Truyện Sex Diễm
Ngày Trung Thu…
Với mình, Trung Thu cũng chả khác ngày thường là bao. Qua rồi những ngày bé thơ tay vác lồng đèn, tay cầm miếng bánh chạy khắp làng khắp xóm. Dường như càng lớn mình càng trở nên vô cảm với những lễ hội truyền thống, có lẽ nhiều người cũng có cùng cảm giác như mình.
Mọi năm, đến Trung Thu mình lại đi chơi cùng cô gái nào đó, cũng có năm đi với Thanh sida, nói chung là có ra đường, nhưng đi chơi cho có phong trào vậy thôi.
Năm nay lại khác, đây là dịp Trung Thu đầu tiên mình được đón cùng chị, cảm thấy cực kỳ náo nức, như được nhỏ lại để nhìn lên cung trăng mơ ước một ngày được bay lên đó đá đít chú Cuội, sánh vai cùng chị Hằng.
Từ chiều chị và em Uyên đã rộn ràng chuẩn bị quần áo, đầu tóc. Đêm nay, em Uyên lại bám theo như mọi hôm, mình chịu thua. Tin nhắn hôm trước ẻm gửi cho mình vẫn còn nguyên trong máy, đến giờ vẫn đang ám ảnh mình rất nhiều. Tình hình khi đó căng thẳng và không có nhiều thời gian để nghĩ, mình đành chìu theo ý ẻm. Nhưng hiện giờ mình có rất nhiều suy đoán trái chiều về việc này, cái chuyện em Uyên hù dọa nói ra, liệu có phải chuyện tình cảm của mình và chị Diễm không? Hay chỉ là một chuyện nào khác, do mình quá nhạy cảm nên đã hiểu theo hướng có lợi cho ẻm và tự hại mình??!
Mình cũng không dám tùy ý hỏi rõ ẻm việc này, thế khác nào mình chẳng biết ẻm hù dọa việc gì mà lại nghe lời răm rắp. Trong trường hợp em Uyên thật sự không biết gì chuyện mình và chị, ẻm muốn nói về việc khác, vậy ẻm có thể dựa vào câu hỏi của mình để suy ra một việc nào đó mà mình cực kỳ sợ ẻm biết được, thế càng không có lợi cho mình.
Suy đi tính lại kỹ càng, mình quyết định tạm thời lơ việc này, thời gian sẽ trả lời vậy. Hoặc khi nào đó thích hợp, mình sẽ tìm cách khai thác ẻm, giờ thì không được.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà mình quây quần cắt bánh Trung Thu ăn cùng bình trà nóng. Nói thật bánh này mình chả có hứng thú gì để ăn, nhất là loại nhân thập cẩm, gà xào, yến sào gì gì đấy… dầu mỡ hạt dưa này nọ ớn chết được. Mình chỉ ăn được bánh dẻo hoặc bánh nhân đậu xanh, khoai môn thôi.
– Ăn bánh nè T!
Chị Diễm đưa mình một góc bánh nhân đậu xanh.
Chị có cùng sở thích với mình, cũng chỉ ăn bánh đậu xanh. Em Uyên thì tém gọn tất cả các loại, ẻm ăn nhiều thật, hèn gì cơ thể nở nang thế chứ..
– Hai chị sắp qua chưa mẹ?
Mình hỏi.
– Tụi nó còn ghé nhà chồng nữa, chắc qua hơi trễ.
Mẹ mình nói.
– Vậy chắc tụi con đi trước..
– Ờ, Diễm với Uyên, hai đứa coi cất nữ trang, tiền bạc ở nhà hết đi, đường đông người cướp giật nhiều lắm…
Chị Diễm khi trước không đeo nhiều trang sức, vì gia cảnh khó khăn, nhưng từ khi lên nhà mình ở, mẹ mình mua cho chị khá nhiều, dây chuyền, bông tai, nhẫn, lắc… đủ cả. Chị rất nghe lời mẹ, tháo hết ra ngay. Em Uyên lúc thường ương bướng nhưng nghe mẹ mình kêu cũng ngoan ngoãn làm theo, chẳng dám nói nửa lời.
