Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10

Phần 27

Năng lượng của John lúc này tạo thành một cái quả cầu năng lượng bao bọc lấy cơ thể hắn cùng với Razer ở bên trong, giờ khắc này, John cứ như một mũi tên xuyên thẳng vào đường hầm không gian, vô số các tia sáng vút qua…

Con đường hầm thời gian này tuyệt đối không đơn giản như bất cứ ai có thể tưởng tượng, John vì mới tiếp nhận sức mạnh này và chưa hoàn toàn điều khiển thành thục cho nên hiện tại hắn đã ở bên trong đường hầm thời gian được năm ngày, trong năm ngày này hắn một lòng nghiên cứu phương diện điều khiển thời không của bản thân sao cho thật hoàn mĩ, phải biết rằng bên trong đường hầm này chỉ cần phạm phải một sai lầm nào cũng đem đến những rủi ro vô cùng khủng khiếp.

“Hô.”

John nở nụ cười nhìn Razer bên cạnh nói:

– Cuối cùng ta cũng hiểu toàn bộ rồi, hóa ra sức mạnh này của ta không chỉ có thể quay ngược thời gian trở về quá khứ mà còn có thể xuyên qua không gian tiến đến thế giới khác. Với hai loại sức mạnh này hợp lại ta có thể đến bất kì thế giới nào vào bất kì thời điểm nào mình muốn.

Razer nghe như vậy cảm thấy nuốt không trôi, thực quá biến thái đi được.

John lấy ra cuộn giấy mà Zilean đã đưa cho mình nhìn vào cuộn giấy ấy đôi mắt hắn hiện lên một chút thoáng buồn bã nói :

– Sau khi hiểu được thời không năng lượng cuối cùng ta cũng hiểu được cách thức khởi động Time Freeze mà Zilean và Bard đã làm, họ liều mạng đổi cả sinh mệnh của mình để đem lại cho ta 49 ngày thay đổi cục diện cuộc chiến, nhất định ta sẽ không để mạng sống của họ và những người khác trở nên vô ích.

Razer lo lắng hỏi:

– John! Bây giờ chúng ta đi đâu trước?

John đã học thuộc các đặc điểm và tiểu sử của ba thứ cần tìm, trong ba thứ này có một thứ không thuộc về thế giới Runeterra, nó nằm ở Monolith quê hương của Malphite, và đấy cũng là nơi mà John quyết định đến đầu tiên, dù sao hắn cũng cần phải thử ngay thành quả tốn năm ngày nghiên cứu của mình.

John nhanh chóng sử dụng hai luồng năng lượng thời gian và không gian bên trong cơ thể điều khiển quả cầu năng lượng toàn thân bay thẳng về hướng đã định. Bên ngoài vòng xoáy đường hầm thời gian biến đổi màu sắc từ một màu vàng trắng giờ thành một màu đen tím, còn có cả sấm sét và những tiếng nổ nữa.

Đi tại vòng xoáy không gian, có ba loại khả năng.

Loại thứ nhất là bình yên đến cuối cùng, đến địa điểm mình muốn, đây là tình huống tốt nhất.

Loại thứ hai là bị đột nhiên xuất hiện vết nứt không gian cho cắn nuốt, về sau bị đưa đến một cái thế giới hoặc một thời điểm nào đó không biết trước. Đây là tình huống xấu nhưng không đến nỗi quá tệ, ít nhất vẫn giữ được mạng, cẩn thận phục hồi thì có thể quay lại đường hầm thời gian.

Loại thứ ba là bị vết nứt không gian, cắn nuốt đưa đến một vùng không gian không có sự sống, không có bất cứ thứ gì ngoài cái chết. Cái này chắc chắn là tồi tệ nhất rồi, trong quá khứ cũng có vài ngươi sở hữu không gian hoặc thời gian và dùng nó để du hành nhưng không ai dám đi quá xa, bởi đi càng xa thì nguy hiểm càng tăng lên theo cấp số N không xác định.

“Tránh đi những này vết nứt không gian.”

Vèo.

John cứ như thế bay thẳng một mạch, gặp phải những vết nứt không gian trong đường hầm, một là hắn tránh còn không thì mạnh mẽ phá hủy nó, nói về cái sức mạnh này cũng phải nhờ hắn dung hợp nhiều loại sức mạnh với nhau nên mới có thể làm được như vậy chứ nếu là Mighal chỉ sở hữu hai loại thời gian và không gian thì tuyệt đối không dám làm vậy rồi.

Năm ngày sau…

Giữa bầu trời một màu vàng đỏ kì lạ một vòng xoáy giữa không gian bỗng nhiên xuất hiện, từ bên trong hai bóng đen một người một thú ung dung bay ra nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

John sắc mặt vui mừng: “Rốt cuộc cũng xuyên qua rồi, bình yên xuyên qua rồi!”

