Truyện Sex Khoảnh khắc
Đường về hôm ấy, tôi mãi miết siết ga trên hành trình dài hun hút, đơn độc.
Đến khi cơ thể mỏi nhừ và mắt khô xót vì gió, tôi dừng chân nơi quán nhỏ ven lộ.
Mở máy lên… không tìm thấy tn nào từ Gấu, vốn dĩ cũng không phải thứ tôi tìm kiếm. Tôi gửi đi một sms đến Mi.
– R trên đường về. Nếu không quá muộn, gặp nhau 1 lúc nhé.
Tôi cất máy và chợp mắt, dự sẽ nghỉ ngơi chốc lát trước khi tiếp tục hành trình. Nhưng rất nhanh sau đó, Mi hồi đáp tin nhắn của tôi.
– Nếu còn sớm, Mi sẽ gặp… Trước 8h nhé..
Tôi nhìn con số nhảy trên màn hình di động. Đã gần 7h, bên ngoài trời sẫm tối, tôi vẫn cách Sài Gòn gần 90 cây.
– Nhất định R sẽ đến gặp Mi.
Con xế lại gầm gừ khởi động, tôi trở về với hành trình. Bây giờ ngẫm lại, tôi vẫn không hiểu bằng cách nào tôi có thể giữ kim tốc độ nhảy múa liên tục giữa con số 70, 80 suốt chặng đường còn lại.
Tôi rẽ vào đại lộ Nguyễn Văn Linh khi kim giờ đã chạm qua số 8. Tôi gửi đi thêm 1 sms nữa, lần này, tôi nói hãy đợi tôi thêm 20p…
Cô ấy trả lời sẽ đợi, nhưng khi đến đừng chạy vào ngõ nhà cô ấy, mà hãy gọi và đợi bên ngoài.
Miết ga, rẽ vào ngỏ tắt hướng về ngôi nhà có khung cửa sổ ngập đầy ánh nắng của kí ức, tôi nghe tim mình đập những nhịp lạ thường.
Lối vào nhà cô ấy dần hiện ra dưới ánh rọi của đèn, và tôi không quên làm theo những gì cô ấy đã dặn…
Như những gì tôi đã kể, các bạn có thể hình dung, ngôi nhà của gia đình Mi nằm giữa biển lúa, tất nhiên hình ảnh ấy chỉ là vào những ngày mùa. Còn bây giờ, lối nhỏ dẫn vào ngôi nhà ấy nằm trơ trọi giữa những vuông ruộng cằn khô trơ gốc sau vụ mùa, và dưới ánh trăng nhàn nhạt của đêm… tôi thấy Mi dần đến gần bên mình.
Không biết bao nhiêu năm đã qua đi… Vậy mà tôi vẫn thấy nụ cười ấy, nụ cười pha lẫn giữa ngượng ngùng và 1 chút hạnh phúc bẽn lẽn trên bờ môi em…
Tim tôi vẫn như những ngày đầu, lại lỗi mất 1 nhịp thở trong khoảnh khắc ngập ngừng.
Mi ngồi cạnh tôi, nơi bờ cỏ ven đường, chỉ có ánh trăng mờ chiếu những bông cỏ lau đung đưa trước gió, và những câu chuyện vu vơ về những gì trong ngày mùng của Tết.
– Ngày Mi quen Giang… Như đòi nghỉ chơi Mi luôn. Đến bây giờ Mi vẫn nhớ… Khi đó cha Mi cũng không cho Mi quen Giang. Nhưng Mi rất bướng, cha không muốn Mi càng muốn quen cho được… Bây giờ…
Tôi im lặng.
– Nếu Mi có chia tay Giang… Mi cũng sẽ không đến với R.
– Không cần đến bên tôi… Hãy cho mình khoản thời gian sống với điều mình muốn. Mi biết là, dù đi bao xa, dù bao lâu, nhìn lại, vẫn sẽ thấy R đợi Mi. R không biết nói những điều hoa mỹ, càng không thể nói những điều lớn lao, nhưng R tin, hạnh phúc thường bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Điều nhỏ bé mà R có thể làm, là cùng Mi tìm được cuộc sống mà Mi muốn.
– Xạo…
Em cười, đưa những ngón trắng muốt đùa với ngọn cỏ lau…
– Mi cũng không biết ngày mai sẽ thế nào… Không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi trở về từ chuyến đi với R. Lúc này, Mi cũng không biết R sẽ đưa Mi đi đâu… Nhưng Mi có 1 ngày trọn vẹn dành cho R…
Cô ấy nghẹn lời ít lâu.
