Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Có một thế giới gọi là hư không, một thế giới được bao phủ bởi thứ năng lượng đặc biệt nhất trong các hệ năng lượng. Ở đây không có khái niệm của lòng nhân đạo, tất cả chỉ quyết định bằng sức mạnh, bao quanh các vùng đất được xem là tạm yên bình nhất luôn đầy rẫy các mối nguy luôn rình rập những nơi đó chỉ có lũ quái vật hoang dại, điên cuồng, hèn mọn, chà đạp lẫn nhau mà sống.
Những hòn đảo bay lơ lững giữa trời chính là những vùng đất duy nhất những dân cư sinh sống trong thế giới hư không này có thể tồn tại, bọn họ cũng như người dân Valoran, lao động để sinh tồn, và tất nhiên cũng sẽ bị những kẻ có quyền có thế bắt nạt.
John sau khi phân tán các phân thân về các hướng khác nhau để truy tìm dấu vết của kẻ lấy mấy con dao phù phép thì lúc này hắn đang lưu lạc tại một trong sô những hòn đảo đó, nói là hòn đảo nhưng thực tế nó rộng lớn tầm cỡ Ionia vậy đó, có đến mấy thành thị sầm uất mọc lên tại đây, người dân ở thế giới hư không cũng rất đông, náo nhiệt đi qua đi lại trên đường.
John đi lại trên đường, nghe rất nhiều người bàn tán việc dạo này chúa tể của bọn họ liên tục ra lệnh điều quân, gần như toàn bộ các đội quân ở khắp vùng đất hư vô này đều được triệu tập, không ít người đã dự đoán rằng việc kêu gọi quân đội này chắc chắn có liên quan đến một kế hoạch nào đó của chúa tể.
John mất hai ngày trời để tìm kiếm nhưng rốt cuộc vẫn công cốc, các phân thân của hắn ở những nơi khác cũng như vậy, không có tí thông tin nào báo về. Nếu cứ như thế này e rằng John không còn cách nào khác là lật tung cả thế giới hư không này lên để tìm ra con dao phù phép ấy, nhưng nếu làm vậy thì lịch sử sẽ thay đổi, hắn đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Tránh ra! Tránh ra!” – Đúng lúc này từ phía sau, những tiếng hô lớn kiểu ra lệnh liên tục vang lên, kế đó là tiếng bước chân dồn dập. John xoay người lại thì mới phát hiện ở sau lưng hắn lúc này là mội đại quân hư không mặc thiết giáp, đám lính hư không được chỉ huy bởi một vị tướng quân uy phong lẫm liệt, hông đeo kiếm ánh mắt sắc bén tỏa ra chiến ý khủng khiếp, người tướng quân này tướng mạo anh tuấn, từ đầu tới chân đều biểu hiện rõ là một chiến tướng dũng mãnh khó gặp.
“Tướng quân! Đã đến rồi!” – Một gã binh sĩ quỳ xuống tôn kính bẩm báo.
Đại quân dừng lại trước một tòa biệt thự to lớn, vị tướng quân kia nhanh chóng xuống ngựa rồi một mình bước vào bên trong, cả con đường quanh đó lập tức bị phong tỏa toàn bộ. John nhìn sơ qua hình dáng của vị tướng quân đó có chút gì đó quen thuộc, vả lại linh cảm cho hắn biết, nếu mình vào trong tòa biệt thự này chắc chắn sẽ thu hoạch được gì đó không nhỏ. Thế là John không chút chậm trễ triển khai sức mạnh của mình đột nhập vào bên trong.
Ở bên trong căn phòng kín, vị tướng quân đó ngồi trên cao nhìn xuống bên dưới, một kẻ có hình dáng không khác gì con người, đôi mắt đỏ ngầu, cung kính quỳ nói:
– Thưa tướng quân! Kế hoạch thâu tóm khu vực phía bắc Valoran là Freljord đã thất bại.
“Thất bại?” – Vị tướng quân kia nhướng mày, tỏ ra khó chịu nói:
– Không phải lúc đầu ngươi bảo rằng kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công hay sao? Tại sao bây giờ lại nói là thất bại?
