Truyện Sex Khoảnh khắc
Khi bắt đầu 1 câu chuyện, ai cũng phải mất một lúc lâu đi qua hồi tưởng… Việc này đôi khi không dễ dàng… Tôi vừa tìm thấy tấm thiệp Noel cô ấy tặng năm nào…
Khoản thời gian kỉ niệm ấm áp giữa chúng tôi đã trôi nhanh. Tôi đã mơ đôi lần được trở lại phút giây ấy… Mà mơ chỉ là mơ thôi.
Giống như mặt hồ tĩnh lặng, ai đó sẽ luôn nhàm chán ném vào một viên sỏi, dù nhỏ cũng tạo nên những cơn sóng… Ai đó ở đây là số phận đã ném vào câu chuyện của tôi một hòn sỏi nhỏ, từ đó bao cơn sóng day dứt và tiếc nuối vẫn vỗ về trong tôi bao đêm dài.
Mùa giáng sinh ấy qua đi trong lạnh giá, tôi chợt nhớ những giờ cùng ex nắm tay nhau theo dòng người giữa xóm Đạo… Thuởu tình cảm và ý nghĩ còn trong sáng, dẫu có nằm bên nhau cũng chỉ xa nhất là chiếc hôn.
Tháng sau nữa là Tết…
4 tháng qua cô ấy đã học tốt môn Toán, và vẽ cũng tạm hơn lúc trước. Có lần tôi đã nói với cô ấy về khái niệm đường Tiệm Cận…
– Như M ở nơi đó, R đi mãi vẫn không sao đến được… dù rất gần nhau. Có muốn kéo tui lại gần không?
Cô ấy chỉ cười… Lời đùa xưa thế mà lại là một phần lí giải câu chuyện giữa chúng tôi bấy nhiêu năm sau.
Có những hôm chúng tôi học cùng nhau một chốc rồi dành suốt thời gian để trò chuyện. Tôi không có khiếu hài hước, nhưng ở mặt nào đó những lời nói nửa đùa nửa thật của tôi luôn làm em cười… Em ngày ấy rạng rỡ biết bao.
Như con thiêu thân bị hút vào vùng sáng, tôi cũng muốn giữ lại phần rực rỡ nơi em cho đời mình. Tuổi 17 nhiều hoài bão và cũng bao phiêu lưu. Cho đến tuần gần cuối năm, tôi đánh liều hỏi em:
– Đi biển với R nhé…
– Khi nào?
– Mùng 3 nhé!
– Chỉ 2 người à…
– Uhm, có thêm 2 người nửa, nhưng R sẽ chở M.
– Mấy giờ đến đón tôi.
– 5h.
– Uhm…
Cô ấy nhìn đâu đó giây lát rồi nói nhỏ với tui…
– Không được để tui leo cây nghe. Phải đúng giờ hẹn đó. Tui ghét nhất ai trễ hẹn…
Câu nói như thì thầm đó của em bây giờ vẫn vang vọng bên vùng kí ức của tôi. Tôi đã nói gì sau đó, không nhớ nữa, nhưng chúng tôi đã cùng cười…
Tôi không gặp em 1 tuần sau đó vì cả 2 đều dành thời gian cho những kế hoạch của riêng mình. Phần vì tôi muốn giữ cảm giác ngây ngất đang nảy mầm trong tim. Nhiều năm về sau, tôi không bao giờ còn tìm lại được cảm giác này, dù cho lời mời tương tự đã được lặp đi lặp lại với những người đến sau em…
Một lần nữa tôi lại muốn nhắc đến câu nói: Số phận do người, định mệnh tại trời.
Đêm 30, một trong những đêm mà tôi không bao giờ muốn nếu được trở lại nếu phải nhặt quẻ săm xấu đó lần nửa… Tào Tháo lâm nạn, sự không thành, may nhờ quế nhân mà có đường thoát.
