Truyện Sex Đôi mắt
Sau trận thắng tưng bừng của đội U23 VN trước Australia. Anh em chúng tôi như vỡ òa trong niềm vui chiến thằng… Rời quán cà phê với tất cả niềm hưng phấn anh em thẳng tiến đến quán kara quen thuộc đập phá mừng thắng lợi. Đến 1 quán mới mở được 1 tuần theo lời giới thiệu của 1 thằng em trong hội…
Vào quán tất cả đều ăn chơi đập phá hết mình phần vì thắng lợi phần vì quán mới mở nên rất chiều khách. Các em út được điều hết vào phòng. Anh em nào người cũng lâng lâng chúc tụng tôi nhiệt tình vì đã góp phần mua xe đạp điện cho con gái anh, mua bộ Đồng Kị cho ông bà già anh …. Ôi các chiến hữu thân yêu. Bia rượu đã ngà ngà mà vẫn chưa chọn được em nào ưng ý phần vì anh em chúc tụng làm mình không có thời gian, phần vì cũng chưa ngấm nên nhu cầu chưa cao. Sau khi nhảy nhót hò hét về ghế ngồi mới bắt đầu thấy người nóng lên. Tính dục bắt đầu trỗi dậy. Đưa mắt nhìn qua các em nó. Các em nó vẫn ngoan ngoãn ngồi ghế chờ và không ngừng cổ vũ.
Trong ánh đèn tranh tối tranh sáng của phòng kara, tôi bỗng thấy 1 cặp mắt mà chạm vào tôi như thấy mọi thứ dừng lại như phê thuốc. Cặp mắt mà 1 thời cấp 3 tôi đã về nhà không ăn không ngủ chỉ để nhớ về cặp mắt đó thôi. Giống, chỉ là giống thôi. Tay cầm chắc nịch tay Ken tôi tiến về phía em không nói năng gì cầm tay em đi thẳng ra cửa phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những chiến hữu còn lại. Qua tầng 3 rồi tầng 4, 1 tay cầm chai Ken tu ừng ực với những kí ức về người xưa đi lấy chồng, những cay cú của thời đó vẫn còn đấy, 1 tay nắm chặt tay em trong vô thức. Dường như em rất đau tôi có nghe thấy tiếng kêu khe khẽ nhưng không còn đủ tỉnh táo để dừng lại nữa. Có lẽ em cũng biết thân phận mình lúc đó thế nào. Chỉ lặng lẽ đi theo từng bước chân của tôi.
Lên đến phòng đã tu hết nốt chai, tôi vất chai ra thảm nhà rồi bật điện. Giờ mới nhìn rõ em. Chiếc áo ren không hở nhưng nó quá sexy để con quỷ dục vọng trong tôi trỗi dậy. Qua những khe hở của lớp áo ren cái áo ngực quá nhỏ không đủ để che đi cặp vú mới lớn đang mơn mởn vươn cao, cái khe ngực đó đủ xua đi những kí ức về mối tình 1 thời xa vắng. Chiếc ríp quá ngắn khoe ra đôi chân trắng mà ở phía trên đó là 1 vùng mà xưa nay chưa bao giờ tôi ngừng khao khát để khám phá. Ngắm nhìn những thứ mà thằng đàn ông tìm kiếm đầu tiên tôi mới nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn kĩ mặt em. Giờ mới thấy bình tĩnh trước đôi mắt đó vì dù gì em cũng chỉ là con gái làm tiền. Em đã ngồi yên trên nệm cúi gằm mặt mình khiến tôi cũng không thể nhìn đôi mắt em nữa. Giờ thì đầu óc cũng mụ đi rồi. Chỉ nghĩ đến chuyện lột tất cả những thứ gì che đi cái đẹp nhất trên người em thôi.
