Truyện Sex Em gái bán nước hoa
Khi em bước vào đến gần chỗ tôi ngồi, tôi cũng lịch sự đứng dậy, mở 1 nụ cười mỉm, đưa tay bắt tay theo phép lịch sự, nhưng tôi cũng có mục đích là cho em thấy tôi ngoài đời cũng cao to chứ không phải nhỏ bé so với trong hình… nói chung là cố ý tạo ấn tượng trong cái nhìn đầu tiên… có những hành động tuy nhỏ nhưng để lại dấu ấn lớn trong mắt người mới gặp… Đây là chút kinh nghiệm bản thân cũng giúp ích cho tôi khá nhiều, trong giao tiếp, nhất là đối với con gái…
Tôi mời em ngồi và cố ý đợi em ngồi xuống trước vì tôi biết khi ngồi xuống em sẽ hớ hênh để cổ áo trễ ra, tôi sẽ được địa hàng trước, và không ngoài dự đoán của tôi, giữa khe ngực cao vút kia là 1 viền áo lót màu đỏ… Mắt tôi sáng rực, 1 luồng điện chạy dọc từ não xuống tới khu vực chim Họa Mị đang cư ngụ, tôi sợ nó (trở mình) nên cũng vội ngồi xuống, bắt chân chống ngũ, ngã người ra phía sau, 2 tay để trước ngực, đan chéo vào nhau, nhìn thẳng vào mắt em, mỉm cười, cho qua đi giây phút nứng bất chợt ấy… em cũng nhìn tôi mỉm cười và nói…
– Nhìn anh như 1 ông chủ, và em cảm thấy ở anh có 1 chút lạnh lùng, nếu như anh không mỉm cười…
Tôi: Xin lỗi…
– Chắc anh đã làm em sợ…
– Đa số mọi người đều nói như em vậy khi lần đầu gặp anh… anh đâu thể bắt người Ta nghĩ tốt được, ai cũng có quyền riêng mà… hihihihi…
Tôi để em order nước vì phục vụ đang đứng chờ, ai ngờ đâu thằng phục vụ hỏi nước thì không hỏi, lại đi hỏi…
– Anh chị là người yêu phải không… – Sao cả 2 anh chị rất đẹp, xưng đội zay…
Em cúi mặt vào menu cười tủm tỉm, tôi nhìn thằng phục vụ trả lời…
Tôi: Em cũng tinh mắt đó… và anh thích suy nghĩ của em… hơn là câu hỏi của em…
Thằng phục vụ mỉm cười quay đi khi em cũng gọi cho mình 1 ly cam vắt không đường, ít đá… Đúng chất của thường gặp của con Gái khi đi quán nước… còn tôi thì nghĩ thâm… em uống nước cam để rồi anh sẽ vắt (cam của em) uống lại… Đàn ông đã dâm dê đê tiện rồi thì chuyện gì cũng liên tưởng đến khu vực nhạy cảm… nỗi khổ không chỉ riêng tôi, phải không các đồng dâm…
Em xách 1 túi bằng giấy, hình vuông để lên bàn và đẩy qua cho tôi rồi nói…
Em: Trước tiên em xin cảm ơn anh đã đến đây, và mua hàng ủng hộ em… anh có thể xem qua và thường thức xem mùi hương có làm anh thích không…
Tôi liền lấy phong bì tiền đặt trên bàn nói em hãy đếm lại và xem có đúng với số tiền em đã nhắn tin cho anh biết không… em có vẻ khựng lại nét mặt 1 chút rồi hỏi…
Em: Anh không thử hàng mà đã trả tiền rồi… vì lỡ anh không thích thì sao…
– Anh là người khách hàng đầu tiên mà em cảm thấy khó hiểu nhất từ trước đến giờ…
Tôi: Anh đã nói sẽ mua giúp em, thì anh không 2 lời mà… còn việc thử nước hoa, anh sẽ thử sau cũng được… có sao đâu…
– Nhưng anh thắc mắc là em bán nước hoa cho Công ty mà sao lại không dùng nước hoa của Công ty đó zay… tại sao chứ…
Tôi chăm chú nhìn thẳng vào mắt em rồi hỏi… và dường như em cũng bất chợt bối rối, pha lẫn ngạc nhiên và cũng hỏi lại tôi…
