Truyện Sex Kiều

Phần 18

Y mở mắt, cảm giác cả người nhẹ như gió thu. Vô trọng vô lực. Bàn tay của y trong suốt, một thứ ánh sáng xanh dịu bao lấy người y. Y đưa mắt nhìn mình, mắt của y nhắm nghiền, cả bộ y phục thấm đầy máu. Y hiểu ra sự việc. Y chết rồi.

Lệ Kiều cố sức vận công. Nàng cố nhích từng chút, từng chút một.

“Phụt!”

Huyệt vị đầu tiên bị phá vỡ. Máu phun ra từ miệng nàng. Lệ Kiều đã có thể nhúc nhích được tay. Nàng tiếp tục vận công. Huyệt vị thứ hai bị phá vỡ. Nỗi đau lớn hơn đến mức Lệ Kiều phải thét lên đau đớn. Máu dính ướt cả trang phục nàng. Lệ Kiều ngã trên mặt đất. Còn một huyệt vị chưa được giải khai. Nàng chống tay xuống đất, lết lại gần phía y. Miệng nàng không ngừng gọi tên y.

Y chau mày. Nha đầu ngốc, sao lại tự đoạn kinh mạch?

Nàng lao tới chỗ y, lay y thật mạnh. Nhưng y đã chết rồi, hơi thở đã đoạn hẳn. Nàng cố lay y thêm nữa, chỉ có sự lạnh buốt đáp lại.

– Đừng chết. Muội xin huynh đừng chết. Lão Miêu chết tiệt, lão Miêu khốn khiếp, huynh còn chưa lấy muội cơ mà. Muội không cho huynh chết, không cho, không cho, không cho!

Lệ Kiều gào khóc, nước mắt rơi xuống ngực y. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên thịt da y lạnh ngắt. Đôi tay nàng hoảng loạn, lần tìm bàn tay của y. Nàng nấc lên, cố làm nóng đôi bàn tay đã lạnh ngắt ấy.

Máu… phải rồi… huynh mất máu…

Lệ Kiều lẩm bẩm. Nàng nhìn xuống đất. Lưỡi truỷ thủ đã đâm y nằm chỏng chơ trên nền đất. Lệ Kiều vớ lấy lưỡi dao. Y hốt hoảng, lao tới chỗ nàng, quờ lấy tay nàng toan ngăn lại. Nhưng bàn tay của y không thể chạm vào đôi tay của nàng nữa mà xuyên qua nó. Y đau lòng nhận ra mình là một hồn ma. Một hồn ma thì không thể làm được gì.

Lệ Kiều dứt khoát rạch một đường dài ngang động mạch tay. Máu bắn ra từ vết thương. Nén đau, nàng kề tay vào miệng y. Máu từ cổ tay nàng chảy vào vòm miệng y từng giọt một. Sắc diện nàng mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.

Trên không trung, Miêu Lãm điên cuồng tìm cách ngăn nàng lại. Mất đi phần xác thịt, y cũng không còn chút linh lực nào. Y gào lên ngăn Lệ Kiều lại. Nhưng nàng không hay biết. Máu của nàng chảy vào miệng y, nước mắt nàng rơi trên thân xác y. Dù chỉ còn một tia hi vọng, nàng cũng không muốn bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.

Y nhìn nàng, đôi mắt đen như đang lay động theo lòng y. Sống mũi y dường như có cảm giác cay cay. Chỉ có thể nhìn nàng từ trên cao thế này thực sự vô cùng đau khổ.

Bất ngờ y thấy đôi chân nặng dần, nặng dần và lạnh buốt.

Y có cảm giác lại.

Y đột ngột dịch chuyển. Nửa thân y nhập vào cái xác chết ấy.

Một hơi thở nhè nhẹ thoát ra từ mũi y.

Y lại mở mắt, lại thấy đôi tay mình trong suốt. Có điều phần thân dưới của y như bị đóng vào giường. Y ngồi dậy, bay lên. Y nhìn xuống, thấy mình nằm trên giường, nửa phần hồn đã thoát khỏi xác. Linh hồn y đưa mắt nhìn xung quanh. Y đang ở tại một căn nhà nhỏ, có lẽ đã bỏ hoang từ lâu. Đồ đạc trong căn phòng này không nhiều. Có một cái bàn và vài chiếc ghế đã cũ mục nhưng được xếp đặt lại ngay ngắn. Mạng nhện đã được dọn sạch sẽ.

Một tiếng cạch cửa nhẹ. Lệ Kiều bưng một chậu nước bước vào, đi tới chiếc giường nơi y đang nằm. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, dấp một chút nước vào khăn. Nàng tỉ mỉ lau khuôn mặt y, từ chút một như e dè làm y đau. Nàng kéo chăn chếch xuống, nhìn vào vết thương nơi ngực y, thoáng thở dài. Tiếng nàng thì thầm nhưng y có thể nghe thấy rất rõ:

– Lão Miêu ngốc, chẳng biết gì là tốt xấu cả. Chỉ khổ cho muội phải chăm huynh.

Nàng nhẹ nhàng thoa kim thương dược lên vết thương, nói một mình tiếp:

– Đau lắm phải không? Nếu đau thì mau kêu lên đi…

Y ở trên trần. Y không hề thấy đau. Nhưng y cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Một linh hồn thì không biết đau, cũng không thể cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Chỉ là cảm xúc mà thôi.

Linh hồn y nằm xuống. Hơi thở đều đặn thoát ra từ mũi y. Lệ Kiều cười, gõ nhẹ vào đầu y:

– Mai huynh nhớ tỉnh nhé.

Hai năm trôi đi…

Trăng sáng vằng vặc trên nền trời trong vắt. Gió dịu dàng len vào từng kẽ lá mát lịm.

Lệ Kiều bước vào nhà. Thời gian trôi qua như nước chảy, thấm thoát đã hai năm rồi. Nàng đặt giỏ trái cây lên bàn rồi lại gần y. Y nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như say ngủ. Nàng mỉm cười. Y vẫn vậy. Lúc ngủ trông hiền lành như một đứa trẻ.

Nàng ngồi lên giường, nắm lấy tay y rồi nằm xuống bên cạnh y. Tay của y không đủ ấm, mạch đập lúc có lúc không. Nhưng với nàng, như vậy cũng đủ để nàng hi vọng.

– Huynh biết không, hôm nay lên rừng muội gặp một con mèo con đi lạc. Trông nó dễ thương lắm, muội đã dựng cho nó một căn nhà nhỏ ở ngoài kia. Chừng nào huynh tỉnh dậy phải chăm sóc nó giùm muội.

Im lặng…

– Sao huynh không trả lời? Không đáp tức là đồng ý rồi nha.

Im lặng….

– Lão Miêu đáng ghét, huynh chỉ giỏi ngủ thôi. Hai năm nay muội cực khổ lắm huynh biết không. Lẽ ra người ta có thể bay nhảy khắp nơi, không ngờ phải cùng huynh ẩn cư ở nơi buồn tẻ này.

Im lặng…

– Thôi, không nói với huynh nữa. Ngủ thôi. Sáng mai nhớ đánh thức muội.

Nàng nhắm mắt ngủ, tay ôm lấy y. Đôi môi nàng mìm cười. Chờ cho tới sáng mai, chắc y sẽ tỉnh dậy. Chắc là vậy.