Truyện Sex Ký ức buồn
Cũng đã 4 năm trôi qua, đối với anh có lẽ quãng thời gian rất dài và tràn đầy khổ đau. Không lúc nào anh quên được cái ngày mà em bước ra khỏi cuộc đời anh….kí ức vẫn còn vẹn nguyên như mới xảy ra hôm qua vậy và mỗi năm đến ngày đó, dù cho đang ở đâu hay làm gì thì anh cũng bỏ hết để đến nơi an nghỉ của em, thắp nén nhang rồi đặt ở đó nhánh lan mà em rất thích và ngồi lặng lẽ để cho từng dòng kí ức ùa về giằng xé cõi lòng. Nhưng năm nay anh phải xin lỗi vì không thể trở lại như đã hẹn trước….lại thêm một lần nữa anh lại thất hứa với em, người đã kéo anh ra khỏi bóng tối của địa ngục và xoá sạch hết những kí ức đau đớn khỏi tâm trí anh, em mang nụ cười đến để đưa anh trở lại với ánh nắng ấm áp, nhưng cũng chính em lại là người làm anh đau đớn nhất…nỗi đau đó đã khiến anh gục ngã hoàn toàn, tưởng trừng như không gượng dậy được thêm lần nữa. Em thật độc ác….tại sao em lại biến mất khi mà hạnh phúc anh ao ước bấy lâu dường như đã có thể nằm trong tầm tay nhưng lại vụt mất tựa làn khói…anh thực sự ghét cái cảm giác đó, thậm trí là căm thù nó….và tại sao nụ cười cuối cùng em trao anh nó lại làm anh day dứt vậy chứ, cho đến tận ngày nay anh vẫn chưa thể yêu thêm một người con gái nào khác, sợ họ lại biến mất bỏ lại anh như em và những người thân khác. Cô độc trên cuộc đời.
…
Trở lại quá khứ, hàng ngày tôi vẫn cứ bước đi lang thang vô định trên đường để tìm kiếm thứ gì đó, một bóng dáng thân quen. Một người con gái mà tôi yêu hơn cả chính bản thân nhưng giờ đây ngay cả gặp mặt thôi cũng không được, chỉ có thể nhìn ngắm em từ xa. Gần đến giờ tan học, tôi đạp xe đến trường của Yến rồi chọn một góc khuất và đứng ở đó hướng mắt về phía cổng trường để đợi chờ tiếng trống vang lên. Từng dòng học sinh đông đúc ùa ra, những tà áo trắng tung bay trong ánh nắng ấm áp, họ cười cười nói nói với nhau vui vẻ. Thấy vậy tôi bất chợt nở nụ cười, cười chính bản thân mình vì cái suy nghĩ muốn được đi học như họ.
Thật nực cười, lúc còn cắp xách đến trường thì chỉ mong sao được nghỉ nhưng khi được toại nguyện rồi lại ao ước được đi học như chúng bạn. Thật chẳng thể hiểu nổi mình nữa, nhanh chóng gạt đi cái suy nghĩ vớ vẫn đó ra khỏi đầu để cố tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. Em nổi bật giữa đám đông, trong tà áo dài trắng thướt tha, trông em hôm nay thật đẹp, tôi muốn chạy ra để ôm lấy em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong bao ngày qua nhưng cũng chỉ là ước muốn vì tôi chẳng bao giờ có đủ can đảm để làm việc đó. Chỉ đứng từ xa lặng lẽ nhìn em, có lẽ nên thế, liệu em có còn nhớ tôi như hàng ngày tôi vẫn nghĩ về em hay không. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều thì rất nhanh em đã được bác gái đưa về và dần biến mất trong dòng xe cộ đông đúc, tôi nhìn theo trong vô vọng và rồi lặng lẽ đạp xe về. Buồn, đau nhói trong tim, nhưng không sao hết tôi vẫn chịu đựng được, tất cả rồi cũng qua nhanh thôi, tự an trấn an mình rồi trở về nhà chuẩn bị ít đồ để chiều nay vào thăm mẹ hai. Cũng đã lâu rồi tôi chưa được gặp, không biết liệu rằng mẹ hai có cuộc sống tốt ở trong đó như tôi vẫn hằng mong hay không?
