Truyện Sex Khoảnh khắc
Những cô gái để lại dấu ấn với đời tôi không nhiều như số người đã ở bên tôi. Tình đầu, người mang tên niềm hạnh phúc, dẫu phút cuối đã dành cho tôi cũng lần đầu phản bội, trong suốt 1 năm bên nhau đã bao lần vì tôi mà khóc, bao lần vì tôi mà cười. Đến giờ tôi vẫn tin, em đã dành cho tôi nhiều điều hơn bất cứ ai.
Tôi vẫn nhớ ngày tôi ốm nằm liệt ở nhà, không đi học được, e đã qua thăm tôi. Những ngọn nến lung linh trên ổ bánh kem cùng những món ăn em tự nấu mừng ngày sinh nhật tôi. Nhớ lúc cả hai chúng tôi đập vỡ ống heo cùng để dành mua 1 cặp nhẫn đôi…
Cô gái khoảnh khắc ngày nào lại thuộc về một vùng trời kí ức lớn đã từ khi nào che lấp cả ánh sáng của thực tại… Dù kỉ niệm bên em không nhiều, nhưng những dang dở từ đôi tay tôi tạo ra cũng đã làm dang dở cả đời em… Và em là phần trái tim duy nhất của tôi còn cảm nhận được yêu thương.
Vy, thiếu nữ thiên thần, người mang đến cho tôi cảm giác thực sự tĩnh lặng trong suốt 2 năm dài. Cô ấy không thuộc về tôi, đoạn đường của tôi đến với em đã khép lại bởi rất nhiều khóa chốt không thể lay chuyển bằng đôi tay trần, nhưng nụ cười hiền dịu của cô ấy, những lời ân cần nhẹ nhàng đã đưa tôi trở lại với cuộc sống thường nhật sau cơn giông bão từ ốc đảo hoang vu.
Và gấu, người đã ở bên tôi với khoản thời gian dài nhất so với tất cả những người khác… Có lúc tôi tin mình đã tìm được một chốn dừng chân dài lâu.
Chúng ta có thể vùi sâu kí ức về ai đó trong góc tối và lớp bụi thời gian, nhưng cơn mưa bất chợt sẽ rửa trôi và phơi sáng những thứ tưởng chừng đã ngủ quên.
Tôi đã nghe M có bạn trai trong những ngày còn làm bạn với Vy. Không còn là những tin đồn hành lang như những lần trước. Lần này điều đó là hiện thực mà tôi phải đối diện. Người con gái trong trái tim tôi suốt bao năm, trong lúc tôi vẫn cố gắng xóa đi những dang dở trong quá khứ, sau cùng đã đến với một người khác. Hiện thực này cũng lí giải phần nào lí do vì sao tôi giữ tình trạng lập lững với Vy trong suốt 2 năm.
Tôi lao thân vào công việc, rồi những chuyến hành trình xa trở về, cảm giác cô độc lại khiến tôi nhấc máy gọi Vy. Có một nơi cô ấy sẽ không bao giờ vào cùng tôi, nhưng lại sẵn lòng đi với tôi khắp mọi nơi. Mà tôi cũng chỉ cần có thế.
Nhưng vào những ngày mà tin về những chứng bệnh là như H5N1, cúm lan nhanh, tôi lại trăn trở nghĩ về M, tôi gọi M bao lần chỉ để biết em vẫn khỏe, chỉ để dặn dò e những thứ linh tinh, mà chắc rằng bạn trai em đã nói cùng những lời ấy trước tôi và gấp trăm lần tôi chăng?
Chỉ biết rằng những ngày ấy, lòng tôi cháy bỏng vì lo lắng, nhất là khi em đang thực tập trong bệnh viện. Tôi muốn gặp em, nhưng đều bị khước từ.
Cứ thế 2 năm trôi qua nhanh như sự tiếp nối giữa ngày và đêm.
Tôi lại lần nữa đứng bên khung cửa sổ ngày nào, nhìn vào chiếc phone, với số của em chỉ cần chạm vào nút call trên màn hình. Tôi không có thói quen sắp sếp ý tưởng trước khi phải nói chuyện với ai, vấn đề duy nhất là gọi hay không?
