Truyện Sex Diễm
Thanh sida gật đầu, chạy vào trong lấy ra cái bàn khác, loay hoay xếp.
– Mời có một ly cũng không nể mặt hả người đẹp? Chảnh quá vậy! – Thằng Khánh quê rồi, mặt hơi cau lại nói.
– Uyên không thích uống thì thôi, anh đừng ép nữa! – Mình nói.
– Mời uống thôi, ép gì đâu. – Nó nhướng mắt.
– Mời nhưng người ta không uống rồi, anh kêu hoài khác nào ép? – Mình cười nhẹ.
– Em gái này là gì của mày mà bênh dữ vậy? – Thằng Khánh trừng mắt nhìn mình.
– Thôi nhịn đi T, nhìn họ dữ quá à, nói một chút có chuyện đó! – Chị níu tay mình nói nhỏ.
– Ừ, em biết mà, có nói gì quá đâu. – Mình gật đầu.
Mình cũng không muốn có chuyện. Bọn nó mình chả ngán, nhưng tránh xung đột vẫn hơn. Với lại dù sao tối nay cũng là ngày vui của Thanh sida, có gì tội nó, mình nhịn không nói nữa.
– Rồi đó, qua bên kia đi. – Thanh sida đi lại vỗ vai mình.
– Ừ.
– Đi qua bên kia ngồi! – Mình đứng dậy nắm tay chị, quay sang nói nhỏ với em Uyên.
– Ừm.
Ẻm gật đầu, cùng chị đứng lên đi theo mình, bỏ đám thằng Khánh ngồi chưng hửng.
– Đm, tưởng đẹp lắm chắc! Còn thằng nhóc kia nữa, ngon lắm hả mày? – Thằng Khánh chửi theo.
– Nói gì hả? – Em Uyên xoay lại.
– Thôi, kệ nó đi. – Mình kéo ẻm.
Tụi nó còn nói thêm câu gì nữa, nhưng bọn mình đi xa rồi nên không nghe. Đi sinh nhật vui đâu chưa thấy đã gặp chuyện bực mình.
– Xin lỗi! Mấy thằng đó Thanh không có quen.. – Thanh sida áy náy nói.
– Không có gì. – Em Uyên cười mỉm.
– Dọn hết lên đi, tao đói lắm rồi! – Mình huých cùi chỏ.
– Ok, chờ chút có ngay.
– Hồi nãy bé Uyên tính quay lại làm gì nó vậy? – Chị cười hỏi.
– Đập vô mặt nó chứ làm gì, ghét nhất mấy thằng thiếu não không biết tự lượng sức! – Em Uyên tỉnh bơ.
– Một đám đó, đập nổi không mà đập? – Mình nhướng mắt.
– Không nổi cũng đập, sợ gì tụi nó!! – Ẻm hất mặt.
– Cho xin, có ngày vô bệnh viện nằm! – Mình lắc đầu ngán ngẩm.
Nhìn qua bên kia thấy đám Hải khìn dòm ngó hoài, mình ngoắc tụi nó lại. Đám bạn mình mê gái thật, nhưng dù sao cũng đàng hoàng biết điều, không như bọn kia. Hơn nữa ngồi đông cho vui, nhậu nhẹt hét hò khí thế hơn.
– Vui không? – Mình hỏi chị.
– Vui hi hi… bạn T vui tính quá à!! – Chị cười tít mắt.
– Ừ, vui tính rồi mê gái nữa! – Em Uyên cười cười.
– Thích thằng nào nói đi, làm mai cho. – Mình nháy mắt.
Ẻm liếc mình bén ngót, rồi quay sang cụng ly với bọn Hải khìn. Hơi khó hiểu, khi nãy thằng Khánh lúc đầu mời bia cũng khá lịch sự, ẻm không chịu uống. Giờ tụi Hải khìn nhí nhố mời liên tục, ẻm lại uống hoài. Hết biết nói sao luôn. Cũng có khi tụi nó là bạn mình nên ẻm nể mặt chăng? Tự sướng tí.
– T nói bé Uyên đừng uống nữa, còn bệnh uống vậy sao hết được! – Chị khều mình.
– Kệ đi, nói dễ gì nghe! – Mình lắc đầu, gắp bún cho chị.
– Thích bé Uyên xỉn như bữa trước lắm hả? – Chị bỗng liếc mình.
– Ax… mắc gì thích? Là sao?
– Ai biết đâu nè, tưởng T thích bé Uyên xỉn rồi ngồi ôm T như bữa trước chứ. – Chị chu môi.
– Bậy bạ không à, em thích chị ôm thôi he he!! – Mình cười khỏa lấp.
– Biết T xạo mà chị vẫn thích nghe, chị ngu quá à… hix… – Chị làm mặt mèo, nhéo mình.
– Ui… đau…
Mình xuýt xoa, chợt ngó qua thấy em Uyên đang nhìn mình chăm chăm. Sợ chị Diễm với tụi bạn nghi ngờ, mình đá nhẹ chân ẻm, có vậy ẻm mới chịu quay đi.
Thanh sida chạy bàn một hồi cũng kéo ghế lại ngồi gần em Uyên, tíu tít hỏi han. Hôm nay thấy ẻm thân thiện, chắc nó quên cú troll thế kỷ hôm trước rồi, lấy lại phong độ tán gái liếng thoắng, cười cười nói nói hào hứng.
– Sao hai bữa nay, em thấy chị lạ vậy? Có gì nói em nghe đi! – Mình nói vào tai chị.
– Đâu có gì đâu, chị giỡn mà! – Chị cười.
– Giỡn gì? Em thấy chị nói thật thì có.
– Không có mà. Chị giỡn vậy thôi chứ không nghĩ gì đâu! – Nhìn mặt chị thật thà như đếm.
– Nghi lắm! Có gì thì nói, đừng để trong lòng rồi hiểu lầm em nghen! – Mình nghiêm mặt.
– Biết rồi. Lo xa quá à! Ăn thịt nè! – Chị gắp miếng thịt đút mình, định ém họng không cho mình tra hỏi nữa đây mà.
Bọn Thanh sida, Hải khìn dồn hết sự chú ý, chăm sóc em Uyên. Biết chị là của riêng mình rồi, không thằng nào dám dòm ngó gì.
Bọn mình chẳng mua quà gì cho Thanh sida cả, thân quá rồi chả biết mua gì cho nó. Thanh sida cũng không cho tặng, bạn bè lại chung vui được rồi, nó nói đâu phải con gái mà tặng quà. Đỡ tốn được một khoản tiền, đương nhiên thằng nào cũng hoan nghênh nhiệt liệt.
Uống một lúc đến gần tàn tiệc, tụi Hải khìn thằng nào cũng liêu xiêu gật gù, riêng em Uyên còn tỉnh như sáo. Bọn nó ngán quá, không dám mời nữa, biết đụng phải thứ dữ rồi.
Tụi thằng Khánh lúc ra về, chợt chen qua bàn mình, tụi nó cũng ngà ngà hết rồi.
– Uống với anh một ly đi người đẹp, không uống anh không cho tụi em về đâu! – Thằng Khánh lại cầm ly bia ép.
– Không thích! – Em Uyên nhếch môi khinh khỉnh.
– Không thích cũng phải uống, khinh thường tụi này hả? – Nó đẩy ly bia vào miệng ẻm.
– Làm gì vậy hả? – Mình đưa tay xô ly bia ra.
– Đéo liên quan gì tới mày! – Thằng Khánh tạt ly bia vào mặt mình.