Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10
Sau khi tên sứ giả rời khỏi phòng, John bí mật đi theo hắn ta đến một khu vườn, lý do John không ra tay từ sớm bởi vì dù sao nơi này cũng là nơi ở của sư phụ hắn, để tránh việc khó xử cùng những rắc rối không cần thiết hắn phải chờ cho tên này đi đến một nơi nào đó ít người qua lại. Cuối cùng cơ hội đã đến, tên sứ giả vẫn không hề hay biết sau lưng hắn ta, một nguy hiểm khủng khiếp đang từ từ tiếp cận.
“Tích tắc… pong…”
Thời gian như dừng trôi, cả cơ thể của gã sứ giả bỗng nhiên cứng đờ như pho tượng, hắn ta chỉ kịp hiện lên khuôn mặt sợ hãi rồi sau đó trời đất như tối sầm lại.
“Bịch” – một tiếng, cơ thể tên sứ giả ngã rầm xuống mặt đất cứ như một cục thịt rơi xuống vậy. John từ từ bước đến cạnh gã sứ giả, lục lọi một lúc trên người hắn cuối cùng cũng tìm ra con dao phù phép của băng hậu. Như vậy trong tay hắn đã có ba món cần thiết để thực hiện điều đó như Zilean đã nói.
John cẩn thận đem cái cơ thể của gã sứ giả giấu lên tận ngọn cây trong khu rừng, John không có ra tay giết tên sứ giả, vì dù sao hắn cũng đang ở trong quá khứ, mọi chuyện diễn ra đều có liên quan chặc chẽ với nhau.
Sau khi đã hoàn toàn che dấu mọi vết tích John sử dụng dịch chuyển tức thời thoát ra bên ngoài khu biệt thự, liên tục dịch chuyển để thoát khỏi tòa thành, John xuất hiện giữa một khu đất hoang, lúc này hắn bắt đầu triệu hồi lại các phân thân. Chỉ chừng 5 phút sau tất cả các phân thân đều theo lệnh của hắn bắt đầu biến mất và thu về thân xác chính, duy chỉ thiếu mất một phân thân. Dù hắn có sử dụng bất cứ cách nào cũng không thể nào liên hệ được với phân thân đó.
John bắt đầu hoang man: “Chuyện gì xảy ra với phân thân của ta vậy? Hắn rơi vào vùng đất nguy hiểm chăng?”
Suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không có cách gì để giải quyết được, một phân thân của hắn đã biến mất không rõ tung tích, nếu bây giờ mà đi tìm thì chỉ tốn thời gian vả lại cũng không biết nó ở đâu mà tìm. Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc, dù sao phân thân của mình nếu không quay về trong vòng 7 ngày thì nó cũng sẽ tự hủy cho nên không cần phải lo lắng. Thế nhưng đấy là suy nghĩ của John bởi hắn nghĩ phân thân của mình chỉ bị lạc vào một vùng đất nào đó trong hư không thế giới và không thể liên lạc ra bên ngoài thôi, chứ không nghĩ rằng nó đã bị chúa tể hư không chiếm giữ thể xác. Và khi chúa tể hư không đã có được cái thể xác hắn hằng mơ ước thì tuyệt đối hắn sẽ không để nó bị hủy đâu, với sức mạnh của chúa tể việc duy trì cái thể xác tuyệt vời này là việc quá sức đơn giản.
“Bùm” – Bằng vào việc thuần thục sức mạnh hư không từ trước, John dễ dàng mở ra một vết nứt hư không dẫn đến vùng Freljord, John nhanh chóng rời khỏi thế giới hư không kết thúc cuộc tham quan không mong muốn này.
…
Freljord…
Tính cả lúc bắt đầu đi đến cung điện băng hậu rồi đến thế giới hư không và quay về thì tốn hết 4 ngày, thời gian quy định với John vẫn còn nhưng mọi chuyện nên kết thúc sớm sẽ tốt hơn. Sau khi quay về Freljord, John nhanh chóng bay đến nơi ở của Braum để đón Razer.
Vừa đáp xuống sân, thì một cái rầm, cánh cửa nhà trước mặt mở tung ra, Braum với khuôn mặt mừng như điên lao ra ôm chặt lấy John mà cười ha hả. John hoàn toàn có thể né được cú ôm chết người này của Braum nhưng hắn không tránh, hắn biết ông ấy đang rất xúc động và nguyên nhân chắc chắn hắn rõ hơn ai hết.
“John! Cuối cùng cậu cũng về… ha… ha… ta thực sự vui quá đi được.” – Braum ôm chặt lấy John mà cười nói.
John vỗ nhẹ vào lưng của Braum nói:
– Được rồi! Mau thả tôi ra.
Braum nhanh chóng buông John ra, khuôn mặt của ông ấy như trẻ lại được cả chục tuổi nhìn John và nói:
– Nhờ có cậu mà chiến tranh ở Freljord đã kết thúc, sau cái chết của băng hậu tộc Băng Vệ đã không còn ai thống lĩnh nên đã rút toàn bộ quân đội về các ngôi làng của mình. Còn tộc Vuốt Đông và Avarosan cũng đã giải quyết được việc thiếu lương thực, John cậu chính là ân nhân của vùng đất Freljord này, cậu là một anh hùng thực sự.
John chỉ mỉm cười, việc tộc Băng vệ rút quân sau cái chết của Băng hậu là điều hắn đã đoán từ trước. Còn việc giải quyết lương thực cho hai bộ tộc Vuốt Đông và Avarosan thì công lớn nhất không phải là hắn mà chính là Braum và Razer.
