Truyện Sex Hương tình đầu
Tôi đang tính bỏ đi nhưng QC đã kịp nắm cổ tay tôi, kéo thẳng về phía gian hàng lớp Hoài Anh…
– Em làm gì vậy QC? – tôi giằng tay ra khỏi tay em.
Ban đầu có vẻ hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nhưng rồi QC đã kịp lấy lại vẻ bình tĩnh.
– Đi ăn thôi mà anh. Đi với em. Nào! – cô bé chìa tay ra trước mặt tôi và nhìn tôi với đôi mắt chờ đợi.
– Hết chỗ rồi hay sao mà em lại rủ anh vào chỗ đó – tôi nhăn mặt nhìn QC rồi quay sang nhìn Hoài Anh với ánh mắt e dè.
– Anh đừng lo, không có chuyện gì đâu – cô bé lắc nhẹ đầu trấn an tôi.
QC bảo yên tâm mà có người tin ngay, thì có hai trường hợp, một là người đó chẳng hiểu gì về em, hai là bị ấm đầu. Tôi không bị ấm đầu và cũng thuộc dạng hiểu về em kha khá qua việc không ít lần méo mặt vì những hành động chẳng giống ai của cô bé, cho nên chuyện tôi không dám tin ngay cũng chẳng phải khó hiểu.
– Anh không tin. Em nói có trời mới dám tin – tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng lúc đó, tôi thấy Hoài Anh đang nhìn tôi có vẻ khó hiểu. Đáp lại, tôi chỉ cười nhạt và kéo QC sang hướng khác. QC cũng chẳng vừa, khi em ngồi thụp xuống và nhất quyết không chịu đi.
– Đi anhhhh. Em chỉ muốn ăn thôi. Em nói thật đấy – em làm cái mặt ngây thơ như thể mình chưa mắc lỗi bao giờ.
– Có mà quỉ chứ ngây thơ cái nỗi gì – tôi rủa thầm.
– Sang quầy bên cạnh! Anh nói có nghe không? – tôi nghiêm mặt lại.
Biết là không thể thuyết phục tôi theo cách này, QC đành ngậm ngùi đứng lên. Nhìn cái mặt bí xị của em tôi vừa thương vừa buồn cười.
Tôi vừa bảo rằng khi QC nói đừng lo mà có người tin ngay thì rất có thể người đó chẳng hiểu gì về em, nhưng trong một tình huống khác nếu nghĩ rằng cô bé dễ dàng bỏ cuộc thì người đó còn chẳng biết gì về em nhiều hơn. Bằng chứng là cái mặt như bánh bao nhúng nước được QC giữ nguyên xi bên cạnh tôi một lúc thật lâu và một biểu hiện khác, tôi hỏi gì em cũng chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Tôi biết cách giải quyết, chỉ có điều tôi không dám đặt niềm tin vào em trong chuyện này. Nhìn thấy QC như vậy tôi cũng chẳng vui vẻ gì…
– Đừng khiến anh phải ân hận vì quyết định của mình đấy – giọng tôi trùng xuống.
– Anh bảo sao?
– Quay lại gian hàng lớp Hoài Anh đi. Không phải em đang chờ đợi điều đó hả? – tôi nhún vai.
– Là anh nói đấy nhé – QC cười tươi rói đúng như những gì tôi nghĩ.
– Anh tin em…
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé và nói với một âm lượng vừa đủ nghe. Tôi không biết QC có cảm nhận hết được thông điệp từ ba từ đầy sức nặng đó không, nhưng tôi có thể nhận thấy việc em khẽ mỉm cười và gương mặt như dãn ra. Có lẽ, chắc là chỉ có lẽ thôi, trong mỗi hành động của em từ giờ trở đi sẽ luôn đi kèm theo một suy nghĩ mình làm vậy có bị mang tiếng là thất hứa với anh ấy không!? .
Tôi cùng em quay lại gian hàng lớp 10 Anh của Hoài Anh. Thấy tôi một lần nữa có vẻ khiến cho Hoài Anh đôi chút bối rối…
– Anh ủng hộ lớp em nhé – cô bé nhìn tôi cười hiền. Sau đó, em khẽ liếc sang phía QC và rất nhanh đánh con ngươi về vị trí cũ.
– Lớp bạn có món gì? – QC là người cướp diễn đàn.
