Truyện Sex Khoảnh khắc
Thấm thoắt, năm ấy cũng đi đến những ngày cuối cùng, sự im lặng từ Mi đã kéo dài suốt thời gian qua. Tôi đếm từng ngày trôi đi trong mong chờ vô vọng, mỗi đêm ánh mắt tôi hướng về con phố có em từ khung cửa sổ đơn độc. Bao lần màn hình di động sáng lên khi tôi phân vân giữa số phone em và icon call…
Vầng trăng rực rỡ giữa bầu trời kia như kẻ duy nhất nhìn thấy tôi, lắng nghe tôi sau khung cửa sổ.
Tôi muốn trả lại em, đưa tôi về những ngày tháng thuộc về tương lai riêng rẻ của mỗi người, sao lòng mãi vấn vương.
Bao đêm như thế qua đi, bài hát Talking to the moon bao lần vang vọng trong căn phòng quạnh hiu.
Một chiều đông, cái lạnh tràn về trên phố dưới sắc xám nhàn nhạt của vòm trời, tôi gọi tách cafe sữa, rời mắt khỏi màn hình laptop bước loanh quanh trong khuôn viên quán, tôi ngẫm lại những gì đã đến và đi trong cả năm qua.
Công việc, cảm giác nhàm chán lần nữa trở lại. Câu nói: em ở lại làm là vì có anh. từ nhân viên cấp dưới dần trở nên quen tai, cho thấy những người chủ trên tôi chưa hẳn là người đối xử tốt với nhân viên. Tôi cũng dần mệt mỏi vì phải liên tục động viên, xốc lại tinh thần cho đám lính trẻ… Thật lòng tôi không muốn giữ họ lại lâu hơn với những điều kiện làm việc chưa tốt.
Bạn bè, ngày một ít đi, đến lúc hầy như không còn lại ai. Tôi đã đốt quá nhiều thời gian vào công việc, kiếm tiền, và tìm quên bên âm nhạc cũng như những đêm cafe một mình. Lâu dần, tôi quên mất những người xung quanh, như họ đã quên tôi.
Tiền tài, kiếm nhiều, chi không ngần ngại, nhìn lại vẫn là nợ đi kèm số dư.
Tình cảm. Phiêu lưu ái tình, nhận được là ưu phiền mênh mông… Lắng nghe được tiếng yêu nơi đáy lòng lần đầu, cũng là khi biết đến ngăn cách vô hạn.
Được nhiều, hay mất?
Tôi nhớ Mi.
Cho đến khi cơn gió lạnh làm tôi thoát khỏi dòng suy tưởng, màn hình di động bật sáng. Sms từ Mi trở về sau hơn 30 ngày biệt tin. Tôi ngừng thở một nhịp giữ ngón cái trấn tĩnh trướt khi side un lock.
“Cuối năm, chiều về, chợt muốn gặp R cafe. Nhưng nghĩ lại không được, dịp khác vậy”
“Sao lại không?”
“Sáng mai Mi theo đoàn từ thiện đi sớm… đi Cao Nguyên.”
“Uh, vậy về sớm. 7h tôi ghé đón Mi.”
Tôi rời nơi làm việc. Chuẩn bị chỉnh chu, và ngồi đợi đến giờ hẹn. Dư âm của đêm buồn nhất vừa lắng dịu trong tôi lại trỗi dậy pha lẫn bao hồi hộp, đợi chờ lần gặp lại bất ngờ không hẹn trước này của em?
Điều gì đã đưa em lần nữa tìm đến tôi sau đêm đó?
Không quan trọng, tôi đón Mi như đã hẹn.
Em khoác thêm chiếc áo trắng, tóc mái búp bê, nhìn em vẫn xinh như ngày nào, vẫn bao lần làm tôi tràn ngập rung cảm.
Tôi đưa em đến quán mới.
Quán vắng khách, nhưng sang trọng và khá riêng tư.
– Có nhớ chiếc áo tặng tôi lần trước không?
– Uhm… vẫn chưa thấy Mi dùng lần nào.
– Biết vì sao không?
– …
– Mi chưa tìm được đồ phối phù hợp… Mi cười. Nhưng Mi thích lắm.
– Đi tìm với R, chịu không?
