Truyện Sex Ký ức buồn

Phần 28

Do có một số tình tiết không thể mang ra kể ở đây được nên tôi đã lược bỏ đi.

Từ ngày đó cuộc sống của tôi bị đảo lộn hết…bao nhiêu tiền của trong nhà đã đổ hết vào cho mẹ hai nên kinh tế bắt đầu bị kiệt quệ. Hàng tháng phải nộp nào là tiền điện, nước, tiền học, đủ thứ…nếu không có chú L và mọi người giúp đỡ thì chắc tôi phải ra đường ăn xin, ngay cả đến gạo ăn hàng ngày cũng là do hai bác gửi ở dưới quê lên đây. Thấy mình không thể nhờ vả họ mãi được nên tôi quyết định kiếm việc làm thêm để đỡ đi phần nào đó. Sau khi loanh quanh vài bữa thì tôi cũng tìm được chân rửa bát ở một quán cơm nhỏ, thời gian làm từ trưa đến tối nên lương lậu chả có bao nhiêu nhưng may mà được cho bữa cơm trưa. Từ đó cứ buổi sáng đi học về là tôi lại vội vã đạp xe ra chỗ làm cho kịp giờ, tuy có hơi mệt nhưng dù sao cũng phải cố vì chẳng còn cách nào khác cả.

Đến kì hạn nộp học phí, không có tiền đóng nên đành khất cô chủ nhiệm hết lần này đến lần khác, hai bác ở dưới quê chả khá giả gì nên tôi chẳng dám nhờ vả thêm nữa. Trong cái khó lại ló cái ngu, chợt nhớ ra căn nhà hiện đang sống khá rộng rãi mà một mình tôi ở thì phí quá nên bèn cho người khác thuê để kiếm thêm chút tiền. Rất nhanh kể từ khi đăng thông báo, có đôi vợ chồng trẻ đến xem xét một hồi rồi chê cái này cái kia và đòi giảm giá thuê nhưng tôi không đồng ý nên đi luôn, thêm mấy người nữa đến nhưng chả có ai thuê cả….đang chán nản ngồi trước cửa nhà thì đột nhiên có một anh đến bấm chuông và đặt điều kiện thuê cả một tầng dưới để làm văn phòng gì gì đó, tôi thấy người này ăn mặc cũng có vẻ lịch sự, đàng hoàng và quan trọng là ứng trước nửa tháng tiền nhà nên không suy nghĩ gì mà đồng ý liền.

Nhưng đâu ai ngờ được cái cuộc đời chết tiệt này nó lại đen đủi đến như vậy cơ chứ, thuê được vài ngày thì lão thừa lúc tôi đi làm chưa về nên đã cuỗm sạch mọi đồ đạc ở trong nhà, ngay cả chiếc nhẫn ba đã tặng mẹ trong ngày cưới mà tôi đặt bên di ảnh cũng bị lão nhẫn tâm lấy đi mất. Chiếc nhẫn đó ngày trước dù cho có đói khổ thế nào mẹ vẫn không bán, nó là di vật cuối cùng còn sót lại nên tôi đã cẩn thận đặt trước ảnh thờ của mẹ mà chết tiệt thật…tôi ngơ ngác đứng chôn chân trước căn nhà tan hoang, chẳng còn vật dụng nào đáng tiền cả còn xót lại cả, đúng là chó cắn áo rách.

Như con thú tôi đi khắp nơi, tìm mọi ngõ ngách trong cái thành phố này nhưng chẳng hề có dấu tích gì. Chỉ hận bản thân quá ngu ngơ và tin người không điều tra kĩ mà đã đồng ý ngay nên mới thành ra cơ sự như thế này. Báo công an ư? Không bao giờ, may thay là nhờ có tấm hình trên chứng minh thư của lão mà tôi vẫn giữ nên cuối cùng cũng tìm ra trước khi lão kịp làm thêm vụ nữa. Gần như ngay lập tức lão bị túm cổ và lôi đi, mặc cho van nài kêu khóc khi bị trói trong căn nhà hoang, nhìn bộ mặt ghê tởm của lão càng khiến cơn giận dữ trong tôi nhiều thêm.

