Truyện Sex Đời là câu chuyện buồn
Tối đến nhà nhỏ, chẳng có ai cả mà cửa mở toang hoang, đèn thì bật tứ tung, sáng khắp nhà, lung linh thật. Tôi đoán chắc mẹ nhỏ đi chơi với bạn bè hay hàng xóm gì đó. Gọi to vài tiếng xem em có nhà không, loay hoay đang định đi về thì nhận được tin nhắn ”Anh lên phòng em đi” từ nhỏ.
Đi lên phòng thấy nhỏ đang đúng ngoài hiên, tay tựa vào lan can mặt hướng về khoảng không vộ định trước mặt. Không muốn làm phiền cũng như phá dòng suy nghĩ của nhỏ nên tôi ngồi yên vị trên bàn học chuẩn bị bài tập và vài thứ cần thiết cho buổi học.
– Anh ra đây đi. – Nhỏ nói từ ngoài
Tôi giật mình rồi lững thững đi ra, ra đến ngoài thì lạnh thật đấy, cùng chiều gió nên tóc nhỏ cứ bay vào mặt nên đành phải đổi bên.
– Anh với chị yêu nhau lâu chưa?
Giật mình quay sang nhìn nhỏ, nhỏ chẳng thèm nhìn tôi mà vẫn cái ánh mắt xa xăm kia…
– Anh trả lời đi, em không trách anh đâu.
Đâm lao thì phải theo lao, tôi chẳng thể ngờ là nhỏ sẽ hỏi tôi câu này, không phải tính cách của nhỏ. Vì lần trước bị ăn ngay cái tát và chẳng thèm nghe tôi nói gì nữa, tôi cũng vậy, cũng bất cần chẳng kém gì nhỏ, tôi không muốn nhỏ mất thời gian dành thằng như tôi.
– Lâu rồi – Tôi nói nhỏ không thành tiếng
– Lâu là bao giờ, trước khi quen em à? – Nhỏ quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy uất hận
– Ừ
Lưỡng lự và suy nghĩ về một cái gì đó, nhỏ lại nhìn về phía xa xa kia, nơi những ánh đèn mờ và tiếng còi xe ing ỏi.
– Vậy em có lỗi với chị rồi, em cứ bám theo anh rồi còn ngủ nhà anh 2 ngày nữa… – Mắt nhỏ đỏ hoe
Đứng gần nhỏ tôi cảm thấy nhỏ đang run, không phải nhỏ khóc mà là vì lạnh, tôi mặc 2 áo một áo cộc và một áo sơ mí nên cởi rồi khoác cho nhỏ. Vừa đặt lên vai nhỏ thì nhỏ quay sang nhìn tôi, chẳng biết giờ nhỏ đang suy nghĩ về cái gì nữa.
– Lạnh thì mặc vào, lắm chuyện – Tôi nói khi thấy nhỏ cứ khăng khăng bỏ cái áo tôi đang khoác cho nhỏ
– Sao biết em lạnh, anh quan tâm em làm gì? – Giọng nũng nịu
– Thấy lạnh thì đưa cho thôi chứ sao.
Đạp xe hồng hộc đến nhà nhỏ nên cũng nóng, cởi áo ra lại thấy thoải mái hơn…
– Thế thằng hôm trước đi với em là sao? Tưởng không giao du với bọn nó rồi mà? – Tôi tò mò
– Mẹ nó quen mẹ em, nó đến nhà chơi em đòi mẹ đưa đi RC chơi thì nó le te đòi đưa em đi bằng được, chứ em đâu có vui gì đâu.
– Ừ, thế giờ có học không?
– Em không có tâm trạng đâu, để hôm khác.
Chẳng trách nhỏ được, mà mới lớp 12 thôi suy nghĩ gì nhiều thật, chẳng thể đo được nhỏ yêu tôi đến mức độ nào, yêu tôi nhiều như thế nào nhưng với kiểu bộc lộ cảm xúc này thì cũng đoán được phần nào…
Mặc để nhỏ trôi dạt theo cảm xúc riêng, cũng muốn bỏ về nhưng nếu mẹ nhỏ nhìn thấy thì lại rắc tối to. Tôi lại đang mót, định đi giải quyết, vừa đến cửa chưa kịp mở thì có tiếng bước chân uỳnh uỳnh từ phía sau, có cái gì đấy tiến lại tôi rất nhanh, nuốt nước bọt định thần quay lại thì nhỏ vồ lấy. Ôm tôi chặt từ phía trước, tôi như bất động theo từng tiếng nấc nghẹn của nhỏ, lại nghĩ thầm: ”yêu anh làm gì? sao lại tự dày vò mình như thế này?”
