Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Trên đường đi John mới được biết một chuyện cực kì khiến hắn kinh ngạc, hóa ra gã người đá khỏe mạnh kia lại chính là Malphite trong tương lai, có thể vì hình dáng và mặt mũi có phần hơi khác so với khi hắn gặp tại Valoran cho nên mới không nhận ra được.
John biết hiện tại bản thân đang ở trong quá khứ tại một thế giới khác với Valoran, vẫn còn nhiều điều hắn chưa rõ cho nên không muốn để người khác hiểu lầm và nghi ngờ cho nên chỉ ầm ừ cho qua.
Đi được một đoạn, một ngôi làng được thiết kế toàn bằng đá đập ngay vào mắt của hắn, những khối đá pha lê, đá hoa cương, đủ loại đá tạo thành một bức tường vững chắc bảo vệ bên ngoài ngôi làng, những ngôi nhà đá thô sơ ở bên trong được thiết kế theo kiểu bậc thang càng khiến cho ngôi làng trở nên đặc biệt hơn trong mắt của John.
“Mọi người ơi! Đám Malphite đã về rồi…” – Tiếng nói của đám trẻ con đang chơi trước cổng làng vang lên rất lớn ngay khi Malphite cùng với John trở về.
Từ bên trong làng rất nhiều người đá chạy nhanh ra đón, già có, trẻ có, cả phụ nữ cũng có nói chung đủ loại thành phần. Một người đá lưng hơi gù tướng đi có phần chậm chạp chắc là do tuổi đã già nên mới như vậy, ông ta tiến đến phía trước nhìn Malphite vẫn ổn nhưng khi nhìn thấy hai người đá đi cùng hắn đang bị thương thì vô cùng lo lắng nói:
– Hai người các ngươi bị thương không nhẹ đâu! Mau đi vào chữa trị đi…
Hai người đá bị thương ấy nhanh chóng được một số người đá khác tiến đến đỡ vào trong làng, lão người đá kia nhìn sang John đang ở bên cạnh Malphite, khuôn mặt không dấu được sự bất ngờ có lẽ vì trước giờ ông ta chưa từng nhìn thấy ai giống hắn, ít nhất là tại nơi này không hề có một bộ tộc nào có hình dáng giống như hắn.
Lão người đá nhìn Malphite vội hỏi:
– Malphite! Người này là ai? Tại sao lại cùng về với các người?
Malphite không chút chậm trễ đáp:
– Trưởng lão! Người này chính là người đã cứu chúng tôi thoát khỏi tay đám người tộc bách thú đấy.
“Tộc Bách Thú!” – Lão người đá có vẻ kinh ngạc nhưng sau đó liền thở dài nói:
– Qua một đêm thấy các ngươi không trở về ta cũng đoán được ít nhiều chuyện không hay, được rồi về an toàn là tốt rồi, mau mời vào trong làng rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Tộc nham thạch là thế nếu đã giúp người của bộ tộc chính là bạn của họ không cần biết là người của bộ tộc nào, John nhanh chóng được lão người đá dẫn vào bên trong làng, trên đường đi có rất nhiều người đá đưa ánh mắt nghi lạ nhìn John, hắn cũng không bận tâm đến ánh mắt của họ, mục tiêu của hắn chính là mặt nạ sơn thạch mà xem ra cái vật này đã bị kẻ khác chiếm đoạt rồi.
Đi hết con đường chính, John cùng với Malphite, vị trưởng lão và vài người cận vệ đã đến một ngôi nhà to lớn với lối kiến trúc mái vòm bằng đá hoa cương sáng lấp lánh, cái này thật là tráng lệ không khác gì một cung điện nha.
Razer trên vai John mở tròn mắt thích thú, từ khi đến ngôi làng này thứ nào cũng khiến cu cậu tỏ ra hứng thú cả, mà những thứ ấy hầu hết đều là những viên đá sáng chói được dùng để xây nhà hoặc làm tường, cổng v… v..