Tôi cũng lặng im…
Đôi khi lời nói trở nên chật chội trong các ý tứ tuôn trào của con tim…
– Mình trở về với ngày của 10 năm trước…
– R có biết vì sao, trước đây Mi tránh mặt R từ sau ngày đó không.
– Không…
– Vì… Mi thấy mình đã thích R. Mi lúc đó, chắc do còn trẻ con, đã không muốn chấp nhận điều đó.
– Vậy R khi ấy còn trẻ con hơn cả Mi… Lặng lẽ dõi theo suốt chừng ấy năm… mà chưa bao giờ nhận ra…
– Ngồi lại bên Mi 1 lúc rồi về … Mai nhất định… nhất định đến đón Mi, không trễ hẹn nữa… nghe chưa…?
Chúng tôi nói với nhau nhiều điều nữa…
Mà bây giờ, kí ức của tôi đã phai mờ đi ít nhiều.
Chỉ nhớ khoảnh khắc nhìn em bước đi trên lối mòn về lại cánh cổng màu hoa tím… khoảnh khắc dưới ánh trăng mờ, em quay lại nhìn tôi… cũng đủ suốt cuộc đời nay em mãi là một điều đặc biệt trong trái tim tôi
…
Trở về từ ốc đảo tĩnh lặng nơi khu vườn giữ lấy giấc ngủ của cô ấy trong bình yên, tôi mở cánh cổng nhà mình, và nhận lấy cảm giác đơn độc giữa căn phòng trống. Bật máy tìm xem có tn nào của gấy gửi không, hoàn toàn chỉ là sự im lặng. Dường như thời gian khiến chúng ta đánh mất nhiều thói quen vốn ban đầu đã từng là điều sưởi ấm đối phương.
Nhưng rất nhanh, màn hình điện thoại lại sáng lên với tn của Mi.
– R về đến nhà chưa?
Tôi đáp nhanh.
– Vừa vào nhà…
– Thấy tui canh giờ hay không? R ngủ sớm nhé.
Câu chuyện giữa chúng tôi cứ thế tiếp nối đến tận khuya, khi chiếc smp nóng ran và gần kiệt pin, đôi ba dòng tin lưu luyến thêm chút nữa , sau cùng mắt tôi sụp xuống lúc nào không rõ.
Đêm trôi qua trong giấc ngủ chập chờn giữa những giấc mơ ngắn, bao cảm xúc nối lấy nhau dường như không thể đưa tôi vào cơn ngủ sâu. Chỉ sáng mai thôi, tôi sẽ trở lại với cuộc hẹn dang dở của mười năm trước… cuộc hẹn định mệnh đã rẽ đôi cuộc đời chúng tôi về hai nẻo đường khác nhau. 10 năm dường như là quá dài …
Thức giấc từ sớm, tôi sửa soạn đi đón Mi. Kiểm tra lại lần nữa mọi thứ tư trang. Ví, giấy tờ tùy thân, ngân lượng, phong bì đỏ đầu xuân, sạc smp, tôi vù đi trên phố như cánh én với tất cả niềm vui khi ngày mong đợi đã đến… Vẫn là tôi đó, sau 10 năm dài , trên con đường đến với em.
Ngõ vào nhà Mi, đây là lần thứ 2 tôi rong ruổi qua lối đó vào ngày Tết.
Khắp nơi rực màu đỏ, hay trong lòng tôi đang chìm trong những hân hoan của khoảnh khắc duy nhất này thôi,
Mi đón tôi với nụ cười e ấp. Trong căn phòng với những khung cửa hướng về khu vườn, sáng nay tôi ngồi với cha em. Ông đãi tôi tách trà ấm, chút bánh kẹo đầu năm, dăm ba câu chuyện phiếm. Trong phút chốc tôi dường như quên mất sự tồn tại của Giang đâu đó trong ngôi nhà này. Và… tôi nhìn về cánh cửa phía sau kia, em ở đấy… tươi cười sau mái tóc thướt tha.
Có lẽ, đây là những gì mà, đôi mắt và con tim tôi đã thấy vào 10 năm trước nếu cuộc đời không muốn chúng tôi chia đôi.