– À, ừm. Lớp mình có… gỏi cuốn và bánh tráng trộn
– Anh ăn gì? – QC quay qua hỏi tôi.
– À, ờ… em ăn gì? – tôi tỏ rõ vẻ lúng túng.
– Hoài Anh cho mình 20 cái gỏi cuốn nhé – QC dõng dạc.
– À… vâng… để mình nói bạn mình lấy .
Tôi bấm tay QC hỏi nhỏ.
– Sao em mua nhiều quá vậy?
– Để em mang về cho mấy anh chị lớp anh và…
– Và gì?
– Em muốn thay anh ủng hộ lớp Hoài Anh…
Bỗng dưng tôi im bặt sau câu trả lời thật lòng của QC. Thật tình mà nói từ khi gặp em, QC đưa tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những khi tôi hy vọng em sẽ làm điều tốt đẹp thì em lại khiến tôi thất vọng, và ngược lại mỗi khi tôi nghĩ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra thì như các bạn thấy đấy, em lại khiến tôi đứng hình vì cử chỉ đẹp của mình…
Cầm túi gỏi cuốn, mà Hoài Anh đưa, đi được một lúc, tôi vẫn còn gật gù. Thấy có điều bất bình thường, QC lên tiếng hỏi ngay.
– Anh bị làm sao vậy?
– Sao trăng gì? – tôi lấy tay quẹt mắt.
– Em thấy anh cứ tủm tỉm nãy giờ – cô bé nheo nheo mắt nhìn tôi.
– Hơi bất ngờ vì hành động của em thôi
– Vậy hả?
– Ừ
– Bất ngờ chỗ nào?
– Anh nghĩ em sẽ lên gối và cho Hoài Anh mấy chỏ trước khi túm tóc và dần cho cô bé ấy một trận – tôi gật gù trước trí tưởng tượng phong phú của mình.
– Anh xem phim hành động Mỹ nhiều quá rồi đấy – QC bật cười.
– Dù sao thì… anh cũng hơi hơi thích hành động đó của em
– Chỉ hơi hơi thôi à? – em nháy mắt.
– Chỉ hơi hơi thôi
Mặc dù rất muốn khen QC một câu cho nó đàng hoàng, nhưng dễ dàng tán dương một người không phải là tính cách của tôi. Tôi rất trân trọng những lời tán thưởng của mình, vì vậy nếu ai hiểu tính tôi người đó sẽ biết được rằng khi tôi khen tức là tôi thật lòng.
…
Trời bắt đầu nhá nhem tối. Bóng người hiện ra bắt đầu mờ dần. Không khí mỗi lúc một sôi động hơn. Dòng người đi theo thành từng tốp, từng nhóm nhỏ một. Thi thoảng vang lên tiếng cười đùa, xuýt xoa của mấy anh thanh niên choai choai trường tôi khi có một em gái dễ thương từ trường ngoài đi qua. Và trong những lần như vậy, một phần tôi nghe được tiếng nguýt dài cả ngàn dặm của những cô em đó thay cho câu nói tôi nghiệp mấy cưng trường chuyên, lần đầu mới thấy gái đẹp đây mà – một phần tôi nghe tiếng cười khúc khích đáp trả, phần còn lại là bỏ chạy.
Công nhận một điều là con trai trường chuyên khổ lắm. Khổ trong cái quyền của một nam thanh niên phát triển tâm sinh lí bình thường được hưởng, mà phái mạnh xướng tên thưởng thức cái đẹp . Tôi không bảo con gái trường chuyên ai cũng xí cả, ý tôi là trên mặt bằng chung thì điểm số sắc đẹp của con gái trường tôi nói riêng và trường chuyên nói chung là không được cao cho lắm. Trường càng dân lập, con gái càng xinh. Đời nó thế đấy!
Điều tương tự cũng xảy ra cho dân Bách Khoa mà tôi là một nhân chứng sống…
Chả là trước khi đi du học, tôi học ở khoa điện trường Bách Khoa một năm. Tôi nhớ lớp tôi hồi đó sĩ số hơn một trăm và chỉ có hai bạn là nữ. Cả hai đều nhìn bình thường. Một bạn thì ít nói và nhìn hiền khô, còn một bạn có vẻ năng động và xung phong làm lớp trưởng ngay từ ngày đầu tiên gặp lớp. Con gái Bách Khoa có truyền thống cao giá, đặc biệt là khoa điện, bởi vì xung quanh là vô số những thằng FA, vã thuốc lâu ngày.
