Truyện Sex Hương tình đầu
Ngô rất quấn tôi. Thậm chí nhiều hôm con bé còn đòi sang cho ngủ với chú. Con bé vừa quý mà lại vừa sợ tôi. Quý vì tôi cũng chiều, hay mua quà, hay dẫn đi chơi này nọ vào thời gian trong tuần khi bố mẹ nó chưa đi làm về, nhưng cũng sợ vì mỗi khi làm sai tôi đều làm mặt nghiêm, dạy dỗ nó đàng hoàng. Đôi lần Ngô còn nói với chị dâu tôi con yêu chú hơn yêu bố mẹ, vì chú thương và hay mua quà cho con .
Mặc dù đã tự dặn lòng, việc tôi ra Hà Nội học rất có lợi cho tương lai của tôi, nhưng chỉ sau khi tôi về quê một tuần, mẹ tôi đã chịu hết nổi vì nhớ tôi. Bố tôi dù là người ít nói cũng phải lên tiếng
– Con xem làm sao chứ suốt ngày bố thấy mẹ buồn không làm được gì hết. Thế này không ổn đâu. Hay con vào đây học đi
– Nhưng học ngoài này tốt hơn cho tương lai của con
– Biết là thế. Nhưng con thử nghĩ xem. Con học tốt nhưng có bao nhiêu người học tốt hơn mình. Con có chắc chắn là được đi thi không?
– Chưa thử làm sao biết được ạ?
– Ngoài đó, anh chị bận việc suốt ngày và nếu có cũng không thể chăm sóc tốt hơn bố mẹ được
– Con tự lo được mà
– Con nỡ để mẹ mất ăn mất ngủ như vậy?
– Con…
– Vậy nhé! Bố tắt máy đây
Làm người thân buồn và thất vọng là điều kinh khủng nhất đối với bản thân tôi. Tuy rằng trong hoàn cảnh này, hai vấn đề tiêu cực đó không liên quan nhiều lắm, nhưng chuyện vì xa khiến mẹ tôi ngày sầu đêm nhớ làm tôi mất hết ý chí được học ở đất Hà Thành này. Như tôi đã từng nói việc đứng trước một người phụ nữ đang có tâm sự luôn khiến tôi có cảm giác không dễ chịu. Họ khiến tôi có cảm giác như chính tôi là người trực tiếp gây ra nỗi buồn ấy . Đến một người phụ nữ xa lạ còn làm tôi đứng ngồi không yên, huống hồ chi là… mẹ mình.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa đến quyết định vào lại trong Nam, ở gần bố mẹ để học tiếp cấp 3. Mặc dù tiếc đứt ruột, nhưng chưa bao giờ tôi ân hận vì quyết định này, đặc biệt là hình ảnh mẹ đón tôi ở sân bay. Vừa bước chân ra ngoài cửa tôi đã thấy mẹ chờ sẵn từ bao giờ. Thấy tôi mẹ lao qua cả khu vực cấm người chờ, bỏ mặc đằng sau tiếng bảo vệ này chị kia! Ai cho chị vào đây? – bà nắm chặt tay tôi và kéo thật nhanh ra hướng chiếc xe đang chờ. Mẹ sợ tôi sẽ thay đổi quyết định của mình, mà nếu điều đó xảy ra, bà sẽ đau khổ vô cùng…
Tôi không muốn nói thẳng cho Ngô hiểu là tôi sẽ phải xa con bé. Trẻ con khi đã yêu quí ai thì lúc nào chúng cũng muốn được ở bên người đó. Có một chi tiết như thế này là đủ biết Ngô quấn tôi thế nào. Có một hôm, tôi đi chơi. Về đến nhà thấy con bé đang ngồi chơi đồ chơi với mẹ nó nên tôi chỉ chào chị dâu tôi một tiếng rồi lên thẳng phòng. Vừa bước chân vào trong phòng, tôi nghe tiếng Ngô khóc ở dưới nhà, rồi sau đó là tiếng bước chân chạy lên cầu thang và tiếng đóng cửa. Tôi đi xuống hỏi chị dâu tôi xem có chuyện gì thì mới biết, Ngô trách tôi về đến nhà mà không hỏi thăm khiến con bé tủi thân.
– Chú vào trong Nam mấy hôm thăm ông bà nội rồi lại quay ra đây với Ngô nhé – tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của con bé.
– Chú vào nhanh nhanh rồi ra ngoài đây chơi với Ngô nhé – con bé mỉm cười rõ tươi.
– Ừ chú vào mấy hôm thôi. Ngô ở đây phải nghe lời bố mẹ nhé – tôi xoa đầu con bé.
– Dạ vâng. Cháu lớn rồi chú ạ!
– Ngô có gửi lời hỏi thăm gì ông bà nội không để chú chuyển lời cho?
Ngô quay sang hỏi mẹ nó.
– Con phải hỏi thăm gì hả mẹ?
