Truyện Sex Hương tình đầu
– Hân hả em – tôi khẽ mỉm cười, chưa vội ngồi xuống.
– Anh ngồi đi – Hân cười đáp lại tôi và chỉ tay vào miếng thảm đối diện.
– Đây là con anh trai anh. Ngô chào cô đi
– Em chào chị
– Chú bảo chào cô mà
– Nhưng mẹ cháu bảo ai nhìn trẻ gọi là chị hết
Cả tôi và Hân đều phì cười vì câu lí luận đáng yêu của Ngô.
– Gọi chị đi! Chị trẻ còn chú M già, Ngô nhỉ – Hân bẹo má con bé.
– Dạ vâng. Chú M già chị ạ – Ngô toe toét cười. … nhưng em yêu chú M lắm .
Vừa định đưa tay cốc đầu đứa cháu, nghe xong câu cuối lòng tôi mềm lại. Con bé này sau này nịnh chồng phải biết!
– Ngô thích uống gì để chị mua cho – Hân nhìn đứa cháu tôi trìu mến.
– Em thích uống trà bí đao
– Để chị lấy trà bí đao cho Ngô nha. Anh thì sao? – Hân quay sang phía tôi.
– Cho anh trà gừng đi. Anh đang bị viêm họng
Đến bây giờ, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ Hân. Một cô gái không cao lắm, tầm 1m55, nhìn được, không xinh, tóc dài ngang lưng, hơi uốn theo kiểu xù mì.
Là lần đầu gặp, nên tôi và tôi hơi ngài ngại. Sự có mặt của Ngô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Trong lúc chờ trà mang ra, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
– Trời hôm nay đẹp nhỉ.
Đang cầm tách trà trên tay, Hân suýt sặc.
– Đó là câu anh bắt đầu với một cô gái lạ à? – Hân tủm tỉm cười.
– Không. Thật ra anh có câu khác hay hơn, nhưng đang phân vân không biết có nên dùng hay không – tôi gõ ngón tay theo nhịp.
– Câu gì?
– Em xinh hơn anh tưởng tượng – tôi nói tỉnh queo.
– Câu này thì hay thật. Nể anh lắm em mới nhận đấy nhé – Hân nhún vai như thật.
– Anh chưa nói cho em biết một điều
– Điều gì ạ?
– Gặp con gái lạ lần đầu anh hay bốc phét lắm
– Nhưng có những chuyện là sự thật hiển nhiên và anh việc anh nói thật hay không cũng chẳng ảnh hưởng đâu ạ – Hân gật gù.
– Ờ thì… .
Đúng lúc tôi đang cứng họng không biết trả lời thế nào thì trà được mang đến. May quá!
Tôi nhấp một ngụm và chuyển chủ đề.
– Trà ngon đó Hân. Sao em tìm được quán này?
– Lớp em hay đến đây. Hơn nữa, nơi này cũng mang nhiều kỉ niệm với em…
– Với ai? – tự dưng tôi tò mò.
Hân không trả lời mà chỉ cầm cái thìa nhỏ khuấy quanh cốc. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái rất nhanh rồi lại cúi đầu xuống. Không khó để đoán người đó là HN.
– Không biết cô tình hay vô tình, đến đây lúc nào bạn em cũng chỉ gọi Trà Gừng như anh vậy. Nó hay bảo với em trời đông mà được nhâm nhi li trà gừng thì chẳng còn gì bằng…
– Vậy à…
– …
– Năm sau em thi ngoại thương chứ?
– Anh không muốn nói về bạn em sao? – Hân đã ngừng hành động khuấy cốc lại. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Đã lúc nào anh không muốn đâu… – tôi bỏ ngỏ câu nói.
– Vậy mình sẽ nói về HN. Được chứ!?
– Nhưng anh…
– Đó là lí do em muốn gặp anh hôm nay
– Vậy thì được
Tôi ngồi ngay ngắn lại và chờ Hân mở lời trước.
– Em chưa thấy mối tình nào trắc trở như chuyện của hai người. Thử thách này vừa hết, những tưởng mọi chuyện đã êm thấm thì thử thách khác lại kéo đến. Có bao giờ anh nghĩ anh và bạn em chỉ có duyên mà không có phận không?
– … rõ ràng là thế mà – giọng tôi đượm buồn.
– Phải chi không có chuyện gì xảy ra với QC thì vấn đề có thể được giải quyết đấy. Đằng này…
– …
– Tại sao anh lại không nói chuyện với HN sau khi có chuyện xảy ra
– Anh nghĩ em biết lí do là gì chứ!?
– Cho dù là vậy anh cũng có thể nói chuyện với bạn em một lần rồi sau đó làm gì thì làm mà
– Anh chờ HN mở lời trước
– Tại sao?
– Trong chuyện này HN là người quyết định
– Quyết định? – Hân nhăn mặt.
– Ý anh là dễ mở lời hơn
– Cả anh và nó đều có chung suy nghĩ. Tại sao hai người lại bảo thủ như vậy?
– Vậy em muốn anh thế nào?
– Nếu anh là đàn ông tự khắc anh biết phải làm gì?
– HN nói với em với em những điều đó à?
– Chẳng cần ai nói. Em nghĩ sao thì em nói vậy!
Đang đến đoạn cao trào thì tiếng Ngô vang lên. Mải nói chuyện, tôi quên hẳn sự có mặt của đứa cháu.
– Chú ơi! Ngô buồn…
– Để chú dẫn Ngô đi… Hân ngồi lại chờ anh xíu nhé – tôi quay lại nói với Hân.
– Anh để em dẫn Ngô đi. Anh ngồi lại và suy nghĩ về những điều em nói đi
Không chờ tôi đồng ý, Hân bế bổng Ngô trên tay rồi nhanh thoăn thoắt biến mất sau lớp cửa gỗ.