Trong ngôi nhà nhiều gian ấy, tôi gặp tất cả chị em của Mi, cả cha và mẹ.
Cùng họ dùng bữa sáng đầu năm, cha em mời tôi lon bia, và niềm vui nhẹ nhàng ấy chỉ sượng lại đôi chút khi Giang hiện ra giữa chúng tôi, không phải bằng sự hiện diện mà, qua lời nhắc của cha em. Ông biết tôi , nhưng cũng không rõ gì hơn là ai đó si mê con gái ông.
Sau cùng, chuyến đi của chúng tôi cũng bắt đầu khi em ngăn tôi ở lon bia thứ 2 chưa kịp mở trên tay cha em.
Hôm nay, em thật xinh đẹp. Jean xanh, pull trắng chút phá cách, thứ lỗi nhưng, tôi không rõ lắm thời trang của phụ nữ, song thú thật, Mi là người luôn chọn những trang phục rất vừa ý tôi, và luôn giúp em tôn thêm vẻ đáng yêu.
Khi đó… tôi đã đi qua tuổi 26, và em hơn tôi 2 năm. Dường như trong tim tôi, nét xinh đẹp e ấp nơi em không phai mờ với thời gian. Bây giờ, trong dòng hồi tưởng này, tim tôi vẫn đập vì em của ngày hôm ấy.
Em phía sau xe, và tôi đưa cả hai rời khỏi thành phố rất nhanh.
Tôi đưa em về nơi đồi núi, nơi tôi gọi là quê nhà, cách thành phố hơn 80 km. Hành trình phù hợp với 1 chuyến dã ngoại trên xe máy.
Bây giờ nhìn lại, thấy những năm tháng tuổi trẻ và tình yêu thanh xuân luôn tiếp thêm cho ta nguồn năng lượng không ngừng… Như các bạn đã biết, chỉ vỏn vẹn chưa đầy 10h trước, tôi vừa trở về tp sau cuộc hành trình hơn 300 km cùng xế yêu, vậy mà giờ đây, bên em, không chút cảm giác mệt mỏi nào hiện hữu khi tiếng cười của Mi và những lời tinh nghịch của nàng luôn trong câu chuyện giữa chúng tôi.
– Có nhớ, đã nói gì với R không?
– Không
– Vậy R nhắc lại nhé.
– Thôi đừng nhắc… mắc cỡ.
– Tay đây rồi… người yêu là phải ôm chứ.
– Ai nói. Mi cũng có mấy khi ôm Giang đâu?
– R không phải Giang.
Tôi tìm lấy bàn tay nhỏ bé của em phía sau, và rất nhanh sau đó, cả vòng tay em đã ôn lấy tôi giữa ngày nắng…
…
Như những gì tôi đã kể, hôm ấy, là 1 vòng lặp sau 10 năm dài, ngày hẹn của tôi với Mi vào mùng 3 năm ấy, đã thành hiện thực. Hôm ấy, nắng trải dài trên cung đường của chúng tôi, và dường như dưới sắc xuân, pha lẫn tiếng cười, giọng nói em êm đềm, màu nắng cũng vàng vị của mật ngọt.
Là bình yên, rất đỗi bình yên, khi tôi cảm nhận vòng tay em, giữ lấy mình, mà đó, không chỉ là trong cơn mơ.
Tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi, nhưng kim giây vẫn đều trôi theo dòng chảy của nhịp sống. Trí nhớ tôi, trái tim tôi, bằng tất cả hạnh phúc, đã cố ghi sâu mỗi thời khắc trối đi của ngày hôm ấy.
Khoản cách 80 km, gần như ngắn hơn rất nhiều, khi phía sau tôi có em.
Chiếc xe sau cùng cũng rẽ vào con đường vắng chạy dọc theo sườn đồi, nơi những hàng dương xanh thẫm vi vu trong cơn gió đầu xuân, nơi hàng hàng lớp lớp thân cao su chạy ngút ngàn tận cuối tầm mắt, và đất ngã màu đỏ của dung nham.
Đôi ba biệt thự xa xưa từ thời Pháp thuộc lẩn khuất sau dăm tán cây đại thụ, tháng năm hoang phế phủ lên chúng bao sắc màu rong rêu pha lẫn thời gian. Chúng tôi len lỏi khá lâu giữa khung cảnh như thế, cho đến khi dừng chân bên bờ hồ mênh mông dưới thung lũng sâu.
