Truyện Sex Kiều

Phần 25

– A Miêu, tỉnh lại đi.

Lệ Kiều lay mạnh y, A Kiều bụm miệng để không nấc lên.

Lệ Kiều quay sang phía nàng:

– Huynh ấy là thần tiên mà, không chết được đúng không?

A Kiều trơ ra, không trả lời câu hỏi của Lệ Kiều, rồi nàng cúi gằm mặt xuống.

Bỗng một thứ ánh sáng dịu nhẹ thoát ra từ người nàng. A Kiều chớp mắt, rút Xà Linh châu ra khỏi người, rồi đặt nó lên người y.

Vừa gặp y, viên châu đột ngột phát sáng rực rỡ. Nhị Kiều che mắt lại, bị lóa bởi ánh sáng quá mạnh.

Đến khi ánh sáng đó dịu đi thì cũng là lúc y có hơi thở.

Miêu Lãm thở đều, rồi mở mắt trong sự vui mừng tột độ của nhị Kiều.

Ba người nhìn nhau. Viên Xà linh châu sáng lấp lánh. Quầng sáng do Xà linh châu tạo ra không còn lớn như ban nãy, mờ dần rồi trở thành một quầng sáng nhỏ bao quanh viên ngọc. Ánh sáng của ngọc toả ra cũng không còn mang mầu xanh len lét đầy tà khí như trước kia. Màu ngọc tuy xanh nhưng ánh sáng rất trong trẻo, còn toả ra hơi ấm dễ chịu. Cả ba đều ngạc nhiên trước sự thay đổi kì diệu này của Xà linh châu. A Kiều là người lên tiếng trước nhất:

– Hình như… Xà linh châu này..

Miêu Lãm chau mày, xoay xoay viên ngọc trong tay. Giọng y trầm hơn hẳn:

– Ta từng nghe nói Thiên giới có viên Thanh long châu, vốn là của Thanh Long.

Thế giới khi được tạo ra đã xuất hiện bốn linh vật: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Truyền thuyết rằng bốn linh vật này đã góp công giúp Kim đế kiến tạo nên Nhân giới. Trong cuộc chiến đầu tiên giữa Thiên giới và Ma giới, bốn linh vật này đã trở thành bùa trấn yểm cho con đường nối giữa Nhân giới và Ma giới. Sau đó một trận đại hồng thuỷ lớn đã phá tan cánh cửa trấn yểm này. Tứ trấn toan chống lại. Thủ lĩnh của Tứ trấn Thanh Long thần trong lúc cố gắng trấn cửa đã bị đánh bật long châu ra khỏi cơ thể. Vì mất long châu, Thanh Long thần đã bị dòng nước khuất phục. Mất Thanh Long, tam thần thú còn lại cũng không còn đủ sức chống trả dòng nước. Đại hồng thuỷ nhờ vậy mà phá vỡ cửa trấn yểm, đồng thời mở đường cho yêu ma vào được Nhân giới.

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tuy thất bại trong việc giữ cửa trấn yểm nhưng do công lao nên cũng được độ kiếp trở thành tiên, từ đó trở về Thiên giới. Còn Thanh long châu không thể tìm thấy ở đâu, lưu lạc trong Nhân giới hàng ngàn năm qua không có tung tích.

Thanh long châu sau khi bị đánh bật ra thì ra lọt vào tay Xà tộc. Xà tộc dùng Thanh long châu nên đạt được địa vị to lớn trong Ma giới, võ công cũng tăng lên đáng kể. Có điều Thanh long châu do bị nhiễm yêu khí quá lâu, ánh sáng mờ ảm, toàn bộ viên ngọc cũng nhiễm tà khí. Trải qua nhiều đời, Xà tộc và toàn thảy những người thuộc tam giới đều không còn biết đó chính là Thanh long châu nữa.

