Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
John tiến lại gần cái xác của gã trung niên kĩ lưỡng xem xét, hắn chỉ có thể thở dài ra một hơi mà thôi, dù sao hắn ta cũng chỉ là một sát thủ, chết thế này thì khi điều tra cũng nghĩ rằng Yasuo đã ra tay giết hắn để bảo vệ những vị trưởng lão kia. Tuy nhiên để chắc chắn, John đã viết lại vài dòng chữ ngay trên sàn, đại ý nó là thế này: “Hung thủ là kẻ đã ẩn náu bên trong căn phòng, mưu đồ giết chết trưởng lão tối cao để tạo sự hỗn loạn cho quân Noxus khi tấn công. Kẻ này là hung thủ.” – John còn cẩn thận vẽ một mũi tên chỉ thẳng vào cái xác của gã trung niên đang nằm.
“Bịch bịch bịch” – Tiếng bước chân dồn dập vang lên, John biết người sẽ xuất hiện đầu tiên tại hiện trường chính là Yasuo. Vì không muốn gặp mặt nhau lúc này cho nên John tức khắc sử dụng khả năng của mình đi xuyên qua bức tường để ra bên ngoài.
Hắn tăng tốc bay vào khu rừng phía Tây Ionia, thở ra một hơi nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong. Thế nhưng sự thật nào có ai ngờ được, mọi tính toán của hắn đã đổ sông đổ biển. Cái gã trung niên tự sát ở bên trong kia mới chính là vị trưởng lão mà Yasuo đã nhắc đến, hắn ta đúng thực là một sát thủ nhưng hơn thế hắn còn là nội gián được Noxus cài vào đây được hơn 8 năm. Và thân phận hắn ta chính xác ở Ionia này chính là trưởng lão chấp pháp. Điều đáng nói hơn cả chính là việc sau khi Yasuo vừa vào căn phòng và phát hiện ra cái xác không lâu thì một đám binh sĩ chạy vào vì bọn họ phát hiện ra trận đánh của Yasuo và gã lạ mặt trước đó. Vài kẻ chỉ huy đám lính khi đó nhìn thấy Yasuo đứng bên cạnh xác chết, không biết là đang làm gì nhưng đã vội gán cho hắn cái tội danh kẻ giết chết trưởng lão.
Một thời gian điều tra, đám ngu dốt Ionia ấy lại cho rằng những dòng chữ John ghi lại chính là những gì gã trưởng lão đã chết kia trước khi chết đã viết. Bọn chúng nghĩ rằng ý của vị trưởng lão nọ là ám chỉ Yasuo….
Lịch sử vẫn là lịch sử, dù chúng ta có muốn thay đổi thế nào thì nó vẫn sẽ quay trở lại như vậy chỉ là bằng một con đường khác mà thôi. Giống như khi ném một hòn đá vào dòng sông, ban đầu mặt sông có rất nhiều chất động nhưng sau cùng vẫn là quay về vị trí cũ. Lịch sử cũng vậy, John cố gắng rửa tội cho Yasuo nhưng cuối cùng tội danh của Yasuo vẫn không thể được bỏ.
…
John ngoáy đầu nhìn về phía Ionia đang chìm trong biển lửa của chiến tranh, trong mắt hắn hiện lên vẻ u buồn đau khổ, chiến tranh ư? Đó là việc hắn không hề mong muốn, khi mọi chuyện kết thúc liệu rằng hắn có chấp nhận những gì đã xảy ra với thế giới này?
John mở ra cánh cửa không gian bay thật nhanh vào bên trong, hắn không muốn nhìn cảnh người người gào khóc trong nước mắt, máu đổ của chiến tranh.
Ở bên trong con đường thời gian John đang phân vân không biết mình nên đi tìm Razer trước hay tìm món đồ thứ 3 trước. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cuối cùng hắn quyết định tìm Razer trước, cu cậu này tính cách thoải mái nếu chẳng may lạc vào thời điểm quá khứ nào đó của Valoran rồi quậy phá một trận làm thay đổi lịch sử luôn thì nguy.