Ngã người trên chiếc ghế tựa, gọi nước, và im lặng bên nhau hồi lâu giữa khung cảnh mây nước, với đôi bàn tay vẫn đan khẽ vào nhau, tôi nghe rõ nhịp tim mình đập những thanh âm của hạnh phúc.
Mỉm cười khi bên cạnh là gương mặt thanh tú của em, nụ cười e ấp vẫn vẹn nguyên nét đẹp làm say lòng tôi sau chừng ấy năm… Ngỡ như, cả hai chúng tôi đều trẻ lại hơn 10 tuổi, chưa bao giờ có đoạn đường xa nhau, chưa bao giờ có những hiện thực nghiệt ngã tồn tại.
Mi, không phải người phụ nữ đầu tiên đã lưu lại bờ hồ thơ mộng này cùng tôi, mà first love năm xưa, cũng không thể nào mang đến cho tôi bao cảm xúc ngân nga như khi tôi bên Mi hôm nay… Và như thế, nắng vẫn rực rỡ trong đôi mắt em… Vẫn là đôi mắt long lanh ấy sáng lên những hạnh phúc ngọt ngào nhất, lẫn đau khổ âm thầm dấu kín.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi, đến bây giờ, tôi không thể nhớ rõ. Thời gian đã quá xa cho sự chuẩn xác. Nhưng kí ức tôi in đậm cảm xúc khi chúng tôi cùng chia sẻ câu chuyện sâu hơn về… mối quan hệ giữa Mi và Giang.
Cô ấy kê tôi nghe đôi điều đã qua, cô ấy đi đến quyết định khó khăn thế nào khi cùng tôi trong chuyến đi hôm nay, và vì sao chỉ có thể là vào hôm nay, khi Giang trên đường về nhà, cô ấy mới có thể liều lĩnh 1 lần trở lại cuộc hẹn dang dở của chúng tôi 10 năm trước. Cô ấy nhìn vào mắt tôi rất lâu, rất sâu, và hỏi tôi, câu hỏi đầy ám ảnh của dằn vặt.
– Sẽ thế nào nếu, Mi không thể trở lại với Giang sau hôm nay? Mi chưa từng nghĩ Mi sẽ gây thêm đau khổ nào cho cuộc đời không nhiều may mắn của Giang.
Tôi nhớ khi ấy, điều duy nhất tôi có thể, là im lặng và siết lấy bàn tay mảnh mai của Mi, và cô ấy rất nhanh giấu những giọt nước mắt sau khóe mi.
Chúng tôi còn lưu lại khá lâu nơi bờ hồ, trước khi chiếc xe gầm gừ leo dốc, tôi đưa Mi về với những con đường tĩnh lặng xen giữa những ngôi biệt thự xưa.
Cô ấy, người phụ nữ yêu thích loài hoa Lan, nhanh chóng nhận ra bao giò Lan hiếm khoe sắc sau những mái nhà đỏ thẫm, và tôi cũng thu lấy khoảnh khắc đôi môi thắm xinh của em rạng rỡ nụ cười tràn đầy vào đáy tim. Tôi nhớ em, nhớ em của ngày hôm ấy biết bao.
Tôi đưa Mi về ngôi nhà người cậu.
Vì đã gọi trước nên chúng tôi được thu xếp bữa trưa và phòng riêng nghỉ ngơi.
Tôi giới thiệu em với người thân, một vị trí rất mập mờ mà cũng không thể định nghĩa… Mi nhận được nhiều lời khen từ mợ tôi, về tính nết và cả khuôn mặt khả ái như búp bê…
– Khi nào 2 đứa cưới?
Mi cười, khoảnh khắc xen lẫn giữa hạnh phúc mong manh, và thực tại… Có vẻ như trong 1 giây phút nào đó cô ấy đã nhìn về phía tôi rất nhanh, đôi môi ấy cũng chực như đã thoáng thốt lên câu trả lời…
Song tất cả chỉ là, những lời nói từ phía tôi.
– Con vẫn đang hỏi cô ấy, khi nào chấp nhận tình cảm từ con đây? ^^
Tôi của ngày hôm nay, khi nhớ lại đôi mắt cô ấy nhìn sâu vào tôi khoảnh khắc đó, như muốn nói với tôi câu trả lời mà có lẽ tôi đã hiểu từ lâu, cứ mãi muốn đắm chìm trong giấc ngủ vùi.