Không ngờ quãng đường đi đến thế giới Monolith này lại tốn đến năm ngày, như vậy tổng thời gian hắn tiêu tốn đã là mười ngày rồi, chỉ còn 39 ngày nữa thôi liệu hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này để quay trở lại kịp thời điểm? Nhưng phải nói rằng tốn nhiều thời gian như vậy chẳng qua là do John còn chưa quen việc đi lại trong đường hầm thời không mà thôi, nếu hắn đã quen rồi thì việc đi lại giữa các thế giới hay giữa các mốc thời gian chỉ là vấn đề một nháy mắt.

Razer nhìn ngó khung cảnh xung quanh, ở đây thực sự khác với Valoran rất nhiều, trên bầu trời là một màu vàng đỏ óng ánh như mật ong, ngoài ra còn thấy rất nhiều mặt trăng nữa chứ, ít nhất phải bốn cái.

John cũng đồng dạng như Razer, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến một thế giới khác ngoài vùng đất Valoran, cảm giác ban đầu quả nhiên không dấu được sự kinh ngạc. Nơi hắn đáp xuống là một vùng hoang mạc rộng lớn, mặt đất khô cằn, xung quanh chỉ duy nhất tồn tại các loại cây có dòng họ nội ngoại gì đó với Xương rồng, còn không thì toàn là đá. Đá to có, nhỏ có đủ loại hình dáng kích thước kì lạ.

Razer nhảy lên vai của John dò hỏi:

– Bây giờ chúng ta đi hướng nào?

John ầm ừ một chút rồi nói:

– Ta cảm nhận được sự sống ở phía đông, cứ đến đó trước rồi tính sau.

Nói xong cả John và Razer lập tức bay về phía đông, càng bay khung cảnh bên dưới càng thay đổi nhanh chóng, từ một vùng hoang mạc giờ khắc này cả hai đang bị bao phủ bởi một khu rừng xanh mướt, cây hoa đua nở, muôn thú thay nhau sinh sống trong hòa bình, tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim ca đua nhau ca hát thức khiến lòng người yên tĩnh.

– Nơi này đẹp thật!

Cu cậu Razer không dấu nỗi sự thích thú mà thốt lên.

John và Razer lúc này đang đi giữa khu rừng, bay ở nơi này xem ra không được ổn lắm, ít nhất là với những gốc cổ thụ cao ít nhất đến 50 mét kia mà bay thì hơi khó khăn, vả lại nếu bay thì sẽ bị cây cỏ che lấp hết tầm nhìn cho nên đi bộ là cách tốt nhất.

John vừa đi vừa nói:

– Theo ghi chép thì bộ tộc của Malphite tên là Cự nham, đây là một bộ tộc người đá được sinh ra từ tinh hoa của Monolith, họ sống rất hiền lành với những loại sinh vật xung quanh, ít gây chiến với các bộ tộc khác. Mặt nạ sơn thạch chính là báu vật đi theo bộ tộc của họ qua nhiều năm và luôn được các tộc trưởng nắm giữ, xem nó như là tín vật thể hiện quyền lực.

Razer là con thú thông minh nó nghe ra vấn đề quan trọng trong những gì John vừa nói:

– Vậy nếu như chúng ta cần lấy mặt nạ sơn thạch thì cũng cần phải có sự đồng ý của tộc trưởng của bộ tộc, cái này coi bộ hơi khó đấy.

John bất đắc dĩ thở dài nói:

– Cũng không còn cách nào khác, tạm thời chúng ta sẽ tìm cách thương lượng với họ nếu không được thì chỉ còn hạ sách là ăn trộm mà thôi, sau khi sử dụng xong sẽ tìm cách trả lại.

“Ầm ầm ầm”

Đúng lúc này phía trước truyền đến những chấn động mạnh mẽ, những tiếng ồm ồm giống như la hét rất chói tai. John và Razer không chút chậm trễ lập tức lao về phía trước, cả hai cố gắng giữ mình trong thế ẩn náu không để lộ ra sơ hở rồi quan sát tình hình trước mặt.

Phía trước là một trận đánh nhau không cân sức, một bên là những kẻ nửa nửa hình dáng giống con người nửa còn lại giống quái thú, bọn chúng cao lớn, móng vuốt khỏi nói cũng biết sắc nhọn đến đáng sợ, một tảng đá to lớn mà có thể dễ dàng cắt làm đôi. Đám người thú này tổng cộng có hơn mười tên đang xếp thành một vòng tròn bao vây lấy ba người đá, mặc dù có cơ thể là đá cứng chắc nhưng trên người họ lại không ít các vết thương đang chảy ra một thứ chất lòng màu xanh lá, nếu ở Valoran thì người ta gọi đó là máu đấy.