Đang trong đà tiến đến định lột áo của em ra thì hình như em đưa tay lên mắt. Bản năng của 1 thằng đàn ông đã từng ăn chơi tứ trốn cho tôi biết hình như e đang khóc. Vờ cầm tay em xin lỗi lúc nãy mình đã nắm quá chặt để thăm dò thấy nước mắt rớt xuống. Chuyện quái gì thế này, tôi đã quá quen thuộc với câu “Đừng có nghe cave kể chuyện, thằng nghiện trình bày”. Nhưng vẫn còn những bối rối trước đôi mắt của người xưa vì đôi mắt đỏ hoe đó. Tôi bình tĩnh hỏi những câu xã giao nhất mà vẫn nghĩ để em nó thôi khóc xong phang cho thoải mái.
”Em sinh năm bao nhiêu?”
Lúc này em nó mới thẽ thọt:
“ Em sinh năm 99”
Ôi còn kém tuổi người yêu cũ nhiều lắm mà sao cặp mắt như sinh đôi vậy. Những bối rối trước đôi mắt đó khiến tôi không thể dừng hỏi lại được.
”Tại sao em lại ở đây”
Sau câu hỏi đó tôi vẫn đưa tay xuống cởi áo mình ra định để làm việc như bao lần mình vẫn làm.
Bỗng giật mình vì em nó khóc lên rưng rức
“Em bị lừa xuống đây, em không muốn phải như thế này đâu, em sợ phải như thế này lắm, em muốn về nhà, anh ơi, anh cứu em với “
WTF? Cái éo gì thế này. Tôi nhắm mắt mất bình tĩnh trong vòng 15s. Trong thời gian đó là tiếng khóc tu tu của em ấy. Tay vẫn cầm cái áo tôi bình tĩnh hỏi: “Em nói gì vậy, em bị bắt vào đây ah“
Sau câu hỏi đó của tôi em nó như được cởi long, và rồi tôi cũng ghép nối được hoàn chỉnh câu chuyện em kể bị ngắt quãng qua những tiếng nấc và màn nước mắt. Em nó là gái Hòa Bình. Sinh năm 99, vừa học xong lớp 12 thi xin đi làm công nhân cho 1 công ty điện tử trên đó. Cách đây mấy hôm thì được nghỉ bù Tết dương, có con bạn nó rủ xuống dưới này chơi rồi hứa cho đi biển em nó rất thích vì từ bé chưa được thấy biển bao giờ. Nó rủ 1 con bạn trọ cùng nữa xuống. 2 đứa đi xuống thì được con bạn đưa đi chơi lòng vòng rồi cho đi ăn, gặp 1 chị sinh năm 96 thấy chị ấy cũng hiền lành, xinh xắn nên quý mến khi con bạn kia bảo nhờ chị ấy dẫn đi biển thế là đồng ý đi theo luôn.
Lên xe chưa ra được đến biển thì bị đưa thẳng vào đây. Vừa đến nơi thì bà chị lộ mặt ngay là một má mì trẻ, vừa dỗ dành vừa dọa dẫm bắt 2 đứa phải tiếp khách. Đất khách quê người, không tiền bạc, không thân thích, 2 đứa đành phải chấp nhận để tìm cơ hội trốn thoát. Riêng Hoa, em nó tên là Hoa – hoa của núi rừng, em hoãn binh bằng cách nói bị đèn đỏ. Nhưng đã 2 hôm rồi, không thể hoãn binh mãi được nữa, chủ nhất quyết bắt em phải tiếp khách trong đêm nay, và tôi, là vị khách đầu tiên của. Em nó cũng không còn trinh trắng khi xuống đây nữa vì học lớp 12 cũng phang phập với thằng người yêu rồi. Có lẽ con bạn nó cũng nắm được tình hình nên không cho em nó đi khám rồi đi bán trinh. Tôi thầm nghĩ trong đầu như thế. Trong đầu bắt đầu lộn xộn 1 mớ suy nghĩ về những chuyện đã từng gặp phải. Chẳng nhẽ 1 ngày lại nghe cave kể chuyện ah. Những kinh nghiệm ăn chơi được tua lại trong đầu.