Tầm 7h tối, bọn mình ra khỏi nhà, hòa vào dòng người đông nghịt chen chúc đón… Trung Thu.
Lúc chiều trời tự dưng chuyển mưa dữ dội, làm mình cứ tưởng phải trùm chăn nằm nhà rồi, may sao bỗng trời quang mây tạnh. Hôm nay là chủ nhật nên mình có dẫn chị Diễm đi lễ, em Uyên cũng đi cùng. Một điều đáng ngạc nhiên là em Uyên cũng đạo Thiên Chúa như mình, và là một con chiên khá ngoan đạo. Buỗi lễ diễn ra bình thường như mọi ngày, trừ khá nhiều ánh mắt soi mói hai cô gái đứng cạnh mình, ngoài ra không có gì để nói nhiều.
Do đặc thù tỉnh mình sinh sống, nên cứ đến Trung Thu thì rất nhiều khách hành hương từ mọi miền đất nước đổ xô về tham dự. Đường phố ken chặt người xe, tiếng còi, tiếng kêu nhau í ới, tiếng rao bán… quang cảnh cực kì hỗn loạn, huyên náo. Chị và em Uyên đều không mang gì theo cả, không túi xách, không trang sức, không điện thoại… do cả hai đều mặc váy. Thế nên mình phải bám rất chặt vì sợ lạc nhau thì mệt.
Đường phố chen chúc thế này, bất giác khiến mình nhớ lại những ngày tháng huy hoàng ở Sài Gòn khói bụi lúc nào cũng kẹt xe, lòng hơi chút bùi ngùi… Thỉnh thoảng lại có vài thằng choai choai lượn lên trêu chọc, bị em Uyên phang cho vài câu vào mặt lật đật té ngay. Để chị Diễm đi cùng em Uyên dù sao mình cũng rất yên tâm, đố ai bắt nạt được.
– Đi đâu đây?
Em Uyên quay sang hỏi.
– Vô chùa chơi.
Mình nói, mặt vẫn lầm lì vì còn bực chuyện ẻm ép uống bia hôm trước.
– Vô đó có gì mà người ta kéo đi đông dữ vậy?
Ẻm hỏi.
– Có múa rồng nhang với chưng trái cây đẹp lắm! Năm nào chị cũng lên chơi hết à!
Chị Diễm cười đáp thay mình.
– Múa rồng nhang là sao?
– Là… dạng giống như múa lân vậy, mà là con rồng, có cầm nhang múa nữa…
Mình đáp đại. Thật ra ở đây từ nhỏ đến lớn, có mấy khi dịp Trung Thu mà mình vào chùa đâu, toàn đi tán gái rồi uống café loanh quanh thôi. Chỉ nhớ hồi nhỏ xíu có lần ba dẫn mình vô xem múa rồng nhang, trong ký ức của mình là con vật hình rồng được một đám người cầm múa cùng những cây nhang đỏ chót. Ngoài ra chẳng nhớ được gì nữa, cũng không biết múa rồng nhang có thật là như thế không.
– Chán chết vậy! Thôi đi chỗ khác đi..
Em Uyên nhíu mày.
– Đi đâu? Trung Thu chỉ có chỗ này thôi.
Mình hỏi.
– Đi bar chơi đi, lâu rồi không được nghe nhạc sàn!
Chỉ chờ có thế, em Uyên cười toe đề nghị.
– Thôi, chị Diễm không thích vô đó mà!
Mình lắc đầu.
– Có gì đâu. Trong đó tối thui, không ai thấy chị đâu mà ngại! Đi hén!
Em Uyên nghiêng đầu nói với chị.
Chị hơi ngần ngừ không quyết, chắc cũng tội em Uyên khi cứ từ chối hoài. Mình thì lại không muốn đưa chị vào mấy chỗ hỗn tạp như vậy, sợ đầu độc tâm hồn ngây thơ của chị. Nhưng nhìn em Uyên có vẻ rất muốn đi, giờ từ chối cũng chẳng xong. Rủi ẻm nổi khùng lên đem cái điểm yếu của mình ra hù dọa nữa thì khốn.