Bỏ qua những dự cảm không may, tôi lên đường về quê như hàng năm vẫn đi cùng gia đình. Mùng 1, mùng 2 trôi qua trong sự trông mong, tôi ao ước thời gian qua nhanh hơn, nhanh hơn nữa… Quê tôi nơi đồi cao, những cánh rừng cao su trải dài ngút ngát, cái lạnh nơi cao… sương mù buổi sáng, hồ nước thẳm xanh… Tất cả khung cảnh đó trở nên mờ nhạt khi trong tôi chỉ mong ngóng ngày về được gặp lại em
Và vào buổi tối mùng 2, trong lúc chuẩn bị xách balô và vọt… Tôi bị giữ lại bởi những rắc rối của gia đình. Tôi bất lực không cách nào thoát đi được, cho đến khi buổi sáng dì lén mở cổng cho tôi đi… Lúc đó đồng hồ điểm 1 giờ sáng… Chỉ còn 4h để vượt qua 80km.
Dì dúi vào tay tôi số tiền 300 nghìn, vào 10 năm trước, đó là 1 khoản tiền không nhỏ. Để các bạn dễ hình dung chỉ với 1 số tiền hơn kém chút xíu, tôi đã đưa ex đi biển chơi bằng xe máy vi vu cả ngày.
Tôi chạy băng qua con đường đất đỏ giữa rừng cao su lạnh lẽo âm u dẫn ra quốc lộ 1, bằng tất cả sức lực của tuổi trẻ đi cùng những dự cảm xấu, nhào lên chuyến xe tốc hành đầu tiên nhặt lấy tôi.
Đúng như theo dự tính, tôi sẽ đi xe máy về tp và đón em. Nhưng những diễn tiến sau đó đã khiến tôi phả trở về 1 mình và dựa vào kế hoạch dự phòng từ 2 người bạn. Điều quan trọng bây giờ là tôi phải có mặt trước 4h…
Chiếc xe xé màn đêm lao đi… Đồng hồ điểm 4h là lúc tôi được thả xuống trung tâm thành phố. Tôi đón chiếc xe ôm ngay đấy để lao về nhà… nơi đã hẹn với 2 người bạn vào lúc 4h 30 sáng…
Điều gì đã xảy ra sau đó các bạn có biết không… Tôi bất lực nhìn ánh bình minh, hình ảnh rạng rỡ nhất của ngày mới chen lẫn trong nỗi thất vọng xâm chiếm lấy tôi vì những người bạn không bao giờ đến.
…
Ai đó thường nói, ánh sáng ngày mới là tia hi vọng… với tôi hôm ấy, ánh sáng xóa nhòa màn đêm cũng là lúc hi vọng sau cuối của tôi tan vỡ như những giọt sương ban mai…
Tôi đến nhà em sau chuyến xe bus dài… Bước đi qua con đường quanh co, sắc màu ngày Tết rực đỏ khắp những nơi tôi đi qua, song không thể truyền đến trái tim tôi mổ chút hơi ấm nào.
Bước chân của tôi trên lối nhỏ vào nhà em chưa khi nào nặng nề đến thế, phải mất bao lâu tôi mới đứng trước dàn hoa giấy tím, lời nói hôm nào của em như vẫn đâu đó bê tôi: Tui ghét nhất những người trễ hẹn.
Tôi vẫn ngồi đó trong gian phòng khác quen thuộc, nhưng lạc lõng hơn bao giờ hết. Những màu sắc tươi vui của ngày tết, điệu nhạc vui tươi, tiếng trẻ con rầm rập nô đùa không mảy may tẩy nhòa chút nào phần tâm trạng âu sầu trong tôi.
Và em ở phía đối diện, cười với đôi mắt đỏ hoe… Em như vui hơn bao giờ hết, kể điều này điều kia với tôi, xem như không có gì xảy ra, và cũng xem như tôi chưa từng là ai với em. Tôi biết mọi thứ đã sụp đổ vào buổi sáng hôm ấy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng đến lúc tôi phải chào tạm biệt… Tất cả sẽ thay đổi sau buổi sáng hôm nay.
