Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Sáng sớm ngày hôm sau, John đã từ biệt Braum để lên đường đến cung điện của Băng Hậu Mamura, mặc dù Braum liên tục ngỏ ý muốn được giúp đỡ nhưng John lại từ chối, hắn bảo rằng việc này vô cùng nguy hiểm, sức mạnh của Băng Hậu lúc này là một ẩn số, lỡ như chẳng may Braum bị làm sao thì John sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Tuy nhiên hắn cũng không để cho ông không làm việc gì, John đưa cho Braum một tờ giấy, trên đó có ghi kha khá các loại vật liệu có trên vùng đất Freljord này, bảo ông cùng với Razer chuẩn bị đầy đủ những thứ ấy và làm theo hướng dẫn của hắn, vì vậy lần này đến cung điện Băng Hậu, Razer không thể đi cùng.
John liên tục dịch chuyển tức thời thu hẹp khoảng cách đến tòa thành của tộc Băng Vệ, phóng năng lượng dò xét bên trong biết được Băng Hậu lúc này đang ở dưới căn hầm bí mật của mình, có lẽ bà ta đang chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
John không chút chậm trễ, dịch chuyển xuyên không gian trực tiếp xuất hiện ngay bên trong căn hầm bí mật.
Một tên thủ hạ trung thành của Băng Hậu đang nghe bà ta truyền lại các thức sử dụng cũng như những yêu cầu thực hiện nhiệm vụ thì kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào trong căn hầm bí mật này xuất hiện một người thứ ba. Kẻ này nở nụ cười lạnh lẽo, kiếm trên tay hắn quét ngang, kiếm khí mạnh mẽ đáng sợ trực tiếp giết chết gã đó, Băng Hậu bên cạnh tuy cũng kinh ngạc với sự xuất hiện của John nhưng tuyệt đối không dễ gì để bị thương như tên thuộc hạ của mình. Bà ta vung tay một khối băng ngưng động giữa không khí chặn lại một đòn kiếm khí. Bước chân nhanh chóng lùi lại sắc mặt lạnh như băng tức giận nhìn John mà nói:
– Ngươi là ai? Tại sao to gan dám đột nhập vào đây?
John nhếch môi nói:
– Ta là ai không quan trọng! Quan trọng hơn ta muốn thứ bà đang cầm trong tay.
Băng Hậu nhìn vào con dao phù phép trên tay tỏ ra kinh ngạc, kế hoạch này mình mới chỉ nói cho kẻ tâm phúc vừa bị giết chết này mà thôi chứ có nói với ai đâu, vậy mà tên này lại biết? Không lẽ hắn theo dõi nhất cử nhất động của mình mà mình lại không hề hay biết?
Băng Hậu tỏ ra rất lo lắng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh mỉm cười lạnh lẽo hỏi:
– Có thể cho ta biết, ngươi muốn thứ này làm gì được không? Đây chỉ là một con dao bình thường mà thôi, nếu ngươi cần những thứ giá trị ta có thể cho ngươi.
John lắc đầu dứt khoát nói:
– Ta chỉ cần thứ đó mà thôi, bà đừng dài dòng lôi thôi. Đưa cho ta thì sống, không đưa thì chết.
Đối với mụ Băng Hậu này John cũng chả có chút cảm tình gì, bà ta từ ngày lên nắm giữ chức vị Băng Hậu của tộc Băng Vệ làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, ức hiếp những bộ tộc nhỏ khác, không ít người hận bà ta thấu tận xương tủy nhưng không thể làm gì.
Băng Hậu đây là lần đầu tiên cảm thấy sự nhục nhã thế này, một kẻ thanh niên gương mặt ngây thơ lại xem bà ta không bằng nửa con mắt, liên tục khinh thường. Băng Hậu quyết không nhịn nữa, cánh tay mảnh khảnh vung lên, hơn chục khối băng nhọn hoắc ngưng tụ giữa không trung rồi bắn về phía John.