John tiến vào bên trong được vị trưởng lão mời ngồi, hắn nhanh chóng ngồi xuống ghế đá nhìn về phía trưởng lão hỏi:
– Không biết nên xưng hô thế nào với trưởng lão đây?
Thấy John có phần lễ phép vị trưởng lão kia cũng tỏ ra dễ dãi hơn rất nhiều, ông ta đáp:
– Cậu cứ gọi ta là Tate.
– Tate trưởng lão – John mỉm cười trả lời.
Trưởng lão Tate tiếp tục hỏi:
– Không biết nên xưng hô với cậu thế nào? Vả lại hình như chúng tôi chưa từng gặp qua chủng tộc nào có hình dáng giống như cậu nhỉ? Không biết cậu ở tộc nào?
John suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Mọi người cứ gọi tôi là John, còn về bộ tộc thì đó chỉ là một bộ tộc nhỏ không có nơi sống cố định cho nên nói ra sợ rằng mọi người cũng không biết được đâu.
Thấy John không muốn nói tên bộ tộc của mình trưởng lão Tate cũng không dò hỏi nữa ông chỉ ầm ừ mấy cái, ông ta nói:
– Thực sự rất cảm kích cậu đã cứu các tộc nhân của chúng tôi, nếu có khó khăn gì cần giúp đỡ bộ tộc của chúng tôi nhất định không ngại khó khăn.
John gật đầu hỏi lại:
– Vừa nãy, lúc cứu đám Malphite tôi có nghe bọn người thú kia nói về chuyện tộc trưởng của bộ tộc các người bị giết, chuyện này là sao vậy?
Nghe câu hỏi của John lại nhớ đến cảnh bên cạnh hắn có con thú trắng đáng sợ như vậy Malphite đứng cạnh đó lập tức lên tiếng nói:
– Thực ra chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, bộ tộc Bách Thú là một bộ tộc lớn, kẻ đứng đầu của bộ tộc ấy là một kẻ đầy dã tâm, hắn ta muốn thống trị các bộ tộc trong khu rừng này dưới trướng của bản thân. Trong đó bộ tộc Cự Nham của chúng tôi được xem là một bộ tộc lớn và có sức uy hiếp đến dã tâm của hắn cho nên cách đây không lâu hắn ta đã bắt cóc vợ con của tộc trưởng buộc tộc trưởng phải dẫn theo người đến giải cứu. Nhưng thật không ngờ đấy lại là cái bẫy do gã thủ lĩnh tộc Bách Thú tạo ra, hắn chia cách tộc trưởng và những cận vệ đi theo rồi sao đó…. kết quả thì cậu đã biết rồi đấy, ngay cả bảo vật của bộ tộc là mặt nạ sơn thạch cũng nơi vào tay của hắn. John… tôi đã chứng kiến sức mạnh của người bạn nhỏ bên cạnh cậu, liệu cậu có thể giúp chúng tôi dành lại mặt nạ sơn thạch được hay không?
Thấy tộc nhân của mình cầu xin sự giúp đỡ của người khác vị trưởng lão Tate kia tỏ ra hơi chút không vui nhưng ông ta là một lão già người đá giống rất lâu ông biết Malphite là một trong số những chiến binh ưu tú của tộc cho nên việc hắn làm chắc chắn có lý do nào đó.
Thấy Malphite mở miệng cầu xin John lại nghĩ về Malphite ở Valoran đã tử trận trước Kefka hắn thở dài một hơi rồi nói:
– Được rồi! Nếu có thể giúp đỡ được vì gì tôi sẽ cố gắng hết sức.
“Vậy hay quá” – Malphite vui mừng nói.
Tộc trưởng Tate đứng dậy nói:
– John! Cậu đi đường đã mệt rồi, để ta chuẩn bị cho cậu một chỗ ở tạm.
“Làm phiền trưởng lão rồi” – John gật đầu mỉm cười, rồi bước ra ngoài, ở bên ngoài có hai gã người đá hộ vệ chờ sẵn để dẫn hắn đến chỗ nghỉ ngơi.