John sử dụng năng lượng của mình nhanh chóng dò tìm ra vị trí của Razer, sau khi biết được vị trí của cu cậu quậy phá này hắn không chút chậm trễ tức tốc bay thật nhanh xuyên qua đường hầm thời gian tiến đến thời điểm mà Razer đang ở.
Lúc này tại ngôi làng của tộc Yordle, Razer đang sung sướng trong mớ thức ăn ngập đầu, cu cậu vừa giúp người Yordle đánh đuổi những loài quái thú hung hãn nhất ra khỏi lãnh thổ, liên tục lập nhiều chiến công lớn và được người dân Yordle tôn thờ như một vị thần bảo hộ của tộc.
Dù đang sống sung sướng thế nhưng cu cậu vẫn luôn cảm thấy sự sung sướng này không trọn vẹn, có lẽ vì ở bên cạnh John quá lâu, cho nên mới có vài ngày không gặp hắn thì cu cậu tỏ ra nhớ vô cùng. Đang trong lúc ngồi gặm hoa quả thì bất ngờ đôi tay vểnh lên, một thứ âm thanh có phần quen thuộc truyền vào lỗ tai bé nhỏ ấy.
Razer đứng bật dậy nói với hai người hậu bên dười rằng:
– Các người nói lại với lão tộc trưởng, Razer ta phải rời khỏi đây rồi, nhớ sống cho tốt.
Nói xong Razer cứ như thế hóa thành một tia sáng phóng về hướng mà cu cậu vừa nghe âm thanh.
Giữa không trung cách ngôi làng của tộc Yordle không xa, John mở ra cánh cửa hư không đi ra bên ngoài, đang trong lúc xác định vị trí của Razer ở đâu thì từ phia sau một tia sáng đã phong ngay đến trước mặt hắn, bốn cái chân bé nhỏ ôm chằm vào ngực của John mà nói:
– John… ta nhớ ngươi muốn chết.
John cười ha hả xoa đầu cu cậu đáp:
– Ngươi mà cũng biết nhớ ta sao? Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta mau đi thôi.
Razer lại như cũ leo lên vai của John, ánh mắt chờ mong nói:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
“Hậu cổ ngữ, Freljord”
Theo như những gì trong cuộn giấy ghi chép lại thì yêu sách băng hậu thực tế chính là một con dao phép được tẩm độc, trong chiến tranh giữa ba bộ tộc lớn tại Freljord lúc bấy giờ, Mamura là kẻ thống trị bộ tộc băng vệ thời điểm hiện tại, bà ta vì muốn kết thúc nhanh cuộc chiến để trở thành thống lĩnh của cả 3 bộ tộc cho nên sử dụng đến kế sách thâm độc nhất của mình chính là cử người ám sát thủ lĩnh của tộc Vuốt Đông lúc bấy giờ. Nói là ám sát nhưng thực tế lại không phải như vậy, trên con dao phù phép ấy được Mamura cẩn thận tẩm một loại độc đặc biệt do bà ta tự chế tạo, loại độc này không giết người nhưng lại có khả năng khiến kẻ bị dính nó phải nghe lời bà ta. Chỉ cần thu phục được một bộ tộc thì bộ tộc còn lại kiểu gì cũng sẽ bị thu phục theo, đấy là suy nghĩ của bà ta. Thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì Mamura bất ngờ chết, qua đó cuộc chiến giữa ba thế lực lớn trên Freljord cũng ngừng lại.
“Vu vu vu” – Cơn gió tuyết thổi ngang qua mặt của John, Freljord đúng là freljord, cái lạnh ở đây thực sự khiến người khác phải kinh hãi. Mặc dù John có cơ thể đặc biệt nhưng cái giá lạnh ở đây vẫn khiến hắn có đôi chút cảm giác rùng mình.