Nghe qua giọng nói có phần khó chịu của vị tướng quân kia, tên đang quỳ bên dưới kia run cả người lên, cái khí thế ấy quả thực đủ để giết chết hắn ngay tức khắc, hắn ta lập tức đáp:
– Thưa tướng quân! Thực ra kế hoạch đang tiến hành thuận lợi, nhưng đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện một gã, hắn ta vô cùng mạnh mẽ.. và….
“Và gì?” – Vị tướng quân kia thổ mạnh tay lên ghế nộ lớn.
– Hắn biết sử dụng kiếm thuật của tướng quân.
Gã kia hóa ra lại chính là tên sứ giả bỏ trốn khỏi John, suốt mấy ngày qua hắn chỉ toàn ở bên trong căn biệt thự này thảo nào John tìm mãi không ra. Còn vị tướng quân kia, chiếu theo những gì hắn nói thì tuyệt đối không thể sai được, đấy là Sephiroth.
– Biết kiếm thuật của ta? Ngươi không nhìn nhầm chứ?
Sephiroth cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng, ông ấy không hề có truyền nhân, kiếm thuật của mình cũng là loại độc nhất do chính mình sáng tạo ra. Không thể nào có kẻ thứ hai biết được, vậy mà tên thuộc hạ bên dưới hắn lại bảo có kẻ dùng kiếm pháp giống như mình.
Tên sứ giả ấy run lên cúi sát đầu xuống mặt đất mà nói:
– Khẳng định là kiếm thuật của tướng quân, thuộc hạ từng nhìn thấy người sử dụng nên không thể nào nhầm lẫn được.
“Thế là thế nào? Tại sao có kẻ biết kiếm thuật của mình? Vả lại hắn còn không phải là người ở thế giới hư không nữa chứ….” – Sephiroth cảm thấy khó hiểu vô cùng, chỉ tay về phía tên sứ giả bên dưới và nói:
– Ngươi tạm thời lui xuống đi, chuyện này ta sẽ bẩm báo với chúa tể, để xem ngài tính thế nào.
Tên sứ giả lau đi mồ hôi trên trán, tạm thời cái mạng của hắn vẫn giữ được, nhưng không biết vài ngày tới sẽ thế nào.
Ngồi trên ghế cao, Sephiroth suy nghĩ mãi nhưng cũng không có đáp án, cuối cùng đành đứng dậy, vung tay mở ra một cánh cửa không gian trực tiếp bước vào bên trong tiến đến lâu đài của chúa tể.
Ở bên ngoài, sau khi tên sứ giả đi ra cũng là lúc John theo dõi hắn, ít nhất muốn xử lý tên này cũng không thể làm ở chỗ lộ liễu này được.
…
Tại cung điện chúa tể hư không, bên trong đại sảnh rộng lớn được lát toàn gạch hoa cương, đâu đâu cũng thấy những luồng năng lượng hư không bay đi bay lại. Ở chính giữa đại sảnh là một quả cầu năng lượng ánh sáng khổng lồ màu tím, quả cầu năng lượng ấy tỏa ra một thứ sức mạnh và khí thế khiến những kẻ bên dưới kia sợ hãi cúi đầu, như có một ngọn núi đè trên người mình vậy.
Giọng nói có phần uy áp phát ra từ bên trong quả cầu năng lượng ấy vang lên:
– Kế hoạch diễn ra đến đâu rồi?
“Dạ bẩm chúa tể!” – Một gã hình dáng kì dị tay cầm một quả cầu thủy tinh nghe câu hỏi của chúa tể hư không liền đáp:
– Mọi thứ sắp xong rồi, quân đội, lương thực, vũ khí tất cả đã gần như hoàn tất. Bây giờ chỉ còn lại mỗi công việc là tìm cách đưa quân đội chúng ta vào thế giới ấy mà thôi.
“Tốt lắm! Kế hoạch lần này chỉ có thành công chứ không được thất bại, đồng thời các ngươi hãy điều tra thật kĩ những tên có thể gây phiền phức cho chúng ta nếu chúng ta có đến thế giới của bọn chúng, xử lý sớm là cách tốt nhất.”
