Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10

Phần 30

“Khè”

“Rek”

Những tiếng rống của hai loại quái thú như hòa vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng khó chịu, ở trên sa mạc lúc này là một mớ hỗn loạn, những quái thú có thân hình to lớn với chiếc đuôi dài đang đánh nhau điên cuồng với những con bọ cạp với bộ giáp như kim cương.

Đám bọ cạp kim cương kia đang bị những con quái thú to lớn màu tím bao vây vào giữa, những bộ hàm to lớn cùng với những chiếc răng sắc nhọn liên tục há ra gào rống như muốn hù dọa cho đám bọ cạp kim cương đang bị bao vây ở giữa.

“Gầm” – Đám bọ cạp kim cương mặc dù đang yếu thế và bị dồn ép liên tục nhưng bọn chúng vẫn đang điên cuồng chống trả lại sự uy hiếp từ kẻ địch, đáng nói hơn hết chính là ở chính giữa đám bọ cạp kim cương ấy là những con bọ cạp nhỏ, có vẻ như bọn chúng đang cố gắng chiến đấu là để bảo vệ những con bọ cạp nhỏ bé ở giữa.

“Phinh Phinh Phinh”

Lớp giáp kim cương bên ngoài của đám bọ cạp bỗng nhiên sáng rực rỡ, ánh sáng mãnh liệt làm chói mắt lũ quái vật đang bao vây xung quanh, những con bọ cạp đầu đàn bắt đầu phá vòng vây, hai chiếc càng to lớn của chúng kết hợp cùng chiếc đuôi độc cứng chắc liên tục công kích đám quái vật khổng lồ. Lớp giáp bên ngoài được cường hóa khiến bọn chúng không khác gì những khối kim cương cứng chắc liên tục vượt qua sự tấn công mạnh mẽ từ đám quái vật to lớn đang bao vây mình. Bất ngờ….

“Bùm bùm bùm”

Khoảng chừng hơn sáu tiếng nổ lớn vang lên khiến cả đám bọ cạp kim cương văng lùi về phía sau, lớp giáp cường hóa cũng bị suy yếu đi rất nhiều, từ phía xa hơn chục con quái vật nữa đang độn thổ lao đến, bọn chúng bắn ra những quả cầu năng lượng hòng ngăn cản ý định mở vòng vây của đám bọ cạp.

Xem ra bây giờ tình thế của đám bọ cạp vô cùng nguy hiểm, gần hai chục con quái thú to lớn hung hãn với khả năng độn thổ dưới đất có thể tấn công bất cứ lúc nào chúng muốn.

“Bùm Bùm Bùm”

Đám quái vật phía sau lại liên tục bắn những quả cầu năng lượng về phía những con bọ cạp, những quả cầu mang uy lực cực mạnh khiến không ít bọ cạp kim cương bị thương nặng, lớp giáp bên ngoài gần như vỡ ra.

“Rek” – Lũ quái vật to lớn đồng loạt rống lên rồi lao vào tấn công đám bọ cạp, đúng lúc này John từ trên cao bay xuống, quét mắt nhìn lũ quái vật to lớn hung hãn kia, miệng gầm lên hai chữ: “Cút mau!” trong âm thanh có chứa năng lượng khủng bố khiến toàn bộ đám quái thú và cả đám bọ cạp kinh hãi. Bãi cát vàng xung quanh cũng bị giọng nói uy lực của John làm cho chấn động đến run rẩy.

Đám quái thú nhìn John như nhìn một đối tượng cực kì nguy hiểm, bọn chúng nhìn nhau trao đổi rồi sau đó đồng loạt độn thổ rời đi. John thở dài một hơi, nếu mà phải đánh nhau với đám quái vật ấy phần thắng chắc chắn thuộc về mình nhưng không biết sau trận chiến ấy hắn liệu có thay đổi một điều nào đó trong lịch sử hay không?

