Truyện Sex Hương tình đầu
Tôi không ghét gái xấu. Tôi chỉ ghét mấy đứa con gái lẳng lơ, hoặc không có trái tim. Nói là không ghét chứ không phải là thích. Con trai mà thích con gái xấu thì sở thích hơi bị quái thai. Để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không ghét nhưng cũng không thích con gái xấu bằng một kỉ niệm lớp 4 của tôi.
Hồi lớp 4, tôi học chung với một bạn tên Thảo. Cô bạn này không hề xấu, nhưng vì mái tóc lúc nào cũng rối tung, nên gây cho những thằng con trai trong lớp cảm giác sờ sợ. Trong lớp tôi ít nói chuyện với Thảo.
Đến một ngày, tụi con trai trong lớp bày trò trêu cô bạn tội nghiệp này bằng cách giật sợi thun buộc tóc. Tôi chỉ ngồi, không tham gia. Khi sợi thun được kéo ra, đám con trai cười ha hả, tóc của Thảo đã rối nay càng rối hơn, nhìn càng mất cảm tình. Cô bạn của tôi ban đầu ngồi khóc, lúc sau đuổi theo cái thằng đang cầm sợi thun. Khi Thảo đuổi gần đến nơi thằng cầm sợi thun lại ném cho thằng khác. Cứ thế…
Đến một lúc một thằng nhét cọng thun vào tay tôi rồi chạy biến đi. Cô bạn đứng trước mặt tôi, nhìn hằm hè. Tôi không nói gì, chỉ chìa tay trước mặt Thảo. Cô bạn định đưa tay lấy lại, nhưng khi nghe một thằng nói tôi là chủ mưu, tự nhiên nổi máu lên đuổi theo tôi. Không ghét không có nghĩa là thích. Tôi co giò chạy…
Lúc sau vào lớp mấy thằng con trai trêu Thảo bị cô gọi lên bảng đánh vào tay. Gọi đến tên tôi, tôi đứng bật dậy giải thích. Cô không thèm nghe… Cô nói lí do chuối hết sức ai bảo con chạy . Tôi ấm ức chỉ biết khóc và giận lây sang cô bạn.
Tôi ghét Thảo mãi đến khi nghe một đứa bạn kể rằng Thảo mồ côi mẹ từ nhỏ…
…
Tôi không ghét em Loan công chúa. Thật sự, tôi rất trân trọng tình cảm người khác dành cho mình, nhưng tôi không thích cách em ấy bày tỏ tình cảm. Chủ động không có gì là sai nếu đúng cách, còn cô bé này thì tôi chịu không biết diễn tả thế nào. Con gái dù gì cũng nên kín đáo một chút sẽ hay hơn…
– Anh! Em chờ anh mãi… – ác mộng của đời tôi đang nhe răng cười và lao về phía tôi như một chiếc xe lu.
Tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến cảnh Loan công chúa vấp chân rồi đổ rầm về phía tôi. Nếu có một cuộc thi cái chết xấu nhất chắc chắn giải nhất sẽ thuộc về tôi với lí do bị voi đè chết, thân hình biến dạng hoàn toàn. Không! Tôi không thể chết một cách vô duyên như thế được. Tôi đưa tay ra trước mặt như cảnh sát ra dấu cho xe trọng tải lớn dừng lại. Thường thì lái xe sẽ sợ cảnh sát, nhưng trong trường hợp này thì ngược lại…
– Dừng lại! Anh đã bảo em bao lần là anh không có gì mà sao em cứ tìm anh hoài thế – tôi nhăn mặt.
– Anh đừng đuổi em – Loan công chúa đưa tay ôm mặt. Nhìn chẳng thấy đẹp nếu không muốn nói là vô duyên kinh lên được.
– Anh không đuổi, nhưng em đừng làm phiền anh nữa được không?
– Em không thể. Em chờ được mà…
Tôi định đánh bài chuồn trong lúc em Loan không để ý. Khi tôi vừa định chạy vào lớp thì QC nãy giờ đứng im không nói gì, lên tiếng.