Tôi gửi xe rồi xuất trình ít giấy tờ, rồi nhanh chóng được họ đưa vào một gian phòng nhỏ được ngăn đôi bằng tấm kính dày có vài ô thoáng…ngồi xuống và chờ đợi, họ nói với tôi như thế. Lát sau cánh cửa bên kia mở ra, hai người đi sau dẫn một người phụ nữ mặc bộ quần áo phạm nhân kẻ xọc bước vào…không ai khác đó chính là người mẹ thứ hai của tôi, tiều tụy quá khiến lòng tôi chợt nhói đau nhưng vì để cho mẹ hai được an lòng và không lo lắng nên tôi phải cố tỏ ra mình thật mạnh mẽ, không sao hết. Họ tháo còng tay cho mẹ hai, hai mẹ con ngồi đối diện với nhau qua lớp kính, rất gần nhưng sao tôi lại có cảm giác xa cách quá, không thể với tới. Tay mẹ hai và tay tôi chạm vào tấm kính, khẽ nhấc điện thoại lên rồi nói.
– Mẹ..mẹ ở trong đó có sao không?
– Mẹ ổn mà…mọi người đối xử với mẹ tốt lắm con à
– Nhưng sao trông mẹ tiều tụy như vậy? Bệnh tim của mẹ còn tái phát nữa không?
– Hihi…con trai ngoan, mẹ không sao đâu, đừng lo cho mẹ
– Dạ! Con vừa gửi cho mẹ ít đồ, chắc là lát nữa đợi họ kiểm tra xong rồi sẽ mang cho mẹ.
– Cái thằng này, mẹ ở trong đây cũng chẳng dùng mấy…từ nay đừng làm thế nữa, cứ để tiền đó mà đóng học với sinh hoạt…
– Không sao đâu mẹ, con vẫn còn tiền mà
– Con lấy đâu ra tiền mà mua mấy thứ đó?
– Dạ..dạ con đi làm thêm ạ, ở nhà cũng buồn nên kiếm chút việc làm cho vui ạ..hìhì
– Trờ đất, khổ thân con tôi, mẹ có lỗi với con quá..hức..hức
– Đừng khóc mà mẹ, con giờ đã lớn rồi, tự biết chăm sóc bản thân, không sao đâu mẹ à
– Hức..hức..cũng tại mẹ hết, đi làm như vậy thì thời gian đâu mà học hở con..
– Dạ..con biết sắp xếp mà mẹ, với lại công việc cũng nhàn..
– Đành bắt tội con vậy, chứ giờ hoàn cảnh gia đình mình đã vậy, mẹ cũng chẳng còn cách nào khác chỉ mong con học hành giỏi giang để sau này có tương lai.
– Dạ..con hiểu, mẹ đừng lo nghĩ gì không lại bệnh ra đó thì khổ.
– Um..cũng sắp hết thời gian thăm nuôi rồi, mẹ phải vào đây…con nhớ ăn uống điều độ với lại hút ít thuốc thôi không tốt đâu
– Dạ…con biết, vậy mẹ cũng giữ gìn sức khỏe..đừng nghĩ ngợi gì hết, khi khác con lại đến
– Um..về cẩn thận nha con
– Vâng..con chào mẹ
Mẹ hai đứng dậy mỉm cười hiền từ, vẫy vẫy tay chào tôi và rồi chiếc còng tay lại làm đúng chức năng của nó, trói buộc đôi tay gầy nổi lên những đường gân xanh. Mẹ hai quay lưng bước đi, vai rung lên từng đợt…tôi biết mẹ đang khóc nhưng không biết làm sao cả…lặng lẽ đứng sau ngước mắt nhìn cho đến khi cánh cửa đóng xầm lại. Đau lắm nhưng cố không cho nước mắt rơi, phải nuốt ngược vào trong…sống mũi cay xè vội vàng chạy đi.