Nếu như, hôm đó tôi làm theo lý trí của mình, một dân chơi đất cảng, như bao lần đá phò hay chăn rau khác thì mọi chuyện đã không thế và đời em cũng sẽ khác, sau tôi sẽ là những thằng đàn ông khác, lần lượt dày vò thân xác em, phá hủy tâm hồn em, dần biến em thành một cave chuyên nghiệp…
Sau 1 hồi suy nghĩ quyết định dừng lại, có lẽ vì đôi mắt to tròn của người xưa ấy. Chầm chậm mặc lại áo, tôi cất tiếng hỏi:
“Thế giờ em định thế nào”
Em nức nở:
“Em van anh, hãy cứu em với, xin anh… chúng em không có tiền, cũng không biết đường. Lúc nào bọn bảo kê cũng dọa đánh, dọa giết, em sợ lắm. Em nhớ bố mẹ, nhớ các em. Anh cứu em với, huhu”
Tôi thấy lòng mình như mềm ra trước ánh mắt ấy, một cặp mắt rất đẹp và trong sáng, nhưng lại đang như van lơn, như hi vọng. Tôi hỏi
“Em có gì để liên lạc không?”
Em gật đầu và nói:
“Con bạn em giấu được một cái điện thoại trong đống quần áo cũ, nhưng không dám bật vì sợ bị phát hiện, còn điện thoại và tiền của em bị tịch thu hết rồi”
Trong đầu tôi nhanh chóng hình thành một kế hoạch, tôi đọc số đt mình cho em rồi bắt em nhắc đi nhắc lại cho đến khi thuộc lòng. Rồi dặn em lúc nào thật an toàn thì gọi điện cho tôi. Còn tôi phải về nhà chuẩn bị vài thứ. Và nhất là, em phải giữ thái độ thật bình tĩnh, không được lộ sơ hở gì.
Sau đó, tôi quay về phòng hát, nhậu tiếp với anh em như không có gì, mà trong lòng thì như có lửa đốt, thầm suy nghĩ phải làm thế nào cho ổn nhất.
…
Tàn cuộc nhậu là khoảng 11 giờ đêm. Về đến nhà tắm rửa xong thì cũng 12h (quán kara ở ngoại thành cách nhà tôi khoảng 30 phút đi xe máy). Đang suy nghĩ linh tinh thì “tít tít”, có message đến. Tôi chụp vội điện thoại.
“Anh gọi lại cho em, em Hoa đây”
Tôi vội vàng gọi lại, chưa dứt 2 hồi chuông em đã alo.
“Em đang ở đâu đấy, có an toàn không đấy?”
“Anh yên tâm bọn nó nhốt em vào phòng rồi, hết khách rồi, anh cứu em, anh nhé”
“Ừ em đừng lo anh đang nghĩ cách, thế em có thể trốn ra ngoài được không?”
“Chắc là được, bọn em cũng không bị để ý lắm vì không có tiền bạc, tài sản gì, có trốn ra thì cũng không về nhà được mà”
“Thế ok rồi, để anh sắp xếp 1 chút, có thể tối mai anh sẽ đón em”
“Nhưng còn bạn em nữa, nó cũng bị lừa như em, nó khóc còn nhiều hơn cả em nữa, anh cứu cả nó với…”
Sặc, lại còn thế này nữa, tôi bảo để tôi suy nghĩ rồi dập máy. Đốt một điếu thuốc và nằm ngửa lên nhìn trần nhà. Có tí hơi thuốc vào tỉnh táo hẳn. Tôi nghĩ không nên làm việc này một mình được. Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định chọn H, một ông anh cùng hội chơi thể thao với tôi. Khi rảnh rỗi 2 anh em vẫn hay giao lưu cà phê cà pháo với nhau, và cũng khá thân. Ông anh này sinh năm 86 và vẫn độc thân nhưng về kinh nghiệm sống thì có lẽ hơn tôi rất nhiều.
Nghĩ là làm, tôi nhấc điện thoại alo ngay. Được cái ông anh cũng rất nhiệt tình nên nửa đêm vẫn phi ra quán ăn đêm nghe tôi trình bày, 2 anh em thì thầm 1 lúc thì ông anh bảo về nhà chú nói cho tiện. Về nhà nghe ông anh phân tích tôi mới thấy hú vía vì mình đã không suy nghĩ cẩn thận gì cả.