Cho đến hôm nay, Thanh long châu được hấp thụ máu của cả ba người, được thanh lọc tà khí, trở lại như xưa. Miêu Lãm lại vốn xuất thân từ Thiên giới, nên Thanh long cảm ứng được linh lực của y, giúp sức cho y, khiến y có đủ sức cứu cả Lệ Kiều và A Kiều ra khỏi hoả hồ.

Thanh long châu trở lại bình thường hoàn toàn, là một viên ngọc xanh biếc nằm trong tay Miêu Lãm. Dù viên ngọc không phát sáng nhưng y cũng cảm nhận được sức mạnh của nó ẩn tàng, tựa như thần long ngủ say. Y nắm chặt tay. Giờ Thanh long châu không còn là mối quan tâm hàng đầu của y nữa.

Y nhìn sang phía A Kiều và Lệ Kiều. Hai người nhìn nhau. Ban nãy trong hoả hồ, cả hai nàng đều đã minh bạch mọi chuyện. Lệ Kiều nhè nhẹ đưa tay lên chạm vào tay A Kiều. Những mảng kí ức truyền vào óc nàng một cách đầy đủ nhất. Nàng nhắm mắt lại, rồi khẽ mở mắt ra. A Kiều cũng làm như vậy. Bàn tay nàng không còn lớp vảy rắn nữa. Thanh long châu được thanh lọc, đồng thời cũng thanh lọc luôn cả tà khí trong cơ thể nàng. A Kiều vốn là một phần linh hồn của A Kiều kiếp trước bị Xà nương cố tình ghép vào thân thể của Xa Tiểu Ngọc. Vì vậy trong nàng vẫn có tà khí của xà yêu. Giờ tà khí đã bị thanh lọc hoàn toàn, A Kiều đã trở lại làm người.

Lệ Kiều khẽ buông tay. Tất cả kí ức đã trở về bên nàng. Nàng ôm lấy A Kiều. Cả hai đã trùng phùng. Bất ngờ nàng lên tiếng:

– Đông Hoàng!

Miêu Lãm giật mình, hỏi lại:

– Đông Hoàng làm sao?

Lệ Kiều lắc nhẹ đầu, chau mày đáp:

– Người đã giam giữ linh hồn của bọn muội, thi triển pháp thuật để muội quên đi tất cả, đó chính là Đông Hoàng, cũng là người huynh đã gặp khi giết Triệu Hồn hai năm về trước.

Miêu Lãm mở to mắt, chợt minh bạch tất cả.

Sở dĩ Tiểu Kiều chết là do năm xưa Triệu Hồn mượn hồn con người. Nhưng y không thể hiểu vì lí gì hắn có thể vượt qua lưới phép và trận đồ y đã dựng lên để bảo vệ Tiểu Kiều. Nếu có sự nhúng tay của Đông Hoàng vào thì y hoàn toàn có thể hiểu được.

Đông Hoàng là người của Thiên giới, theo Minh ước không được trực tiếp can thiệp vào chuyện ở Nhân giới và Ma giới. Ông ta cũng không thể làm hại dù là con người hay yêu ma. Có điều nếu chỉ cách mà không trực tiếp làm thì hoàn toàn được.

Miêu Lãm ôm ngực. Y đứng bật dậy, gào lớn lên:

– Đông Hoàng! Mau ra đây! Ta biết chắc chắn ông ở gần đây!

Ánh mắt y chứa đầy giận dữ. A Kiều và Lệ Kiều ở gần y bao năm nhưng chưa từng thấy y giận dữ đến thế. Y túm lấy kiếm bạc, hướng lên trời chém mạnh một cái. Kiếm khí như muốn xé rách bầu trời ra làm đôi. Y liên tục gào lớn, kêu tên Đông Hoàng.

Cuối cùng Đông Hoàng cũng thực sự xuất hiện. Vẫn dáng vẻ tiên phong đạo cốt đó, nhưng đôi mắt của ông buồn bã cùng cực.

Miêu Lãm lao lại chỗ Đông Hoàng, túm lấy cổ áo, ánh mắt giận dữ chiếu thẳng vào Đông Hoàng. Đông Hoàng ngoảnh mặt sang bên, cố tránh ánh mắt ấy. Miêu Lãm hạ giọng, nói:

– Được, ông nói đi! Vì sao ông lại giết A Kiều?