– Đừng có dụ Mi. Không đi với R nữa đâu.
Em đùa, nhưng đâu đó có phần là thật. Tôi biết.
– Có nhớ Mi đã đổi số điện thoại một lần không?
– Uhm… Lần đó Mi nt nên tôi có số phone mới.
– Lúc đó, Giang thường hỏi R là ai? Mi nói là một người bạn. Một thời gian sau Giang khó chịu vì Mi thường liên lạc với R, nên đã đổi số phone khác cho Mi.
Tôi im lặng 1 lúc, đó là chuyện của gần 3 năm về trước rồi, chuyện còn trước cả khi tôi đến với Gấu, trước cả khi em và tôi gặp lại nhau sau buổi lễ ở ngôi Chùa anh bạn nhà sư. Nếu gọi khi đó, chúng tôi thường liên lạc với nhau thì bây giờ nên gọi là gì?
– Nhưng số phone mới này Mi làm, nên Giang không đổi được nữa. Dù nó cũng muốn lắm. Nó xóa số R mấy lần, nhưng Mi nhớ số, nên cũng không lưu lại.
Tôi có số phone lần đầu vào năm nhất. Khi ấy vẫn mười số, trong gần 7 năm qua tôi chỉ dùng mạng Mobi, nhưng 3 năm trở lại đây tôi dùng sim 11 số, để nhớ được dãy số dài ngoằng đó cũng không dễ. Về việc em gọi người ấy là “nó”, thoạt đầu tôi cũng có chút lấn cấn, nghĩ ngợi lung tung. Sau tôi tự trấn an và kéo mình xuống bằng suy nghĩ khá giản dị, một thói quen trong xưng hô không nên dựa vào để tìm hiểu mức cảm tình của con gái.
Rồi câu chuyện bỗng rẽ hướng sang chuyến đi sáng mai của em.
Hằng năm bệnh viện thường tổ chức chuyến đi khám từ thiện, năm nay em đăng kí tham gia chuyến đi khám cho những người nghiện ở trại nơi cao nguyên.
Từ khi biết em, với những ý nghĩ của em tôi không còn xa lạ hay bỡ ngỡ. Em hỏi tôi có cản em không?
– Sao phải cản, đó là điều Mun muốn, một chuyến đi có bao điều thú vị… miễn là…
– Miễn là sao… Em nhìn tôi cả mắt và môi đều mỉm cười.
– Hứa với tôi một việc.
– Uhm… việc gì nè?
– Không uống bia rượu.
– Giống giấy phép lái xe quá à?
– Không đi đâu nơi hoang vắng một mình.
– Hi… 2 điều rồi. Chuyến nào mấy ông bác sĩ cũng tha lên xe mấy thùng bia hết. Chuyện uống thì Mi không hứa chắc đâu. Nhưng R cũng phải hứa với Mi 1 điều.
– Uhm, hứa!
– Không được gọi hay nt cho Mi.
Nếu tôi vẫn là anh chàng của 10 năm trước, có lẽ tôi sẽ shock ngay hay ngỡ ngàng rồi mụ mị trước yêu cầu từ nàng, rồi nàng sẽ xoay tôi vòng vòng trong suy nghĩ tinh vi nhưng rối rắm của nữ giới. Tiếc thay lần này tôi đã giải mã ý muốn của em. Tôi gật đầu ngay.
– Ừ thì không nhắn. Giọng tôi thờ ơ.
Câu chuyện còn tiếp nối sau đó, với hầu hết là bao lời bông đùa, chuyện vui. Mỗi lần gặp lại nhau, tôi chỉ muốn không gian xung quanh em là những ngọt ngào của quá khứ pha lẫn ấm áp của niềm vui hiện tại. Khi nhìn đồng hồ, tôi muốn đưa em về sớm chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
– Nhớ mang theo áo ấm, vùng cao lạnh lắm nghe. Bao tay nữa nè… khăn choàng nè.
– Mi lớn rùi nghe. Tự chăm sóc mình được mà.
– Với R, Mi mãi là một cô bé cần được quan tâm.
Không gian im lặng hồi lâu, tôi ngắm em ửng hồng đôi má, muốn thu lấy tất cả hình ảnh ấy vào tâm khảm… Cảm nhận được những hình ảnh này sẽ lâu lắm có khi mới lại tìm về làm tôi có chút dao động khi muốn đưa em về.