Đã 7 năm trôi qua từ ngày ấy, 7 năm từ buổi sáng giá lạnh cả tôi và em đều chờ đợt một chuyến đi không bao giờ được khởi hành… Sự dang dở ấy đã để lại một khoản trống trong tôi suốt bao năm dài đằng đẳng mà bao sự bù lắp sau cuối vẫn hoài công.
Tôi chạm vào màn hình… âm thanh đơn điệu của tiếng máy chờ vọng lên trong căn phòng tĩnh lặng, chậm chạp hơn nhiều so với nhịp tim tôi đập nhanh.
Em nghe máy.
– Đi với tôi vào mai nhé!
Tôi đề cập ngay, em hơi bất ngờ.
– Đi đâu.
– Mai có lễ ở chùa, ( chúng tôi có cùng một ngừơi bạn là nhà sư )nghe nói anh ấy nhận chức chủ trì, ( tôi chém thôi). Dự lễ một lúc rồi cùng đi ăn trưa với R.
– Uhm.
Em nhận lời.
Đêm đó tôi thao thức không ngủ được đến gần sáng. Đến gần giờ hẹn, tôi đi trước nửa giờ.
Đoạn đường đến nhà em khá xa, nhưng cảnh quan chung quanh với màu xanh mướt của vườn cây, hoa trái và ruộng lúa bao giờ cũng làm tôi có cảm giác hành trình ngắn lại.
Trong ánh nắng ban mai, tôi đã tự hỏi nếu đây là buổi sáng của 7 năm trước… giờ này phải chăng em đang vòng tay ông lấy tôi giữa hành trình này?
Đứng trước ngõ đợi em 1 lúc… Em hiện ra sau cánh cổng màu tím, với gọng kính đỏ trên sống mũi thanh tú, môi chúm chím giấu một nụ cười lấp lững giữa lời chào và sự ngượng nghịu, tóc mái búp bê của em bay bay sau làn gió… Tôi muốn thu lấy tất cả hình ảnh ấy trong từng giây sau 1 năm dài không gặp.
Tôi lại nghe tim mình đập… Nhịp đập nóng bỏng và ao ước tưởng chừng đã ngủ quên suốt bao năm dài… Nhịp đập mà tôi ngỡ như đã quên mất sau bao lần đi cùng những cô gái khác mà không nhận thấy….
Em rạng rỡ và xinh tươi như chưa bao giờ có khoản cách 7 năm dài giữa chúng tôi.
Tôi đưa em đến điểm hẹn, vài người bạn ngạc nhiên khi thấy tôi đi cùng em.
Buổi lễ ở chốn tôn nghiêm diễn ra như dự định, nhưng mối quan tâm duy nhất của tôi khi ấy chỉ hướng về em.
Đôi môi và nụ cười e ấp ấy tôi ngỡ đã vùi sâu vào vực thẳm của lòng mình, ngỡ đã tìm được liều thuốc giúp tôi vô cảm trước hình ảnh đáng yêu đó, giờ đây vẫn vẹn nguyên những cảm xúc rung động như ngày nào.
Tôi tìm một quán sang, yên tĩnh, dùng bữa trưa với em. Tôi đã nghĩ, hoặc lúc này, hoặc không bao giờ nữa.
Câu chuyện đang vui được chuyển hướng sang tình trạng trái tim hiện tại của em.
Và em lần nữa xác nhận sự hiện diện của người kia với tôi. Khi nhắc đến khoản thời gian em bên người ấy hai người đã cùng về quê người kia ở nửa chừng đất nước, ánh mắt của em sáng lên chút gì đó thuộc tự hào nhiều hơn là hạnh phúc, như thể em tự tin rằng năm tháng là một minh chứng vững chắc của tình yêu.
Em nhấn mạnh với tôi rằng, em luôn muốn yêu chỉ một người đến suốt đời.
Với người nếm trải bao lận đận như tôi, ý muốn của em giống như một câu chuyện cổ tích xứ xa xôi nào, nhưng vẫn làm tim tôi đau.