“Muốn động thủ thì ta đây cũng sẵn lòng” – John thở dài một hơi, tam hợp kiếm giờ vung lên, phong tuyệt kĩ xuất ra kiếm khí hóa thành vô số tàn ảnh lao đến trực tiếp chấn nát toàn bộ khối băng do Băng Hậu tạo ra.
“Phong tuyệt kĩ? Ngươi là người của Ionia?” – Băng Hậu tỏ ra kinh ngạc, không ngờ người thanh niên trước mặt lại biết đến phong tuyệt kĩ nổi danh ở Ionia
John còn kinh ngạc hơn gấp bội so với Băng Hậu, hắn học lén vài chiêu của Yasuo chứ cũng không thực sự biết đến nguồn gốc của nó, cứ nghĩ thời điểm này phong tuyệt kĩ chưa được khai sinh nhưng nào ngờ lại…
Băng Hậu vung tay quát lớn:
– Nói mau! Ngươi là gì của gã đó?
“Gã đó? Không lẽ bà ta ám chỉ đến người sáng tạo ra bộ kiếm này hay là người nổi danh với bộ kiếm này trong thời điểm hiện tại?” – Nói chung là John chưa chắc chắn điều gì cả, hắn là không rõ thời điểm bộ kiếm pháp này xuất hiện nên cũng không nói bừa, chỉ đáp qua loa rằng:
– Chả quan hệ gì cả.
“Vô lý! Nếu ngươi không có quan hệ hà tất gì ngươi lại học được Bộ phong kiếm tuyệt kĩ của hắn?” – Băng Hậu quyết tâm dò hỏi cho bằng được.
John thở dài lắc đầu đáp:
– Ta thực sự không biết bà đang nói đến ai, mà sao bà có vẻ quan tâm đến người đó vậy?
“Đương nhiên là ta phải quan tâm rồi, vì ta với hắn có hẹn ước sẽ giao chiến, chỉ là chưa đến ngày hẹn mà hắn đã phái truyền nhân của mình đến đây giao chiến trước. Thực sự là khiến ta trở tay không kịp mà.” – Băng Hậu tỏ ra bực tức quát.
John gãi đầu, mấy chuyện này sao mà hắn biết được chứ, đành lái sang chuyện khác nói:
– Được rồi! Không nói chuyện này nữa, bây giờ bà mau đưa ta con dao ấy, ta sẽ rời đi ngay lập tức.
Băng Hậu tỏ ra khó chịu nói cất con dao vào người nhếch môi nói:
– Trừ khi ngươi nói rõ muốn sử dụng con dao này vào mục đích gì thì ta sẽ suy nghĩ lại. Lỡ đâu ngươi lại là người của hai bộ tộc còn lại thì không phải bộ tộc của ta gặp họa rồi sao?
John đáp lại:
– Ta thề với trời, tuyệt đối không dùng con dao ấy vào cuộc chiến của các bộ tộc các ngươi. Bây giờ thì có thể đưa nó cho ta được không?
Băng Hậu cúi đầu, một nụ cười độc ác hiện lên, bà ta đột nhiên cười lớn, ánh mắt trở nên độc ác nhìn John và nói:
– Được được! Ta sẽ cho ngươi nhưng tiếc rằng cho một cái xác chết thì đâu có ý nghĩa gì.
Vừa nói xong thì bà ta liền vung tay, mặt đất dưới chân của John bất ngờ đóng băng, tốc độ đóng băng tiếp tục lan rộng cuối cùng đóng băng luôn đôi chân của hắn.
– Hóa ra nãy giờ bà nói này nói nọ là câu giờ cho thứ này lan rộng đến đây?
John bình thản nhìn Băng Hậu mà nói.
“Hầm ngục hàn băng” – Băng Hậu hô lớn một tiếng, cả người John lập tức bị nhốt trong một khối băng to lớn dày cả mét.
“Ha… ha… ha…” – Băng Hậu cười như điên, cho đến giờ chưa một kẻ nào có đủ khả năng sống sót trong hầm ngục hàn băng của bà ta. Khi bị giam trong đó, sinh lực sẽ nhanh chóng bị hút cạn.