Em: Sao anh lại biết em không dùng nước hoa của Công ty em zay… anh có thể phân biệt được mùi nước hoa trên người em đến như vậy sao… Trong khi anh chưa hề thứ nước hoa Công ty em… hay là trước đấy có người của Công ty em đã tư vấn cho anh rồi…
Tôi lại mỉm cười trước sự ngạc nhiên của em… rồi chầm chậm trả lời…
Tôi: Anh chưa từng thử qua nước hoa này và anh cũng thật sự không muốn thử… còn vì sao anh biết em không dùng nước hoa Công ty em là do (chính em để cho anh biết) điều đó…
Tôi nhấn mạnh giọng từ (CHÍNH em ĐỂ CHO anh BIẾT) tạo 1 cảm giác cho bất ngờ hơn vì từ nãy giờ em nhớ là chưa hề nói ra mình dùng nước hoa gì mà… tôi lại tiếp tục nói…
Tôi: Anh hiểu vì sao em ngạc nhiên như vậy… nhưng anh không giỏi phân biệt được mùi từng hiệu nước hoa như em đang nghĩ thế đâu… mà có giỏi như vậy thì biết đâu sẽ không có ngày hôm nay anh ngồi đây với em…
Tôi trả lời như vậy khiến em cũng chưa hết hoang mang thể hiện trên khuôn mặt em… tôi lại mỉm cười tiếp tục nói…
Tôi: Khi nãy anh bắt tay voi em… thì anh cũng cố tình quẹt ngón tay cái lên cổ tay em, sau đó khi anh ngồi xuống đan 2 tay vào nhau, đồng thời anh để ngón tay đã quẹt lên mũi ngửi, nhận thấy 1 mùi hương rất quen thuộc… anh mới suy đoán…
– 1 Là chai CHANEL NO. 5 màu hồng đậm, hinh chu nhat, loại này có time lưu hương rất lâu, và nó là sản phẩm nhiều quý cô chọn…
– 2 Là chai MiSS DIOR hình vuông, cũng màu hồng, nhưng nhạt màu hơn 1 chút… loại này mấy Tiểu Thư năng động thích hợp hơn…
– Anh nhìn em… với tính cách đoan trang, đằm thắm, có phần sang trọng, tinh tế trong trang phục, thêm 1 giọng nói êm dịu… rất cuốn hút người nghe, thì khả năng em đang sử dụng chai CHANEL NO. 5 hình vuông màu hồng là cao nhât… Đúng vậy không em…
Tôi lại tiếp lời trong khi em vẫn còn đang ngỡ ngàng… không nói gì…
Tôi: Ngoài ra trên mu bàn tay em còn 1 mùi hương nữa, nhưng không phải là nước hoa, mà là mùi của 1 loại kem dưỡng da toàn thân… anh tin là em đang dùng Full set của CHANEL… anh đoán mò thôi, nhưng đúng là vậy phải không em…
Tôi làm mặt cười híp cả mắt… em cũng cười hihihi thành tiếng, rồi nói…
Em: Hôm nay em cảm thấy may mắn nhất kể từ ngày đi bán nước hoa đến giờ… anh là người đầu tiên làm em hết ngạc nhiên này tôi ngạc nhiên khác… nếu để nói thuyết phục được anh mua nước hoa thì em thấy mình chưa đủ sức rồi… CUỘC ĐỜI NÚI CAO CÒN CÓ NÚI CAO HƠN…
Tôi: Em khiêm tốn thôi… anh còn phải học hỏi em nữa đó… vì anh nghĩ em không phải là NGƯỜI BÁN NƯỚC HOA bình thường…
Tôi im lặng 1 chút rồi lại tiếp lời… trong khi em vẫn đang nhìn tôi và có thay đổi sắc mặt 1 chút…
Tôi: Hay em là 1 TIỂU THỦ cao quý mà gia đình có điều kiện…