Bên trong phòng trưởng lão nhìn Malphite hỏi:
– Malphite! Ngươi cầu xin sự giúp đỡ từ ngoại tộc chắc chắn có lý do phải không?
Malphite không dám dấu gì trưởng lão liền đáp:
– Chắc trưởng lão chưa biết, con thú trăng trên vai của cậu ấy rất là mạnh mẽ chính nó đã đánh bại chục tên của tộc bách thú để cứu chúng tôi về đây.
– Vậy à! Được rồi, lương thực cũng đã tích góp đầy đủ, vài ngày nữa chúng ta sẽ khai chiến với tộc Bách thú dành lại danh dự của bộ tộc. Suốt một tháng nay chúng ta bị bọn chúng chèn quá mức thống khổ rồi.
Trưởng lão Tate ánh mắt tỏ ra đầy chiến ý nói lớn.
Malphite cũng tỏ ra hưng phấn lạ thường, hắn gật đầu đáp:
– Bao nhiêu đất đai trồng trọt của bộ tộc đã bị bọn chúng chiếm đoạt bây giờ là lúc chúng ta dành lại những gì đã mất, với sự giúp đỡ của cậu ta trận chiến này chúng ta sẽ chiến thắng.
…
Ở trong phòng Razer nằm dài trên bàn, một bàn chân thì cầm lấy quả táo bỏ vào mồm ngoằm ngoằm, giọng nói non nớt vang lên:
– Với sức của ta và cậu lúc này thừa khả năng đoạt lại mặt nạ sơn thạch, sao phải đến đây rồi chấp nhận giúp đỡ bọn họ làm gì có mất công?
John ngồi trên ghế liền đáp:
– Có điều này ngươi không hiểu, trong lịch sử có ghi chép lại mặt nạ sơn thạch là bị hủy trong cuộc chiến giữa tộc Cự nham và tộc Bách thú, như vậy chẳng mấy chốc nữa cuộc chiến này sẽ xảy ra, nếu như chúng ta đến đó dùng vũ lực để cướp lấy mặt nạ sơn thạch thì lịch sử sẽ bị thay đổi. Razer à, chúng ta đang ở quá khứ, dòng chảy thời gian không thể bị chúng ta thay đổi quá lớn được nếu không hậu quả sẽ biến chuyển đến mức ta không thể ngờ được đâu.
“Rắc rối!” – Razer tỏ ra chán nản tiếp tục ăn.
…
Lúc này tại bộ tộc Bách Thú, sự việc diễn ra ở trong lúc sáng đều đã được truyền lại cho gã tộc trưởng của tộc Bách thú, lúc này sắc mặt của hắn tỏ ra vô cùng căng thẳng, không biết từ đâu lại xuất hiện một kẻ thù hùng mạnh đe dọa đến âm mưu của hắn thì làm sao hắn không lo sợ được kia chứ. Nhưng nhìn sắc mặt của kẻ đã kể lại mọi chuyện dưới kia thì không thể nào chuyện này do hắn bịa đặt ra như vậy được.
Gã thủ lĩnh tộc bách thú chỉ còn cách gia tăng lực lượng, ngày đêm luyện tập và hối thúc đám kĩ sư chế tạo ra các loại vũ khí có sức sát thương cực lớn để mà chuẩn bị chiến tranh bất cứ lúc nào.
Sau khi tất cả rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi gã thủ lĩnh tộc Bách thú còn ngồi lại, hắn móc từ bên trong người ra một chiếc mặt nạ sơn thạch, ngắm nhìn nó một lúc rồi tự lẩm bẩm:
– Trong truyền thuyết có ghi lại, kẻ nào sở hữu thứ này có thể đạt đến khả năng kim cương bất hoại, nhưng tại sao từ ngày ta có được nó lại không thể tìm ra cách sử dụng được vậy? Không lẽ chỉ có tộc nhân của Cự Nham là biết cách sử dụng nó sao? Nếu như vậy tên tộc trưởng kia chắc chắn đã không dễ dàng chết trong tay ta rồi.