Nhỏ ôm tôi mà chẳng nói lời nào, chỉ đơn giản là cần một bờ vai nào đó đủ chắc để nhỏ dựa như lúc này…
– Sao em làm vậy? – Tôi hỏi, tay thì đặt lên 2 tay nhỏ định đẩy nhỏ ra nhưng tôi lại không đành lòng
– Em yêu anh…
– Bớt trẻ con đi. – Lần này tôi đẩy nhỏ ra – Anh có người yêu rồi mà em không thấy hả? Bỏ ngay cái suy nghĩ ý đi và đừng để anh cảm thấy tội lỗi với người yêu anh.
– Nhưng…
– Em còn trẻ, anh cũng không hơn em là mấy nhưng anh biết em còn bồng bột và nông nổi, em xinh đẹp, còn tương lai phía trước, gia đình cũng đủ điều kiện để lo cho em kể cả em trượt hay đỗ đại học. Sao cứ đâm đầu vào yêu thằng chẳng ra gì như anh?
– Em thích kiểu ”không ra gì” như anh đấy, em yêu người ”không ra gì” như anh thì có làm sao? – Nhỏ nỏi mà nước mắt lăn dài 2 má, tôi lại mềm lòng nhưng cũng chẳng tỏ ra thái quá mặc nhỏ đấm vào ngực tôi.
– Thế thì thôi, anh sẽ xin nghỉ dạy, anh sẽ kiếm cho em một anh gia sư khác để em yêu, được chưa? – Tôi quát
Nhìn mặt nhỏ lúc đấy nhăn lại không hài lòng.
– Không – Lắc đầu rồi nói cái giọng nũng nĩu
– Thế thì bỏ ngay cái ý định yêu anh đi, muốn yêu ai thì yêu anh không quan tâm nhưng với anh thì không?
– Nhưng sao phải thế?
– Nói thì em chỉ cần làm là được, không cần biết lí do, còn vẫn nuôi cái ý định ấy thì em sẽ chẳng còn gặp anh nữa đâu. – Tôi nói nghiêm túc
– Dạ – Nhỏ gật đầu
Nói và trình bày xong với nhỏ tôi cũng đi về, thật là mất thời gian với đám con gái, đạp xe về nhà thật nhanh cất xe rồi lại lao vào quán cafe quen thuôc, cũng lâu rồi chẳng có thời gian vào đây, chỉ đi bộ ra ngoài đường lớn là đến quán…
– Ê Mạnh Bé (nhân viên quán cùng tên), cho anh như cũ nhé – Tôi hét.
Nó nhìn cười rồi gật đầu, một thời cũng làm ở quán cafe này nhưng không được dài lâu, cũng chỉ là một thời gian ngắn nhưng chứa ắp những kỉ niệm, vui có buồn có. Thằng Mạnh bé thì thấp và nhỏ người hơn nên lúc làm hay gọi nhau là Mạnh bé Mạnh lớn cho dễ phân biệt.
Nó đem ra một li cafe sữa rồi ngồi lại nói chuyện, giờ thì đúng chẳng có ma nào mà vào quán ngoài tôi cả.
– Dạo này ông anh đi đâu mà thấy ít vào quán thế? – Nó ngồi đối diện với cốc nước lọc
– À tại dạo này bận quá, hề – Tôi cười
– Hay lại có em nào vào tầm mắt của anh tôi rồi – Nó lườm
– Tao đạp cho mày cái bây giờ, yêu đương cái giề.
– Thế ông đi đâu mà biến mất tăm thế?