Tôi kết thúc câu hỏi, thi tay tôi cũng mở phone đưa cho em xem 1 tấm hình của em đã post trên Zalo… em nhìn hình rồi lại nhìn tôi, rồi cầm ly nước cam vắt không đường ít đá, hút 1 hơi nữa ly mà thằng phục vụ đã mang ra khi tôi còn đang say nói… em đặt ly nước cam xuống bàn rồi lại nhìn tôi, thở dài và phóng đôi mắt về nơi xa xăm bên ngoài khung cửa kiếng… tôi cảm thấy có điều (không bình thường trong đôi mặt em…) em hít 1 hơi không khí, lấy lại sự bình thản rồi đặt 1 câu hỏi lại cho tôi…
Em: Anh dựa vào đâu mà dám hỏi em là ai…
Tôi: Anh xin lỗi…
Anh chỉ nhìn tấm hình này và thắc mắc vậy thôi… anh đương nhiên là không có dựa vào gì rồi… em cũng không cần phải buồn như zay…
Tôi cũng hơi bối rối trước câu hỏi ngược lại của em… nếu trường hợp là tôi, thì chắc cũng sẽ trong tâm trạng như em thoi… không 1 ai có quyền được hỏi tôi như thế…
Em nhìn thấy tôi như vậy thì lại nở nụ cười hỏi tiếp…
Em: Anh có đôi mắt quan sát tốt như vậy… thì hãy trả lời em tại sao lại thác mặc tấm hình này của em… Nếu anh nói hợp lý thì biết đâu em sẽ kể anh nghe hết chuyện của em… hihihi…
Nụ cười của em như giải tỏa sự bối rối trong tôi ngay lập tức… nhưng tôi cũng cười lại với em và nói rằng…
Tôi: Ai cũng có những góc khuất riêng… nếu em không muốn nói thì cũng không cần noi… vì sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này, thì chắc cũng sẽ không gặp lại… anh sẽ xem như em chỉ là người vừa mới gặp qua đường, có chút thiện cảm, ngồi lại 1 chút, lặng nghe đôi câu chuyện đời mà thôi…
Tôi chỉ vào tấm hình trên phone rồi bắt đầu phân tích…
Tôi: Anh có sở thích nhìn người nào đẹp biết ăn mặc 1 chut… chiếc đầm dài này em mặc quá tuyệt vời, xẻ tà 2 bên lên cao đến tận bẹn, khoe đôi chân dài mien man… bên trên thì là 2 vạt áo chéo qua chéo lai, tạo 1 khe hở từ trên xuống tận bụng… nói thật là Trai nào nhìn thấy em mặc chiếc đầm này cũng phải (nóng trong người)… SO SEXY… (tôi cố tình nói mạnh giọng để tăng thêm sự phấn khích… là con gái đứa nào chẳng muốn được khen…)
Tôi: Nhưng đặc biệt anh chu ý là những phụ kiện em đeo toàn là của CHANEL…
– Từ đôi bông tai với biểu tượng đặc trưng của chanel…
– Kể đến là sợi dây chuyền dài thòng xuống dưới làm bằng ngọc trai, kèm theo biểu tượng của chanel xen giữa mỗi đoạn…
– Chiếc vòng tay to bản màu đen bên trên cũng dính ngọc trai theo biểu tượng chanel…
– Kể cả đôi guốc em đi cũng có biểu tượng chanel có đính đá lấp lánh…
– Cuối cùng là chiếc túi xách cũng của chanel…
– Tổng giá trị cho những phụ kiện này trên 10.000$…
– Chưa kể chiếc nhẫn lấp lánh kia em đeo trong hinh giá trị thế nào… và ca chiếc áo đầm nữa…
Tôi: 1 NGƯỜI BÁN NƯỚC HOA bình thường ăn lương thì rất khó để có được tất cả những thứ này… trừ khi em là TIỂU THƯ thật sự, con của đại gia thứ bự…
Tôi: Còn 1 khả năng khác nữa là… anh đoán bậy thôi nghe… em không giận thì anh mới nói…
Em: Anh đã phân tích hết rồi… còn 1 điều nữa thì sao anh còn phải phân vân… em sẽ không giận đâu… hihihi…
Được em mơ lời như vậy… tôi trả lời ngay khi em chưa nói hết câu…
Tôi: Em là 1… P… G… A…
…