Rắc rắc rắc…
Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt khối băng và rồi ầm một tiếng, cả khối băng vỡ vụn, John bước ra khỏi những mảnh vỡ mỉm cười nói:
– Bà còn chiêu gì đáng sợ hơn nữa không?
“Ngươi!… Ngươi….” – Băng Hậu kinh hãi đến cả người run lên, nhìn John như nhìn một tên quái vật.
Băng Hậu đột nhiên hóa thành một hồi khí lạnh, hướng John bắn xuyên qua, như là một chùm tia sáng mạnh mẽ uy lực cực mạnh muốn đục trên cơ thể của hắn một cái lỗ thật to vậy.
“Ngươi cái này là muốn chết.” – John tất nhiên đâu dễ gì để Băng Hậu chiếm được lời thế, ngay khi khí lạnh vừa chạm vào người thì đã bị một tầng năng lượng đặc biệt đánh bật trở lại, cả người Băng Hậu rơi xuống chiếc ghế dài phía sau, miệng rỉ máu, ánh mắt sợ hãi.
Bà ta chỉ tay về phía John và nói:
– Ngươi không được lại đây! Nếu giết ta, ngươi sẽ chết không toàn thây, ta nói cho ngươi biết, ngươi không được tiến lại đây…
John chỉa thẳng mũi kiếm trước mặt Băng Hậu, uy lực của hắn lúc này phát ra đủ để chấp nhiếp tinh thần của Băng Hậu, sức mạnh của hắn và bà ta quá chênh lệch.
– Đưa ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Băng Hậu bị sức mạnh của John uy hiếp gật đầu liên tục, đối với kẻ đứng trước mặt này có một nỗi sợ hãi không tên. Bà ta ngoan ngoãn móc từ trong người ra con dao găm phù phép nhưng con dao còn chưa kịp đưa cho John thì lập tức có một bóng đen lướt qua cầm lấy con dao trong tay của Băng Hậu, kẻ này toàn thân phủ một làn khói màu tím quỷ dị, cả người tỏa ra sát khi khủng khiếp.
Băng Hậu khi nhìn thấy kẻ này thì toàn thân run rẩy, vội vàng lao đến trước mặt người đó quỳ xuống nói:
– Mamura xin bái kiến sứ giả.
“Sứ giả?” – John kinh ngạc vô cùng, đường đường là Băng Hậu đứng đầu tộc Băng vệ vậy mà lại đi quỳ gối trước một kẻ như vậy. Liệu nó có liên quan gì đến câu chuyện bà ta đột nhiên có sức mạnh khủng khiếp mà dân trong tộc đang đồn hay không?
Giọng nói của kẻ gọi là sứ giả kia tỏ ra tức giận:
– Ngươi đúng là một kẻ vô dụng, uổng công bọn ta đặt niềm tin ở ngươi tại cái xứ này.
– Xin sứ giả tha tội! Mamura biết lỗi rồi, xin sứ giả cho tôi một cơ hội để lập công.
Gã sứ giả kia tức giận dùng ánh mắt đỏ chói của mình nhìn vào John đằng kia mà nói:
– Đến cả nhiệm vụ giao cho ngươi mà ngươi còn dám từ bỏ thì làm sao có thể cho ngươi cơ hội khác được chứ?
Vừa nói xong gã sứ giả ấy đã vung tay đánh thẳng vào đầu của Băng Hậu khiến bà ta chết ngay tại chỗ, một đòn tất sát bất ngờ khiến John cũng kinh ngạc vô cùng, hóa ra Băng Hậu chết là vì lý do này, còn tên sứ giả kia là ai? Hắn bảo đây là nhiệm của hắn giao cho bà ta, vậy hóa ra việc hắn muốn thống lĩnh toàn Freljord là kế hoạch của hắn sao?
John mở miệng hỏi:
– Ngươi là ai?