– Anh đi kiếm tiền, dạy gia sư
– Ghê chưa, dạo này có MU đá cũng chẳng thấy anh ra
– Ừ tại về là mệt rồi mà sức đâu xem nữa
– Dạ thôi anh ngồi chơi em đi dọn rồi té đây
– Ừ
Tôi ngồi lại với cái khung cảnh lạnh lẽo đến tái người… Lạnh vì rét, và cái lạnh hơn đó là vì cô đơn, một mình ngồi nhâm nhi ly cafe và điếu thuốc trên bàn, rít một hơi rồi phả làn khói trắng lại thấy hình bóng của nhỏ, sao hình bóng cô gái tóc dài mặc áo trắng đồng phục hồn nhiên kia cứ hiện ra trong tâm trí thế này, chẳng biết từ bao giờ tôi lại thấy nhỏ quan trọng với tôi như thế, tôi có thể bỏ lại tất cả để đến với nhỏ nhưng đấy chỉ là một giấc mơ… giấc mơ trong đêm qua…
Chém với thằng em thì tôi gửi tiền rồi về, không về nhà nhưng cũng đi lượn lờ phố phường… một mình…
Trời đêm nay rét lắm, rét vì gió lạnh trong cái chuyển mùa, và rét vì tôi bước đi một mình trên con đường buốt lạnh này. Không có một ánh đèn đường vì tôi đang đi dọc con đường tối om mà chẳng nhớ nổi tên, không mệt mỏi không khói thuốc…
”Giờ tôi đang cô đơn sao”…
Đang tập quên hết mà sao nó vẫn vướng mãi trong tâm tư, lại mang những nỗi buồn mà chẳng thể nào quên… Vì sao tôi không thể cầm tay nhỏ mà nắm chặt, nắm chặt bước từng bước trên con đường tối om vì chẳng có ánh đèn đường nào… Sao tôi không thể đem lại hạnh phúc cho nhỏ khi nhỏ chẳng thể nào mà kìm lòng mỗi khi tôi nói lời phũ phàng… Tôi biết, nếu bên tôi nhỏ sẽ khổ, nhỏ sẽ không chịu đựng được cuộc sống như thế vì nhỏ sống trong phồn hoa từ nhỏ, sống trong đầy đủ thì làm sao hiểu được cái cuộc sống cơ cực của tôi… Nhỏ có những ước mơ riêng, cô gái nào cũng muốn được tấm chồng đẹp trai, nhà giàu để trang trải cuộc sống, rồi nhìn tôi xem… Với thế nào được khi tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay trắng…
Lang thang thì cũng đi một vòng tròn, tôi đi về phòng nằm vật ra, phòng chị thì vẫn rôm rả, cứ một ngày trong tuần thì kiểu gì cũng có bạn đến chơi với 2 chị, mà cái hôm đấy thì tôi chẳng có gan đâu mà sang chơi. Vì ngại, vì nhát gái và rụt rè… Mà trong thời gian này thì… càng KHÔNG.
Uống ly cafe mà giờ khó ngủ quá, tôi gọi cho em nói chuyện…
– Ngủ chưa? – Tôi nói
– Em chưa, mới có 11h mà anh.
– Ủa thế tối em thường ngủ mấy giờ?
– Dạ gần 1h
– Gì thức khuya thế?
– Thì phòng cũng lúc ý mới ngủ mà, hôm nào buồn ngủ lắm mới ngủ trước. Hi. – Giọng hóm hỉnh
– Ừ, tối nay có đến RC hông đếy.
– Em không, hôm nay lạnh – Giọng nhỏ lại lặng đi
– Ra đây anh ôm đi, lạnh quá này – Tôi nói giọng đùa cợt rồi cười phá lên
– Đồ lẻo mép, chỉ chồng em mới được ôm em thôi nhá
– Ờ vậy để anh làm chồng em nhé?
– … Linh tinh
– Ơ thật
– Thôi, mai qua phòng em nhé?
– Làm gì?
– Dạ mai phòng em làm tiệc, thỉnh thoảng lại làm bữa, bạn bè bọn nó nhiều mà em chẳng có ai cả, anh đến nhé.
– Ờ ờ cái gì chứ ăn chực thì ok, giờ giấc thế nào em?
– Dạ tối 7h anh ạ.
– Ừ vậy đi, anh ngủ đây mệt quá, mai trưa anh qua nhé.
– Dạ, anh ngủ ngon
– Em cũng ngủ ngon
Giờ thì buồn ngủ rồi, chợp mắt luôn và chìm vào giấc ngủ… Một ngày đầy mệt mỏi…