Sau khi tôi buông lời xác định em là PGA, thì 4 mắt tôi và em nhìn nhau trong im lặng, không gian trong quán cafe cũng trở nên ngột ngạt hơn… tôi cảm nhận trong đôi mắt em đang ngưng đọng 1 dòng lệ sắp tuôn chảy trên mi mắt, đến lúc đó tôi mới quan sát kĩ hơn vào đôi mắt em, 1 đôi mắt đẹp nhưng chứa đựng 1 nỗi buồn xa xăm mà đã và đang muốn che dấu… tôi cũng chạnh lòng cảm thấy có lỗi vi như đã khơi lại 1 vết thương đang cần chữa lành và che dấu đi, lời nói của tôi có khác gì sát thêm muối vào vết thương đó đâu…
Tôi linh cảm sắp có chiên không hay khi thấy em di chuyển bàn tay cầm lên ly cam vắt không đường ít đá, tôi đưa 2 tay lên che mặt và quay đi vì sắp bị cho ăn vào mặt ly nước ấy… tôi chỉ còn nghe 1 tiếng ỰC phát ra… tưởng mình sẽ nhục như chó bị ướt trước đám đông trong quán, Có ai bị Gái tạt nước vào mặt mà hãnh diện gì chứ… thôi NGU THÌ CHỊU, AI CHỊU CHO…
Em thấy tôi quay mặt đi thì vội nói… (em uống nước thôi chứ không có tạt nước vào mặt anh mà phải né tránh đâu…) lúc đó tôi mới quay lai thi ra là do tôi tưởng tượng xa quá… em nở nụ cười và nói… (em cần đi WC…) anh đợi em chút xíu nghen…
Tôi cũng gượng cười và nói… (em cứ tự nhiên… vì ai cũng phải làm việc đó mỗi ngày…) em đứng dậy phán 1 câu xanh rờn… (anh là đồ quỷ…) rồi em quay bước đi…
Nhìn em bước đi mà đôi mắt tôi như dán vào cặp mông theo từng bước chân em… nó căng tròn và ngấn quần lót còn in trên bờ mông ấy… tôi nuốt nước bọt cái Ực và thầm nghĩ… (éo bị ăn ly vào mặt là may rồi còn đòi bú đít thiên nga…)
Tôi rút 1 điếu thuốc 3 số và móc trong túi ra 1 cái hộp quẹt S. Dupont. (Vật này tôi luôn mang theo bên mình mỗi khi ra đường…) tôi bật nắp, 1 tiếng chuông POOONG… ngân lên, tiếng chuông như 1 tiếng thở dài trong đời tôi… ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc, 1 làn khói bay ra… tôi chìm vào 1 chút suy tư về người… em BÁN NƯỚC HOA…
Tôi nghe 1 giọng nói cất lên… (anh cũng hút thuốc à…) tôi gât đầu và mỉm cười… em trở lại ngồi xuống thì tôi cũng dụi điếu thuốc vào gạt tàn… em thấy tôi dụi bỏ điếu thuốc đang hút thì em lại hỏi… (sao anh không hút nữa, nhìn anh hút thuốc khói tỏa mơ màng… rất ư là Men…)
Tôi nhìn em bằng ánh mắt say đắm, em lại ngượng đỏ cả mặt nói… (anh có cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống em zay…) tôi trả lời… em LÀ NGÔI SAO HIỂU LÒNG anh… hihihihi…
Giây phút ngượng ngùng cũng qua đi, em nói… (em chưa ăn gì… anh có thể đi ăn cùng em không…) Á đù, hỏi thừa nhỉ, anh còn muốn (em LÀ BỮA TỐI CỦA anh LUÔN…), chứ hỏi ăn tối thôi thì thường quá… tôi nghĩ thầm chứ thế éo nào dám nói ra…
Tôi trả lời nhanh, biết đâu em thay đổi ý thì hỏng bét… (OK… hãy để anh mời em ăn bữa tối này, xem như lời xin lỗi đã khơi lại vết thương trong em nhé… hihihi…) em biết quán nào gần đây không, vì anh đi Taxi đến đây…
Em nhìn tôi như hiểu ý đồ… rồi cũng cười nói… (để em chở anh cũng được… mà hôm nay em muốn uống 1 ít… mình đến quán nhậu nghe…) tôi biết là giờ linh sắp tới, nhưng không biết là đêm nay chim họa Mi hót hay là bị chim Gõ Kiến mổ… hic… hic… hic…