Đạp xe trên đường mà lòng ngổn ngang những suy nghĩ đan xen lẫn nhau…tôi nên làm gì vào lúc này đây? Liệu rằng tôi có đủ nghị lực và can đảm để đương đầu với cái cuộc đời đầy giông bão này? Thất bại chính là khi ta dừng cố gắng. Tự lo cho bản thân, dần dần tập đứng trên chính đôi chân của chính mình…tôi lao vào công việc. Sáng đến chiều làm phục vụ trong quán cafe, tối đến lại tiếp tục công việc tại quán bar…dù có vất vả mệt nhọc cũng không hề kêu than trách móc gì hết, những lúc tưởng trừng như gục ngã thì Trang và thằng Kiên là hai người bạn thân thiết luôn ở bên cạnh động viên an ủi giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua, tôi mang ơn họ rất nhiều, khó có thể báo đáp. Công việc khiến tôi quên hết mọi thứ, kể cả thời gian. Buổi chiều hôm đó sau khi đi làm về, định vào nấu nướng thì có tiếng chuông cửa…tắt bếp ga rồi chạy ra cổng, miệng lẩm bẩm không biết là ai lại tìm mình vào lúc này. Một người phụ nữ đứng cạnh chiếc ôtô sang trọng, không ai khác đó chính là mẹ của Yến.
– Cháu chào bác – tôi lễ phép
– Um..chào cháu, bác gặp cháu có chút chuyện, không phiền gì chứ?
– Dạ..à không ạ, cháu mời bác vào trong nhà
– Um..
Bác gái gật đầu rồi đánh xe vào trong sân, đầu vẫn thắc mắc không hiểu vì sao mẹ của Yến lại tìm tôi…có lẽ chỉ có thể Yến là lí do. Tôi đặt cốc nước lọc trước mặt bác rồi ngồi xuống phía đối diện.
– Cháu vẫn thắc mắc vì sao bác lại qua đây đúng không? – bác gái nhấp một ngụm nước nhỏ rồi nhìn tôi và nói
– Chắc vì việc liên quan đến cháu với Yến phải không ạ?
– Um..cháu đã biết vậy rồi thì bác cũng nói luôn
– Vâng bác nói đi ạ
– Haizz, hai ngày nay nó không ăn uống gì cả để chống đối việc bác không cho nó gặp cháu. Bác nghĩ hai đứa nên dứt khoát chia tay
– Cháu biết lí do bác làm vậy…cũng chẳng trách móc gì cả
– Vậy là cháu đồng ý?
– Dạ không ạ
– Thế bây giờ cháu muốn gì….bao nhiêu?
– Tiền thì tất nhiên là quan trọng thật đó nhưng không vì nó mà đánh đổi người cháu yêu.
– Hừ..được rồi, cháu cứng đầu hơn bác nghĩ đó. Mà thôi đợi con bé học hết lớp 12 thì bác cũng cho nó đi du học…từ nay đến lúc đó bác vẫn sẽ không cho hai đứa gặp nhau lần nào.
– Vâng đấy là tùy bác thôi.
– Vậy là cháu vẫn cố chấp
– Dạ cháu xin lỗi vì không thể nghe theo lời bác được
– Cậu nghĩ làm vậy thì tôi sẽ cho hai đứa tiếp tục quen nhau sao? Suy nghĩ trẻ con, nên biết rằng bây giờ cậu là ai, đừng làm ảnh hưởng tới tương lai của con bé
– Dạ! Cháu chỉ muốn sau này không phải hối hận vì đã đánh mất thứ quan trọng với mình mà thôi.
– Tôi không muốn đôi co với cậu thêm nữa và hãy tránh thật xa con bé ra….không thì đừng trách tôi
Mẹ của Yến nói dứt lời rồi bực dọc đứng dậy đi ra ngoài luôn không thèm nhìn mặt tôi lấy một lần. Chiếc xe mất dạng, chỉ còn thoang thoảng mùi xăng, tôi nhìn theo rồi tự bật cười cay đắng. Con người thật sự quá dễ thay đổi, nó nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra đó có phải họ hay là một người khác. Lặng lẽ ra đóng cổng rồi tiến vào trong nhà, nỗi buồn đan xen với thất vọng, chẳng biết mình làm vậy có đúng không nữa…liệu con tim hay lí trí đúng ở trong hoàn cảnh này.