Nhưng thay vì nói lên bao ý nghĩ thực, tôi lại chúc em được hạnh phúc.
Đoạn đường về em nói với tôi nhiều điều, nhưng theo gió, chúng cũng trôi vào vùng quên lãng. Tôi chỉ còn ở lại với ý nghĩ: em lẽ nào mãi là một “khoảnh khắc” với tôi…
Chia tay cánh cổng tím màu hoa giấy. Tôi trở về khung cửa sổ của mình khi đêm xuống. Và hồi lâu bao ý nghĩ trôi qua, khi ánh sao cuối cùng cũng mờ nhạt trong mắt tôi vì cơn đói, tôi lại vùng lên với ý nghĩ, “Rồi sẽ quên thôi”.
Năm đó. Lần thứ 2 tôi quyết định xóa đi mọi thứ về em.
Trái tim tôi chợt trở nên vô cảm vào một sớm mai. Tôi đi với Vy nhiều hơn. Cảm giác có một cô gái xinh đẹp đi cùng, cô gái mà tôi không cần bận tâm rằng mình đang làm cô ấy buồn hay vui, cảm giác sự mất mát được bù lắp tạm thời làm tôi tự tin rằng mình sẽ quên. Sẽ quên và phải quên.
Rồi cuộc đời bỗng đưa tôi gặp tình cờ cô gái ấy. Cô gái với ngoại hình nhiều điều gợi nhớ đến M…
Cô gái thuộc về tôi.
Cô gái như tôi đã nói: Nụ cười em hấp dẫn tim tôi, nước mắt em giữ lòng tôi…
…
Không thuộc mẫu người ngồi lại với quá khứ. Tôi tìm cách rủ bỏ những ý tưởng ngốc nghếch vừa hồi sinh sau lần gặp lại em. Công việc bao giờ cũng là liều thuốc hiệu quả, nhưng khoản thời gian nhàn rỗi ngay sau trở thành thảm họa.
Thế là tôi lại lao vào đam mê. Đam mê nào cũng dẫn dắt đến hao tổn, rất may những đam mê của tôi chỉ gây hao tổn về vật chất nhiều hơn là băng hoại tinh thần.
Tôi đọc nhiều sách trong lúc rãnh, tôi viết, hoặc nghĩ về ý tưởng sẽ viết. Tôi chìm đắm trong âm nhạc, hay lắp ráp mô hình. Ngắm những chiếc xe hơi nhỏ xíu trong tủ… Chỉ duy nhất có vẽ, năng khiếu ngày xưa của tôi là không bao giờ trở lại. Những ngón tay tôi giờ đây khô cứng với những nét vô hồn… Đôi lần cầm lại bút, tôi vò ngay trang giấy vứt đi… Tôi không thể vẽ thêm bức tranh nào nữa sau “Đỉnh Thiên Đường”.
Đôi lúc rỗi, và những thú vui trên không giúp tôi giảm đi sự buồn chán, tôi gọi Vy và cùng cô ấy ngồi sau 1 tách cafe…
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Cho đến 1 hôm không hiểu sao tôi tình cờ dừng chân ở một quán trà sữa. Và gặp cô ấy.
Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã ngỡ đó là M. Mặc dù không hoàn toàn giống nhau… nhưng giây phút đó tôi đã bị say nắng bởi một hình bóng của quá khứ.
Tôi chinh phục cô ấy theo bản năng. Để rồi sau bao củ hành mà tôi dễ dàng nắm bắt, cô ấy là gấu của tôi.
Một trong bài học tán tỉnh tôi áp dụng triệt để với gấu là cách dùng tiền phóng túng nhưng kiểm soát. Tôi chưa bao giờ là người rủng rỉnh tiền đến mức không lo nghĩ khi chi tiêu, nhưng cũng sớm biết cách để nỗi lo đó không lấn át những giờ phút bên gấu.
Chặng đường gấu đến với tôi cũng không ít gian nan, dù tôi đã chinh phục trái tim em… Em có 1 người đã hứa hôn, 2 gia đình đã gặp nhau. Nhưng tên kia quá tệ vào phút cuối, với những khoản vay không hẹn ngày trả, và cuối cùng em muốn trốn chạy.