John quanh qua một vùng tuyết trắng xóa trước mặt, hắn thở ra một làn hơi sương nói:
– Yêu sách băng hậu thực tế là một con dao găm được phù phép của băng hậu Mamura, nếu ta nhớ không nhầm mụ băng hậu này chính là vị băng hậu tiền nhiệm của Lissandra. Bà ta là một người đàn bà đầy dã tâm, năng lực của bà ấy có được ở đâu thì không ai rõ nhưng xem ra không thể xem thường được.
“John nhìn kìa, bên dưới có đánh nhau” – Razer bất ngờ la lớn, chỉ chân về phía dưới, ở đó một cuộc chiến đầy khốc liệt đang diễn ra.
John nheo mắt quan sát cuộc chiến bên dưới, hắn không ngờ rằng vừa mới bước chân quay trở về thời điểm này lại gặp ngay một cuộc chiến giữa hai bộ tộc Avarosan và Băng Vệ. Nói không chừng vài phút nữa thôi, bộ tộc Vuốt Đông cũng sẽ đến và tham chiến cho mà xem.
Quả đúng như John dự đoán, chưa đầy mười phút sau, một đội quân với lá cờ của tộc Vuốt Đông lập tức xuất hiện, bọn họ không chút chờ đợi cứ thế lao thẳng vào cuộc chiến, cứ là người của tộc Avarosan và tộc Băng vệ là giết. Nhìn cảnh tượng này John lại nhớ đến một quyển sách mà mình đã đọc trước kia, quyển sách nói về lịch sử của một đất nước, thời điểm đấy chia ra ba nước, đấu đá lẫn nhau.
John thở dài ra một hơi, dù sao thời điểm hiện tại những người bạn của hắn tại vùng đất này còn chưa ra đời cho nên không khiến hắn quá lo lắng, lịch sử cứ để nó nguyên vẹn thì hơn. John đang định xoay người rời đi thì bất ngờ phát hiện từ phía xa, một người đàn ông to lớn cưỡi trên lưng một con Poro khổng lồ, người đàn ông này sau lưng vác thêm một cái khiên to gấp rưỡi cơ thể, nhìn qua không khác gì một dị nhân thực sự.
John nhìn người này trông khá quen thuộc, nghĩ một lúc thì lập tức nhớ ra đấy chính là người mình gặp ở Freljord trước lúc quay về quá khứ, hình như ông ấy nói mình tên là Braum thì phải. Nhưng thời điểm này tại sao ông ấy lại tồn tại?
John rất muốn tìm ra câu trả lời này nên quan sát rất kĩ hành động tiếp theo của Braum, chỉ thấy ông ấy cưỡi Poro lao vào giữa cuộc chiến, chấn động do con Poro khổng lồ tạo ra khiến ba bộ tộc ngừng việc chém giết lại, thủ lĩnh của bộ tộc Avarosan tức giận mắng:
– Braum, ngươi lại muốn làm gì đây? Cuộc chiến này là của bọn ta, ngươi muốn trở thành kẻ thù của tất cả chúng ta hay sao?
Braum ngồi trên Poro khổng lồ giọng lớn hô vang:
– Mọi người! Tất cả chúng ta đều sinh sống trên cùng một vùng đất, uống cùng một nguồn nước, ăn cùng một loại thức ăn vậy tại sao lại chỉ vì mong muốn trở thành bộ tộc thống lĩnh mà phải giết chết lẫn nhau.
“Braum!” – Chỉ huy quân của bộ tộc vuốt đông hét lớn:
– Ngươi thì hiểu cái gì? Nếu như bộ tộc nào trở thành bộ tộc thống lĩnh, thì dân chúng của bộ tộc đó sẽ có nhiều thức ăn hơn, sẽ không còn sống trong cảnh thiếu thốn nữa, một kẻ suốt ngày chỉ sống với lũ Poro thì làm sao mà hiểu được nỗi khổ của các tộc nhân như chúng ta.
Braum thở dài chỉ tay vào những xác chết và nói:
– Vậy ngươi nhìn những cảnh tượng này cho rằng đấy là điều đúng sao? Cứ cho là các người đạt được chiến thắng, trở thành bộ tộc thống lĩnh vùng đất này rồi thì sao? Tộc nhân của các ngươi sẽ chết rất nhiều, người thân của họ thì sao? Họ có thực sự chấp nhận đánh đổi mạng sống của người thân mình lấy một chút thức ăn để đỡ đói hơn sao?