Tôi cầm thanh típ lên rồi ra sức vụt thẳng vào lão mà không hề biết ghê tay là gì, cứ miễn sao giải toả được nỗi phẫn uất đã bị dồn nén bấy lâu ở trong người ra ngoài…Cởi hẳn dây trói ra rồi liên tục đạp thật mạnh vào đôi bàn tay bẩn thỉu cho đến khi lão nằm bẹp dưới đất, máu me be bét chảy thành vũng thì tôi mới dừng tay lại và nhanh chóng túm cổ áo lão mà nhấc lên rồi tra hỏi tung tích của chiếc nhẫn…tôi chẳng cần thứ gì hết ngoài nó, báu vật có ý nghĩa vô cùng lớn lao và đối với tôi thì nó là vô giá.

Sau đó được biết là lão đã mang đi bán tại một tiệm vàng ở gần đây, tôi vội vã mang tiền đến để mua lại nhưng chả hiểu vì lí do chết tiệt gì mà cái nhẫn đã không còn ở đó nữa, nó bốc hơi mất hút chẳng còn tung tích…gặng hỏi chủ tiệm mãi nhưng chẳng được gì cả. Cơn điên đã đến cực độ, tôi không còn biết gì nữa mà lao thẳng về căn nhà hoang nơi anh N đang giữ lão tại đó…chẳng nói gì hết và không cần biết mấy người xung quanh đang nhìn mình bằng con mắt như thế nào, ngat lập tức tôi dút con dao găm luôn giữ bên người ra rồi túm lấy bàn tay phải của lão mà băm vằm, mặc cho lão vùng vằng, giẫy giụa kêu la thảm thiết rồi ngất đi vì đau đớn, tôi lúc đó chả khác gì một con thú khát máu đang giằng xé con mồi, cứ băm thẳng tay, máu từ bàn tay của lão bắn tung tóe cả vào mặt vào áo và tường nhả thành từng vệt loang lổ…

Sau một hồi lâu tôi mới chịu ngưng tay và ngồi xụp xuống thở hộc hộc, lấy tay áo quệt qua vệt máu vừa bắn vào mắt để nhìn cho rõ tác phẩm của mình…một mùi tanh nồng sộc thẳng vào mũi, bàn tay phải của lão biến dạng hoàn toàn nằm trên vũng máu đỏ tươi chưa kịp đông chảy lênh láng trên nền nhà, 5 ngón tay bị băm vụn nát ra thành từng mảnh nhỏ để lộ rõ những khớp xương trắng xóa và chút da còn dính ở đó, ngón út và áp út bị cắt lìa văng ra xa nằm ngay cạnh đống mảnh vụn…chẳng hiểu sao tôi vẫn bình thản đến lạ thường, ngước mắt sang nhìn cái bụng đang thở phập phồng của lão mà nhếch mép cười nhạt như thằng điên. Tôi liếc nhìn con dao găm đang nhỏ từng giọt máu đỏ tươi xuống đất rồi nắm thật chặt lại và nhanh chóng ngồi dậy tiến lại gần lão, vung tay lên định đâm cho lão thêm vài nhát dao nữa vào bụng nhưng bị thằng Kiên từ đằng sau cản lại. Chắc lúc đó nếu nó không giữ lại thì tôi đã gây ra án mạng

– Dm mày điên à…vậy là quá đủ rồi…mày định giết người à thằng chó… – nó đẩy ra và tát thật mạnh vào mặt tôi

– Im mồm…mày thì biết cái quái gì…để mặc tao đâm chết mẹ lão đi…chó chết. – tôi chĩa thẳng con dao trước mặt nó và lớn tiếng

– Thằng này điên thật rồi, anh N giúp em xử lí lão để em kéo thằng M về, chứ để vậy thì không biết nó còn gây ra chuyện gì nữa..

