Truyện Sex Diễm
Mình ở lì trong phòng đến tận chiều mới dám lén mò ra đi rước chị. Khổ thật!
– Nhớ T quá chừng luôn!!! – Thấy mình, chị ôm giỏ chạy ra ngay, cười toe.
– Ừm, em cũng vậy! – Mình cười, nhìn thấy chị bỗng dưng mình cảm thấy có lỗi quá.
– Bữa nay trời đẹp, đi ăn gì hén! – Mình nói.
– Thôi, chị muốn về coi bé Uyên sao rồi, phụ dì nấu cơm nữa! – Chị không chịu.
– Hồi trưa em cho Uyên uống thuốc, chắc sắp khỏi rồi, đi chút về thôi à!
– Bữa khác đi hén T!! Mình còn nhiều thời gian mà hi hi…
– Ừ, cũng được.
Vừa về đến nhà, chị đã vội vã lên phòng thăm em Uyên. Nếu biết được người chị đang quan tâm lo lắng lại vừa tỏ tình với mình, chị sẽ thế nào nhỉ?
Dùng cơm tối xong, chị múc cháo thịt bằm mới nấu còn nóng hổi lên cho em Uyên. Mình không tiện sang đó, nên về phòng ngồi xem phim, nhưng đầu óc chẳng thể nào tập trung được, cứ nghĩ lung tung. Mình tắt máy, ra ban công đứng hóng gió cho thanh thản thần trí, sao nặng đầu quá.
Đêm nay gió mát trăng thanh, bầu trời chi chít treo đầy sao, sáng lung linh huyền ảo lạ thường. Mình đứng ngẩng mặt nhìn không chớp mắt, thiên nhiên thật vĩ đại, con người quá nhỏ bé. Rồi sẽ đến ngày mình và những người thân yêu tan thành cát bụi hòa vào trong đó thôi, mình phải sống sao cho đáng, không uổng phí cuộc đời này.
Đang đắm chìm trong những suy nghĩ vu vơ, chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau, mình xoay lại. Chị đang chầm chậm đi về phía mình, hình như định hù nhưng chưa gì âm mưu đã phá sản, bị mình nhìn thấy.
– Ghét!! Chưa kịp hù gì hết… – Chị phụng phịu.
– Vậy để em quay lại, chị cứ hù đi, em sẽ hết hồn! – Mình buồn cười.
– Hứ… không chọc quê à!! – Chị đi lại đứng cạnh mình.
– Hù có ngày em sợ quá nhảy lầu, lúc đó hối hận không kịp đó nhen!!
– Chị hù nhưng mà vịn T lại, không cho T té đâu, khỏi lo hi hi!
– Giữ nổi không? Yếu xìu bày đặt.
– Kệ ta.
– Uyên đỡ chưa? – Mình hỏi.
– Đỡ được chút à, vẫn còn sốt cao lắm!! – Nhắc tới em Uyên, chị đang rạng rỡ bỗng xịu xuống.
– Vài bữa sẽ hết thôi, có ai bệnh mà hết ngay đâu! – Mình nhún vai.
– Mong là vậy!
Chị vuốt tóc, mùi hương dìu dịu lan theo gió bay vào mũi khiến mình ngây ngất. Nhìn nghiêng ở gần, chị thật xinh xắn, nét đẹp ngây thơ hồn nhiên và thánh thiện của một cô gái 23 tuổi, thật khó tin. Nhìn chị có lẽ ai cũng nghĩ còn học cấp 3, dấu ấn thời gian và cuộc sống kham khổ từ bé dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chị, hai thứ hoàn toàn tách biệt như những đường kẻ song song, không bao giờ chạm nhau tại một điểm.
Mình hôn nhẹ lên má chị, chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, động chạm hơn nữa sợ rằng mình không kìm lòng được.
Chị cười tươi, đánh khẽ lên vai mình, rồi ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh.
– Sao sáng đẹp quá hén T!! – Chị xuýt xoa.
– Ừm, lâu lắm mới được một bữa ít mây. – Mình gật gù.
– Hồi nhỏ, chị hay nghe ngoại kể, mỗi ngôi sao đại diện cho một người đó, khi có một ngôi sao rơi xuống, nghĩa là có một người chết đi.. – Đôi mắt nai của chị mở to chớp chớp đầy mơ mộng.
– Chị tin thật hả?
– Lúc nhỏ tin lắm! Nhưng lớn biết rồi, không tin nữa! Tính cười chị hả? – Chị liếc mình.
– He he… lãng mạn cũng tốt, nhưng nên thực tế một chút sẽ dễ sống hơn! – Mình cười.
– Ừm… chị biết mà! Lãng mạn với T thôi, người khác đừng hòng… hi hi..
– Vậy mới ngoan!! – Mình hôn chị một cái lên trán.
– Hôn hoài, mốt có gì chắc không ai dám quen chị luôn! – Chị chu môi.
– Lấy cái mỏ vô, hôn nát luôn bây giờ! – Mình phồng mang hù.
Chị giật mình rụt cổ, sau đó lại ngơ ngẩn ngước nhìn lên cao.
– Biết ngôi sao nào là chị không? – Mình nháy mắt.
– Ngôi sao nào? T nói không tin mà..
– Thì giờ ví dụ chuyện đó có thật đi, chị đoán xem chị là ngôi sao nào?
– Để chị tìm…
Cặp mắt chị lại mở thật to, chăm chú tìm ngôi sao vận mệnh của bản thân. Nhìn chị thật đáng yêu, như cô tiên nhỏ chẳng nhiễm chút bụi trần, thánh thiện đến kỳ lạ. Giá mà có thêm vòng sáng trên đầu, có khi mình quỳ xuống tế bái luôn.
