Truyện Sex Ký ức tuổi trẻ – Quyển 2
Cuộc sống tôi vẫn tiếp diễn như thường ngày đi học xong vào công ty làm không thì ở nhà nằm ngủ trôi qua ngày.
Tối đó cơm nước bên nhà Di xong tôi ra ngoài nói chuyện với cô chú, còn Di lo rửa chén bát ở trong bếp, lên Đại Học rồi nên cô chú bắt đầu cho Di đi làm các việc vặt vảnh trong nhà từ cơm nước, rửa chén bát, quét nhà…cho Di quen sau này còn lấy chồng mà tự lo liệu.
Ba người chúng tôi ngồi uống hết cả bình trà rồi thì Di mới rửa xong mang dĩa tái cây đi ra ăn tráng miệng.
– Mời ba mẹ, anh ăn trái cây tráng miệng.
– Chờ em mang ra anh với cô chú đi ngủ luôn rồi.
– Con gái con lứa gì lớn rồi mà rửa có chút chén bát giờ mới xong, sau này sao mà lấy chồng đây.
– Mẹ cứ lo xa, con gái của mẹ trai xếp cả hàng dài chờ con đồng ý kìa.
– Con xạo nữa đi, mày ai mà thèm lấy.
– Mẹ khinh thường con rồi đó, đường đường là hoa khôi của lớp đấy. Không tin mẹ hỏi anh Q đi ở trường con phải nhờ anh ấy đóng giả làm bạn trai con tụi con trai mới thôi đeo bám làm phiền con đó.
Di vừa nói vừa cho một miếng xoài vào miệng mà nhai nhóp nhép, cô chú lắc đầu vì cái tính trẻ con của Di không thể bỏ được.
Ngoài trời vẫn đang mưa nặng hạt, nhìn ra tôi lại nghĩ về quê nhà nơi ấy giờ này cũng đang mùa mưa nhưng mưa ở Huế có cái đặc trưng của nó mà không nơi nào có được. Đó chính là những cơn mưa dai dẳng ngày nào qua ngày đó, tuần này qua tuần khác có khi mưa cả tháng trời không dứt. Chính điểm này làm cho Huế có nét đặc trưng riêng biệt của mùa này, ai đến Huế mùa này thì mới hiểu được.
Đang ngu ngơ suy nghĩ thì bị Di lay cánh tay làm tôi tỉnh mộng.
– Anh nghĩ gì mờ ngớ người dữ vậy.
– Ah, không có gì chỉ nghĩ về quê thôi, giờ này ngoài đó cũng mưa như bây giờ vậy.
– Nhớ vợ thì nói đại cho rồi còn bày đặt nghĩ về mưa.
– Cái con bé này có im đi không.
– Không sao đâu cô chẳng có gì cả mà.
Tôi cười nói vui vẻ cho cô khỏi la Di thêm nữa, ngồi chơi một lát tôi chào mọi người rồi về nhà. Lên phòng đánh răng xong quay về giường bấm điện thoại gọi cho em.
– Em nghe nè chồng.
– Vợ đang làm gì đó, có nhớ chồng không rứa còn chồng thì nhớ vợ chết đi được.
– Vợ nhớ chồng lắm luôn luôn í. Vợ đang ở nhà ngồi coi phim Hàn xẻng một mình trong phòng. Rứa chồng đang làm chi đó.
– Chồng đang nằm ở nhà một mình nè, mưa quá không đi chơi được nên gọi điện thoại nói chuyện với vợ cho vui.
– Chồng tội rứa luôn ah, răng không kiếm cô mô mà nói chuyện thâu đêm đi.
– Chồng chỉ muốn cô đang nói chuyện với chồng bây giờ thôi hà.
– Chồng xạo quá đi, chồng trong đó đừng tưởng vợ không biết gì nha, chồng mà thiếu hơi chịu sao nổi.
Hai vợ chồng trò chuyện thâu đêm đến hơn 23h mới chịu tắt máy đi ngủ, tôi còn chưa ngủ định mở máy lên chơi game một xíu rồi ngủ sau vì đằng nào mai cũng chẳng đi học.
Việc học của tôi vẫn bình thường chả có gì cả cứ cắp sách đến trường nghe giảng chép bài xong lại vác cặp đi về chả có gì để nói. Với ngành học kinh tế này những kiến thức trên lớp đó chỉ là một đúng lí thuyết xuông chứa đựng 30% thực lực mà thôi, còn 70% còn lại chính là kinh nghiệm thực tiễn.
