Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10

Phần 29

Sau trận đánh giữa hai bộ tộc được xem là lớn mạnh nhất khu rừng, phần thắng đã thuộc về tộc Cự Nham. Với việc dành chiến thắng lần này tộc Thạch nham trở thành bộ tộc mạnh mẽ nhất của vùng đồng thời dành lại toàn bộ đất đai đã bị cướp đoạt trước đây, tộc Bách thú vì thủ lĩnh đã hi sinh cho nên suy yếu dần trở thành một bộ tộc bình thường.

Về việc mặt nạ sơn thạch bị phá hủy trong tay của gã thủ lĩnh tộc Bách thú, trưởng lão Tate vì không muốn mọi chuyện diễn ra tại căn phòng được người ngoài biết được cho nên ông đã lừa mọi người rằng trong cuộc chiến với thủ lĩnh tộc Bách thú, vì hai bên đánh nhau quá quyết liệt nên đã vô tình phá vỡ mặt nạ sơn thạch. Điều này hóa ra lại hoàn toàn trùng khớp với những ghi chép lịch sử mà John đang có trên tay.

Đối với điều này John chỉ biết cười mà thôi, hắn không nghĩ ra rằng lịch sử ghi lại như thế hóa ra bên trong còn có ẩn khúc khác.

Đêm hôm đó, bộ tộc Cự nham mở tiệc lớn với họ bây giờ việc chọn ra tộc trưởng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, không còn gì lo lắng, không còn gì uy hiếp khiến buổi tiệc ăn mừng thắng lợi tối đó diễn ra vô cùng vui vẻ và náo nhiệt.

Riêng với John hắn lấy cớ rằng mình đau bụng cho nên trốn ra bên ngoài, nhân cơ hội này cùng với Razer tiến vào cổng không gian đi đến địa điểm tiếp theo, dù sao việc đến được vùng đất này cũng tốn khá nhiều thời gian, hắn không thể để như vậy được nữa, cần phải tiết kiệm từng giờ từng phút một mới hi vọng trở về kịp.

Ở bên trong con đường không gian John nhìn sắc mặt Razer có vẻ khó chịu, hắn hiểu cu cậu đang bất mãn vì bị hắn lôi đi từ rất sớm, cái bụng vẫn chưa được lấp đầy chính là nguyên nhân chính ở đây. John nhẹ nhàng xoa đầu nó dụ dỗ:

– Đợi sau này chúng ta giải quyết hết mọi chuyện ta sẽ cho ngươi ăn thoải mái.

“Hừ… ngươi lúc nào cũng thế cả” – Razer không thèm quan tâm John nữa, nhắm mắt ngủ.

John xác định được đường đi mình sẽ đi, mục tiêu lần này chính là thời đại trung cổ ngữ ở Valoran, địa điểm sa mạc Shurima. Theo như ghi chép trên cuộn giấy mà Zilean đã đưa cho hắn thì vào thời điểm này hoàng đế của Shurima là Azir cùng với cận thần Xerath của mình thực hiện nghi thức thăng hoa, nhưng khi nghi thức mới vừa đi được nửa đường thì Xerath phản bội… trong này chỉ ghi lại đến đây còn sau đó như thế nào thì không ai rõ được, chắc phải đến thời điểm đó mới rõ thôi.

“Lần này có được mặt nạ sơn thạch không chút khó khăn nào không biết sắp tới sẽ gặp những vấn đề như thế nào đây?” – John lo lắng nghĩ trong lòng.

“Ầm ầm” – Giữa bầu trời sa mạc Shurima, John từ cánh cổng không gian đi xuyên ra bên ngoài, tốc độ của hắn bây giờ cực nhanh, cũng một phần vì đã quen với việc điều khiển các dòng thời gian cho nên mới nhanh như vậy, tổng cộng từ thế giới của Malphite đến đây chỉ tốn có 1 ngày mà thôi.

John đứng giữa sa mạc, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng của nó tỏa khắp vùng sa mạc rộng lớn, lâu lâu lại có vài cơn gió đặc trưng của vùng sa mạc thổi qua khiến cát bay tứ tung.