– Bạn tên gì? – QC nói vừa đủ nghe.
– Đây tên Loan! Loan công chúa
– À.. ừm.. bạn Chúa này…
– Loan chứ không phải Chúa – em ấy giẫy nảy. Tôi bặm môi cười, quay mặt đi hướng khác.
– Ừ thì Loan Chúa! Người ta đã bảo là đừng làm phiền mà sao bạn cứ cố đấm ăn xôi thì được cái gì?
– Bạn là cái gì của anh ấy mà dám xen vào chuyện của chúng tôi – em Loan chống nạnh. Còn dùng từ chúng tôi nữa, ghê thật – tôi lầm bầm rủa.
– Mình là bạn gái của anh ấy! Được chứ?
QC đanh mặt lại, đôi mắt lạnh băng băng nhìn xoáy vào gương mặt của em Loan. Lùi lại một bước, em Loan không chịu thua.
– Làm sao tôi tin những gì bạn nói được
– Nếu mình chứng minh được thì bạn sẽ rút lui chứ
QC nói giọng vừa đủ nghe nhưng tràn đầy tự tin. Tôi đứng im như phỗng, trống ngực đập lô tô, đoán già đoán non xem cô bé định làm gì.
– Được – em Loan nhìn khinh khỉnh.
– Như thế này phải không?
QC bất ngờ thơm chụt một cái vào má rồi lấy tay nắm chặt lấy tay tôi. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến cho tôi không kịp phản ứng. Tôi bực QC không thể tả vì lúc nào em cũng làm theo ý của mình mà không thèm hỏi ý kiến của tôi. Nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi, đâm lao đành theo lao chứ biết làm sao. Giờ mà tôi bỏ tay QC ra, mọi chuyện sẽ lộ và tôi là người mất cả chì lẫn chài. Đành dẹp em Loan công chúa trước rồi xử QC sau…
– Đây là bạn gái anh mới từ nước ngoài về. Anh quên chưa giới thiệu cho em. Cô ấy tên QC – tôi nòi bằng giọng tự nhiên nhất có thể.
Không còn lời gì để nói, em Loan công chúa bỏ chạy xuống lớp để lại tôi với QC đang nắm chặt tay nhau. Cũng may lúc đó gần vào tiết nên không có ai ở hành lang. Chứ có người thấy chắc tôi cạo đầu QC quá.
QC là người buông tay trước. Khi tôi vừa quay đầu sang nhìn định mở lời, em đã đặt một ngón tay lên môi tôi, đôi mắt lạnh tanh như muốn đóng băng mọi thứ. Được 3 giây, cô bé quay ngoắt đi và đi thẳng vào lớp.
– Này! Đứng lại – tôi nói theo QC ra lệnh.
Em bỏ ngoài tai lời tôi gọi, không thèm quay mặt lại. Chắc tôi phát điên với cô bé này. Thái độ của em khiến tôi nghĩ mình là người có lỗi chứ không phải em…
…
Bước vào trong lớp, tôi thấy QC đang ngồi một chỗ, hai tay khoanh trước ngực. Em dương mắt nhìn ra hướng cửa, hình như đang chờ tôi. Thấy tôi, QC mỉm cười, đuôi mắt khẽ nheo lại.
Nói cho cùng, QC cũng vì tôi mà em bất đắc dĩ phải làm vậy. Tôi tin cô bé không thuộc dạng con gái dễ dàng ban phát những điều vừa xảy ra…
– Em vừa cứu anh một bàn thua trông thấy đó – QC nhún vai.
– Đừng có xạo. Cố tình đụng chạm thì đúng hơn – tôi bĩu môi. Môi tôi bình thường khá dày, hôm nay được thể kéo dài thêm cả thước.
– Con trai mà bĩu môi. Nhìn xấu òm à – cô bé lè lưỡi.
– Kệ!
Tôi ngồi xuống cạnh QC, giảm âm lượng xuống mức thấp nhất có thể.
– Xem như hết nợ nhen. Em cứu anh, còn anh cho em… – tôi ngập ngừng.