– Bắt ba kẻ này về, nhất định thủ lĩnh sẽ thưởng cho chúng ta rất nhiều thứ.

Một tên người thú há giọng nói, điều thú vị ở đây chính là ngôn ngữ của đám này John nghe hiểu được, có lẽ là nhờ khả năng đặc biệt nào đó trên người chăng.

Trong ba người đá thì có đến hai người xem ra bị thương nặng đứng không vững, người đá còn lại dùng hai cánh tay to lớn giang rộng ra như muốn bảo vệ hai người còn lại, đôi mắt màu vàng gắt gao nhìn về gã cầm đầu của đám người thú và nói:

– Đừng nghĩ rằng làm thế này thì sẽ khiến bộ tộc chúng ta chịu khuất phục trước các người. Cái chết của tộc trưởng, bọn ta nhất định sẽ lấy lại gấp trăm lần.

Cái gã được người đá kia xem là thủ lĩnh của đám này cười ha hả đáp lời:

– Từ xưa đến nay bộ tộc các ngươi luôn truyền lại tục lệ, chỉ có tộc trưởng của bộ tộc Cự nham mới có thể có được Mặt Nạ Sơn Thạch, bây giờ Mặt Nạ Sơn Thạch ấy đang ở trong tay thủ lĩnh của bọn ta vậy các ngươi nghĩ thử xem thủ lĩnh của bọn ta có phải là tộc trưởng của bộ tộc các ngươi hay không? Vậy với lệnh yêu cầu bộ tộc Cự Nham quỳ gối trước bộ tộc Bách thú bọn ta liệu có gì không đúng?

Lời này nói ra như muốn tát thẳng vào mặt ba người tộc Cự nham kia, người đá còn khỏe mạnh kia tức giận phản ứng lại:

– Đừng nói nhảm, việc sở hữu mặt nạ sơn thạch đâu có đơn giản như thế? Cần phải có sự đồng ý của tộc trưởng tiền nhiệm hoặc ít nhất phải được các thành viên trong tộc cự nham đồng ý, thủ lĩnh của các ngươi làm gì có tư cách đó.

Tên thủ lĩnh đám người thú kia đáp lời:

– Ây da! Làm sao các ngươi biết trước lúc chết tên tộc trưởng của các ngươi không đồng ý trao lại mặt nạ sơn thạch cho thủ lĩnh của bọn ta. Các ngươi không ai biết nhưng bọn ta thì ai ai cũng biết rõ ràng đấy, lúc ấy hắn ta đã tự tay đưa mặt nạ sơn thạch ra cho thủ lĩnh của bọn và muốn thủ lĩnh bọn ta làm chức tộc trưởng bộ tộc Cự nham.

“Im mồm” – Hai người đá phía sau có vẻ như không giữ được bình tĩnh, lập tức thoát ra khỏi sự bảo vệ của người đá còn khỏe kia lao đến quyết sống chết với gã thủ lĩnh.

“Xoạt” – Ba bộ móng vuốt sắc bén đánh thẳng vào thân thể to lớn của hai người đá, khiến họ ngã xuống mặt đất, vết thương trên ngực thực quá khủng khiếp.

Gã thủ lĩnh kia tỏ ra khinh thường đạp một chân lên mặt của một người đá và nói:

– Điểm yếu của các ngươi nằm bên trong mặt nạ sơn thạch, điều ấy thủ lĩnh của bọn ta đã nghiên cứu ra, đừng nói là cái thân hình bằng đá cứng chắc này cho dù là các ngươi đạt đến tiến hóa khác đi nữa cũng không thể đánh bại được bọn ta.

Nói xong bộ móng vuốt của hắn ta đưa lên cao chuẩn bị đánh xuống thân thể của người đá dưới chân, nếu như bộ móng vuốt này mà đánh đến thì mạng của người đá ấy chắc chắn kết thúc.

“Bùng” – Đúng lúc này giống như có một viên đá bay với tốc độ của tên lửa bắn đến nhắm trúng ngay cổ tay của gã thủ lĩnh khiến hắn đau đớn gào lên ngã lăn ra mặt đất, giữa cổ tay xuất hiện một lỗ thủng bằng đúng với kích cỡ của viên đá vừa bay đến, máu màu xanh vẫn không ngừng chảy ra.

“Một đám đông như vậy ăn hiếp ba người xem ra có chút không đúng rồi” – John từ bên trong lùm cây phía xa bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại.

Đám người thú và người đá nhìn John cứ như nhìn một sinh vật đặc biệt, bởi cơ bản rằng trên Monolith này không tồn tại giống loài con người.
Gã thủ lĩnh được đám thuộc hạ cầm máu, chỉ tay run run về phía John phẫn nộ nói:

– Nói mau! Ngươi là thuộc bộ tộc nào? Trên Monolith này làm gì có bộ tộc nào có hình dáng như ngươi?