– Xét về thời đại thì cách ăn mặc này của mình không hề phù hợp chút nào, chắc phải kiếm một bộ đồ khác để thay mà thôi.

Nói xong, John tỏa ra năng lực xác định phương hướng, sau khi biết được cách đây 100km về hướng đông có một tòa thành thì lập tức sử dụng khả năng mới nghĩ ra, dịch chuyển tức thời, chưa đầy 1s hắn đã xuất hiện bên trong thành, tại một con hẻm nhỏ không có người qua lại, John đi thẳng vào một tiệm quần áo nho nhỏ ở đầu hẻm. Bởi vì vùng đất này thường hay có các thương nhân của những vùng khác đi qua để giao thương cho nên khi chủ tiệm nhìn thấy cách ăn mặc của John cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, lão ta tiếp đón hắn rất nồng nhiệt.

Sau khi chọn một bộ trang phục xong John lập tức hỏi về kinh thành nơi ở của hoàng đế Shurima – Azir. Chỉ cần tốn chút ít thời gian John đã tìm ra vị trí của kinh thành, từ nơi hắn đang đứng nếu muốn đến kinh thành tốn 10 ngày đi đường, đó là khi có lạc đà và người dẫn đường có kinh nghiệm, còn không thì cũng phải tốn đến 20 ngày mới đến nơi, còn chưa tính đến những cơn bão cát thất thường và thời điểm này trên sa mạc Shurima liên tục truyền đến các vụ việc các đoàn thương nhân liên tục bị một bóng ma tấn công nữa…. nói chung là rất nhiều nguyên nhân.

Nói là với khả năng dịch chuyển tức thời mà John vừa ngộ ra thì có thể đưa hắn đến nơi cần trong chốc lát nhưng điều kiện tiên quyết là nơi này phải thuộc tầm mắt của hắn hoặc ít nhất là năng lực của hắn tỏa ra đến đó để quan sát được vị trí. Còn kinh thành thì lại cách đây quá xa, dù cố sức thế nào hắn cũng không thể làm được, cho nên cách tốt nhất là sử dụng năng lực này của mình tìm xem trên sa mạc có đoàn thương nhân nào đang di chuyển hay không? Dịch chuyển đến đó rồi hỏi chính xác địa điểm và phương hướng.

Rất nhanh John đã xác định được một đội thương nhân chừng 20 người đang ở bên trong sa mạc, phương hướng của họ đi xem ra là đi đến kinh thành. Không chút chậm trễ John lập tức dịch chuyển tức thời đến chỗ họ, nhưng để tránh cho bọn họ kinh hãi John cố ý xuất hiện cách họ chừng hai trăm mét, với cát bụi bay liên tục giữa sa mạc cộng với ánh nắng chói chang và đầy nóng nực trên cao kia đoàn người thương nhân trước mặt nhất định không thể nào biết được sau lưng họ cách chưa đầy hai trăm mét có một bóng người đang đi theo.

Razer đang nằm ngủ trong lồng ngực của John một cách ngon lành thì bất chợt mở mắt, nó thó cái đầu ra bên ngoài ngó tới ngó lui rồi nói:

– John, ta cảm thấy có nguy hiểm xuất hiện.

“Hửm” – Câu nói của Razer khiến hắn giật mình, nhìn quanh chỉ toàn thấy đất cát và bụi bay chứ không hề phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường cả, đang định hỏi Razer đã cảm nhận thấy điều gì thì lúc này John lập tức cảm thấy được mặt đất đang có những rung động dù là rất nhẹ nhưng với khả năng hiện tại của John thì vẫn có thể cảm thấy rõ ràng.

Nhanh chóng tỏa ra sức mạnh bao phủ một vùng rộng lớn để kiểm tra, rất nhanh John kinh hãi phát hiện có một thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ không tưởng trong lòng đất, mục tiêu của thứ này không phải là hắn mà chính là đoàn thương nhân trước mặt.

– John, ngươi còn nhớ chuyện đám người trong thành có nói đến gần đây những thương nhân đi qua sa mạc hay bị tấn công bởi một bóng đen không xác định không?

John trợn mắt nhìn nó nói:

– Không lẽ ngươi bảo rằng cái thư đang di chuyển dưới mặt đất kia chính là….