Em đã đến với tôi sau 3 tháng kể từ ngày gặp nhau.
Tất cả chỉ vì ngày hôm ấy, mưa không ngừng rơi. Tôi đến đón em dù rằng hôm trước em đã nói em không thể gặp tôi thêm nữa. Tôi gửi đi 1 sms: Nếu mai có mưa, a sẽ đón em.
Và mưa…
Đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ hôm ấy trời quang mây tạnh thì thế nào?
Thật lòng mình, tôi không xác định được tình cảm với gấu. Tôi không có cảm giác nhớ nhung hay yêu thương, chỉ là niềm vui khi ở bên em. Em luôn làm tôi vui, dù chỉ là những cử chỉ rất trẻ con, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Em quan tâm đến tôi từng những điều bé nhỏ… Gia đình tôi cũng biết em, và là người con gái sau first love, tôi dẫn về nhà. Mẹ tôi cũng rất quí em, có lẽ bà xác định, đây là con dâu tương lai.
Có lúc tôi đã tự vấn lòng mình thế nào với gấu, nhưng tôi không tìm được câu trả lời. Lẽ nào mọi thứ diễn ra êm đềm quá mà tôi quên mất mình đang yêu… Hay sự thật là tôi không yêu?
Câu hỏi này ám ảnh tôi mỗi khi tôi ở một mình trong những chuyến đi xa vì công việc. Người tôi nghĩ đến, nhớ đến lại là M…
Công việc của tôi thường xuyên xa nhà, gắn liền với các khu du lịch sang trọng… nhưng cũng vì vậy, tôi cũng thường cảm thấy mình lạc lõng, và mệt mỏi…
Cuối năm đó, tôi gặp lại Vy… cũng trong thời điểm này, Vy vòng tay ôm tôi trong 1 đêm mùa lạnh. Nhưng lòng tôi lúc này trống rỗng, tôi có gấu, có cô bạn thân xinh xắn đáng yêu, mà sao tất cả đều vô nghĩa.
Tôi chán ghét chính mình.
Điều gì đã giữ tôi ở lại với gấu rất lâu tôi cũng không biết. 2 năm đã qua… Vy gặp lại tôi trong lần cafe sau sinh nhật tôi vài ngày… Và cuối năm ấy cô ấy lấy chồng. Giờ cô ấy vẫn sống hạnh phúc.
Những người phụ nữ để lại dấu ấn trong đời tôi lần lượt đi tìm bến đỗ, riêng tôi vẫn ở lại với một lập lững kì lạ mong manh…
Một buổi tối sau giờ làm việc, tôi đứng đơn độc trên ban công tầng cao lạnh gió, hướng về bãi biển sâu thẳm… Lòng tôi lại dậy bao cơn sóng về M, tôi gọi M. Cuộc nói chuyện lần nữa kéo dài từ khi chiếc phone lạnh chuyển sang nóng, và gần cạn pin.
Đêm đó tôi ngủ trong trăn trở và hoài niệm.
Khó quên một người đến thế sao? Lẽ nào cô ấy thật sự là một nửa thuộc về tôi, mà tạo hóa trớ trêu đã trao vào tay người khác?
Vậy thì một nửa đang trong vòng tay tôi lúc này lẽ nào là một trớ trêu khác của đời. Tôi đã thấy nơi gấu quá nhiều nước mắt, ý nghĩ đó lướt nhanh qua tôi và nó vùi dập bao câu hỏi không cần thiết tức khắc.
Tôi mạnh tay khép mạnh cánh cửa quá khứ lần nữa. Tìm ngay đến nơi đông ngừoi và giữ mình không được suy nghĩ mông lung.
Chuyến đi đó, tôi trở về, đi đón gấu tan trường. Khi nhìn em, trái tim tôi chợt cảm thấy ấm áp. Và vòng tay em lần nữa giữ tôi lại với câu chuyện của 2 người. Tôi tự nhủ, thế thôi, chỉ cần thế thôi.
Chuyện đời mấy khi như ý?