Hàng ngày tôi vẫn đứng ngắm nhìn Yến từ xa, thấy Yến gầy và tiều tụy đi nhiều quá…tim đau nhói nhưng không biết làm gì hơn, muốn chạy đến ôm em thật chặt cho thoả nỗi niềm nhớ mong bao ngày, thỉnh thoảng tranh thủ lúc đang ở trường thì Yến mượn máy của bạn rồi gọi điện cho tôi….nhưng tình trạng này cũng không kéo dài được lâi, chỉ vài ngày sau đó, chẳng thể hiểu lí do vì sao mà mẹ Yến phát hiện được chúng tôi vẫn còn liên lạc nên đã tức giận tát Yến ở giữa cổng trường, trước bao con mắt của những học sinh khác. Việc này tôi không được chứng kiến tận mắt mà chỉ được nghe kể lại, thật chẳng thể hiểu nổi tại sao mẹ Yến lại làm như vậy…cũng chính vì vậy mà Yến đã đưa ra một quyết định quá nông nổi và tiêu cực là cắt tay mình tự tự. May mắn thay đã được đưa đi cấp cứu kịp thời không thì chẳng biết tác hại nó kinh khủng đến đâu nữa. Khi nghe được tin đó, tôi bỏ hết công việc rồi vội vàng chạy đến bệnh viện nơi Yến đang được chữa trị.
Tới nơi thì thấy hai bác đang đứng lo lắng ở bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi hốt hoảng chạy đến
– Cháu chào hai bác, Yến sao rồi ạ?
– Còn đến đây làm gì, cậu đã nhìn thấy hậu quả mà cậu mang lại cho con bé và gia đình tôi chưa? – bác gái hai mắt đỏ hoe chỉ tay thẳng vào mặt tôi
– Cậu đã hả lòng hả dạ chưa? Biến khỏi đây ngay khi tôi còn giữ được bình tĩnh – bác trai tiến lại và túm lấy cổ áo tôi
– Cháu xin hai bác cho cháu ở lại thêm chút nữa, chờ tình hình Yến ổn định thì cháu sẽ đi ngay ạ…xin hai bác
– Không xin xỏ gì hết…biến nhanh – bác trai đẩy tôi ngã xuống nền hành lang.
– Đừng để tôi phải nhìn thấy cái bản mặt của cậu, đồ mất dậy, vô giáo dục….cút nhanh cho khuất mắt tôi.
Tôi bỏ ngoài tai hết những lời mắng nhiếc, thậm chí là xỉ nhục để đứng dậy, phủi quần áo rồi từ từ tiến lại cửa phòng cấp cứu. “Bốp” tôi hứng chọn cú đấm rất mạnh của bác trai, thêm lần nữa tôi ngã lăn lóc dưới nền nhà, đầu óc choáng váng nhưng vẫn cố gượng dậy coi như chưa có gì xảy ra rồi tiếp tục bước tới. Chuẩn bị hứng chịu cú đấm thứ hai thì đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ trong bộ blue trắng bước ra rồi nói Yến đã qua cơn nguy kịch và đưa Yến chuyển sang phòng hồi sức.
Nghe xong tôi thấy người mình nhẹ nhõm hẳn đi, lặng lẽ bước đi trên hành lang trước con mắt tò mò của những người xung quanh. Tôi mặc kệ tất cả, trong đầu chỉ còn nghĩ đến Yến, tất cả lỗi lầm đều do tôi mà ra cả….để sửa sai thì có lẽ tôi nên chia tay với Yến. Ở cạnh tôi thì Yến sẽ chỉ chuốc lấy khổ đau. Làm sao tôi có thể chịu nổi cảnh người mình yêu thương phải chịu như vậy vì mình được, thà đau đớn một lần còn hơn dai dẳng mãi về sau, có lẽ chúng tôi không có tương lai, kết cục như thế này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tôi nói lời chia tay với Yến….lòng đau quặn thắt nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Những giọt nước mắt cũng đã rơi trên gương mặt xinh đẹp kia, tôi vội vàng quay lưng bước đi để trốn tránh…vì tôi sợ mình sẽ lại mềm yếu và lung lay quyết định. Cảm giác mất mát một thứ quan trọng lại một lần nữa xảy đến với tôi.