– Con muốn nói gì với ông bà thì nói cho chú biết
Ngô quay sang tôi.
– Chúc ông bà sống lâu trăm tuổi chú nhé
– Hết chưa?
– Dạ gần hết
– Thế còn gì nữa? – tôi phì cười.
– Dạ cháu… cháu… không biết… – Ngô xấu hổ chạy nấp ở đằng sau mẹ nó.
Vào lại nhà trong Nam, thi thoảng tôi lại nghe anh trai tôi nhắn cháu Ngô cứ hỏi thăm chú suốt làm anh không biết phải trả lời thế nào – rồi có hôm anh thấy Ngô khóc, hỏi mãi anh chị mới vỡ lẽ là cháu nhớ chú, còn cầm con gấu bông lên khoe là chú M cứu sống bạn Misa của nó …
…
Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tôi mượn xe ông anh rồi xin phép đưa Ngô ra bờ hồ ăn kem. Con bé sống tình cảm, ngồi sau mà ôm tôi chắc nịch khiến tôi cũng vui lây. Một cơn gió vô tình lướt ngang qua mang theo một mùi hương đầy thân thuộc… Tôi xoay đầu dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về mình, nhưng không thể. Hình như cơn gió chỉ muốn gợi lại hình ảnh một người con gái đã từng thuộc về tôi…
– Sao chú không ăn kem? – Ngô dương đôi mắt long lanh nhìn tôi.
– À… chú chờ cho nguội rồi chú mới ăn – tôi trêu Ngô.
– Nguội thì nó chảy hết chứ còn à. Chú ăn đi – Ngô năn nỉ tôi.
– Ừ để chú ăn. Ngô ăn nữa không để chú mua thêm?
– Cháu có. Nhưng chờ chú ăn xong rồi chú với cháu cùng ăn tiếp luôn nhé
– Hì hì, ừ – tôi bẹo má Ngô.
Bỗng dưng có tin nhắn vào điện thoại. Tôi nhờ Ngô cầm hộ cây kem rồi cầm điện thoại lên đọc.
– Anh M nhớ em chứ? Em Hân này
– Hân nào nhỉ? – tôi cố tình trêu cô bé.
– Để quên em nhanh như vậy chỉ có một khả năng là anh mới bị đẩy xuống giếng thôi
– Anh đùa đấy! Anh nhớ mà. Sao hôm nay rồng lại hỏi thăm tôm thế này?
– Tôm cá gì. Anh đang ở ngoài Hà Nội phải không?
– Sao em biết?
– Muốn thì dễ thôi có gì khó đâu. Tối mai anh có bận gì không?
– Anh không
– Tôi mai mình đi uống nước nhé. 7h30 tối, Trà Hoa, 115 Chùa Láng anh nhé
– Em đi một mình à?
– Dạ vâng
– Anh dắt cháu anh theo luôn được không?
– Tùy anh
Cả nửa năm nay tôi và Hân không nói chuyện với nhau, tự nhiên hôm nay Hân hẹn gặp tôi. Không biết có chuyện gì đã xảy ra!? HN và QC nữa, tôi và Hân sẽ đối mặt với nhau như thế nào sau bao nhiêu chuyện xảy ra!? Tôi đã tưởng tượng hết tình huống này đến tình huống khác, nhưng mọi chuyện lại xảy đến theo một cách ít ai ngờ nhất…
…
Tôi chở Ngô về mà lòng nặng trĩu. Ngồi đằng sau, con bé cứ tíu ta tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng. Tội nghiệp Ngô!
Tối hôm sau, vì anh chị về muộn nên tôi nhận trách nhiệm đi đón Ngô. Do có cái hẹn với Hân hơi sát với giờ Ngô tan trường, nên hai chú cháu ăn ở ngoài cho tiện. Bún chả thường ngày vẫn là món ruột của tôi thế mà hôm nay không còn khiến tôi ngon miệng. Tất cả tâm tư, tình cảm tôi đã dành hết cho cuộc gặp với Hân…
Gửi xe, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hân.
– Anh đang đứng trước cổng của quán. Em đến chưa, Hân?
Chưa đầy một phút sau, có tin nhắn hồi đáp.
– Em đang ngồi bên trong. Anh vào đi. Bàn cuối cùng, góc bên phải, tầng 1
Cởi giầy để ở bên ngoài, tôi nắm tay Ngô đi vào. Không hiểu sao, sự hiện diện của con bé khiến tôi đỡ lo hẳn. Lần đầu gặp Hân, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào…
Quán trà không quá rộng song thoáng đãng và khá dễ chịu. Quán chỉ có một tầng và một lửng và có phong cách ngồi bệt đúng chất trà đạo. Do hôm tôi đến là vào giữa tuần nên không đông lắm. Tôi tiến thẳng vào trong theo hướng được chỉ thì thấy một cô bé tóc ngang lưng quay mặt vào phía trong, một tay đang cầm cốc trà nhâm nhi…