Hắn tự lẩm bẩm liên tục sau đó cầm chiếc mặt nạ đi qua đi lại trong phòng, nếu như hắn có thể tìm ra cách sử dụng chiếc mặt nạ này thì không có kẻ thù nào có thể khiến hắn lo sợ nữa cả.
…
Ba ngày sau, đám người tộc Cự Nham cuối cùng cũng không dấu diếm quyết tâm của mình, hơn một trăm chiến binh với đầy đủ vũ trang đã chuẩn bị sẵn sàng tiến đánh bộ tộc Bách thú, John cũng được đích thân trưởng lão mời tham gia cuộc chiến này và tất nhiên là hắn không có từ chối.
Hơn mộ trăm chiến binh men theo con đường mòn trong rừng bí mật áp sát lãnh thổ của tộc bách thú, khung cảnh xung quanh lúc này cực kì yên tĩnh, không có một con thú hoang nào tồn tại xung quanh đây.
John với kinh nghiệm của mình liền nhìn sang vị trưởng lão nói:
– Tôi cảm thấy có điều bất ổn, có thể phía trước có bẫy.
Trưởng lão nghe John nói vậy cũng lo lắng, bình thường khu rừng này phải có rất nhiều loài động vật sinh sống vậy mà bây giờ không có lấy một con nào, lão ta xoay người nhìn sang hai chiến binh trong tộc ra lệnh:
– Hai người các ngươi cẩn thận tiến về phía trước do thám tình hình xem sao?
Cả hai người chiến binh ấy gật đầu cẩn thận tiến lên phía trước, dáng người to lớn của tộc cự nham rất dễ bị lộ cho nên bọn họ ngụy trang rất nhiều lá cây xung quanh bản thân, trông cả hai lúc này không khác gì hai đám bụi cỏ biết di động vậy.
Chừng năm phút sau, vài tiếng hét vang lên từ phía trước….
“Quả nhiên có mai phục” – John nhếch môi cười khẽ, hắn nhìn sang trưởng lão và nói:
– Trưởng lão người có thể bảo các chiến binh sử dụng các gốc cây cổ thụ này làm tấm khiên để xông lên phía trước. Hãy để một đội quân đi phía sau yểm trợ đội mở đường.
“Được được” – Trưởng lão kinh ngạc với tài quân sự của John, mặc dù cách này cũng không phải là cách gì cao siêu nhưng chỉ trong tích tắt hắn đã có có giải pháp thì không phải là một kẻ tầm thường rồi.
Đối với những người tộc cự nham to lớn khỏe mạnh này việc nhổ bật một gốc cổ thụ chẳng có gì khó với họ cả, hơn mười gốc cổ thụ nhanh chóng được nhổ lên, các chiến binh trong tộc cầm lấy các gốc cổ thụ, bước chân rầm rầm mạnh mẽ xông thẳng về phía trước.
“Bắn” – Từ phía xa, nhưng loạt đạn pháo, những mũi chông nhọn hoắc được làm từ gỗ bắn đến nhưng tất cả đều bị những khúc cây đại thụ to lớn ngăn cản.
“Ầm ầm”
Các chiến binh tộc cự nham tiên phong mạnh mẽ vượt qua “Bão đạn” mở đường cho các chiến binh khác phía sau.
“Ném” – Những chiến binh phía sau nhận nhiệm vụ hỗ trợ cho đội tiên phong cũng không phải là những kẻ chỉ biết chạy theo, bọn họ nắm những tảng đá to lớn trên đường ném về phía trước, nơi bắn ra các luồng đạn pháo và chông gỗ, những tiếng hét thảm do bị đá đè vang vọng khắp khu rừng.