– Vô chùa chơi chút đi, rồi về đi bar sau!
Cực chẳng đã, mình đành hứa lèo cho qua chuyện. Chút kiếm cớ không đi sau vậy.
– Ừ, vậy cũng được. Đừng mong nói cho qua đó!
Như hiểu mình đang suy tính gì trong đầu, em Uyên liếc nhìn đe dọa.
Gần đến chùa, mình và ẻm kiếm chỗ giữ xe. Do em Uyên mặc váy không có túi nên đưa thẻ xe lẫn chìa khóa cho mình giữ giùm. Nhìn hai cô nàng váy áo xúng xính, mình thấy khá lo lắng. Giờ chen vào đám đông nghìn nghịt này, dê xồm không thiếu, thấy con gái mặc váy thế này dễ gì bọn nó không dở trò? Thế nên mình để hai người đi trước, mình đi tò tò ngay phía sau, ngăn trở bọn yêu râu xanh hành sự.
– Gì mà đông dữ vậy nè? Mệt quá!!
Vừa chen lấn, em Uyên vừa than thở.
– Bar không chen chúc chắc?
Mình lừ mắt.
– Bar có nhạc khác, ở đây toàn nghe đọc kinh, chán chết được!
Ẻm trừng lại mình.
– Thôi mà, đừng cãi nhau nữa! Mình vô trong kia coi chưng trái cây đi!
Chị Diễm níu tay mình.
Mình nắm tay chị len lỏi chen vào dòng người. Ở đây đông quá, nắm tay tránh để lạc nhau, thế nên chả có việc gì phải lo lắng em Uyên nghi ngờ cả. Ẻm cũng nắm tay chị Diễm đó thôi.
Từng bàn trái cây chưng theo đủ hình rồng, phượng cực kỳ hoành tráng và rất đẹp. Mình với chị vừa xem vừa xuýt xoa, phải nói thật nể phục những nghệ nhân khéo tay tạo ra các tác phẩm tuyệt vời đến thế này. Mình lấy điện thoại ra, kêu chị tạo dáng bên những tác phẩm lung linh đầy sắc màu, chụp lia lịa. Chị lúc đầu ngại ngùng, nhưng nhìn quanh thấy nhiều người cũng đang tạo kiểu chụp liên tục, nên thoải mái tự tin hơn, hào hứng làm mẫu ảnh cho mình sáng tác.
– Uyên chụp không? Kêu T chụp cho nè!
Thấy em Uyên đứng xớ rớ, chị Diễm gọi.
– Không. Điện thoại xấu hoắc mà chụp gì?
Em Uyên lắc đầu.
Nhìn mặt biết ẻm rất muốn chụp hình rồi, tâm lý con gái người nào chẳng thích chụp ảnh, trừ khi lacoste, cơ mà lacoste cũng nhiều em thích tự sướng ra phết. Nhưng sĩ diện với mình, ẻm đành lắc đầu, còn cố troll một phát. Mình lờ đi, chả quan tâm. Em Uyên càng tỏ ra tức tối, mình càng khoái.
– Khát quá! Hồi nãy ăn bánh quên uống nước, ở đây có chỗ nào bán nước không?
Đang loay hoay pose ảnh cho chị, ẻm chợt hỏi.
– Không. Trong đây không cho hàng rong vào đâu, lại bên kia có bình nước công cộng kìa.
Mình chỉ ra xa.
– Nước đó bao nhiêu người kê miệng vào uống, ghê chết được!
Em Uyên nhăn mặt.
– Vậy ráng nhịn đi! Chút về nhà rồi uống.
Mình thản nhiên. Gì chứ cái tính tiểu thư của ẻm, mình không ưa nổi.
– Chừng nào mới ra khỏi đây?
Ẻm hỏi.
– Vài tiếng nữa, còn xem múa rồng nhang này nọ mà..
– Làm gì lâu vậy? Khát sắp chết rồi!
– Vậy chịu khó lại kia uống đi!
– Có thấy đâu?
– Đi thẳng tới trước, quẹo trái là thấy.
Em Uyên liếc mình thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống, rồi thiểu não lê bước theo hướng mình vừa chỉ.