Razer lắc đầu đáp:

– Không rõ! Nhưng xem ra không sai lắm đâu…

John gật đầu, bỗng nhiên hắn cười nói:

– Vậy cũng tốt, như vậy ta sẽ có cơ hội để tiếp cận đám thương nhân kia rồi…

Khoảng vài phút sau mặt đất cách một trăm mét trước đoàn thương nhân bắt đầu chấn động, từ dưới đất một chiếc mang màu tím lớn nhô lên trên mặt đất, tốc độ di chuyển lớn khiến chiếc mang ấy xé toạt mặt cát ra làm hai như một con sóng cát, mạnh mẽ đầy áp lực lao về phía đoàn thương nhân.

“Cái gì thế? Á… là thứ bóng đen hay tấn công các đoàn thương nhân, mọi người cẩn thận”

Đám hộ vệ bảo vệ đoàn thương nhân nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của thứ kia, tất cả đều sẵn sàng tâm lý chiến đấu.

“Bùm” – “Thứ gì đó” từ dưới đất bắn lên trên không, một thân hình to lớn, với chiếc đuôi dài, xuất hiện trước mặt đám thương nhân, những kẻ yếu bóng vía đều như muốn tè trong quần, lần đầu tiên họ chứng kiến được thứ đáng sợ như thế.

“Bùm” – Thứ đó sau khi bắn lên giữa không trung, bay xuyên qua đoàn người thương nhân thì lại chui vào trong mặt đất, cứ cách vài phút nó lại làm như thế một lần, chỉ thoáng chốc xung quanh đám thương nhân là những chiếc hố đất sâu thẳm.

Đám hộ vệ bảo vệ đoàn thương nhân kia nếu bảo ngăn cản cướp hay là thú hoang gì đó thì bọn họ làm được chứ nếu phải đối đầu với thứ đáng sợ này thì họ bó tay chấm cơm cho nên cho dù cầm vũ khí trên tay nhưng không tên không run sợ, chỉ là đang cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng mà thôi.

“Rek” – Một tiếng thé vang lên giữa các chiếc hố đất xung quanh đám thương nhân, một tiếng hét khiến đám thương nhân hoàn toàn bủn rủn tay chân, không tên nào dám đứng lên khỏi mặt đất.

“Rek” – Lại một tiếng hét nữa vang lên, lần này thân hình to lớn bất ngờ chui ra từ một trong các chiếc hang, cái mồm to lớn đầy răng nhọn trực tiếp nhắm thẳng vào một gã hộ vệ gần đó….

“Bịch” – Thế nhưng bộ hàm đáng sợ ấy còn chưa kịp làm gì thì đã bị một cước đạp thẳng vào mặt…

Con quái vật ấy ngã rầm trên mặt đất, nó tức giận bật giật gào rống nhìn vào kẻ vừa đá mình, John cũng hơi kinh ngạc, tính ra cú đạp vừa rồi cũng mang chút ít uy lực vậy mà con quái thú này nhanh như thế đã bật dậy rồi.

Thấy bản thân được cứu trong gang tấc, gã hộ vệ kia sướng đến muốn chết, hắn quỳ xuống khóc lóc như một đứa con nít.

John bước đến một bước vừa vặn bảo vệ những người phía sau, ánh mắt nhìn con quái vật toàn thân màu tím to lớn trước mặt kia cười nói:

– Ngươi đi đi! Đừng hại người nữa.

“Rek” – Con quái vật vẫn không chịu làm theo những gì John nói, nó lao vào tấn công John, đôi chân trước to lớn, bộ móng vuốt sắc nhọn xé gió đánh đến.

John lách người sang một bên tránh né, con quái vật ấy cũng không chịu kém cạnh tức khắc quẩy chiếc đuôi dài to lớn của mình về hướng John vừa tránh né.

Ầm…

John nhún người nhảy lên không, chiếc đuôi đánh vào không khí rồi đậm mạnh vào cát khiến khói bụi bay tứ tung. John đứng giữa không trung nhìn con quái thú, thấy nó đang kinh hãi nhìn bản thân mình, không biết là nó đang kinh hãi điều gì nữa, chỉ thấy nó há miệng ra một quả cầu năng lượng màu tím tức khắc bắn ra.