Đông Hoàng thở dài, nói:

– Vì ông… Hoa tướng.

Miêu Lãm gằn giọng:

– Ta đã nói ông không được phép can thiệp vào chuyện của ta kia mà?

Đông Hoàng giằng tay Miêu Lãm ra, nói lớn:

– Nếu ta không giết A Kiều, ông sẽ phạm vào luật trời, phạm tội với Kim đế. Ông sẽ phải chịu trừng phạt. Trừ phi A Kiều cô nương chịu hạn đó cho ông, giảm dương thọ của mình vì ông, tội lỗi của ông sẽ được tha thứ.

A Kiều và Lệ Kiều đến lúc này mới hiểu lý do. Hai nàng nhìn nhau. Đông Hoàng nói tiếp:

– Nhưng ông đã biết sai mà không chịu sửa. Ông muốn đi tìm A Kiều ở kiếp sau. Nếu chuyện tình của hai người tiếp diễn lại thì Kim đế sẽ trừng phạt dữ dội hơn. Lúc đó, cho dù A Kiều kiếp sau có chết thì Hoa tướng cũng phải chết.

Miêu Lãm hét lên cắt lời:

– Đông Hoàng, đủ rồi! Ta không cần nghe ông nói nữa.

Đông Hoàng không ngừng lại, tiếp tục nói:

– Ta thi triển pháp thuật lên người A Kiều cô nương chẳng qua cũng chỉ muốn ông không tìm được cô ấy. Ta hoàn toàn không có ý hại cô ấy. Ta không ngờ A Kiều cô nương lại tự xé linh hồn, rồi một phần linh hồn lại bị Xà yêu lợi dụng.

Cuối cùng nhị Kiều đã hoàn toàn minh bạch. Đông Hoàng vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục nói:

– Thời hạn chín chín tám mươi mốt năm của ông đã đến rồi, Hoa tướng. Chỉ cần một bước nữa thôi ông sẽ được trở về Thiên giới. Ông vốn không phải người của Nhân giới…

Kiếm phong của Miêu Lãm xé gió bay tới. Đông Hoàng không né tránh, tiếp tục nói:

– Chuyện tình của các người sẽ không có kết quả. Nếu ông không chịu chấp nhật buông tay và trở về, Thiên lôi oanh đỉnh sẽ giáng xuống, Hoa tướng sẽ bị giết, phải gia nhập luân hồi, chịu đủ tám mươi mốt kiếp đau khổ. Các người không có kết quả đâu!

Miêu Lãm thét lên:

– Đủ rồi!

Có được Thanh long châu, sức mạnh của Miêu Lãm tăng lên so với trước hàng chục lần. Đông Hoàng trông tránh né, hứng chọn kiếm chiêu. Kiếm phong đập vào thân Đông Hoàng. Ông ta ngã ra sau như diều đứt dây, miệng phun ra một búng máu lớn. Máu dính ướt đầm cả bộ râu. Đông Hoàng không ngại, gượng đứng dậy, tiếp tục nói:

– Đằng nào cũng không có kết quả… Đừng sai lầm nữa.

Miêu Lãm lạnh lùng giáng xuống một kiếm nữa. Cả A Kiều và Lệ Kiều đều đồng thanh hét lên:

– Đừng giết y!

Miêu Lãm ngừng kiếm. Kiếm khí chạm đến thân Đông Hoàng thì tản mác ra xung quanh tất cả. Nét mặt Miêu Lãm tựa như lãnh đạm vô tình, nhưng một giọt nước mắt chợt rơi xuống, lăn dài trên kiếm bạc. Cây tiêu ngọc rơi khỏi ngực áo Miêu Lãm, lăn lăn trên mặt đất đến chỗ Đông Hoàng. Đông Hoàng cầm lên, nét mặt tràn đầy đau khổ. Ông vuốt nhẹ dọc theo thân cây tiêu, thì thầm:

– Đông Lệ. Thì ra huynh vẫn còn giữ món quà ta tặng huynh.