– Anh cho em cái gì? – QC nghiêng đầu nhìn tôi tinh nghịch.
– Biết rồi còn hỏi…
– Em muốn nghe chính miệng anh nói
– Mơ đi! Không bao giờ
– Nói cho em nghe! Đi anh – cô bé lay tay, đôi mắt nhìn tôi ngây thơ.
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của QC. Nói đúng hơn, tôi dễ bị sai khiến khi em nhìn tôi và xin xỏ một điều gì. Ở trên gương mặt của cô bé, thứ gì cũng có thể hớp hồn người đối diện. Đôi mắt lạnh như băng, chiếc mũi bé bé, cao vút, cái núm đồng tiền duyên dáng và nụ cười tỏa nắng. Sau vài lần, tôi đã rút ra kinh nghiệm xương máu đó cho mình.
– Không! Ngồi yên! Cô sắp vào lớp rồi…
QC để cái mặt phụng phịu như em bé. Tôi buồn cười nhưng phải bặm chặt môi lại. Làm xấu phải như này, người ta càng nhìn càng yêu, chứ ai như em Loan công chúa. Mà chắc tại tôi có ác cảm với em Loan nên nhìn cái gì cũng thấy ghét thì phải. Đúng là yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về .
Chuyện hôm nay diễn ra như vậy… không biết sau vụ này em Loan có còn làm phiền tôi không!?
Tôi tranh thủ ngồi nhẩm nhẩm lại bài hôm trước. Môn đầu tiên là môn Văn…
…
Cho tôi lan man một chút về môn Văn nhé.
Hồi còn đi học tôi không phải là thằng thích học Văn, nếu không muốn nói là cực hình. Hồi cấp 2, ngoài môn toán và Lý, mẹ còn bắt tôi học thêm môn Văn, vì điểm của tôi lúc nào cũng lẹt đẹt. Mà đối với mẹ tôi đó là điều không thể chấp nhận khi Văn chính là môn mẹ tôi dạy. Tôi học cho có lệ, nói thẳng ra là học thuộc văn mẫu rồi chép vào chứ không có một chút cảm xúc gì với những tác phẩm được học. Để hiểu trọn bộ một tác phẩm không phải là một điều đơn giản, nhất là ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới như thế. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi đi du học, phải sống xa nhà.
Sống tự lập dạy tôi làm mọi thứ. Tôi hiểu tôi không còn là một đứa con nít có thể vô lo vô nghĩ trước những gì đang xảy ra xung quanh mình. Những lúc có chuyện, thèm lắm một lời động viên từ người thân, nhưng cũng phải cố gắng nén lòng lại, vì tôi biết mình mà kể kiểu gì bố mẹ cũng lo thêm. Những lần va vấp không những khiến cho tôi chai lì với cuộc sống hơn mà còn giúp tôi nhìn nhận được mọi góc cạnh của một sự vật, sự việc. Đúng là phải trải mất mát, gian khổ mới hiểu hết được cảm giác của người trong cuộc, giống như Pain đã nói If you don’t share someone’s pain, you can never understand them. But just because you understand them doesn’t mean you can come to an agreement. That’s the truth .
Văn cũng giống như đời. Nếu không có tấm lòng thì sẽ không cảm nhận được nỗi bất hạnh của người khác. Bất cứ môn học nào cũng có giá trị riêng của nó, nhưng để hình thành tính cách con người, theo tôi nghĩ, môn Văn ảnh hưởng nhiều nhất. Người ta bảo học Văn là học làm người là vì thế. Mà nói thật, con trai mà viết lách kha khá chút, con gái nó khoái lắm. Ví dụ như… này [mọi người tự điền vào chỗ trống nhé =))]
Thôi quay lại câu chuyện…
Tiết đầu tiên là tiết Văn. Hôm nay bác Diệp bị ốm nên mẹ tôi dạy thay. Tiết này xảy ra kha khá chuyện thú vị. Tôi xin dành nó cho phần sau vì sợ mọi người đọc nhiều quá sẽ mệt…