Truyện Sex Lấy vợ muộn
Đến năm 2009, tính tuổi mụ thì mình đã bước sang năm thứ 38.
Nhân viên và những bạn bè quen biết từ lâu đã không hỏi về chuyện vợ con của mình nữa. Bố mẹ thì sau một thời gian thúc giục (những năm mình 30 – 33) đến ngao ngán (34 – 35) qua buồn phiền (36 – 37), lúc ấy cũng đành phải chấp nhận rằng về đường tình duyên thằng bé vướng phải số lận đận. Mình không còn thiếu gần như bất cứ một thứ gì để có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc, cái thiếu duy nhất “chỉ” là một cô dâu cho đám cưới mà thôi…!
Thỉnh thoảng mình cũng nghĩ đến chấp nhận một ai đó trong số người quen, nhân viên hoặc các đối tượng được giới thiệu để lấy cho xong chuyện, nhưng rồi mình lại sợ làm khổ người ta khi lấy mà mình không yêu. Một phần nữa là sự kiêu hãnh cũng không cho phép mình bỏ cuộc, vì rằng chấp nhận hôn nhân không có tình yêu cũng tức là chấp nhận đầu hàng số phận. Mình không thể đầu hàng một cách lãng xẹt và dễ dàng như vậy.
Trong cuộc “đấu tranh với số phận” này mình có một đồng minh rất ít người biết, là bác gái – mẹ của người bạn thân hồi đại học.
Bác là một thiên kim tiểu thư chính cống của đất Hà nội xưa. Thời kỳ cải tạo công thương nghiệp, gia đình bác mất hết, các anh em vì lý lịch gia đình mà không được vào đại học. Bác đã phải đi con đường vòng từ làm công nhân lên trung cấp, rồi công nhân kỹ thuật, sau đó mới được cử đi học đại học. Chồng và con gái cả mất sớm, bác một mình nuôi dạy hai cậu con trai và tất cả các em chồng nên người.
Bây giờ cậu bạn mình là giảng viên đại học ở Canada, cậu em út là giảng viên ở Nhật. Nhưng bác ở lại nhà một mình, nhất định không chịu xa Hà nội vì đây là nơi chồng và con gái bác yên nghỉ. Quả thực là một người mẹ vĩ đại.
Mình đến thăm bác đầu tiên chỉ là xã giao, nhưng rồi hai bác cháu hợp chuyện và trở thành đôi bạn vong niên. Quả thực những người Tràng an gốc gác, nhất là thế hệ được tiếp nhận nền giáo dục chính thống thời thuộc địa, có một chiều sâu và cốt cách đặc biệt.
Khoảng hai ba tuần mình lại đến thăm bác một lần, hai bác cháu nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới bể, tất nhiên trong đó không thể thiếu chủ đề vợ con yêu đương của mình. Và trong chuyện này người bạn vong niên của mình có quan điểm như của nhà Phật, đó là “tùy duyên”. Bác phản đối mọi sự giới thiệu, ý rằng “Trời Phật đã sinh ra một người, tất sẽ sinh ra người phối ngẫu. Việc gặp người đó sớm hay muộn là do Trời Phật sắp xếp, có muốn cưỡng cầu cũng không được.” Có lẽ bác là người duy nhất không sốt ruột, không thúc giục hay khuyên bảo gì mình, chỉ nói “Cháu sống có tâm như vậy, tất Trời sẽ không bạc đãi!”
Trời Phật có thật hay không, chắc con người phải cãi nhau hàng thế kỷ mới ra được. Nhưng duyên phận thì mình tin là có thật, và duyên phận của mình đã đến một cách rất tình cờ, tình cờ đến mức không thể tình cờ hơn, bởi nó bắt đầu từ một sự hiểu nhầm lãng xẹt.
Tối hôm đó mình nhận được điện thoại của một khách hàng cũ từ thời còn làm thương mại, anh bạn này mình đã không gặp từ năm 2004:
– *** à, anh vừa ra Hà Nội, có rỗi không ra làm vài ly!
Anh bạn này là người hào sảng tốt bụng nhưng phải cái uống như hũ chìm, lần nào mình gặp cũng bị ép uống cho tới bến mới thôi. Mình không muốn say nhưng cũng muốn gặp lại anh nên từ chối khéo:
– Em chưa về Hà nội, hay là để mai đi?