Xoay lưng lại nhìn đám bọ cạp kim cương phía sau, bọn chúng lúc này vẫn chưa thể xác định được John là bạn hay là thù, bị tiếng hét uy lực vừa rồi của hắn làm cho khiếp sợ nữa cho nên bây giờ tất cả đang rất đề phòng.

John mỉm cười nói:

– Đừng sợ! Ta cứu các ngươi không hề có ý xấu gì đâu.

Con bọ cạp đứng đầu cả đám bất ngờ sử dụng tiếng người đáp trả:

– Tại sao lại cứu chúng tôi?

John lập tức đáp:

– Bí mật! Nhưng các ngươi yên tâm, ta không có ý gì xấu cả, các ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.

Con bọ cạp đầu lĩnh thấy John không chút nói dối nào vả lại với sức mạnh của hắn muốn giết bọn chúng lúc nào chả được, cần gì phải lừa gạt này nọ cho mất công, nó đáp:

– Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng bộ tộc Brackern, nếu có gì yêu cầu chúng tôi nhất định sẽ làm mà không ngại khó khăn.

John mỉm cười nhìn sang những con bọ cạp nhỏ ở phía sau rồi nói:

– Bộ tộc các ngươi ít quá nhỉ? Muốn báo đáp ta chi bằng cứ sống cho tốt phát triển lại bộ tộc của mình đi.

Có vẻ như khi John nói đến chuyện bộ tộc mình có quá ít thành viên thì con bọ cạp thủ lĩnh buồn bã nói lại ngay:

– Không dấu gì ân nhân, bộ tộc Brackern chúng tôi trước đây vốn sống ở trung tâm Shurima tại các thung lũng sâu thẳm nhất, từ khi đám quái thú to lớn kì lạ kia xuất hiện, bọn chúng liên tục tấn công các thành viên trong tộc Brackern khiến cho dân số trong tộc liên tục suy giảm, cách đây không lâu bộ tộc bị bọn chúng tập kích, rất nhiều thành viên đã phải bỏ mạng lại giữa sa mạc, tôi cùng với gia đình và một số người khác trong tộc may mắn thoát được chạy đến đây thì bị bọn chúng phát hiện vây bắt…

John đã đoán được nguyên nhân này ngay từ đầu, việc các bộ tộc quái thú đánh nhau dành đất đai, lãnh thổ là chuyện xảy ra như cơm bữa ở thời đại này, John thở dài một hơi nói:

– Vậy bây giờ các ngươi muốn đi đâu? Ở lại sa mạc này chắc chắn các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

Con bọ cạp thủ lĩnh suy nghĩ một lúc rồi đáp:

– Chúng tôi định đến thung lĩnh Odyn, nghe nói ở đó rất tốt sẽ phù hợp với tộc chúng tôi sinh sống.

John gật đầu, theo như trí nhớ của hắn thì tộc Brackern qua lời kể của Skarner trước kia chính là sinh sống ở gần thung lũng Odyn, xem ra đây là nguyên nhân khiến cho bộ tộc của cậu ấy di cư đến đó sinh sống.

John cúi người lấy tay bốc một nhúm cát, năng lượng của hắn nhanh tróng tràn ngập trong lòng bàn tay biến đổi nhúm cát trong tay hắn thành một viên pha lê màu xanh lam tỏa ra năng lượng mạnh mẽ, John đưa viên pha lê ấy cho gã bọ cạp thủ lĩnh và nói:

– Các ngươi cầm lấy thứ này, việc tạo dựng nói ở mới sẽ có chút khó khăn, chắc chắn nhiều bộ tộc tại nơi đó sẽ cố gắng đánh đuổi các ngươi, thứ này mặc dù không phải là vĩnh viễn nhưng nó có thể tồn tại một trăm năm, trong một trăm năm này nó sẽ bảo vệ bộ tộc các ngươi khỏi sự tấn công từ kẻ thù, cố gắng xây dựng bộ tộc thật mạnh mẽ.