– Ừ..được rồi, chú cứ yên tâm đưa M về nhà đi, mọi việc còn lại cứ để anh

– Bỏ tao ra..bỏ ra thằng chó…bỏ ra để tao chém chết cm nhà thằng chó đó đi..

Mặc cho tôi chửi bới, nó vẫn cứ giữ chặt lấy tôi rồi kéo đi, quá mệt, sức lực đã cạn kiệt nên đành chịu để cho nó đưa về nhà trong bộ dạng như thằng cuồng sát, máu me be bét trên mặt và loang lổ trên cái áo trắng học sinh. Do trời lúc đó đã tối nên không ai để ý đến, chứ ban ngày thì kiểu gì mai cũng được lên Trang nhất báo an ninh. Lê từng bước vào phòng tắm để mặc cho dòng nước mát lạnh chảy xuống như để gột sạch những thứ bẩn thỉu, ghê tởm khỏi người…thấy tỉnh táo hơn đôi chút tôi tiến về phía phòng thờ, ôm chặt hai tấm di ảnh của ba mẹ rồi ngồi thu mình vào góc tối và khóc lóc kêu gào như một đứa trẻ con, luôn miệng lẩm bẩm trong tiếng nấc.

– Con..xin lỗi ba..mẹ

– …Co..n…là thằng..vô dụng…ngay cả…di vật cuối cùng…ba mẹ…để lại mà con cũng…không giữ được…

– Ba..mẹ…hãy đánh đập…chửi bới con đi..xin hai người đó…

– ….hãy trừng phạt con đi…trừng phạt thằng con bất…hiếu này đi…

Từ đó trở về sau tôi chẳng còn tin vào bất cứ ai, bất cứ điều gì trên đời nữa…luôn luôn đề phòng tất cả vì mọi thứ đều có thể xảy ra mà ta chẳng thể nào đoán biết trước được, có thể họ sẽ ngay lập tức đâm sau lưng lúc mình không đề phòng. Tương lai u ám, liệu rằng phía trước có ánh sáng hay sẽ là cơn giông bão đang chờ đón tôi. Không còn biết mình phải làm gì cả, đã có lúc tôi muốn buông xuôi tất cả để có được giây phút yên bình, một giấc ngủ êm đềm chẳng còn bị ác mộng dày vò nhưng dẫu sao tôi vẫn phải cố sống, không phải tồn tại cho mình mà vì người mẹ thứ hai và những người thân yêu quý luôn bên cạnh giúp đỡ….còn phải trả những món nợ ơn nghĩa đó và mối thù mà tôi không bao giờ quên được. Chẳng lẽ cuộc đời lại cứ bất công như thế này mãi sao, cứ cho tôi chút hi vọng rồi sau đó lại nhẫn tâm dập tắt nó…..

Do nghỉ học không phép quá nhiều nên tôi đã bị đình chỉ cộng thêm việc làm thì cũng bị cho thôi….không tiền bạc, không gì cả, dường như tất cả mọi thứ như đang chống lại và dìm tôi xuống vực thẳm. Chỉ còn Yến ở bên cạnh nhưng tôi chẳng còn đủ tiền để lo cho mình bữa ăn hằng ngày chứ đừng nói là đưa Yến đi chơi như trước đây…thỉnh thoảng đi thì toàn là Yến phải trả tiền, tuy là Yến vẫn vui vẻ và nói không sao đâu nhưng mà lòng tự trọng của một thằng con trai không cho phép tôi làm như vậy, nên sau đó mỗi lần Yến rủ là tôi lại viện mọi lí do để từ chối, bất chấp việc Yến giận rỗi.