“Cãi với hắn làm gì! Giết hắn đi! Những lần trước chúng ta đã quá nương tay với hắn rồi” – Thủ lĩnh tộc Băng Vệ tức giận giương cung bắn về phía Braum.
“Kong” – Mũi tên lập tức bị ngăn cản bởi lá chắn to lớn trên tay của Braum. Ba bộ tộc lớn bất ngờ liên thủ lại tấn công lấy Braum cùng với Poro khổng lồ, đám Gấu tuyết cùng với người tuyết hung hãn lao vào cắn con Poro khổng lồ khiến nó đau đớn gào lên liên tục.
“Dừng tay lại!” – Braum lao xuống bên dưới, chiếc khiên to lớn quét mạnh đánh văng toàn bộ đám gấu tuyết cùng người tuyết đang tấn công Poro. Sức mạnh của Braum là điều không thể chối cãi tuy nhiên một người làm sao chống lại cả trăm người đây, Braum liên tục chống đỡ các lần tấn công của đám binh sĩ ba bộ tộc. Đây không phải là lần đầu tiên Braum làm điều này, cứ mỗi lần ba bộ tộc đánh nhau ông ta lại xuất hiện ngăn cản, tuy nhiên lần này lại khác, cả ba bộ tộc như muốn ăn tươi nuốt sống Braum, bọn họ vừa tức giận việc Braum cứ luôn ngăn cản cuộc chiến giữa ba bộ tộc, đồng thời cũng tức giận việc họ liên tục gửi thư mời hắn gia nhập bộ tộc nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.
“Ầm” – Braum lấy chiếc khiên to lớn đập mạnh xuống đất, sóng lực mạnh mẽ khiến tuyết trên mặt đất bị hất văng lên cao hình thành một cơn sóng tuyết đánh vào đám người ba bộ tộc đang lao đến.
“Hộc Hộc Hộc” – Braum thở dốc, ông bắt đầu xuống sức, tuy nhiên lại không can tâm rời đi, ít nhất là phải đánh thêm một lúc nữa để đám này bị thương toàn bộ có như thế cuộc chiến lúc nãy mới kết thúc được.
Ý nghĩ là vậy nhưng thực hiện nó lại không đơn giản chút nào, tộc băng vệ bất ngờ sử dụng những loại thuốc nổ ma thuật tấn công về phía Braum, chất nổ mạnh mẽ khiến mặt tuyết xuất hiện các vết nứt, Braum tuy có chiếc khiên to lớn che chắn nhưng chất nổ ma thuật vẫn làm ông bị nội thương không nhẹ.
“Po Po Po” – Con Poro khổng lồ về sau tỏ ra lo lắng cho Braum khi thấy ông ấy thụ thương.
“Ông ta đang bị thương, cơ hội đấy, mau giết chết ông ta” – Đám binh sĩ bên ngoài hô lớn, nhưng ai trong bọn chúng cũng đều kiêng kỵ người đàn ông to lớn với bộ râu quai nón này. Bọn chúng đâu ngu đến mức mà vào trước, một đám của ông ta đủ để tiễn kẻ đó đi tây thiên gặp đường tăng ngay và luôn.
“Hây….” – Cuối cùng cả đám cũng liều mạng lao vào tấn công Braum.
Đúng lúc này từ trên cao, một bóng người lao thẳng xuống trước mặt Braum, quét tay nhẹ nhàng về phía trước, một cơn cuồng phong lập tức nổi lên cuốn bay tất cả văng đi. John nắm lấy Braum bay lên cao rời khỏi, Razer cũng lôi theo Poro khổng lồ đi theo. Nhìn cái dáng nhỏ nhỏ mà xách nguyên một con Poro khổng lồ đúng là kì kì nhưng sự thật nó là vậy.