John đưa một tay ra ngăn cản, bóp nát quả cầu năng lượng mà nó bắn ra, nhưng sau khi bóp nát John nhận ra sức mạnh này rất quen thuộc, nó không khác gì sức mạnh hư không mà mình đang sở hữu cả. Trong khi đang suy nghĩ thì con quái thú ấy đã chui xuống đất để trốn đi…

John lắc đầu thở dài, dù sao cũng không nên đuổi theo, chẳng được lợi lộc gì cả. John đáp xuống đi đến chỗ đám người thương nhân hỏi:

– Mọi người không ai bị thương chứ?

Đám thương nhân nhìn thấy ân nhân của mình đánh đuổi quái vật vui mừng như điên, lập tức chạy lại nói lời cảm ơn ríu rít, bọn họ còn đưa ra giá cực kì cao để mời hắn làm hộ vệ của đoàn.

Tất nhiên là John không thể chấp nhận rồi, hắn đâu có rảnh mà đi làm hộ vệ cho bọn họ được kia chứ, nhanh chóng hỏi ra địa điểm chuẩn xác của kinh thành, John lại một lần nữa phóng ra năng lượng đưa tầm mắt của mình xác định phương hướng, lần này khoảng cách đã rút ngắn cho nên tọa độ của kinh hành hoàn toàn nằm trong mắt của hắn, dịch chuyển tức thời lập tức thi triển, trong một chớp mắt John đã xuất hiện bên trong kinh thành, thủ đô của Shurima.

Lúc này người người qua lại trên đường vô cùng đông đúc, đa phần là các thương nhân cùng các con thú chuyên chở của mình, các cửa tiệm ven đường đang ra sức mời gọi người mua hàng, tiếng hoạt náo vang lên vô cùng nhộn nhịp.

John biết hiện tại chưa phải là thời điểm tốt, theo như những gì ghi lại trong mảnh vải kia thì ba ngày nữa Azir cùng Xerath mới thực hiện nghi thức thăng hoa cũng vì thế mà hắn mới chọn khoảng thời gian này để xuất hiện, dù sao nắm rõ chút tình hình để ra tay thuận lợi thì vẫn hơn.

Nhanh chóng tìm cho mình một căn phòng để ở trọ lại, ở bên trong phòng John nghiên cứu những gì lịch sử ghi lại, trên đó viết, quá trình thăng hoa diễn ra đúng vào giờ này của ba ngày sau, địa điểm thực hiện chính là hậu viên của cung điện hoàng đế Azir. Khi nghi thức đang trong quá trình thực hiện thì Xerath bất ngờ phản bội, hắn khiến hoàng đế Azir đang trong quá trình thăng hoa bị nguồn năng lượng cực lớn chấn động… kết quả thế nào không ai rõ.

John suy đoán:

– Theo như những gì đang xảy ra ở thời điểm của mình, Azir còn sống, như vậy vấn đề chính là ông ấy không chết, có thể sau khi bị phản bội ông ấy đã rơi vào trạng thái ngủ sâu. Còn về phần Xerath, lần đầu tiên mình gặp hắn ta là khi hắn đang bị mất trí nhớ, kết hợp với những gì Nasus kể lại thì rất có thể, ông ấy cùng với người em trai của mình là cận thần trung thành với Azir sau khi chứng kiến Azir bị phản bội đã lập tức đấu một trận sống mái với hắn ta. Kết quả là cả Xerath lẫn Renekton đều bị làm sao đó mà trở nên mất trí nhớ…

“Trong này vẫn còn nhiều thứ khó hiểu, xem ra không chứng kiến lịch sử thì không thể nói lên gì rồi.” – John thở dài, đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi dạo tìm hiểu tình hình một vòng cũng tốt cho kiến thức của hắn sau này.