Và trong một buổi cắp xách đến trường, vẫn như mọi khi bọn chúng nó đều tránh xa, coi tôi như một thành phần căn bã của cái xã hội này chỉ vì mẹ hai đi tù…bọn nó chế diễu, thậm chí chửi rủa, tôi bỏ hết ngoài tai và nhẫn nhịn, nhưng hôm nay có mấy thằng dám xúc phạm đến ba mẹ đã khuất và mẹ hai thì tôi không thể để yên được vì sức chịu đựng của con người có giới hạn, càng nhẫn nhịn chịu đựng nhục nhã thì bọn nó càng được nước làm tới. Ngay tức tôi quay lưng lại và tiến lại gần 3 thằng vừa rồi, nhẹ nhàng nói

– Các cậu vừa nói gì ấy nhỉ, mình nghe không được rõ

– Hahaa..đm bọn tao đang chửi cmm phải ngồi tù đó thằng không cha không mẹ.

– Mày điếc hả..con chó..hahaa

– …

Đã chính thức nghe rõ từng câu, từng chữ của bọn nó, không còn lí do gì mà nhịn được nữa. Tôi chẳng thể nào chịu đựng thêm cái bản mặt vênh váo cùng với tràng cười khả ố của tụi nó, liền lao lên đạp mạnh vào bụng một thằng đứng gần…ba chọi một thì tất nhiên là tôi lãnh đủ, bọn đứng ngoài cổ vũ hô hét ầm ĩ và không quên chửi rủa tôi nhưng chẳng cần để ý tới, cứ ngã xuống lại đứng dậy lao vào đánh tiếp, không biết đau đớn, đánh tôi một cái thì tôi phải trả lại một cái cứ như vậy cho đến khi bảo vệ và quản sinh đến túm cổ bốn thằng rồi lôi lên phòng hiệu trưởng trước con mắt của toàn thể học sinh trong trường.

Bị tra hỏi thì 3 thằng kia đổ lỗi hết lên đầu một mình tôi, chẳng thèm giải thích cũng không nói câu gì mà chỉ ngồi nhếch mép cười vì biết rằng dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì họ cũng chả thèm tin…dù sao thì tôi cũng sai khi đánh bọn nó trước nhưng không hề hối hận, kết quả là chính thức tôi bị đuổi học còn ba thằng kia thì bị đình chỉ học 1 tháng…không buồn mà ngược lại còn thấy vui vì từ đầu đã chẳng có động lực để tiếp tục học…đi lên lớp thu dọn sách vở rồi ra về, đến giữa đường thì bị 3 thằng vừa nãy cùng một bọn nữa chặn đường…bọn nó nghĩ tôi chỉ là một thằng học sinh bình thường chỉ biết cắp sách đến trường nên dễ dàng bắt nạt, nhưng nhầm to, tôi bây giờ là một thằng bất cần đời và có thể làm mọi thứ mà không hề run sợ. Cả bọn lao vào đánh đập nhưng chỉ được vài cái rồi xanh mặt lùi lại khi tôi rút dao ra chỉ thẳng mặt từng thằng và nói.

– Giờ chúng mày muốn chơi gì tao tiếp hết, cùng lắm một mạng đổi một mạng..lên đi

– Đkm…thằng chó bỏ dao ra ngay, chơi bẩn hả mày.

– Đập chết mợ nó đi, nó chỉ dám dọa thôi chứ tuổi gì..