– Dạ vâng! Bọn thuộc hạ sẽ làm ngay ạ.
“Báo!” – Bất ngờ từ bên ngoài một tên thuộc hạ thiết giáp quân chạy vào quỳ xuống nói:
– Bẩm báo chúa tể tối cao! Có tin báo khẩn cấp từ vùng hoang vu số 7.
“Vùng hoang vu số 7? Đấy không phải là nơi đóng quân của hai bộ tộc quái vật khủng khiếp hàng đầu ở thế giới hư không này sao? Bọn chúng muốn quậy phá gì sao?”
Giọng nói của chúa tể hư không giống như đấy là chuyện rất bình thường vậy, mà cũng đúng thôi bởi việc quản lý đám quái thú điên cuồng là chuyện không đơn giản và lâu lâu bọn này lại lên cơn điên vài lần, đánh nhau phá hoại linh tinh là chuyện như cơm bữa. Mỗi lần như thế buộc chúa tể hoặc tướng quân Sephiroth đại phát sức mạnh mới khiến đám này sợ hãi mà ngừng lại.
Tên lính kia vội vàng nói:
– Dạ không phải chuyện đó! Có một kẻ lạ mặt ngang nhiên đi vào khu vực hoang vu số 7, khi gặp sự công kích của các binh đoàn quái vật của chúng ta tại đó thì hắn đánh tan nát gần một nửa binh đoàn rồi, hiện tại ở đó đang rất náo loạn và yêu cầu viện trợ.
“Cái gì?” – Những người trong phòng kinh ngạc vô cùng, có ai ở đây mà không biết, ở thế giới hư không này chỉ có hai người duy nhất đủ sức chấn nhiếp cái đám loi nhoi kia là tướng quân Sephiroth và chúa tể hư không, ở đâu chui ra một kẻ thứ ba có được sức mạnh đó vậy?
Việc này khiến Chúa tể hư không rất kinh ngạc, một tia sáng bắn ra từ quả cầu năng lượng giữa đại sảnh, toàn bộ hình ảnh tại vùng hoang vu số 7 hiện lên trước mặt mọi người.
“Cơ thể cường tráng”
“Sức mạnh tuyệt vời”
“Ánh mắt, khuôn mặt ha… ha…”
“Thật không thể tin được, thật không thể tin được”
“Sephiroth giờ ta cũng có hình dáng của mình rồi…”
Không hiểu sao chúa tể hư không sau khi xem những gì trong hình ảnh lại tỏ ra điên cuồng đến như vậy, hắn ta cười lên vài tiếng rồi ầm một tiếng biến mất ngay tại chỗ.
Gã binh sĩ và một số người ở bên dưới không hiểu chuyện gì xảy ra ngơ ngác nhìn nhau hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao chúa tể lại tỏ ra vui mừng đến như vậy?”
Trong đám đó chỉ có một gã là biết nguyên nhân hắn cũng cười ha hả và nói:
– Các ngươi không hiểu sao? Mối lo lắng duy nhất cho đến giờ của chúa tể sắp được giải quyết rồi, ngài ấy sắp có hình dáng mà mình hằng mong muốn…
…
Ở một nơi nào đó trong thế giới hư không, một trong số các phân thân của John hiện đang truy tìm dấu vết của gã sứ giả kia, đi liên tục một hồi hắn cảm thấy như bị lạc giữa cái chốn không gian rộng lớn này.
Thế nhưng bất ngờ hắn nhận được tín hiệu của sự sống, hắn đẩy nhanh tốc độ hướng về nơi phát ra tín hiệu của sự sống ấy. Khi đến nơi thì mới biết đó là một đại doanh trại của quân hư không, với số lượng lớn các chiến binh quái vật của chủng tộc thú ăn thịt to lớn tựa như Cho’gath và Kha’zix.
Phân thân John tất nhiên không muốn dính dáng vào cái đám này cho nên quay đầu rời đi, chỉ tiếc rằng khu vực này đều được kiểm soát bởi lực lượng quân đội hư không, ngay khi hắn vừa tiến vào đã bị sự theo dõi từ rất xa của bọn chúng.