Tại một góc núi tuyết cách nơi vừa rồi khá xa, John xem qua thương thế của Braum, biết ông ấy bị thương không nặng lắm nên mới an tâm, những gì Braum làm vừa rồi khiến John cảm thấy vô cùng nể phục, những người như thế này hắn luôn luôn sẵn sàng kết bạn.
Braum như vừa chứng kiện một chuyện khó tin nhất trên đời, người thanh niên trước mặt thoạt nhìn có thân thể rất bình thường vậy mà đem mình bay đi nhẹ như đem một cái túi sách vậy. Braum lắp bắp nói:
– Cậu thanh niên! Cậu là ai? Ta có quen cậu không?
John mỉm cười thân thiện nói:
– Tất nhiên là không quen rồi, nhưng tôi đây rất khâm phục những gì ông làm vừa rồi nên khi thấy ông gặp nguy thì lập tức ra tay.
“Phải phải! Tên này rất thích kết giao với những người dũng cảm như ông đấy” – Razer nhảy lên vai của John chỏ mồm vào nói.
Braum nhìn con thú nhỏ bé lông trắng biết nói kinh hãi vô cùng, John thấy vậy vội đáp:
– Đừng lo! Nó là bạn của ta, rất hiền lành.
Braum gật gật đầu nhìn về phía John nói:
– Không biết lấy gì để cảm kích ơn giúp đỡ của cậu… Braum ta không có gì giá trị, không biết cậu có yêu cầu gì không?
John vỗ nhẹ tay lên vai của Braum nói lại:
– Không cần gì cả! À đúng rồi, vì sao ông lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Một mình ông quá nguy hiểm, ông không có gia đình hay sao?
Braum lắc đầu nhìn sang con Poro khổng lồ nói lại:
– Gia đình của ta chính là lũ Poro này. Thực ra ta cũng không muốn làm vậy đâu, nhưng chiến tranh của ba bộ tộc khiến vùng đất của nhiều loài sinh vật trên Freljord bị phá hủy, nhiều người rơi vào cảnh không có nhà cửa, ngoài cách phá hoại các cuộc chiến ra thì ta không còn cách nào khác.
John suy nghĩ cẩn thận một lúc thì cũng hiểu, thân cô thế cô nó là như thế, John hỏi:
– Vậy ông biết nguyên nhân mấu chốt của cuộc chiến này ở đâu chứ?
Braum lập tức đáp:
– Tất nhiên là biết, về phía tộc vuốt đông và Avarosan thì đúng thực là vì lý do bọn họ thiếu lương thực vào mùa đông cho nên cần phải mở rộng lãnh thổ, việc mở rộng lãnh thổ lại đụng chạm đến ranh giới những bộ tộc khác cho nên mới có chiến tranh xảy ra. Còn về phía bộ tộc Băng vệ thực chất bọn họ là người tham gia cuộc chiến sau cùng, quan trọng hơn ở đây là Băng hậu của tộc Băng vệ chấp nhận tham chiến không phải là vì lương thực cho tộc nhân mà là vì dã tâm muốn trở thành bộ tộc thống trị toàn vùng Freljord này.
John đứng dậy nói:
– Nếu vậy chỉ cần ngăn cản dã tâm của băng hậu và tìm cách giải quyết vấn đề lương thực của hai bộ tộc còn lại thì chiến tranh sẽ chấp dứt đúng không?
Braum gật đầu, cái này ai mà không biết, chỉ là làm sao để thực hiện điều đó mới là vấn đề lớn.
John nhìn Braum và nói:
– Tôi sẽ làm việc đó! Nhưng không phải bây giờ mà là ngày mai.
Mặc dù Braum chưa hiểu cái gì cả nhưng không hiểu sao ông lại có cảm giác rất tin tưởng người thanh niên trước mặt, Braum đứng dậy nói:
– Nếu vậy chắc cậu cần một chỗ nghỉ ngơi, hãy về chỗ ở của tôi đi, chỗ tôi rất rộng.
John tất nhiên không từ chối.
“À không biết xưng hô với cậu thế nào?”
“Cứ gọi tôi là John”
“À! Tôi là Braum”