Tôi không nằm trong số những thằng vã thuốc vào thời gian đấy, sau này thì hên xui. Vì vậy nên tôi hết sức bất ngờ trước chuyện hai cô bạn bách khoa của tôi có vô số vệ tinh trong lớp. Hiền Khô sau một tháng là có người yêu. Lớp Trưởng thì kén chọn và… vênh hơn. Tôi dùng từ vênh để mọi người hiểu tôi không ưa tính cách, mới thiên hạ có chút xíu mà đã không coi người khác ra gì, đấy của Lớp Trưởng, kiểu như chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng đấy .
Một lần, tôi phải nộp một cái giấy gì đó cho Lớp Trưởng. Tôi đến và hỏi, cô bạn ấy không thèm nhìn tôi lấy một cái, vừa ghi chép cái gì đấy, vừa hỏi cộc lốc.
– Tên?
– M
– Họ tên đầy đủ?
– M
– Bạn có hiểu mình nói gì không? Mình hỏi họ tên đầy đủ cơ mà – Lớp Trưởng gắt và ngẩng đầu lên nhìn tôi.
– Ít ra cũng phải nhìn người ta rồi mới hỏi bạn nhé – dứt lời tôi đặt tờ giấy xuống bàn rồi ném lại họ tên đầy đủ của mình.
– Đúng là cái đồ tinh vi – Lớp Trưởng bĩu môi.
Tôi không thèm đáp, quay mặt bỏ đi. Tự dưng cô bạn ấy làm tôi ác cảm với mấy đứa con gái kênh kiệu. Tôi quyết định cho Lớp Trưởng một bài học. Và ông trời giúp tôi bằng một cách không thể ngọt ngào hơn.
Đầu năm, trường bách khoa tranh thủ tổ chức các hoạt động thể thao nhằm kết nối sinh viên mới vào trường lại gần nhau hơn. Lớp trưởng của 4 lớp Điện, 1 của Kĩ sư tài năng, 1 của Việt-Pháp sẽ thay mặt lớp đến văn phòng của Hội sinh viên để nghe phổ biến để sau đó thông báo lại cho mọi thành viên trong lớp mình. Cô bạn Lớp Trưởng có mặt ở chỗ họp trước thời gian hẹn khoảng 15 phút và thấy tôi đang ngồi trên một băng ghế phía ngoài cửa. Thấy Lớp Trưởng, tôi khẽ gật đầu chào. Cô bạn nguýt dài.
– Chi Hội khoa Điện hẹn lớp trưởng để họp ở đây. Bạn ngồi đây làm cái gì?
– À. Mình chờ bạn mình ấy mà – tôi đáp.
– Hứ – cô bạn thủng thẳng bỏ vào trong.
Giờ họp bắt đầu bằng lời giới thiệu của anh Hội Trưởng về chi hội và thành tích của khoa các năm trước. Anh kết thúc bằng một câu Và giờ mời đồng chí M, phó Hội Trưởng khoa Điện, phổ biến cho mọi người về nội dung các môn thể thao trong phong trào năm nay . Tôi bước từ ngoài vào trong ánh mắt sững sờ và bối rối của cô bạn Lớp Trưởng. Cô bạn không dám nhìn tôi lấy một cái. Kể từ sau vụ đó, Lớp Trưởng nhìn tôi với một ánh mắt hoàn toàn khác và tôi thấy cô bạn cư xử với thành viên trong lớp nhã nhặn hơn nhiều…
Tôi kể chuyện của tôi ở Bách Khoa với hai mục đích. Một là để chứng minh sự thiếu thốn tình cảm của con trai học tự nhiên ở trường chuyên cấp 3 và cao hơn là mấy trường đại học kỹ thuật. Thứ hai là gửi đến những ai tự cho mình là đứng trên thiên hạ mà không biết tôn trọng, không biết lắng nghe người khác thì hãy suy nghĩ lại. Núi cao có núi cao hơn . Ý thức về giá trị của bản thân là không hề sai, nhưng tự tung hê và lúc nào cũng cho mình là đúng chỉ là biểu hiện của một kẻ thất bại…