– Thêm nửa tiếng nửa đi. Mi cũng muốn ở lại một lúc
…
Ly cafe sau cùng cũng cạn, thời gian lần lữa thêm nữa giữa chúng tôi cũng vơi đi như tách cafe. Tôi đưa Mi về khi trời đã khuya.
Nhìn bóng em lần nữa khuất sau khung cửa, tôi tự hỏi lòng mình, ánh mắt bở môi ấy, bao lâu nữa sẽ tìm đến tôi, hay không bao giờ?
Đêm về, tôi ngủ giấc êm đềm. Lòng tôi bao đêm trăn trở chợt nhẹ hẫng đi vào đêm nay.
Ngày mới trôi qua chóng vánh, để rôi đêm về, tôi lại cafe một mình.
Headphone, và phone lướt web, tôi chầm chầm chờ thời gian trôi qua.
Thật dối lòng khi nói tôi không hề nghĩ gì đến chuyến đi xa của Mi. Nơi em đến, những người đi cùng em, tất cả đều xa lạ với tôi. Bao lần tôi chạm vào số em trên màn hình, rồi tắt phut máy đi khi ý nghĩ chạm nút call vẫn quẩn quanh trong tâm tưởng.
Quá nhiều điều tôi muốn hỏi thăm em… sau rốt tất cả vẫn chỉ là giữ im lặng.
Không phải vì lời hứa với em, mà vì một phép thử tôi cần đi qua.
Tôi muốn một lần xác nhận những “giải mã” của mình về em đúng hay đã sai?
Tôi muốn một lần xác nhận những phép tính của mình về em đã đúng hay sai?
Đôi khi, có những điều chỉ đúng trong thoáng chốc, mà sai trái suốt một đời. Khi bạn đã đi qua bao năm tháng của tuổi trẻ nông nổi, tôi tin bạn sẽ hiểu một phần điều tôi nói.
Phép thử của tôi đã đúng vào hôm ấy.
Khi nhìn vào đôi mắt em, nhìn vào môi em cười e ấp cùng những ý tứ ẩn khuất sau lời em nói, tôi đoán được phần nào suy nghĩ của em về tôi. Lẽ thông thường, khi em nói với ai đó chuyến đi xa của em, ai đó sẽ suốt ngày gọi hoặc nhắn tin em trên suốt hành trình, kín đáo tìm hiểu xem có anh chành nào lân la đến gần em không…Giữa những suy nghĩ rối rắm của nữ giới có một sự thật rất giản đơn, như một nét vẽ dù có khoanh bao nhiêu vòng tròn mê trận, vẫn đều có một điểm khởi đầu.
Điểm khởi đầu trong suy nghĩ của Mi, em tin chắc rằng tôi, rồi sẽ cũng hành động như kiểu “thông thường” từ những người si mê em. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ vui vẻ tận hưởng chuyến đi của mình, và yên lòng rằng, ở thì gã đấy cứ suốt ngày trông ngóng, như một gã ngốc. ( Tôi tin các bạn đã một lần tạm xa em gấu trong vài ngày sẽ hiểu được điều tôi nói.)
Và nếu điều đó xảy ra thật, có thể mối quan hệ giữa tôi và Mi vẫn tiếp diễn bình thường như đã 10 năm qua. Em vẫn luôn có một người hướng trái tim đến em là tôi.
Nhưng, đó không phải là điều tôi muốn. Nên chuyện “thường tình” ấy chắc chắn không thể diễn ra.
Đây là lúc cần xoay ngược ván cược.
Điều quan trọng không nằm ở chuyến đi xa là cuộc vui của ai, mà là khoản cách giữa tôi với Mi thật sự kéo dài về địa lí. Mỗi km trên hành trình của em, cũng là mỗi km em rời xa tôi hơn.
Điều quan trọng thứ nữa, hành trình nào cũng làm con người cảm thấy đôi phần đơn độc, hướng trái tim họ hướng đến gần những cảm nhận chân thật hơn. Và khi điều đó xảy ra em sẽ có cùng một ý nghĩ nhất thời như tôi: “Nơi em đến, những người đi cùng em, tất cả đều xa lạ với em.”