Miêu Lãm buông kiếm. Y quỵ xuống. Y ngẩng lên nhìn Đông Hoàng cầm Đông Lệ trong tay. Miệng y hơi mấp máy, nói rất nhỏ:

– Đương nhiên, ta vẫn không thể quên rằng người bạn duy nhất của ta ở Thiên giới.

Y bất ngờ đứng dậy, bước lại gần Đông Hoàng:

– Nhưng ta đã chán ghét Thiên giới rồi. Ta đã chán ghét sự gò bó và lạnh lẽo của Thiên giới rồi.

Y hơi mỉm cười, quay lại nhìn A Kiều và Lệ Kiều, nói:

– Ta vốn dĩ là kẻ cô độc, nhưng A Kiều đã khiến ta sống có ý nghĩa hơn. Vì vậy ta sẵn sàng vì nàng mà chịu Thiên lôi oanh đỉnh, gia nhập luân hồi chứ không trở về Thiên giới.

Đông Hoàng kêu lên:

– Hoa tướng, như vậy là ngu xuẩn.

Miêu Lãm cười ha hả. Y quay người lại, hướng về phía Lệ Kiều và A Kiều. Y dang tay ôm lấy hai nàng vào lòng. Tiếng y tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm:

– Ngu xuẩn thì đã làm sao? Chỉ cần được ở bên người mình yêu, những thứ khác không quan trọng. Kì hạn đến, ta sẽ đối đầu. Dẫu là sống thêm một giây, một khắc, đó cũng là phút giây hạnh phúc.

A Kiều và Lệ Kiều nhìn nhau, rồi bất thình lình cùng lên tiếng:

– Phải. Nếu có Thiên lôi oanh đỉnh, cả ba chúng ta sẽ cùng chết, cùng nhập luân hồi. Rồi sau đó chúng ta sẽ lại đi tìm nhau, như kiếp này.

A Kiều lém lỉnh nói thêm:

– Trải qua tám mươi mốt kiếp đau khổ…

Lệ Kiều nối lời:

– Dù đau khổ đến mấy vẫn ở bên cạnh. Thà làm uyên ương không làm tiên.

Cả ba bật cười ha hả. Rồi cả ba đứng lên, bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Đông Hoàng. Ông cầm Đông Lệ trong tay, bất giác cảm thấy lòng trống trải vô cùng. Ông nhìn theo bóng ba người bước đi, trong lòng xuất hiện những cảm giác kì lạ. Ông là thượng tiên, là con trai của Kim đế chí thượng của Thiên giới, là người vô dục vô sở cầu. Nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng lúc này khiến Đông Hoàng vô cùng đau đớn. Ông hết nhìn Đông Lệ lại nhìn bóng của ba người kia.

– Thà làm uyên ương không làm tiên…

Bất ngờ Đông Hoàng cười, cười như chưa từng bao giờ được cười.

Ông đứng dậy. Ông đã biết mình phải làm gì.

Miêu Lãm dựng lại ngôi nhà cho ba người chung sống. A Kiều nhanh tay cắt lá làm mái. Lệ Kiều thì mải may rèm cửa. Gió phơ phất len qua những kẽ cây, cất tiếng xào xạc đùa tán lá. Nắng chiếu chênh chếch một màu vàng nhạt trên nền đất. Chiều thu êm ái dần trôi.

Bất ngờ một tiếng sấm dậy lớn. Một tia chớp xé nát bầu trời. Miêu Lãm nhảy xuống. Lệ Kiều buông kim bước ra. Ba người nhìn nhau, rồi nắm chặt tay nhau. Cái gì tới nhất định sẽ tới. Một tiếng sấm dậy đì đùng lớn nữa. Trời đang quang đãng bỗng nổi sấm chớp, đó chính là điềm báo hạn định đến.

“Bùng!”