– Được rồi, ở đâu?
Mình đã tính trước nên trả lời:
– My Way, anh biết chỗ đó không?
Mình chọn My Way vì đó là quán lịch sự, ngồi đấy thì không thể say được. Anh bạn đồng ý ngay:
– OK, My Way chứ gì, mấy giờ?
Nghe cách nói thì anh bạn rất quen thuộc My Way, mình không hỏi thêm nữa mà chỉ hẹn 10 giờ sáng. Đến đó uống vài chai bia, ăn một bữa cơm là hợp lý, vừa vui vẻ vừa không phải nhậu quắt cần câu. Có gì thì thêm lý do “chiều em phải làm việc” là xong, nói chung mình không chịu được cảnh nhậu lai rai đến say xỉn.
Hôm sau đúng 10 giờ mình đến My Way Tràng Tiền, chờ đến 10 rưỡi không thấy bạn mới gọi điện:
– Anh đang ở đâu?
Anh bạn đáp oang oang như lệnh vỡ:
– Anh ngồi chờ hơn nửa tiếng rồi, chú bị kẹt hả?
Lúc ấy mình mới nghĩ ra:
– Anh ngồi ở My Way nào?
– Thì My Way ở Trung Hòa Nhân chính đó…!
Hóa ra hai người đến hai My Way khác nhau. Sau đó anh bạn kể anh có bà chị ở ngay bên cạnh, đến thăm chị nhìn thấy quán nên khi mình hẹn, anh đồng ý luôn mà không hỏi lại. Mình dặn anh chờ rồi ra xe chạy xuống Trung hòa Nhân chính, khoảng 11 giờ hai anh em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, chuyện ran như pháo nổ.
Đang lúc bọn mình chuyện trò thì ở bàn phía sau mình có khách vào. Thoạt đầu mình không để ý, chỉ biết loáng thoáng đó là một phụ nữ Việt Nam trẻ và hai người châu Á đã lớn tuổi. Câu chuyện của bọn mình rất vui vẻ, anh bạn lại có tính nói to nên mình gần như không nhận thức gì ở xung quanh. Chỉ đến khi chọn món ăn trưa thì anh bạn mới chịu giải lao đọc menu, tình cờ tiếng cười của mấy người ở bàn sau lọt vào tai mình.
Giọng cười của người phụ nữ trẻ nghe quen quen, mình thử nhớ lại và… giật bắn người. Chẳng lẽ lại là em…?
…
Sau tiềng cười (thực ra cũng khá nhẹ nhàng), ba người đó lại hạ giọng xuống rất thấp. Căng tai ra một lúc không nghe được thêm gì (xấu hổ nhỉ) mình đành phải diễn bài “gọi điện”: rút điện thoại, bấm số một cậu quản lý, đứng lên đi ra một góc ra vẻ nói chuyện riêng. Tất nhiên cái góc đó đã được nhắm từ trước, để lúc về mình “phải” đi ngang qua mấy người ngồi phía sau.
Ba vị khách láng giềng đang chúi đầu vào máy tính và rất nhiều tài liệu, không hề ngẩng đầu lên. Cuối cùng mình đã nhìn thấy chủ nhân của tiếng cười quen thuộc…
Vẫn khuôn mặt ấy, dáng người ấy, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết em đã trưởng thành rất nhiều. Thật khó diễn tả cảm xúc lúc đó của mình, có lẽ là một hỗn hợp 30% ngạc nhiên, 30% vui mừng và đến 40% còn lại là tò mò khủng khiếp. Đã sáu năm qua kể từ ngày em phải về quê theo sự sắp đặt phi lý của gia đình, sự kiện nào đã mang em quay lại Hà Nội, không những thế còn dường như đang khá thành công? Với tính cách của anh chàng “người yêu chỉ định” ngày xưa, hẳn em không thể thành đạt thế này nếu lấy anh ta, vậy thì gia đình của em bây giờ…?