Chúng ta va vấp với thực tiễn càng nhiều thì đúc kết nhiều kinh nghiệm hơn cho sau này nhưng đừng nên cho lí thuyết chả ra gì vì nó cũng rất hữu ích. Vì không có lí thuyết chúng ta sẽ không có thực tiễn hôm nay nên con đường từ sách vở đến thương trường là một chẳng đường dài đầy cong co, khúc khỉu chứ không phải là một con đường trải đầy hoa hồng cho chúng ta.
Với một đất nước có nền kinh tế đang phát triển như chúng ta thì cần những người có nhiệt huyết, năng nổ mới giúp nước nhà đi lên. Nhưng khổ nỗi là nền kinh tế này lại không trọng dụng nhân tài là mấy nên ra trường đa số thất nghiệp mà thôi. Vì vậy mà có những bài chế khôi hài về đại học đầy rẫy cả các trang mạng lan truyền.
Đầu đường Xây dựng bơm xe
Cuối đường Kinh tế bán chè đậu đen
Ngoại thương mời khách ăn kem
Các anh Nhạc viện thổi kèn đám ma
Ngân hàng ngồi dập đô la
In giấy vàng mã, sống qua từng ngày
Sư phạm trước tính làm thày
Giờ thay kế toán, hàng ngày tính lô.
Điện lực chẳng dám bô bô,
Giờ đang lầm lũi phụ hồ trên cao.
Lập trình chả hiểu thế nào,
Mở hàng trà đá, thuốc lào…cho vui
Nông nghiệp hỏi đến ngậm ngùi
“Số em chắc chỉ tiến lùi theo trâu”
Nhìn quanh, Thương mại đi đâu?
Hóa ra là đã nhảy tàu đi buôn…..
Ngoại ngữ vẻ mặt thoáng buồn
Đang ngồi viết sớ, kiêm luôn bói bài.
Báo chí buôn bán ve chai
Giao thông đi chở thuê ngoài Đồng Xuân.
Bách khoa cũng gặp đôi lần
Buôn đồ điện hỏng, kiếm cân dây đồng
Mỹ thuật thì đang chổng mông
Đục khắc bia mộ, cũng mong lên đời
Mỏ địa chất mới hỡi ôi
Sáng thồ hai sọt, chào mời mua than
Thuỷ sản công việc an nhàn
Sáng cân mớ cá, cuối làng ngồi rao…!
Hàng hải ngồi gác chân cao
Bao giờ trúng số mua tàu ra khơi
Bác sĩ, y tá có thời
Học xong về huyện được mời chích heo…
Muốn vào được các cơ quan, công ty thì cũng phải bôi trơn này nọ, quan hệ nhăng nhít mới vào được, có khi lại chả được nữa.
Xin giáo viên cũng cả hơn trăm củ
Việc ngân hàng cũng nửa tỷ như chơi
Không biên chế lương tháng chẳng đủ lời
Hết hợp đồng cũng về thôi bạn ạ
Biết ngày xưa mình thà đi bán cá
Hay ở nhà phụ ba má còn hơn
Hoặc giản đơn là vào rẫy canh vườn
Để hôm nay chẳng phải buồn như thế
Thời thế ngày nay là vậy, tuy là một xã hội phát triển nhưng nó luôn chứa đựng nhiều bất công, ở xã hội này luôn luôn tồn tại những quy tắc ngầm tồn tại từ xưa đến nay mà không cần ai nói ra cũng hiểu. Quy tắc đó rất ngắn gọn, đó chính là: Nhất quyền nhì thế. Dù bạn có giỏi giang đến đâu nhưng bạn chả có quyền có tiền thì chả nơi nào nhận bạn, tấm bằng đó cũng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi. Còn những người không được giỏi như bạn nhưng nếu họ không có quyền nhưng có tiền học cũng sẽ được nhận mà thôi. Đó xem như là phí bôi trơn để được nhận.
Cuộc sống của mình thì may mắn hơn biết bao nhiêu người, sinh ra đã là một thằng ngậm thìa vàng có đầy đủ mọi thứ nhưng ba mẹ tôi lại không giáo dục con cái như vậy mà luôn dạy chúng tôi phải cố gắng học hành thực giỏi chứ không làm gì cũng sạt nghiệp mà thôi. Vì vậy mà các anh chị em đều cố gắng học hành thật giỏi để khỏi phụ lòng ba mẹ.