John ồ một tiếng chẳng thèm quan tâm tiến đến chỗ những người đá cười hỏi:

– Mấy người không sao chứ? Bị thương có nặng không?

Thấy John có vẻ không có địch ý gì với mình nên cả ba người đá lắc đầu. Thấy vậy John nhìn sang đám người thú khuôn mặt vẫn không thay đổi nói:

– Ta cho các ngươi mười giây để rời đi, sau mười giây kẻ nào còn ở lại đây ta giết không tha.

Nói xong ánh mắt John lộ ra sát khí mạnh mẽ khiến cả đám người thú run sợ, bọn chúng vừa chứng kiến kẻ này dùng một viên đá nhỏ đã có thể làm bị thương kẻ mạnh nhất trong đám ở đây như vậy thì dại gì mà đối đầu. Nhưng kẻ bị John làm bị thương thì không nghĩ như vậy, người xưa hay nói điên quá thì hóa rồ, kẻ này đúng là ví dụ điển hình cho câu nói này, hắn ta quát lớn với đám thuộc hạ của mình:

– Các ngươi sao lại phải sợ? Hắn chỉ có một mình, chúng ta đông như vậy tại sao lại sợ? Cứ xông lên làm thịt hắn cho ta.

Lệnh đã ra thì có kẻ nào dám cãi, bọn chúng không chút chậm trễ vung móng vuốt sắc nhọn dùng tốc độ nhanh nhất lao lên tấn công, ba người đá thấy cả đám thuộc hạ của kẻ kia lao lên tấn công John dù không biết kẻ này là kẻ nào nhưng hắn ta cũng vừa cứu mạng của họ cho nên lòng vô cùng hoảng sợ và lo lắng.

“Razer! Xử đẹp bọn chúng đi!” – John chẳng thèm bận tâm đám tép riu này, với lại cu cậu Razer ngồi trên vai hắn xem ra rất ngứa ngáy tay chân cho nên để nó xử là cách tốt nhất.

Razer hóa thành một tia sáng lao vào tấn công đám người thú, nếu như một chiêu giết ngay thì có vẻ quá đơn giản và không thỏa mãn được sự ngứa ngáy của cu cậu cho nên nó đã nghĩ ra một biện pháp khiến cho tất cả những ai đang chứng kiến đều phải rùng mình.

Nó lao đến một gã người thú, chân trước nhẹ nhàng vung lên đá văng kẻ đó in sâu xuống mặt đất, rồi sau đó lại áp sát đến kẻ khác dùng một hình thức tương tự in sâu xuống đất, cu cậu cứ như vậy lần lượt sử dụng cơ thể đám người thú ấy như những con dấu đóng thẳng lên mặt đất, xong tên này lại đến tên khác, cứ bị đá lên rồi nện xuống mặt đất, bộ dáng giống như chơi đùa vậy, cực kì kinh hãi.

Gã thủ lĩnh kia sợ hãi quay đầu bỏ chạy, hắn cũng không thèm quan tâm đến sống chết của đám thuộc hạ cứ thế bỏ chạy, John vẫn đứng yên một chỗ hình như hắn không có ý lấy mạng kẻ đó, chỉ thấy hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng rằng: “Bảo với kẻ đứng đầu của các ngươi khôn hồn thì trả lại mặt nạ sơn thạch cho tộc Cự nham, bằng không ta sẽ đến hủy diệt cả bộ tộc.”

Giọng nói rất nhẹ nhàng như lại cứ vang ong ong trong tai của gã người thú đang bỏ chạy kia, một chữ cũng không sót.

“Razer đủ rồi!” – John lên tiếng để ngăn Razer lại, cu cậu tung hứng đám người thú kia sung sướng đến nỗi quên cả việc bọn chúng đã ngủm hết.

Cu cậu nhảy lên vai của John cười khì khì nói:

– Lần sau nhường ta tiếp nhé!

John lắc đầu chịu không nổi với mức độ ngây thơ vô số tội của nó, John nhìn sang đám người đá mỉm cười hỏi:

– Làng của mọi người ở đâu? Tôi sẽ báo tin để bọn họ đến đón.

Ba gã người đá nhìn nhau, gã người đá còn khỏe nhất kia đến trước mặt John, thân hình to lớn giống như ngọn núi nhỏ hiền lành đáp:

– Hay cậu về làng với chúng tôi đi, bọn tôi vẫn có thể đi và dẫn đường được.

“Được thôi!” – Cơ hội tốt thế này John sao có thể bỏ qua được, hắn lập tức chấp nhận.