Mặc cho bọn nó chửi rủa, tôi cứ từ từ tiến lại vì biết nếu không đánh trận này thì khó lòng mà về được nhà…bọn kia lùi lại thằng thì nhặt cây, thằng nhặt gạch đá đáp thẳng vào người tôi, do bọn nó đông quá không tránh được nên tôi bị ăn vài viên vào người, nặng nhất là trúng ngay trán, máu chảy xuống làm mờ mắt…tranh thủ lúc tôi loạng choạng thì cả bọn lao lên vật ngã tôi xuống rồi thi nhau đấm đá..đau nhưng vẫn cười, cố hết sức khua mạnh con dao và xoẹt hai thằng trong số đó ngã ra và kêu la thảm thiết, vội vàng gượng dậy thì thấy bọn còn lại mặt xanh lét lùi hết ra xa, còn hai thằng kia thì một đứa ôm tay, đứa còn lại ôm chân, máu chảy thành vũng trên nền đường. Không biết vì sao hễ thấy máu là tôi bị mất kiểm soát…từ từ tiến lại liên tục đạp thật mạnh vào bụng hai thằng đó không thương tiếc đến khi ngất lịm đi thì mới dừng, bọn còn lại tròn xoe mắt nhìn rồi chạy mất hút…thấy vậy tôi cũng ra dựng con xe đạp lên rồi đi về và không quên tặng cho mỗi thằng nằm đó một phát sút vào mặt.

Về tới nhà, do quá mệt mỏi cộng thêm vết thương ở trên trán vẫn đang chảy máu nên tự nhiên thấy đầu óc quay quay, hai mắt bỗng tối xầm lại và rồi tôi không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy thì mới nhận ra là mình đang nằm ở trước cửa nhà, toàn thân đau ê ẩm…cố gắng gượng dậy lê cái thân xác tàn tạ đi vào phòng tắm để gột rửa hết mệt mỏi và bụi bẩn bám trên người, nhìn vào tấm gương mới thấy được bộ mặt thảm hại, nhợt nhạt của mình ở trong đó…có quá nhiều việc xảy ra cùng lúc khiến chưa thể hoàn toàn thích ứng được với nó…vẫn còn mơ hồ về thực tại. Bỗng nghe có tiếng chuông cổng, đành nhanh chóng mặc bộ quần áo mới sạch sẽ vào rồi đi ra mở, thằng Kiên đứng đó và vội vã túm cổ áo tôi và quát lớn.

– Thằng điên này, xảy ra chuyện sao không báo cho tao biết

– Một mình tao chịu là đủ rồi, lôi mày vào thì giải quyết được gì cơ chứ

– Anh em mà mày nói vậy có nghe lọt lỗ tai không?

– Biết là anh em nên tao mới làm vậy, việc tao làm thì mình tao gánh

– Đếch thèm đôi co với thằng cứng đầu như mày nữa, giờ bị đuổi học rồi tính sao?

– Tính toán gì, kiếm việc làm nuôi thân với chu cấp cho mẹ hai.

– Thôi mày cứ ở nhà nghỉ ngơi rồi bảo hai bác dưới quê lên đây xin thầy hiệu trưởng cho học lại chứ mày làm được gì lúc này

– Không làm thì lấy gì mà ăn với lại tao không muốn hai bác biết rồi lại mất công lo lắng

– Mày nghĩ tao với mọi người không lo được cho mày à?

– Lo được lúc này nhưng mày có đảm bảo là lo cho tao được cả đời không?

– Tao..tao haizz

– Thôi bỏ đi, à mà chuyện của tao mày đừng nói cho ai biết hết

– Thế mày định giấu giếm đến bao giờ?

– Đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều đau đầu..

Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì thằng Kiên cũng phải ra về, còn lại mình tôi với căn nhà trống trải và lạnh lẽo. Vẫn như mọi khi tôi lại ngồi thu mình trong góc tối phả từng làn khói thuốc trắng xoá vào không gian yên tĩnh…từng dòng kí ức ùa về như một đoạn phim tua chậm, nặng nề đè nén tôi xuống sâu thẳm của nỗi đau…khóc ư? Từ giờ sẽ chẳng có giọt nước mắt nào nữa và thay vào đó chỉ còn là máu. Và rồi tôi quyết định nhấc điện thoại lên gọi cho chú L để nhờ chú tìm giúp một công việc làm trong thời gian khó khăn này…mặc cho chú hết lòng khuyên bảo nhưng tôi đã quyết tâm nên cuối cùng chú cũng đành xuôi theo và cho tôi một chân làm phục vụ trong quán bar ở trong địa bàn của chú quản lí. Phải tự đứng lên sau vấp ngã mới làm cho con người trưởng thành hơn và tôi cũng vậy.