Nhận lấy viên pha lê bé nhỏ của John đưa cho, dù bé nhưng nó vẫn cảm thấy bên trong chứa năng lượng cực kì khủng khiếp, cả người nó run lên cẩn thận cất thứ đó vào một khe trên cơ thể.

John gật đầu quơ quơ tay nói:

– Các ngươi mau đi đi! Đừng phí thời gian ở đây nữa.

Tất cả những thành viên trong bộ tộc Brackern lúc này đều tiến đến trước mặt John đồng loạt thi lễ theo nghi thức của bộ tộc, đây là hình thức thi lễ tôn kính bậc nhất dành cho người cao quý nhất của bộ tộc, con bọ cạp thủ lĩnh nói với giọng run run:

– Ân nhân có ơn với bộ tộc Brackern, từng đời của chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ quên ơn người… nhất định không bao giờ quên.

Nói xong đám bọ cạp kim cương kia mau chóng rời khỏi Shurima.

John lo lắng cho sự an toàn của bộ tộc Brackern cho nên bảo Razer âm thầm đi theo bảo vệ bọn chúng cho đến khi rời khỏi Shurima.

John nhìn quanh một vùng sa mạc hoang vu, đại lễ nghi thức thăng hóa sẽ diễn ra trong ba ngày nữa, ba ngày này chắc chắn ở cung điện của Azir sẽ cho người canh phòng cẩn mật, muốn đột nhập vào đó e rằng không đơn giản chút nào, hơn nữa nghe nói ở Shurima này luôn tồn tại những cái bẫy chứa đầy lời nguyền, dù không dễ gì bị trúng những thứ đó nhưng xem ra cẩn thận vẫn hơn.

John dịch chuyển tức thời rời khỏi sa mạc, sử dụng năng lượng của mình thâm nhập vào bên trong cung điện của Azir tìm thấy một chỗ khá bí mật rồi dịch chuyển vào đó. Từ ngày sáng tạo ra cái chiêu dịch chuyển tức thời này nó đã trợ giúp hắn không biết bao nhiêu chuyện, thực sự vô cùng hữu ích.

John mở cuộn vải của Zilean đưa cho, đọc lại một lần nữa thật cẩn thận các thông tin về bùa thăng hoa. Bùa thăng hoa tổng cộng có ba hình dáng, dựa theo tiến trình thăng hoa mà tiến hóa lên hình thái hoàn hảo là một quả cầu màu vàng kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

John lẩm bẩm:

– Xem ra không thể không chờ đến khi khi thức gần hoàn thành rồi.

“Lộp cộp lộp cộp…”

Lúc này bất ngờ bên ngoài vang lên những tiếng động, giống như có người đang đi đến đây, John không chút chậm trễ, bay lên trần nhà ẩn nấp, bước vào bên trong phòng là hai tên lính, bọn chúng lấy từ trong căn nhà kho ra vào tấm vải lót sàn.

Sau khi hai tên lính rời đi, John quyết định cũng sẽ thử đi một vòng quanh cung điện này xem thế nào, dù sao ở thời điểm của hắn cung điện này cũng bị hủy hoại rất nhiều rồi, cơ hội tham quan tốt thế này cứ phải đi một lần cho biết.

John hóa trang thành một tên lính rồi bí mật đi khắp nơi trong cung điện, bất ngờ hắn bắt gặp hai người quen chính là Nasus và Renekton, John cười khổ một tiếng, hắn biết hai người này đều là những kẻ biến thái sống cả ngàn năm không chết, xem ra đúng là sự thật rồi, chỉ thấy cả hai bước vào bên trong một căn phòng, mà căn phòng này nằm ở một khuôn viên khá độc lập với những khu còn lại, xung quanh không hề có binh lính canh gác nhưng tuyệt đối một con ruồi cũng không thể chui lọt vì, bên ngoài khuôn viên có giăng một kết giới rất mạnh bảo vệ.