“Chú gọi anh là chính xác rồi đấy. Vì anh cũng đã tham gia vào mấy cái vụ này mấy lần rồi, nhiều lúc còn chém nhau loạn xạ, bọn bảo kê là không đùa được đâu em ạ. Còn phải đề phòng trường hợp con bé đó lừa chú vào bẫy nữa. Chú cứ cắm đầu vào thì chỉ có chết. Giờ chú gọi lại cho nó một lần nữa xem, để loa ngoài anh nghe xem thế nào”
Tôi lại vác máy điện thoại cho em, em chắc vẫn đang chờ đt tôi nên alo ngay, dù đã là 2h sáng rồi. Sau một hồi nói chuyện theo cách mà ông anh chỉ thì tôi cũng cúp máy. Ông anh bảo
“Nghe thì có vẻ là thật đấy, nhưng vẫn phải đề phòng chú ạ. Thôi thế này đi, anh sẽ đi với chú, mạo hiểm một lần xem sao. Chú gọi lại cho nó, bảo mai đúng 11h đón nó ở chân cầu X (cái cầu này cách quán kara độ 1 km), bảo 2 đứa nó tự chạy bộ ra đó. Chỗ đó có đèn đường sang, anh em mình đứng ở chỗ khuất quan sát xem có người theo không, nếu có động là quay xe biến thẳng, thế mới ổn được. Bảo chúng nó muốn thoát thì tự phải cố gắng một tí”
Tôi nghe lời anh H và làm y như thế, bên em cũng đồng ý. Tôi bảo em nhớ giữ liên lạc và phải cẩn thận rồi cúp máy. Tôi tiễn anh H về mà hồi hộp không ngủ nổi. Cả đêm cứ suy nghĩ lung tung, nghĩ về đôi mắt ấy… nghĩ về những nguy hiểm có thể đến ngày mai. Rồi tôi quyết định, một – lần – làm – người – tốt
10h30p 2 anh em đã có mặt tại chân cầu X, tôi thấy hơi lạnh không hiểu vì cơn mưa nhỏ vừa tạnh hay vì run khi lần đầu tiên làm 1 chuyện như thế này. Ánh sáng vàng vọt từ cây đèn đường đủ để soi sáng một đoạn đường, đường vắng ngắt vì đây là khu vực ngoại thành lại vừa có mưa, dân ở đây đã đi ngủ từ lâu. Lác đác chỉ có vài ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ nhỏ. Kéo lại cổ chiếc áo khoác mỏng cho đỡ lạnh, tôi bật lửa châm cho 2 ae mỗi người một điếu. Hơi thuốc làm chúng tôi thấy tỉnh táo hơn.
10h45, đường vẫn vắng hoe …
11h00, vẫn không thấy gì …
11h 10, không động tĩnh…
Đúng lúc tôi nghĩ chắc có chuyện và 2 em không ra được nữa thì anh H kéo tôi
“Kìa 2 con bé kìa”
Tôi nhướng mắt về phía trước nhưng chỉ thấy một dải tối kịt. Tôi vốn cận thị nhẹ nên không dùng kính, những lúc như thế này nhìn hơi kém. Tôi hỏi nhỏ
“Có ai theo không anh?”
“Từ đã anh đang nhìn”
Cuối cùng thì tôi cũng thấy rồi, 2 bóng người nhỏ bé đang vội vã chạy về phía cầu, chắc là em rồi. Tôi định phi ra gọi thì anh H giữ áo tôi lại
“Khoan, có người…”
Đúng là có người thật, dưới ánh trăng lờ mờ còn cách chỗ tôi độ 50 m thì có một chiếc xe máy rề rề đi sau 2 đứa và rồi dừng hẳn lại. Tim tôi đập thình thịch
Ông anh bên cạnh lên tiếng
“Lộ rồi, chúng nó bị bắt lại rồi, chuồn thôi ”
Tôi đắn đo 1 lúc rồi quay xe, chúng tôi bỏ đi mà không dám bật đèn lên nữa, cứ lần mò trong bóng đêm.