Ngồi lại một mình, đầu tôi là một sự giằng xé khủng khiếp. Lẽ nào HN cũng chờ tôi mở lời trước? Rồi thì tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện đan xen cùng lúc khiến đầu tôi như muốn vỡ tung… HN bây giờ đang ở đâu? Gặp tôi để nói những điều vu vơ đó liệu có phải là mục đích duy nhất của cuộc gặp ngày hôm nay. Có khi nào…
Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía gác lửng và… khẽ lắc đầu…
Tôi đứng dậy, từ từ bước lên phía cầu thang, tiến lại gần một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi.
– Chào người quen! Em định ngồi trên đây mãi sao, HN?
Em không trả lời, vội đứng dậy và vù chạy xuống dưới. Tôi không đuổi theo ngay mà chờ em biến mất sau cánh cửa mới bắt đầu. Chẳng kịp đi giầy, tôi xỏ bừa vào đôi dép đang nằm chỏng chơ trên thềm rồi lao ngay theo hướng em đang chạy.
Mặc dù dư sức để bắt kịp em, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vờn em như một chú mèo con say sưa nô đùa với con mồi bé bỏng của mình. Em chạy nhanh thì tôi chạy nhanh, em chạy chậm tôi cũng chạy chậm, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Được một lúc thấy em có vẻ thấm mệt, tôi tăng tốc chạy song song và nghiêng đầu nói.
– Đã mệt chưa? Mệt thì ngồi nghỉ một lúc rồi mình chạy tiếp
Em lấy hai tay bịt chặt tai trong khi chân vẫn chưa thôi guồng. Bướng bỉnh thật – tôi nhanh như thoắt đảo người ra phía trước và ôm chặt em lại.
– Buông em ra! Buông em ra! – mặc cho em vùng vẫy, tay tôi vẫn không nới lỏng.
– Đứng yên đi. Em định chạy đến khi nào
– Đến khi không còn nhìn thấy mặt anh. Anh không buông ra em hét lên bây giờ đấy
– Hét đi để xem người ta làm gì với một cô nàng tự nguyện đứng yên cho người khác ôm thế này – tôi tỉnh rụi.
– Anh có buông em ra không? – mặt HN ửng đỏ phần vì mệt, phần vì ngại.
– Không đấy! Làm gì nhau?
– Làm gì nhau à!?
HN dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh. Đau thấu trời, tôi ôm chân nhảy lò cò.
– Đau quáaaaaa! Đồ dã man
– Thế là còn nhẹ đấy. Mẹ em dạy ấy hả… là còn phải lên gối rồi chỏ một phát ngay sau gáy nữa rồi mới chạy cơ – cô nàng cười toe.
– Sao mẹ em độc ác vậy!? Dẫm chân không sao chứ lên gối là nhiều thằng con trai khóc hận đấy – tôi vẫn đứng trên một chân, hai tay ôm chân còn lại.
– Anh dám nói mẹ em độc ác hả? Để em làm dậm nốt chân kia xem anh đứng bằng cái gì?
– Đàn ông con trai nhiều chân. Không có chân này thì đứng bằng chân khác. Lo gì!
– Là sao??? Đàn ông cũng có hai chân chứ mấy!?
– Ờ thì hai cộng một – tôi cười như điên trước sự ngây thơ hồn nhiên của em.
Đăm chiêu, suy nghĩ một lúc, cô nàng mới vỡ lẽ.
– Lại còn già mồm nữa. Anh chết chắc!!!
Nói điều HN hùng hổ chạy đến, nhăm nhe dẫm vào nốt cái chân lành lặn còn lại của tôi.
– Anh đùa đấy. Cho anh xin mà
Vừa nhảy về phía trước tôi vừa hét toáng lên. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của em…
…
– Hai người đi đâu mới về đấy? – Hân lên tiếng hỏi khi thấy tôi và HN cùng bước vào.
– À không, tụi anh mới đi ra ngoài có chút việc
– Việc gì vào giờ này?
– Cũng không quan trọng nên mới về sớm thế này – tôi đáp.
Tôi kéo Ngô ra phía trước mặt HN giới thiệu.
– Đây là Ngô, con anh trai anh… Ngô chào cô đi – tôi lay tay con bé.
– Cháu chào…
Chưa nói hết câu Ngô quay sang hỏi tôi.
– Chú ơi! Cô này trẻ quá, chú cho cháu gọi là chị nhé
– Không được! Riêng chị này Ngô phải gọi là cô – tôi liếc em một cái thật nhanh rồi lại quay xuống nhìn Ngô.
– Không sao! Ngô cứ gọi chị là chị thôi – em cúi xuống vuốt má đứa cháu tôi và không quên ném cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.
– Dạ vâng! Em cảm ơn chị
– Ngô! Chú nói sao!? – tôi nói rất nhẹ nhàng.
– Cháu chào cô… – con bé lí nhí nói.
– Em đưa Ngô về giúp anh nhé Hân!
– Dạ được
Tôi cúi xuống vuốt tóc đứa cháu.
– Chú đi ra đây có chút việc. Chị Hân đưa Ngô về nhé. Ngô ngoan, chút nữa về chú mua kem cho
– Cháu muốn đi với chú – Ngô lay tay tôi.
– Ngô có muốn ăn kem không?
– Dạ có
– Vậy để chị Hân đưa về nào
– … nhưng cháu vừa muốn ăn kem vừa đi với chú
– Chọn một thôi
– Cháu đi với chú
– Hả? – tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Ngô.
– Thôi anh cho Ngô đi cùng đi. Em giao bạn em cho anh đó. Nó mà có sứt mẻ gì thì đừng trách em – Hân dư dứ nắm đấm về phía tôi.