Hàng loạt câu hỏi khiến mình ăn cơm mà chẳng thấy mùi vị hứng thú gì, may mà anh bạn không nhận ra. Thật may cho mình, đúng lúc nghĩ chắc phải diễn màn bám đuôi như phim bộ Hồng Kông thì chuông điện thoại reo, có người hỏi địa chỉ văn phòng để chuyển cho em một bưu kiện gì đó. Thế là chỉ trong chốc lát mình đã nghe được nguyên xi địa chỉ, tầng, phòng của nơi em làm việc. Và một kế hoạch hình thành ngay trong đầu…
Hôm sau mình diện một bộ complet kẻng, xách cặp da, căn giờ đến nơi, đứng nấp một góc gần cửa văn phòng của em. Đó là một tòa nhà văn phòng lớn nên mình thực hiện âm mưu không khó khăn gì. Đúng 12 giờ nhân viên bắt đầu ùa ra đi ăn trưa, mình chờ đến 12 giờ 20 không thấy em đâu, đang nghĩ “hay là nhầm rồi” thì cửa mở, lần này mới là em xuất hiện.
Ngực mình lúc ấy đập còn hơn trống trận (đã nghĩ chắc là em đã có gia đình rồi mà khi nhìn thấy em vẫn không sao bình tĩnh được), mình cố ra vẻ rất thản nhiên xách cặp từ góc khuất đi ra, ngang qua người em mới “ngờ ngợ” dừng lại:
– Xin lỗi, có phải bạn là T. không?
– Xin lỗi, anh là…?
– Nếu anh không nhầm thì em từng làm việc cho văn phòng đại diện abc, năm 2003 anh có đến đặt mua mấy chất phụ gia…?
– À… vâng… em nhớ rồi. Anh đang đi làm việc ạ?
Thái độ của em lịch sự và khách sáo, không một lời nhắc tới anh bạn Đại diện trưởng thời đó làm mình không biết tiếp tục thế nào. Thực ra mình và em chỉ gặp nhau có hai lần rồi bẵng liền 6 năm, có gặp lại thì cũng chẳng khác gì người xa lạ. Nấn ná nữa sợ mang tiếng vô duyên, mình đành bịa “Anh đến chỗ xyz có chút việc” (xyz là hãng vận tải ngay cạnh văn phòng của em) rồi cáo từ.
Ra khỏi tòa nhà, mình gọi ngay đứa cháu con bà chị họ cả đến giao nhiệm vụ:
– Đối tượng của cậu tên là T, hình như là quản lý của văn phòng này này… Hạn cho cô 1 tuần, phải điều tra ra hắn ở đâu, thích gì, có chồng hay chưa?
– Chèng đéc, có chồng chưa mà cậu cũng không biết sao?
– Thế cậu mới phải nhờ cô. Tóm lại là chuyện rất dài, cứ xong đi cậu sẽ có thưởng…
Đứa cháu này là đứa thân nhất với mình, có chuyện gì hai cậu cháu đều tâm sự được với nhau. Hôm sau mình phải quyết toán thuế nên bận mất mấy ngày, mà thực ra muốn biết về em thì để người khác đi hay hơn. Mình tự làm, nhỡ lộ thì hỏng hết hình tượng.
Vụ quyết toán thuế làm mình cũng “khuây khỏa” được vài hôm, đúng 1 tuần sau cô cháu gọi điện thông báo:
– Đối tượng của chú sống như tu sĩ, hình như chẳng thân với ai nhưng nghe nói rất giỏi, nhân viên phục lắm. Mà xinh thế nhỉ!
– Tóm lại là có chồng con gì không?
– Ở đây thì hình như không, còn ở chỗ khác thì không biết…
Cô cháu mình sau 1 tuần đã tìm ra, em sống một mình một căn hộ, đúng là quản lý một văn phòng tài chính của người Nhật, nhưng chỉ đến đó là hết. Về mảng này mình không có một chút liên quan nào, nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày vẫn không tìm được cách tiếp cận.
Ở tuổi của mình, nhất là với một đối tượng như em, thì không thể xô bồ chạy bổ đến làm quen như thời sinh viên, cũng không thể làm ra vẻ “tình cờ gặp lại” một lần thứ hai được. Mà có ra vẻ tình cờ thì với thái độ của em như lần trước, chuyện cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Mình cần một lý do, một người trung gian hoặc một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, nhưng làm sao để có được bây giờ…?