Gã sứ giả ấy toàn thân đều được lớp khí màu tím bao trùm, chỉ có mỗi đôi mắt đỏ chói là hiện ra bên ngoài, nghe câu hỏi của John hắn liền đáp:
– Ngươi không có đủ tư cách biết được tên của ta. Kẻ biết được kế hoạch của bọn ta đều không thể sống sót.
“Ồ! Vậy sao?” – John cười ha hả không chút thua kém nói:
– Thường thì kẻ nào dám hỗn trước mặt ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu. Ta cho ngươi hai cơ hội, một là trả con dao ấy lại đây rồi ta sẽ cho ngươi đi, hai là buộc ta dùng vũ lực để đoạt lại nó, lúc ấy mạng của ngươi còn hay không ta không nắm chắc.
“Hừ! Ngông cuồng lắm! Không ngờ con người ở đây lại ngông cuồng như vậy, được! vậy để cho ngươi nếm chút sức mạnh của bọn ta”
Nói xong gã sứ giả ấy liền vung tay, năng lượng màu tím mạnh khủng khiếp, cứ như sóng biển liên miên không ngừng, lao đến với khí thế mạnh bạo.
“Hư không năng lượng!” – John kinh ngạc, lập tức vung tay chống lại một chưởng, kiếm trên tay kia cũng quét lên, lần này kiếm pháp đã thay đổi, kiếm lực cực mạnh ảo hóa ra vô số kiếm, mỗi kiếm lại biến thành vô số các ảo ảnh kiếm khác, đâm xuyên qua trùng trùng điệp điệp năng lượng hư không trước mặt mà công kích vào gã sứ giả.
“Phụt”
Gã sứ giả kia bị đánh văng vào tường, lớp khí bên ngoài cũng bị đòn đánh của John phá nát, để lộ gương mặt có phần xấu xí, mái tóc màu tìm, đôi con ngươi màu tím. Không thể sai được đây chính xác là hình dáng của người ở thế giới hư không, bọn họ sao lại ở đây? Có lẽ nào?
John lúc này mới chú ý đến thời gian hiện tại, thời điểm quân đội hư không tấn công Valoran lần đầu tiên chính là vào 25 năm sau, có khi nào ngay từ bây giờ bọn chúng đã lên kế hoạch để thực hiện ý đồ xâm chiếm vào 25 năm sau?
Kẻ sứ giả kia nhìn John với ánh mắt kinh hãi tột độ:
– Ngươi là ai? Kiếm… kiếm thuật của đại tướng Sephiroth, làm sao ngươi biết được?
John nghe đến cái tên này trong lòng có rất nhiều cảm xúc, hắn thở dài một hơi nói:
– Chuyện này ngươi không nên biết, đưa ta con dao ấy rồi đi đi.
“Muốn có con dao này ư? Ha… ha… đừng có mơ?” – Gã sứ giả ấy lập tức mở ra cánh cửa thông với thế giới hư không rồi trực tiếp tiến vào bên trong. John không chút chậm trễ lập tức đuổi theo, cả người hắn biến mất đằng sau cánh cổng thông đến thế giới hư không.
…
Bên trong thế giới hư không trùng trùng điệp điệp những hiểm nguy tiềm ẩn mà không ai có thể biết được.
John bay giữa không trung truy tìm dấu vết của kẻ giữ “Con dao phù phép”, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên John bước chân vào thế giới hư không, nơi này không giống như những gì hắn đã tưởng tượng, tất cả đều bị bao trùm bởi một bầu trời màu tím cùng với những đám mây màu tím quỷ dị, năng lượng hư không bên trong này dày đặc đến mức khó tin. Trong quãng đường bay của mình, John chỉ lác đác phát hiện ra vài hòn đảo lơ lửng giữa không trung tuy nhiên trên những hòn đảo ấy chỉ có vài loài vật đặc trưng cho vùng đất hư không này tồn tại mà thôi.
“Không được rồi! Nơi này quá rộng! Nếu như cứ đi thế này không biết đến bao giờ mới tìm được gã đó.” – John lo lắng suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn chỉ còn có một cách là phần thân cơ thể ra làm 6 người chia ra sáu hướng đi tìm.