Tìm một quán nước ven đường ghé vào, John nghe ngóng thông tin xung quanh, đa phần đều là đám thương nhân chém gió nào là thông tin kinh tế thị trường, không thì cũng là tình hình chiến sự tại các thành phố và quốc gia khác, nói chúng chẳng có thông tin gì có thể sử dụng cả. Cầm li nước trên tay John trong lúc đang suy nghĩ tối nay có nên đột nhập vào bên trong cung điện một chuyến hay không thì bất ngờ từ dưới lầu tiếng bước chân vội vã vang lên.

Bước lên trên lầu với cái trán đầy mồ hôi, gã thanh niên kia nhanh chóng ngồi xuống bàn, cầm lấy bình nước mà nốc thẳng vào mồm, đám người xung quanh có vẻ biết gã này nên lập tức hỏi ngay:

– Này Kalabaz, ngươi sao thế? Cứ như là vừa gặp quỷ về đấy.

– Chính xác là còn hơn cả gặp quỷ nữa…

Gã thanh niên tên Kalabaz kia tiếp tục nói:

– Ta vừa hộ tống một đoàn thương nhân trở về, các người có biết trên đường đi ta đã nhìn thấy gì không? Thật là khủng khiếp mà…

Đám người xung quanh đều là những kẻ tò mò và nhiều chuyện, bnj chúng nghe gã thanh niên Kalabaz kia có chuyện hấp dẫn chuẩn bị kể thì lập tức lao đến ngồi cạnh hắn, một gã trong đó vội nói:

– Nhìn dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa sợ hãi của ngươi chắc là gặp thứ khủng khiếp lắm, thứ đó là gì vậy? Đoàn thương nhân ngươi hộ tống có làm sao không?

Gã thanh niên tên Kalabaz đáp:

– Cả đoàn thì không sao nhưng các ngươi thấy ta thế này là hiểu rồi, vừa gặp cảnh đó ta không nói không rằng gì bảo cả đám tăng hết tốc lực để trở về đây, đúng là sợ chết khiếp mà.

– Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ngươi mau kể nghe coi.

Những người xung quanh tỏ ra sốt ruột hỏi.

Kalabaz nói:

– Các người có biết không, bên ngoài kinh thành cách đây hơn ba chục km có một cuộc đại chiến khủng khiếp giữa những con quái vật, ta nói các ngươi nghe, đấy là cuộc chiến đáng sợ nhất mà ta từng xem, xác chết la liệt, tiếng gào rống đáng sợ đến nỗi bọn ta như muốn chết ngay tại đó luôn.

– Ngươi không đùa đấy chứ? Đây là địa phận thuộc quản lý của kinh thành, không lẽ binh sĩ của chúng ta vẫn để như vậy sao?

– Ngươi điên à! Binh lính không phải là con người sao? Ngu gì bọn họ xen vào cuộc chiến của đám quái thú ấy cho rước họa.

Bây giờ cả quán nước bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, đề tài cuộc chiến của những con quái vật trở nên vô cùng hot, người nào cũng nói về nó.

Razer nằm trên bàn nghe được câu chuyện của bọn họ tỏ ra hứng chí nói:

– John! Bây giờ chúng ta không có chuyện gì làm, ngươi và ta đến đó xem xem, ta chán quá.

John nhìn bộ dáng năn nỉ của nó mà tức cười, nghĩ lại lúc này cũng khá là chán nên chấp nhận. Ra khỏi quán nước, tìm một chỗ vắng vẻ, dùng năng lượng phóng xuất để xem xét phát hiện đúng 30km về hướng tây có một chiến khủng khiếp đang diễn ra, với năng lực dò xét hiện tại John dễ dàng nhận ra hai phe đang điên cuồng lao vào nhau tấn công.

Một bên thuộc chủng tộc quái thú rất lạ, nhưng hình dáng của chúng rất giống với loại quái thú mà John đã gặp trên đường đến đây, thân hình to lớn, bốn chân đầy cơ bắp, toàn thân màu tím. Còn bên kia, phải cái đám đang đánh nhau với bọn quái thú ấy thuộc về một chủng tộc mà John cho rằng vào thời điểm của hắn đã bị tuyệt chủng và chỉ duy nhất còn một thành viên sống sót, chính là chủng tộc Brackern của Skarner.

“Xem ra chúng ta phải mau chóng đến đó, tộc Brackern đang gặp nguy hiểm”