Ba me rèn tính tự lập cho mấy anh chị em rất cao, luôn để chúng tôi tự do làm những gì mình thích mà không bao giờ ngăn cản. Chúng tôi muốn gì được đó nhưng phải trong khuôn phép không được đòi hỏi quá đáng. Những lúc thành công ba mẹ chỉ cười và cho đó là bước khởi đầ chứ chả vẻ vang gì, mục đích làm cho chúng tôi khỏi tự phụ,kiêu căng. Còn lúc thất bại ba mẹ luôn che chở,giang rộng vòng tay đón ra đón chúng tôi, đưa ra lời khuyên để rút ra bài học chứ chả la mắng một lại nào.
Nằm gác tay lên trán suy nghĩ vi vơ một hồi làm tôi nhận ra được nhiều điều từ cuộc sống này, làm tôi phấn chấn hơn hiểu đời hơn. Tôi dẹp hết suy nghĩ mà nhắm mắt đi ngủ, cuộc đời vẫn còn ở phía trước.
Hôm sau tôi qua nhà đón Di rồi chở em đi học luôn, Di vẫn vậy nếu học chung ngày mà không đón em đi thì có chuyện nên phải đèo em thôi.
Tôi và Di tung tăng đi vào lớp, đến phòng Di học thì tôi chào em còn tôi cất bước lên tầng 2 để vào lớp rồi đi xuống bàn cuối mà ngồi. Hôm nay cũng giống như thường ngày, bên cạnh là Yến, thấy tôi đi vào Yến không nói chuyện với tụi con gái nữa mà đi lại chỗ tôi thì thầm to nhỏ.
– Buổi sáng vui vẻ.
– Ugm, ngày mới vui vẻ. Sao em không ngồi nói chuyện với tụi nó tiếp mà chui xuống ngồi với anh làm gì.
– Nói nãy giờ rồi mà, em thích nói chuyện với anh cơ, mấy ngày không gặp rồi mà, em nhớ anh lắm.
– Xạo đi cô nương nhớ người ta mà không gọi một cuộc điện thoại nào mà bày đặt nói nhớ anh ah hay đi chơi với anh nào nên quên anh này rồi.
Tôi lấy tay véo mũi Yến làm Yến đau nên lấy tay gạt tay tôi ra. Yến bị nói trúng tim đen của mình nên không nói lại nữa chỉ lườm một cái rồi đi lên chỗ tụi con gái ngồi nói chuyện tiếp cho đến khi vào học luôn thì mới quay lại chỗ tôi ngồi xuống mà học.
Tính tôi là vậy dù không thích lớp này mấy nhưng học chung một lớp với nhau nên thi thoảng vẫn cười nói với tụi nó một cái cho có lệ. Các hoạt động ở trong trường, trong khoa hay của lớp tôi thường không tham gia, chỉ đến khi nào bị Yến với thằng Huy kéo đi tôi mới đi thôi chứ không thì ở nhà ngủ khỏe hơn tham gia chi cho mệt.
Vào tiết học tôi sẽ không quan tâm xung quanh có gì nữa mà chỉ tập trung nghe thầy cô giảng bài để nắm chắc kiến thức. Dù nó là bước đệm nhưng nếu tôi vững được bước đệm này thì sẽ dễ dàng làm việc sau này hơn.
Học được hai tiết thì chuông reo báo hiệu nghỉ ngơi thế là thầy dừng bài giảng cho lớp ra chơi. Tôi gấp vở lại lấy điện thoại ra chơi game, Yến thấy vậy lấy điện thoại rồi kéo tôi đi xuống cantin, tôi đành lê lết theo em đi xuống.
Hai đứa chọn một cái bàn ở sâu trong góc cho khỏe chứ ngồi ngoài người ta chú ý tôi không thích lắm, Yến đi lấy nước với đồ ăn còn tôi ngồi một mình. Một lúc sau Yến quay lại với một khay đồ trên tay nào bánh kẹo, nước uống bên cạnh còn có Di nữa chứ.
Vừa thấy tôi Di chạy qua ngồi chung với tôi luôn, Yến không nói gì bỏ đồ ăn xuống bàn ngồi mà gặm thôi, tôi thấy vậy cũng lấy một ít bánh lên cho vào miệng mà ăn. Không khí quá ư là im lặng nên Di lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.
– Hai người giận nhau hay sao mà im lặng đáng sợ vậy.
– Không có gì đâu, em không nghe trời đánh tránh bữa ăn ah. Giận nhau mà anh với Yến còn ngồi chung mà ăn sao. Em đúng là ngốc hết chỗ nói.