“Đứng lại!” – Rất nhanh hơn một trăm con quái vật cùng binh lính hư không đã bao vây lấy hắn.
John nheo mắt lại, biết rằng không thể thoát được một cách nhẹ nhàng, sức mạnh thời – không khá đặc biệt cho nên chỉ duy nhất bản thể được sở hữu còn những bản phân thân như thế này thì không thể, cho nên không thể sử dụng dịch chuyển tức thời mà thoát ra khỏi đây được rồi.
Một gã binh sĩ hư không tiến lên quát hỏi:
– Ngươi là kẻ nào dám xâm nhập vào vùng này? Hình dáng của ngươi hình như không phải là người hư không? Ngươi là gian tế?
John lắc đầu không nói, giọng nói của người hư không có đặc điểm riêng biệt, hắn mà mở miệng thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay.
Thấy John không thèm trả lời đám binh sĩ và quái thú hư không đều tỏ ra tức giận, không cần nói thêm bất cứ điều gì, tất cả đống loạt lao vào tấn công John một cách điên cuồng. Dù không sở hữu hai loại thời không năng lượng nhưng kiếm thuật và những loại tuyệt kĩ năng lượng khác phân thân này vẫn có được chút ít. Thấy sự tấn công của đám binh lính John đại triển sức mạnh vung tay đánh văng cả một đám.
Cứ như vậy phân thân của John điên cuồng chống trả kẻ địch, quân lính hư không đến càng lúc càng nhiều nhưng đến bao nhiêu lại bị John đánh hạ bấy nhiêu, chẳng mấy chốc một nửa doanh trại hư không đã bị hắn đánh bại.
“Rống” – Một con quái thú có bề ngoài giống với Cho’gath gào lên vài tiếng, chưa kịp làm gì đã bị John cho một cước rớt đài nằm bất động.
Từ phía xa, một tia sáng xé nát không gian đang lao thẳng tới đây, tiếng cười khoái chí trải dài theo đường đi, cuối cùng khi vừa gần đến nơi ánh sáng ấy bùng lên tạo ra một loại áp lực khủng khiếp khiến đám binh sĩ xung quanh như bị cái gì đó đánh bay đi, cơ thể của phân thân John lúc như có sợi xích trói chặt không thể nhúc nhích.
“Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Mấy ngàn năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một thân thể hoàn hảo…. đến ta cũng không thể tin được…. ha… ha…”
Quả cầu năng lượng to lớn xuất hiện trước mặt phân thân John buông ra những lời điên cuồng của bản thân, cuối cùng ánh sáng bên ngoài của nó biến mất, hình dáng dần lộ diện, đó như một trái tim vậy, mà chính xác hơn là một “Ma tâm” cỡ bằng nắm tay người trưởng thành.
Phân thân của John còn chưa kịp tự hủy thì đã bị thứ “Ma tâm” đen khì ấy bám vào cơ thể, những sợi dây trên người nó bắt đầu đâm xuyên qua da, kết nối với toàn bộ thần kinh binh trong phân thân.
“Không được rồi! Hắn ta sắp chiếm lấy cơ thể này, mình phải loại bỏ toàn bộ trí nhớ về bản thể….”
Cả ma tâm hợp nhất với phân thân của John…
“Ầm” – Lấy phân thân của John là trung tâm, một thứ năng lượng khủng bố bành trướng tỏa ra khiến cả không gian bao la chấn động rung chuyển.
“Tuyệt vời! Cơ thể này thật tuyệt hảo…. John… hóa ra đây chỉ là phân thân của ngươi… cảm ơn ngươi đã tặng ta một thứ thế này, một ngày không xa chúng ta sẽ gặp lại…”
Sau khi “Ma tâm” – Chúa tể hư không cướp lấy thân xác của phân thân John thì hắn ta cũng thông qua trí nhớ của phân thân biết được thân phận của John, tuy nhiên việc John có cuộc hành trình đi qua các thế giới hay đại khái sức mạnh khác thì trong trí nhớ của phân thân đã không còn.