Những ngày đầu đi làm vẫn chưa quen với tiếng nhạc ầm ĩ ở trong đó nên người đau nhức kinh khủng nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Làm vỡ chén, bê chậm đồ uống bị khách chửi như tát nước vào mặt cũng dần làm tôi chai lì hơn và làm việc như một cỗ máy từ 8h tối cho đến 2h sáng, tháng đủ 30 ngày. Giấy chẳng bọc được lửa nên chuyện tôi bị đuổi học cũng vỡ lở ra, hai bác cùng với Yến và Trang khuyên nhủ hết mức nhưng cũng phải lắc đầu ngán ngẩm vì tính cố chấp của tôi, sau đó bác trai đành phải lên trường nói khó với thầy hiệu trưởng và kết quả là tôi được bảo lưu năm học lớp mười, cũng chẳng quan tâm vì biết khi nào tôi mới có điều kiện để đi học trở lại…nó quá xa vời. Càng đi làm thì càng được tiếp xúc với nhiều thể loại người khác nhau, đểu có tốt cũng có và họ đã dạy cho tôi biết thế nào là cuộc đời…nó quá nhiều cạm bẫy, chỉ một chút ngơ ngác thôi cũng đủ khiến cho mình bị nhấn chìm xuống đáy bùn bẩn thỉu mà không thể nào ngóc đầu lên được nữa… Đời là thế chẳng trách ai được.

Tôi vẫn còn nhớ vào dịp nhận tháng lương đầu tiên, cầm trên tay những đồng tiền do chính công sức mình làm ra, tuy ít ỏi nhưng nó lại mang ý nghĩa biết bao…sáng hôm đó tôi dậy sớm, háo hức chuẩn bị quần áo đẹp đẽ để sang nhà Yến chơi, vì đã lâu rồi không qua đó, tiện thể đưa Yến đi chơi ăn mừng tháng lương đầu tiên. Phóng con xe đạp cũ kĩ tới nơi, chỉnh quần áo gọn gàng rồi bấm chuông, hát vài câu vu vơ của bác Ưng trong lúc chờ đợi người ra mở cổng. Rất nhanh chóng, có tiếng người đi ra không phải Yến mà là bác gái. “cạch” cánh cổng khẽ mở.

– Cháu chào bác ạ – tôi lễ phép chào hỏi

– Ừ có việc gì thế – bác gái gật đầu rồi cau mặt nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu

– Dạ..yến có nhà không bác

– Nó đi chơi với bạn từ sớm rồi

– Ơ cháu hẹn trước với Yến rồi mà…lạ thật

– Tôi không biết nhưng từ giờ cậu nên biết thân phận mình như thế nào, từ giờ trở đi tôi cấm cậu không được qua lại với con bé nữa nghe chưa? – bác gái chỉ thẳng tay vào tôi rồi lên giọng.

– Bác nói vậy là sao cháu không hiểu

– Cậu không hiểu thì mặc xác cậu, mới nứt mắt ra mà yêu đương cái lỗi gì, để nó còn học đừng làm phiền con bé nữa. Tôi cảnh cáo cậu lần cuối đó, không đừng trách tôi không báo trước.

– …

– Thôi giờ cậu về đi và nhớ những lời tôi vừa nói đó.

Bác gái nói dứt lời thì cánh cổng cũng khép chặt lại, tôi vẫn đứng đó ngơ ngác không hiểu vậy là sao, thái độ của bác gái thay đổi nhanh quá, chỉ mới đây thôi còn cười nói vui vẻ mà nay đã…bỗng tôi nghe được trong nhà có tiếng cãi lộn

– Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như thế?