“Tấn công”
Các chiến binh tộc cự nham mạnh mẽ hung hăn đạp đổ toàn bộ hệ thống phòng ngự của tộc bách thú, tên nào loi nhoi tiến lại gần là bị ăn tát cho nằm đất…. Cứ như thế hơn một trăm chiến binh tộc Cự Nham cùng với John, và trưởng lão đã tiến thẳng đến ngôi làng của tộc Bách thú.
Đám chiến binh trong tộc Bách thú cũng không chút chậm trễ lao ra chống trả quyết liệt, những bộ móng vuốt sắc bén ấy có sức sát thương rất lớn, đủ để uy hiếp đến cơ thể bằng đá cứng chắc của bất kì tộc nhân nào của tộc Cự Nham.
“Razer! Chơi gì thì cứ chơi nhưng tiết chế một chút, vài tên là đủ rồi…” – John nhìn Razer trên vai đang hưng phấn không thôi mà cười nói.
Razer nghe thấy John cho phép nó được quẩy thì lập tức hóa thành một tia sáng phóng thẳng về phía trước chơi đùa với đám người tộc Bách thú. Còn về phía John hắn chẳng cần làm gì cả cứ đi qua đi lại tìm kiếm chỗ nào khả nghi cất dấu mặt nạ sơn thạch, gặp địch thì chỉ cần đấm cho hắn bất tỉnh là đủ rồi, không cần phải giết.
Đi được một vòng cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì, lúc này John mới nhận ra trên chiến trường, trưởng lão cùng với Malphite đã mất tích đi đâu không rõ, hắn lập tức khuếch đại năng lượng của bản thân để dò tìm trưởng lão và Malphite biết họ lúc này đang khổ sở chống lại năm tên tộc nhân Bách thú cùng với một gã thuộc tộc bách thú khác, nhưng nhìn cách ăn mặc thì có vẻ nhưng là kẻ đứng đầu. Không chút chậm trễ John lập tức tốc biến đến ngay chỗ họ.
– Các ngươi đúng là đồ heo, dám đối địch với Bách thú tộc. Bọn ta chưa tìm đến tận cửa các ngươi là đã may lắm rồi, lần này các ngươi tự đem mạng đến có phải quá ngu hay không? Để ta thanh tóan cho các ngươi… một lão già và một thằng ngu.
Bộ móng vuốt của tên thủ lĩnh tộc bách thú đưa lên, chưa kịp đánh xuống thì cảm giác như một cơn gió mạnh thổi tung hắn cùng với đám thuộc hạ bay về phía sau đập mạnh vào bờ tường đau đớn với vài tiếng xương vỡ.
Xuất hiện trước mặt bọn họ không ai khác chính là John, khuôn mặt trẻ trung của hắn khiến không ai ở đây có thể ngờ rằng kẻ này lại khủng khiếp đến như thế, John nhìn thủ lĩnh tộc bách thú nói:
– Ngươi ăn hiếp người của tộc Cự nham quá nhiều rồi, cũng nên để bọn họ lấy lại vốn lẫn lãi chứ?
Gã thủ lĩnh tộc bách thú lấy tay lau đi vết máu trên miệng nói:
– Ngươi là ai? Dị tộc nào dám hỗn lão trước mặt ta? Ngươi không có tư cách ấy.
John nhếch môi cười hắn thực sự không muốn làm thay đổi quá nhiều lịch sử nhưng cái tên này nói chuyện không lễ phép chút nào, đáng phải bị dạy dỗ.
John hóa thành ảo ảnh bất ngờ xuất hiện đến trước mặt gã thủ lĩnh tộc bách thú, một tay tát vào mặt hắn rồi nói:
– Có trả những gì các ngươi lấy từ tộc Cự nham hay không?
“Ta không lấy cái gì cả” – Hắn ta vẫn cố chấp nói.
“Ba… ba… ba…” – John tát thêm vài phát nữa vào mặt gã thủ lĩnh khiến mồm hắn đầy máu…
Vì quá sợ hãi, gã thủ lĩnh kia cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận trao trả mặt nạ sơn thạch nhưng hắn bảo rằng thứ đó hiện tại không mang bên người mà cất ở một nơi khác, cho nên John buộc hắn dẫn đường đến chỗ đó để lấy về.