Tôi cốc vào đầu Di một cái vì sự ngu ngốc của em, Di bị cốc đau lấy tay xoa đầu mình, Di hậm hực vì bị cốc oan.
– Người ta quan tâm thôi vậy mà lại bị cốc, ứ thèm hỏi nữa đâu mặc hai người đó.
– Ai bảo em nói mấy câu ngu đó làm chi, gặp chị chị đánh đau hơn nữa kìa.
– Thì em thấy hai người không nói chi nên đâm ra thấy lạ hỏi chơi vậy thôi.
Di giãi bày sự ngốc nghếch vừa rồi của mình, tôi và Yến buồn cười quá nên đành cười lớn lên mọi người xung quanh quay lại nhìn. Bị mọi người nhìn nên tôi và Yến không cười nữa còn Di thì mặt đen thui, Yến gắng lắm mới không bật cười để lên tiếng.
– Thôi, không giỡn với em nữa nãy giờ anh chị đùa cho vui thôi chứ chả có gì cả. Tại em ngây thơ quá nên mắc bẫy thôi.
– Ah, thì ra, thì ra hai người chơi em àh, được đó, Gruuuuuuuuuuuuuuuuuuuu.
Di nghiến răng ken két tức giận vì bị tôi và Yến chơi một vố đau đớn nhưng chả làm gì được cả.
– Mà anh mấy ngày này làm gì bận lắm ah, mà em gọi không có được._Yến quay sang hỏi tôi
– Có bận gì đâu, em hỏi Di là biết anh bận gì thôi_Tôi hất mặt sang Di chỉ là cứ hỏi Di sẽ rõ.
– Sao anh lại nói em, em có làm gì đâu._Di thanh minh.
– Chứ không phải em tịch thu điện thoại anh ah, em còn nói anh và em bên nhau thì cất điện thoại ah.
– Ah, thì ra em giành anh ấy để đánh lẻ ah, chị không ngờ em lại làm vậy Di ah. Em chỉ muốn sướng một mình thôi chứ gì.
– Có đâu chị đừng nghe ảnh nói, ảnh xạo đó. Anh ấy kéo em đi phang phầm phập đau muốn chết chứ sướng cái nỗi gì.
– Không có biện bạch gì cả chị không tin đâu, muốn sướng một mình ah cái này phải phạt thôi. Giờ chị cấm em làm tình với anh ấy vì em sướng mấy hôm nay rồi.
– Không được, anh ấy đâu phải của chị mà cấm chứ.
– Chị nói được là được.
– Không.
– Được.
Cứ em thì không, chị thì được làm tôi đau đầu muốn chết, tưởng đâu ra đây ăn uống thoải mái ai dè bị hai nàng cãi nhau um sùm tỏi lên vì cái chuyện này. Tôi hết hiểu nỗi hai nàng muốn sướng thì vác lồn đền nhà tôi để tôi đụ thôi chứ có gì đâu mà cãi nhau chứ. Tôi đành phải đứng ra can ngăn hai nàng.
– Được rồi đừng cãi nhau nữa, cãi nữa anh đi vào nha cho hai em cứ cãi đó.
Hai nàng nghe tôi nói vậy nên im luôn không cãi nữa, cả hai đưa ánh mắt cún con nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi ngây thơ, tôi lắc đầu ngao ngán vì hai ánh mắt này.
– Cả hai muốn thì đến nhà anh chứ ở đây cãi nhau làm gì. Anh với hai em chưa some lần nào mà cứ đến thử một lần xem cảm giác thế nào chứ.
– Em sao cũng được miễn sướng là ok rồi. – Yến giãi bày.
– Em thì không biết sao cả vì chưa làm vậy bao giờ nhưng anh muốn thì em chiều anh thôi._Di cũng nói theo.
– Nếu cả hai đồng ý rồi thì mình cứ làm vậy đi. Giờ thì không cãi nhau nữa ăn đi còn vào học tiếp.
Thế là cả ba ngồi gặm bánh trái tiếp chứ không còn ngồi nghe hai nàng cãi nhau nữa. Ăn uống no nê thì nghe tiếng chuông báo vào học, tôi đi tính tiền rồi cả ba vào lớp học tiếp.
Mấy tiết cuối tôi vẫn chăm chú lao vào học, tập trung nghe giảng và chép bài đầy đủ. Yến cũng vậy từ khi ngồi chung với tôi thì cungc chú ý nghe giảng và chép bài chứ không còn thơ thẫn nghĩ ngợi lung tung như xưa.