– Chị M thức dậy lúc 3 h sáng, trời lạnh, gội đầu và chờ R…
Câu nói tử tế sau cùng tôi được nghe từ em gái của em, và từ đó đến tận hôm nay, cô ấy không bao giờ còn dành bất kì sự tôn trọng nào cho tôi…
Ngày ấy trôi qua thế nào tôi cũng không nhớ, chỉ có điều rất thực, nó đã không hề dễ dàng. Sau Tết, tôi có xuống nhà em theo lịch học cùng, và e đã cho tôi đợi hơn nửa giờ, mà không xuất hiện thêm lần nào nữa sau khi mang cho tôi 1 ly nước ngọt…
Tôi kết thúc nhiệm vụ của mình từ hôm ấy… Mọi cánh cửa giờ đã khép lại. Con đường đã đến ngã rẻ. Giờ qua những lời kể, có lẽ bạn tự hỏi tôi có nổ lực hàn gắn quan hệ giữa chúng tôi. Có! Và vô nghĩa.
Gặp lại hai người bạn của mình, 1 nam, 1 nữ… Không buồn, không giận, nhưng từ đó về sau tôi hiểu rằng khi tồn tại một cô gái xinh đẹp, thì tình bạn trở thành nhỏ bé! Cũng từ hôm ấy, tôi đi vào lối sống khép kín.
Một tháng trôi qua, buổi sáng nọ tôi thức giấc và không đến lớp… Tôi vẽ, nét vẽ tự nhiên như không phải từ bàn tay tôi mà bởi một điều gì dẫn dắt. Bức tranh dần hiện ra, tôi đã vẽ một thành phố nhỏ nằm chênh vênh trên một vách núi sừng sững, dòng thác đổ xuống hồ sâu bên dưới… Bức tranh “Đỉnh Thiên Đường” đã được vẽ như thế… Dường như những hình ảnh này nói lên bao tâm trạng đan xen của tôi.
Lồng bức tranh vào khung kính, và kèm một bài thơ:
“Tôi là hòn sỏi buồn
Lăn những vòng quanh qua cuộc đời hiu quạnh
Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân
Em là ai người con gái tóc dài che mặt
Sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi
Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người.”
Gửi đến em lời chào tạm biệt. Từ đó đên hôm nay, tôi không còn vẽ được một bức tranh nào khác… đôi tay tôi không còn thể hiện được những gì mong muốn, như chính sự trống rỗng của tôi suốt bao năm tháng.
Phần kỉ niệm ấm áp nhất giữ tôi và em như thế đã khép lại với một kết thúc không vẹn tròn. Phần đời học sinh của tôi rồi cũng qua đi vào năm đó… với một chút tàn phai và thất vọng. Tôi gặp lại em đôi tháng sau nơi lớp học thêm.
Em đi cùng bạn bè, lướt qua tôi như chưa hề quen biết. Và như một trò đùa của đời, mấy hôm sau, ex năm xưa của tôi cũng đến lớp học thêm. Tôi không ghi nhận được bao nhiêu kiến thức từ những giờ trên lớp này, và đến 1 ngày tôi đành bỏ cuộc.
Kì thi tốt nghiệp nhẹ nhàng trôi qua với tôi. Có lẽ nỗi thất vọng và chán chường đã khiến tôi bỏ qua kì thi đại học và nhào vào một trường trung cấp, nhanh chóng tìm việc để tìm cho mình lối thoát của cuộc đời. Giờ ngẫm lại, tôi thấy ít nhiều mình đã sai.
Em trượt kì thi năm đó.
Tôi biết tin mà nghe lòng lặng đi… Mười mấy năm sau… bức tranh Đỉnh Thiên Đường của tôi ngày ấy vẫn trong gian phòng khách với những ô cửa hướng ra khu vườn nhà em…
Bạn biết không, có những sai lầm không chỉ thay đổi cuộc đời bạn, mà còn thay đổi cuộc đời của một người khác… Và dù muốn hay không, tôi vẫn phải thừa nhận, số phận đã bẻ gẫy bước ngoặt quan trọng nhất giữa câu chuyện của chúng tôi, nơi đây, tôi thất bại lần đầu, đến trể một lần, và mất em một đời.