John không muốn làm ra chấn động mạnh cho nên phủ cả người mình bằng năng lượng không gian, giống như Razer, John cũng có thể điều khiển không gian và thông qua đó có thể điều khiển hoặc thao túng bất cứ một trận pháp hay kết giới nào. John cứ thế đi xuyên qua cánh cổng mà không gặp bất cứ trở ngại nào, mở cánh cửa phòng bước vào bên trong, hắn cảm thấy trước mặt chỉ là một màu đen tối, rồi “Bụp chớp” ánh sáng xuất hiện khắp nơi, trước mặt John xuất hiện rất nhiều giá sách, vô số sách xuất hiện trước mặt hắn, gần như mọi kiến thức của nhân loại đều có tại đây…

John nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ: “Xem ra đây chính là đại thư viện mà Nasus hay canh giữ, nhưng không lẽ ta lại có thể vào đây một cách đơn giản như vậy sao? Còn đám Nasus đâu?”

John nhanh chóng phóng ra năng lượng điều tra, chỉ chừng vài phút hắn đã có câu trả lời cho tất cả, vì hắn đang sử dụng năng lượng không gian bao bọc bên ngoài cơ thể cho nên khi tiến vào phòng không bị các cạm bẫy gây trở ngại. Đồng thời, đại thư viện giống như một không gian khổng lồ chi ra làm nhiều tầng vậy, đám Nasus đang ở một tầng khác cho nên mới không hề hay biết John đang xuất hiện ở đây.

John đi qua đi lại giữa các giá sách, hắn muốn tìm xem ở đây liệu có quyển sách gì hay ho để hắn đọc hay không, bất ngờ lúc này John nhìn thấy một quyển sách cổ rách nát nằm trên cùng của một giá sách cao hơn hai mươi mét, quyển sách ấy chỉ có vỏn vẹn 10 trang giấy, các tờ giấy ấy lại cũ kĩ vô cùng, nếu dùng hơi quá sức một chút là rách ngay.

John cầm lấy quyển sách mà run lên, bởi bìa sách có ghi bốn chữ: “Thời Không Sức Mạnh”

Khi hắn mở ra trang đầu tiên thì quyển sách bất ngờ tỏa sáng vô số các thông tin từ trong quyển sách truyền vào đầu của hắn, John trở nên bất định, toàn thân bao trùm hai luồng năng lượng Thời – Không. Cơ thể của hắn bắt đầu mờ dần rồi biến mất, nhưng thực tế là John vẫn ở vẫn chỗ cũ, mắt nhắm chặt, mười trang giấy cũ kĩ tỏa sáng bay xung quanh cơ thể của hắn, những thông tin, cách sử và lịch sử của thời không sức mạnh hoàn toàn truyền vào đầu của hắn….

Khi John mở mắt ra thì mới biết mình ở trong trạng thái này đã ba ngày, hôm nay chính là ngày diễn ra nghi thức thăng hoa. Trong ba ngày này, những thông tin trong quyển sách toàn bộ đã đưa vào đầu của John, sau đó nó cũng tự hủy, có một điều mà John vẫn chưa nhận ra chính là giữa trán của hắn lúc này có một ấn kí hình ngôi sao lục giác, đây chính là địa biểu cho việc hắn lĩnh ngộ được toàn bộ sức mạnh thời không.

John đứng dậy, hít một hơi, dịch chuyển tức thời giờ đây đã đạt được một đẳng cấp hoàn toàn cao hơn, có thể di chuyển xuyên không gian. John nhìn xuyên ra khỏi đại thư viện, hướng về phía nơi diễn ra nghi thức thăng hoa, phụp một tiếng hắn đã xuất hiện gần đó vài bước chân.

Trước mặt là quảng trường lớn với hơn mười ngàn người, đa phần là các vệ binh thân tín của Hoàng đế Azir. John còn nhìn ra cách đó không xa, một gã pháp sư với trang phục đặc biệt nổi trội đang nhìn về bệ cao có gắn chiếc đĩa mặt trời mà nở nụ cười âm hiểm.

“Nhanh thôi tất cả sẽ chấm hết, ta sẽ có được thứ ta cần!”