Đi vào phòng riêng của gã thủ lĩnh, hắn ta lấy từ trong một chiếc hộp cất dấu cẩn thận dưới sàn nhà, khi chiếc hộp được mở ra, nhưng tia sáng bắt đầu xuất hiện, mặt nạ sơn thạch hoàn toàn làm từ đá tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nhưng chỉ cần một tích tắc John lơ là gã thủ lĩnh tộc bách thú đã nhanh tay cầm lấy chiếc mặt nạ chạy sang một bên hét lớn:
– Các ngươi không được lại đây, kẻ nào dám đến ta sẽ phá nát nó.
Đám trưởng lão và Malphite ở phía sau nghe đến việc bảo vật của bộ tộc bị phá hủy thì tỏ ra lo lắng đứng im như tượng, không dám nhúc nhích. John thì ngược lại, hắn mỉm cười nói:
– Ngươi cảm thấy hành động của mình có quá ngu ngốc không?
“Á” – Chẳng nói chẳng rằng gì, gã thủ lĩnh đột nhiên ụp chiếc mặt nạ sơn thạch vào trong mặt của mình, máu từ trên miệng của gã dính vào bên trong mặt nạ khiến nó tỏa sáng rực rỡ đầy chói mắt. Hành động của hắn cũng chỉ là liều mình phút cuối mà thôi, nghe đồn thứ này đem lại sức mạnh rất lớn cho kẻ sử dụng nó nhưng sau nhiều lần thử nghiệm hắn vẫn không thành công, vốn dĩ nghĩ rằng lần này khó tránh khỏi cái chết cho nên muốn liều phát cuối ai ngờ làm được.
Chiếc mặt nạ sơn thạch nhanh chóng bám lấy đầu của gã thủ lĩnh, ánh sáng tỏa ra liên tục.
John biết rằng nếu thứ này mà hợp thể với gã thủ lĩnh kia đối với hắn vẫn không có đe dọa nhưng đối với những tộc nhân khác của Cự nham tộc thì sẽ có đe dọa nhất định, trong tích tắc hắn lập tức ngưng đọng thời gian, khiến thời gian như bất động. John tiến về phía trước, cánh tay tỏa ra ánh sáng của không gian năng lượng dễ dàng xuyên qua lớp năng lượng do mặt nạ sơn thạch tạo ra, cắt đứt quá trình liên kết của nó với gã thủ lĩnh, cầm chiếc mặt nạ sơn thạch trong tay John nở nụ cười nghĩ ngay đến một ý kiến rất hay, hắn cất mặt nạ thật vào trong người, rồi dùng tay tạo ra một chiếc mặt nạ giả đặt lên trên mặt của gã thủ lĩnh.
John đi về vị trí cũ của mình, cho thời gian tiếp tục hoạt động….
“Bùm” – Chiếc mặt nạ giả bất ngờ nổ tung trên mặt của gã thủ lĩnh tộc bách thú khiến hắn ta chết ngay tại chỗ, còn trên đất thì vương vãi đầy các hóa thạch của mặt nạ sơn thạch.
Đám trưởng lão và Malphite nhìn những mảnh vỡ của mặt nạ sơn thạch thì vô cùng đau buồn, Malphite nói:
– Có lẽ đấy là vì bảo vật của tộc cự nham bị kẻ khác chiếm đoạt khiến nó tự động nổ tung không chấp nhận kẻ sử dụng.
“Phải! Nếu không như vậy thì làm sao có thể trở thành bảo vật của tộc chúng ta được” – Trưởng lão Tate đau buồn nói.
John xoay đầu lại, diễn kịch đau thương:
– Mọi chuyện đã kết thúc rồi, mọi người nên rút về tộc đi, đừng chém giết thêm nữa.