Mi khá mệt sau chặng đường dài.
Nhưng vì ngượng ngùng, nên mất nhiều sự thuyết phục từ mợ tôi, em mới nhận lời đi nghỉ và thiếp đi 1 lúc trên chiếc giường êm.
Tôi lưu lại ngoài hiên trò chuyện với cậu. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống hiện tại, sức khỏe cha và mẹ tôi thế nào, tình hình kinh doanh gần đây của đại gia đình.
Chỉ đến khi mợ chăm thêm trà nước, câu chuyện mới tạm ngưng.
Mợ nhắc tôi:
– Con bé này, vừa đẹp người vừa đẹp nết, giữ kĩ không là mất đấy. Mau cưới đi.
Tôi cười. Mợ nói đúng, cô ấy không thuộc về tôi. Mãi mãi không thuộc về tôi. Nắng trưa đã gay gắt, đẩy lui chúng tôi trở vào nhà.
Chậm rãi bước đến gần nơi Mi thiu thiu ngủ, tôi ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của em trong khoản bình yên.
Tĩnh lặng, tôi nghe cả nhịp tim mình đập, cả nhịp thở đều của em.
Giấc ngủ bình yên quá.
Tôi chạm nhẹ lên tóc em, lướt qua những lọn tóc ấy
Mi choàng tỉnh giấc. Em nhìn tôi, và khi nhận ra tôi, cô ấy nắm lấy bàn tay tôi, và nhắm mắt…
Chưa bao giờ em gần tôi như thế. Tôi chầm chậm cuối xuống, chạm nhẹ môi lên má em. Nụ hôn trộm vụng về…
Tôi yêu em. Lời nói đơn giản ấy, vậy mà cứ luẩn khuất đâu đó trong lòng không sao giải bày cùng em.
Mắt tôi cay, khi bàn tay em siết nhẹ lấy tay tôi.
Đối diện với sự yếu ớt của lòng mình. Đối diện với xúc cảm lớn lao của đời người, tôi không sao ngăn được cơn nhói dấy lên trong tim.
Ngày rồi cũng về chiều, cơn nắng dần dịu sau làn mây.
Chào cậu mợ, chúng tôi trở lại cung đường của hành trình.
Tôi đưa em lên Suối Mơ.
Đường len lõi giữa những hàng thông đại thụ vươn cao khuất tầng trời bao bọc lấy bao dãy nhà biệt thự kiểu Pháp trên sườn đồi, vạn vật như thi vị hơn trong ánh chiều tà. Đến khi tôi ngừng xe nơi dốc cao, và dẫn em tản bộ trên đoạn dốc vắng… Có bông hoa dại nở tím dưới gốc thông, tôi muốn hái chúng cho em, nhưng bàn tay cố ấy bỗng níu tôi lại.
Cô ấy đứng nguyên giữa thảm cỏ xanh, có chút gì khó hiểu giữa biểu cảm trên môi và ánh mắt của em…
– Mi giận R hử?
Em vẫn lặng im. Đôi mắt cô ấy tìm điều gì dưới thảm cỏ màu xuân?
Tôi toan quay đi, bàn tay mảnh mai ấy chợt níu tay tôi lại lần nữa, rất chặt.
Và lần này, tôi ôm lấy Mi. Cô ấy mềm mại trong vòng tay tôi. Tựa đầu vào vai tôi. Không gian mênh mông của buổi hoàng hôn hôm ấy, giữa ngọn đồi thông xa xăm ghi dấu nụ hôn đầu của Mi với tôi. Hơi thở cô ấy ngát hương trong từng nhịp môi chạm… Và trái tim tôi không sao ngăn nổi những nhịp sóng xô vỡ bao nỗi niềm chôn sâu.
Thời khắc đó, bao năm qua, vĩnh viễn ăn sâu trong tâm khảm tôi, vĩnh viễn không phai mờ. Vĩnh viễn là một kí ức đẹp giữa vòm trời thực tại…
You are so in my heart
Even alone in the dark I can feel the light of our love shining
We are so meant to be
That we’re definitely destiny
And there’s no denying
That I love you
Though it’s so cliche
There’s nothing else to say
I’m Never gonna spend another night
Without you in my dreams
For the rest of my life I’m gonna reach out to you honestly and try
To give you what you need
With all of my might
No love has ever felt so real and so right
I’m never gonna spend another night
(without you)