– Ôi con ơi là con…mày ngu nó vừa vừa thôi, hạng người như thằng đó dây dưa vào chỉ tổ thiệt thân thôi con à.

– Anh ấy thì làm sao mà mẹ lại nói vậy?

– Nó không làm sao á? Mẹ thì đi tù, còn nó thì xăm trổ khắp người, học hành thì bỏ dở, trước sau gì thì cũng thuộc hạng đầu đường xó chợ, đâm thuê chém mướn.

– Đó đều là do hoàn cảnh ép buộc, mẹ đã không thông cảm thù thôi lại còn cư xử như vậy nữa.

– Im ngay, cái ngữ như nó thì có tốt lành gì mà mày cứ đâm đầu vào thế hả con

– Anh ấy không như mẹ nghĩ đâu, con yêu M và anh ấy cũng yêu con nên sẽ không bao giờ con nghe lời mẹ chia tay với anh ấy đâu..không bao giờ

– Tao đẻ mày ra nuôi mày ăn học, nuông chiều quá bây giờ chỉ vì một thằng khố rách áo ôm mà mày dám to tiếng cãi lại tao hả?

– Mẹ thôi đi….con không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa…

“Chát…” tiếng bạt tai rất mạnh, đến ngay cả tôi đứng ngoài cổng cũng còn nghe rõ. Chỉ muốn đạp tung cánh cổng sắt nặng nề này để lao vào đưa Yến đu thật xa khỏi nơi đây…nhưng tôi không đủ can đảm để làm điều đó, bác gái nói đúng bây giờ tôi chẳng còn gì cả, vẫn chỉ là một thằng nhóc con mới chập chững bước vào đời…quá xa vời khi nghĩ đến tương lai của hai đứa, có chắc là tình yêu học trò này sẽ kéo dài được lâu hay không? Cũng chẳng rõ nữa…và tôi nên làm gì vào lúc này…chỉ biết hèn nhát núp sau cánh cổng tự dằn vặt bản thân

– Huhu..con hận mẹ…huhu

– Ôi mẹ xin lỗi…con có đau không?

– Huhuu…mẹ ác lắm….huhuu

– Con gái ngoan…nghe mẹ nói này, tất cả việc mẹ làm là đều muốn tốt cho con thôi…giờ không phải lúc yêu đương, nhiệm vụ của con bây giờ là học và học…chỉ có thế thôi….

– Con..hứchức…không nghe…không nghe…mẹ đừng nói nữa…xin mẹ đó…huhuuu

– Không nghe cũng bắt phải nghe, từ giờ trở đi hàng ngày mẹ sẽ đưa đón mày đi học và giữ luôn điện thoại di động…không cho mày có bất cứ liên hệ nào với thằng đó nữa. Mẹ cấm tiệt

– Huhuuu…con không biết đâu

– Giờ lên phòng học bài đi sắp lên 11 rồi đó, tối nay về tao nói chuyện với ba mày sau…việc này không thể để như thế được.

– Huhuuuu

– Con với chả cái…dại hết chỗ nói

Tôi vội vàng quay đi không muốn phải nghe thêm những lời chối tai nữa. Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi không hề trách bác gái vì đứng trên cương vị người cha người mẹ thì điều đó hoàn toàn đúng, ai cũng đều muốn tốt cho con cái của họ…tôi hiểu rất rõ nên chỉ tự trách cái số phận mình quá đen đủi. Ngẩng mặt lên trời rồi nở nụ cười chua chát…cười trên nỗi đau, cười cái cuộc đời chết tiệt này…lặng lẽ đạp xe lang thang trên đường, cứ đi mà không định hướng. Phải rời xa Yến ư? Liệu tôi có làm được hay không? Và có lẽ số phận muốn tôi phải sống cô độc một mình cho đến hết cuộc đời…