– Nhiều quá à… không biết… – Tìm đã đời, chị mỏi cổ cúi xuống than thở.
– Xích lại đây em chỉ cho, nhìn theo hướng tay em nè! – Mình kéo chị lại gần.
– Đâu, cái đó là mặt trăng mà? – Chị ngơ ngác.
– Ờ, chị đó! – Mình nhướng nhướng mày.
– Xạo quá! Hồi nãy nói ngôi sao, giờ lại chỉ mặt trăng, T ăn gian!! – Chị đánh mình.
– He he… Trăng sao gì cũng như nhau. Chỉ có trăng mới hợp với chị thôi!!!
Cười đùa một lúc, mình và chị lại im lặng nhìn ngắm cảnh vật đầy ảo mộng trước mắt.
– T có thấy 3 ngôi sao đó không? – Chị bỗng chỉ 3 ngôi sao nhỏ sáng rực, nằm thẳng hàng.
– Thấy, sao nè?
– Biết nó đại diện cho những ai không?
– Không. Ai vậy?
– Ngôi sao ở giữa là T đó. – Chị cười mỉm.
– Vậy hai ngôi sao còn lại? Là chị hả?
– Ngôi sao mờ hơn kia là chị… – Giọng chị nhỏ lại.
– Còn cái kia? – Mình tò mò.
– Là bé Uyên. – Chị lại nói khẽ hơn, thật khẽ.
Mình hơi choáng váng, không biết chị có ý gì khi nói như thế. Vô tình, hay có chủ ý? Mình biết chị ngây thơ nhưng không ngốc, ngược lại chị khá nhạy cảm với mọi thứ.
– Chị nói đúng không? – Chị nhìn mình cười rạng rỡ.
– Sao tự nhiên có Uyên đâu đây nữa? – Mình hỏi nhưng không dám nhìn chị.
– Có 3 người ở trên lầu, phải tính bé Uyên vào, vậy mới đúng chứ.
– Ừm, nếu vậy, chị phải là ngôi sao sáng hơn mới đúng!
– Hi hi… bé Uyên xinh hơn chị mà! Nên ngôi sao sáng kia phải là bé Uyên, chị mờ hơn!
– Em thấy chị xinh hơn! – Mình trề môi.
– T nói thế thôi, chắc gì trong lòng đã nghĩ vậy. Nhưng nghe T nói chị cũng vui lắm!! – Chị lại cười, nụ cười tươi rực rỡ như ánh ban mai, muốn xua tan bóng đêm.
Mình thật sự thấy nhột nhạt. Hôm nay chị nói chuyện khó hiểu quá, có gì đó không được tự nhiên như mọi ngày. Có phải chị đã phát hiện ra tất cả? Mình có nên trò chuyện thẳng thắn rõ ràng với chị để tránh những hiểu lầm không?
– Bữa nay chị lạ quá, có gì khó chịu sao? – Mình im một lúc, rồi hỏi.
– Đâu có gì, chị đang rất vui mà! Sao T hỏi vậy?
– Vậy hả? Hì, chắc em nghĩ bậy rồi..
– T nè…
– Hả?
– T thấy bé Uyên sao?
– Sao là sao?
– Không biết nói thế nào nữa, ý là… thấy bé Uyên có sức hấp dẫn với con trai không? – Chị nắm tay mình thật chặt, mắt lấp lánh xoáy sâu vào mắt mình.
– Đối với thằng khác chắc có, nhưng với em thì không. – Mình cười bình thản.
– Chị thấy bé Uyên xinh thật mà, chị là con gái còn thích nữa, nói gì… con trai.
Mình biết chị định dùng “T” thay vào “con trai”, nhưng sợ mình giận nên trớ đi. Chị nghi ngờ rồi, và đang thử mình?
– Ai biết đâu chị nè!! Nhưng em nói thật đó! Mà tự nhiên hỏi gì đâu không vậy?
– Tại… tò mò chút vậy mà… hi hi…
– T… – Chị lại kêu nhỏ.
– Sao? – Mình đang cố đoán xem chị nghĩ gì, nên cứ thừ người ra.
– Hôn chị đi… – Chị nói nhẹ như muỗi kêu, rồi nhắm mắt lại, ngước mặt chờ đợi.
Tim mình đập nhanh, cúi xuống hôn chị thật sâu…
Chị dịu dàng nhưng không kém phần say đắm, hôn mình đầy đam mê… đầy yêu thương…
– Sao tự nhiên bữa nay chủ động kêu em hôn vậy? Mọi lần còn né mà? – Mình cười sung sướng, lòng lại lo âu trước những lời nói và hành động kỳ lạ không giống chị chút nào.
– Tại… yêu T!!! – Chị cắn môi cười thẹn thùng.
– Vậy mấy lần trước không kêu hôn, là không yêu hả?
– Không phải. Cũng yêu, nhưng mà khác với bây giờ…
– Khác sao?
– Yêu T nhiều hơn, được chưa? – Vòng tay nhỏ nhắn của chị ôm chặt mình từ phía sau, chặt đến mức mình nghe được tiếng trái tim chị đang đập liên hồi.
– Ừm… mỗi ngày phải yêu nhiều hơn một chút nhen, không được giảm đi đó! – Mình xoay lại siết chị vào lòng.
– Chị lúc nào cũng vậy mà… T tự dặn mình đi…
– Ừm, em dặn lòng mỗi ngày mà!! Đừng lo…
Dù đoán đúng hay sai, mình cũng phải trấn an chị. Những gì mình hứa với chị đều thật lòng, mình sẽ làm như thế…