Tôi gọi phục vụ tính tiền và bước ra ngoài bãi đậu xe, vừa bước ra đến ngoài thì bảo vệ đã lấy xe của em để săn, tôi rút vội 1 tờ tiền trong túi dúi vào tay bảo vệ cảm ơn rối rít… tôi thấy em mở cốp xe lấy cho tôi 1 (nồi cơm điện), tôi nhanh Tay đội nó lên đầu em trước trong sự bất ngờ của em… em mở to đôi mắt to nhìn thẳng vào tôi, chắc là đang nghĩ gì… sao tôi biết được… hihihi…
Tôi cố tình chạm ngón tay vào vành tai bên trái khi đút quai mũ bảo hiểm vào, 1 tiểu tiết nhẹ nhàng nhưng cũng làm (em nổi gai ốc)… xong rồi tôi cúi xuống mở 2 bên để chân và nói, nếu em tin tưởng anh thì hãy để anh chở em… giọng nói đủ quyết đoán khi phát ra, khiến em không thể từ chối được… và tôi với em vi vu trên đường theo dòng người qua lai…
Đến quán nhậu, tôi để em chọn món và tôi lấy khăn giấy lau lại 2 cái chén và 2 đôi đũa đưa qua cho em trước, rồi mới để cho tôi sau, em nhin Menu vừa liếc hành động của tôi rồi mỉm cười… tôi biết từng ánh mắt em săm soi, nhưng vẫn giả điên như không thấy gì… HÀNH ĐỘNG NHỎ, HIỆU QUẢ CAO… hihihihi…
Tôi và em vừa ăn vừa uống vừa nói thêm về công việc hiện tại, nhưng tuyệt đối tôi không hỏi thêm bất cứ gì khác… để tránh đụng chạm những điều nhạy cảm… uống được chai ken thứ 2 thì em hỏi tôi… anh có hay đi Bar chơi không… nhìn anh như vậy thì sao mà không có được phải không nè…
Tôi cầm chai Beer tu 1 hơi, để xuống rồi trả loi… (anh có đi, nhưng cũng thỉnh thoảng thôi… hihihi…) Ngu sao nói đi nhiều, đừng nghĩ anh say anh không biết gì nghe… hehehe…
Em nhìn tôi lại hỏi tiếp… (anh có biết khiêu vũ không… Đừng nói là anh cũng biết luôn nghe… tôi lại cười mỉm trả lời em… ( anh biết căn bản 1 chút thôi… tạm để chơi cho có với người ta, chứ anh không có NHẢY giỏi…) hihihi…
Em nói tiếp lời tôi… (NHẢY GIỎI hay không thì em thử là biết ngay mà… hihihi…) tôi nghe từ NHẢY em nói ra mà cảm thấy có tí khói muốn bốc lên roi… tôi có học căn bån khiêu vũ ở nhà văn hoá TN… mục đích cũng chỉ chơi cho vui chứ có giỏi gì đâu… nay nghe em nói THỬ NHẢY với tôi, thì tự nhiên chim họa Mi bỗng teo lai… Nếu em NHẢY giỏi thì mặt mũi chui vào (Bướm) cũng không hết nhục… haizzzza…
Em hỏi vậy thôi chứ có gì đâu, mà em thấy anh có vẻ sao sao àh… Hay là anh đang nghĩ xấu gì em đó… tôi bị vặn đột ngột nên cũng chỉ biết méo miệng cười cho qua… cũng ráng bào chữa chút it là (khi nào NHẢY thì hẵng hay… Hihihi…)…
Sau đó em đổi để tài hỏi tôi… (anh có xem thường em không, khi em là 1 PGA…) tôi nhìn thẳng vào mắt em nói với thái độ nghiêm túc… (dù em làm gì… thì cũng là cuộc đời của chính em… không cần bận tâm ai nghĩ gì, miễn sao không làm hại ai, không trộm cướp của ai, để 1 ngày kia khi đi vào bóng tối, mở to mắt nhìn đời lần cuối, vỗ ngực xưng danh… TA ĐÃ TỪNG SỐNG, VÀ không THẸN VỚI LÒNG… em hiểu không…) Em nở nụ cười rồi cầm chai Beer lên nói… (uống cùng em đi, và cảm ơn anh về tất cả…)…