Tia chớp đầu tiên đánh xuống sân, khoét trên mặt đất một cái lỗ sâu hoắm. Miêu Lãm ôm nhị Kiều vào lòng, hướng nhìn về phía trước. Dường như không có chút lo lắng nào hiển hiện trên khuôn mặt y. Y hít một hơi dài, quay sang nhìn A Kiều và Lệ Kiều. Cả hai mỉm cười đáp lại. Họ tỏ ra không quan hoài. Thiên lôi oanh đỉnh sắp bắt đầu.

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Ngũ lôi oanh đỉnh lần lượt đánh xuống. Sức nóng của Thiên lôi oanh đỉnh khiến mọi vật xung quanh đều như muốn tan chảy ra. Miêu Lãm ôm nhị Kiều chặt hơn. Ngũ lôi sắp đến gần. Cả ba nhắm mắt lại.

Bất ngờ một cái bóng xẹt ra đứng trước họ như thiểm điện. Cái bóng đó hứng trọn Ngũ lôi oanh đỉnh. Miêu Lãm nhướn mày, lập tức lao lại toan ngăn cái bóng đó. Nhưng đã trễ. Ngũ lôi oanh đỉnh đã giáng xuống người đó. Miêu Lãm hét lên đau đớn:

– Đông Hoàng!

Làn khói do Ngũ lôi oanh đỉnh tạo ra tan hết. Đông Hoàng nằm trên mặt đất. Thể xác của y hoàn toàn bị cháy xém. Cánh tay Đông Hoàng đưa lên, ánh mắt nhìn Miêu Lãm. Miêu Lãm quỳ sụp xuống, nắm lấy tay Đông Hoàng. Chỉ nghe Đông Hoàng thều thào nói:

– Là ta đã có lỗi …. với A Kiều…. coi như ta dùng tính mạng….này xin lỗi… A Kiều…

Miêu Lãm vội vã truyền tiên khí vào người Đông Hoàng. Nhưng Đông Hoàng xua tay nói:

– Đừng cố nữa… Chỉ tổn hao…tiên khí… Hoa…tướng… Huynh mãi là… người bạn… thân nhất… của …ta….

Đông Hoàng chỉ kịp nói đến thế. Ông quay mặt sang bên, mắt nhắm nghiền lại. Cánh tay tuột ra khỏi bàn tay Miêu Lãm. Trên môi ông còn đọng lại một nụ cười mãn ý. Miêu Lãm gào tên Đông Hoàng trong đau đớn. Y cố gắng lay tỉnh Đông Hoàng, nhưng người bạn thân nhất của y đã mãi mãi ra đi. Y cuống quít tìm cách truyền tiên khí, tìm cách cứu chữa. Nhưng tất cả đã quá muộn…

Nắng quái chiếu xuống sân vườn…

Gió cũng như ngừng lại…

Miêu Lãm lấy trong người Đông Hoàng ra cây Đông Lệ. Y đưa lên môi thổi. Tiếng tiêu da diết tan vào không khí, vang đến cả tam giới…

Bà mụ bế đứa trẻ ra, nói với Miêu Lãm:

– Miêu đại hiệp, là con trai.

Miêu Lãm cười, đón lấy đứa trẻ. Đứa trẻ đưa những ngón tay bé xíu của nó lên u ơ khua trong không trung. Miêu Lãm cầm cây tiêu Đông Lệ đặt vào trong tã. Đứa trẻ chạm vào Đông Lệ, bất giác nhoẻn cười. Bà mụ cười cười hớn hở nói:

– Miêu tiểu công tử khả ái, khoẻ mạnh. Mai này nhất định làm nên nghiệp lớn. Miêu đại hiệp, chẳng hay ông đã đặt tên cho Miêu tiểu công tử chưa?

Miêu Lãm cười. Y nhìn vào trong nhà. Cả Lệ Kiều và A Kiều đều mỉm cười gật đầu. Miêu Lãm nhẹ nhàng nhìn đứa trẻ, rồi nói:

– Tên của con là Đông Hoàng.

— Hết —