Nếu tôi giữ im lặng, Mi sẽ có nhiều thời gian đến gần những cảm nhận chân thạt của em về tôi trong suốt chuyến đi.
Một ván cược lớn, mọi thứ sẽ như tôi đã suy ngẫm chăng?
Tôi nhận được câu trả lời đầu tiên từ tn của Mi lúc trưa.
– “Vừa đến nơi. Giờ nhận phòng và đi ăn trưa đây. Mi vẫn khỏe, không được nt trả lời lại đó”.
Lần thứ 2, em yêu cầu tôi không được nt, nhưng lại thông báo với tôi rành rõ em đã đến nơi. Tôi tự hỏi rằng Giang, ngưởi yêu em, khi đó có nhận được cùng một nội dung như tôi không?
Nhưng tôi đã biết một điều, phép thử của mình, đến lúc này đang dần đúng.
Chuyến đi xa mang đến em cảm giác đơn độc, và ít nhiều cuộc gặp lại giữa chúng tôi sau tháng dài kể từ đêm 25. 11 đêm qua đã tác động đến những cảm xúc của em. Và giữa khi ấy, em nghĩ có lẽ tôi cũng vậy, và lẽ ra giờ này nên nhắn loạn lên hỏi xem em đã đến đâu trên hành trình. Nhưng sự vắng mặt những sms từ tôi đã khiến mọi thứ trong em thêm xáo động. Và tn tôi nhận được không nên hiểu theo những vòng tròn rối rắm bên trong, mà nên xem với nội dung được giản lược đôi phần: “Vì sao không hỏi thăm Mi?”
Tôi tiếp tục giữ im lặng và chờ đợi. Giữ mình “tĩnh” trong “động” không dễ như tôi đã nghĩ. Lòng tôi vẫn cháy bỏng bao lo âu đến em.
Tôi giết thời gian qua tách cafe, những bản nhạc buồn vang vọng từ chiếc ear phone bé nhỏ, SM3 giữa màn đêm buông xuống.
Rồi điều tôi chờ đợi cuối cùng đã đến. Ván cược đã đi đến hồi kết.
Lần nữa sms từ em lại hiện lên.
– “Mi có uống một chút với mấy chị bạn, không hiểu sao lại muốn nt đến R… Mi về phòng nghỉ đây”.
Rồi tn thứ 2
– “Đang làm gì đó, Mi chỉ hỏi vậy thôi, không được trả lời lại đó nghe.”
Bất kể người ta nói người say thường hay nói thật lòng mình là thật hay chăng, tôi biết bước thứ 2 cần phải tiếp diễn đúng lúc.
– “Là vì Mi nghĩ đến R. Đã hứa gì nhớ hok? Về tui oánh đòn chắc luôn!”
– “Không hỏi thăm người ta, còn đòi oánh. Thấy Mi con gái nên lo phải không? Mi không dễ bị R ăn hiếp đâu nghe.”
– “uhm phải rùi, có phải con gái đâu. Nam tính quá chừng. Chắc hôm nào tui phải kiểm tra thử…”
– “Muốn chít hả? Đòi kiểm tra nữa, Mi cho kiểm tra có dám hok?”
– “Ax… Hok. Sợ bị “anh” Mi đẹp chai uýnh. Thôi, ngủ đi. Nhớ khóa kín cửa phòng đó. Đêm lạnh, giữ ấm. Tui xuống phố ăn khuya một chút rồi về.
– “Uhm…”
Cần phải ngắt cuộc nhắn tin có nguy cơ dài lê thê đúng lúc, nếu không phép thử bước thứ 2 của tôi sẽ đổ vỡ. Cần giữ được cảm giác đơn độc lúc này của Mi, và duy trì những xáo động đang xảy ra trong em suốt đêm nay. Nếu tiếp tục thêm nhiều tn nữa, cảm giác đó trong em sẽ tan biến.
Tôi trải qua một đêm “tĩnh” giữa cơn bão lòng âu lo đêm ấy, dẫu rằng thông tin sẽ có người chị đồng nghiệp ngủ cùng phòng đã phần nào trấn an tôi.
Khi sớm mai đến, phép thử cuối cùng của tôi sẽ đến.
Ván cược đang dần đi đến tàn cuộc.