ đánh chìm vụ này. Ba mẹ và mình lúc đầu rất bực, muốn thưa cho nó ở tù mọt gông, nhưng nghĩ lại lời chú Quyết cũng có lý, hơn nữa chị Diễm đang bị sốc tinh thần, sau này phải ra tòa đối chất, mang tai tiếng cho chị nữa. Hiện giờ nhà mình đang tính toán nên làm thế nào cho tốt, còn riêng việc thằng Quang thưa ngược lại mình thì không lo, chú Quyết nói nhà nó muốn chìm xuồng vụ này còn không hết, làm gì dám lôi ra để lãnh đủ? Nghĩ cũng không phải không có lý.
Cả đêm, mình không ngủ được, cứ lo chị có chuyện, chạy qua chạy lại hai bên trông chị. Nhờ uống thuốc an thần, chị ngủ ngon hơn, thi thoảng nằm mơ ú ớ vài tiếng rồi thôi…cũng còn may mắn!!!
Mình chỉ còn biết hi vọng thôi… mong rằng ngày mai trời lại sáng!!!