Thực ra trước lúc rời đi John đã chỉ cách cho Braum và Razer cách giải quyết lương thực cho hai bộ tộc này, vấn đề lớn nhất ở đây nằm ở chỗ cả hai bộ tộc mỗi năm chỉ biết săn bắn và nuôi trồng một số loại thực vật đặc biệt có thể sinh sống trên vùng băng tuyết lấy đó làm lương thực để sống qua ngày, thế nhưng họ không hề biết rằng ở một nơi xa hơn, những vùng đồng bằng bên ngoài Freljord, những người dân ở đó xem những thứ mà họ dùng hằng ngày là những đồ quý hiếm. Phải! Cách mà John bày cho Braum và Razer làm chính là buôn bán, vì hắn là người tương lai về đây cho nên biết rõ người bên ngoài rất thích những thứ gì ở vùng băng tuyết giá lạnh này cho nên hắn đã bảo cả hai tìm những thứ đấy, sau đó đem đi trao đổi lương thực với những đoàn thương nhân tại Demacia hay những thành phố gần sát vùng đất băng tuyết. Sau khi mọi chuyện hoàn tất, Braum sẽ chỉ lại cách thức buôn bán này cho hai bộ tộc giúp họ giải quyết việc thiếu thốn lương thực.
John mỉm cười nhưng chợt nhớ ra một vấn đề vội hỏi:
– Braum! Chuyện tôi bày cách buôn bán với bên ngoài và cả việc tôi đến cung điện của băng hậu, ông chưa nói cho ai biết chứ?
Braum mỉm cười ha hả gật đầu nói:
– Tất nhiên là chưa, ta định nói cho cậu mọi chuyện trước rồi sau đó mới công bố ra… nhưng sao vậy?
John lắc đầu, khuôn mặt tỏ ra nghiêm túc nói:
– Braum! Ông không được nói chuyện về tôi cho bất cứ ai biết, tất cả những gì tôi làm ông cũng không được nói. Mọi chuyện trong đó rất phức tạp nếu ông nói ra e rằng sẽ dẫn đến những điều không mong muốn.
Braum là người từng trải, nghe giọng điệu của John rõ vấn đề này rất nghiêm trọng, ông ấy gật đầu thề rằng: “Ta Braum này mà có hé môi nửa lời về những việc của cậu làm thì sẽ bị trời tru…”
“Được rồi!” – John hiển nhiên không thích nghe đoạn cuối, hắn tin Braum giữ lời hứa của mình, John xoay nhìn Razer đang đứng bên cạnh nói với nó:
– Bây giờ ta đã có đủ những thứ cần thiết rồi, chúng ta phải về thôi.
Razer không nói gì nhảy lên vai hắn ánh mắt nhìn về phía lũ Poro bé nhỏ, đầy vẻ tiếc nuối.
– Đi ư? Cậu muốn đi đâu? Sao không ở lại đây chơi vài bữa… tôi còn định chiêu đãi các cậu vài món ngon nữa đấy… sao vội vậy?
Braum vừa tỏ ra kinh ngạc vừa tỏ ra đau buồn, nói thực sống đến bây giờ ngoài lũ Poro làm bạn ra Braum chỉ có xem John là người bạn của mình, hắn tạo cho ông ấy một sự ấm áp như gia đình, hơn nữa có chút gì đó có phần giống anh em thực sự chia tay thế này khiến ông ấy buồn không tả được.
John vỗ nhẹ vai của Braum và nói:
– Có bữa tiệc nào mà không tàn! Braum, chúng tôi còn có việc nên phải đi ngay, sau này chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại, à đúng rồi, trong căn phòng mà tôi nghỉ lại lúc trước có để một tờ giấy, ông hãy đọc nó và ghi nhớ rõ ràng, có một số chuyện giải thích sẽ rất khó hiểu.
Braum đâu quan tâm gì tờ giấy, ông ấy quan tâm nhất bây giờ là John sắp rời đi kia, Braum méo miệng như muốn khóc, quả thực cái bộ dáng cao to lực lưỡng, râu quai nón thế kia mà khóc thì thực sự rất ư là khó nhìn. John cũng đành chịu không biết làm sao.
Braum hít lấy một hơi rồi nói:
– John! Cậu đã giúp cho vùng đất này nhiều như vậy mà chúng tôi lại không giúp cậu được lại chuyện gì, thôi đành vậy, ở đây tôi có mấy lọ nước đặc biệt có khả năng dưỡng da duy trì nét thanh xuân, tặng cậu sau này nếu có bạn gái thì cho họ.
John chỉ biết cười ngượng vài câu đành nhận cho Braum vui, hắn hỏi:
– Thứ này làm bằng gì vậy?
Braum cười ha hà nói:
– Bằng nước dãi của Poro đấy, đừng nghe như vậy mà xem thường, cậu nhìn ta như vậy thôi chứ bây giờ cũng phải gần 60 tuổi rồi đấy. Thứ nước này rất công hiệu cho việc gia tăng tuổi tác và giữ nhan sắc đấy nhé.
John khi nghe đến cái dòng lấy từ nước dãi của lũ Poro là choáng váng rồi mấy câu tiếp theo làm gì nghe lọt. Hắn méo miệng đành ừ ừ vài tiếng rồi nói lời tạm biệt.
Sau khi từ biệt John, Braum quay vào nhà tiến vào bên trong căn phòng mà John trước đó đã ở, đúng như hắn nói trên bàn có để lại một tờ giấy trên tờ giấy ấy viết rất nhiều những sự kiện trên đó đều liên quan đến tương lai.
…
Bên trong đường hầm thời gian.
John và Razer đang đi thì bất ngờ dừng lại, cu cậu Razer nhìn John với ánh mắt khó hiểu:
– Sao dừng lại vậy?
John nhớ tới một thứ liếc lấy từ trong người ra, đấy là cuộn giấy nói về tuyệt kĩ “Dung Hợp” mà hắn có được khi mắc kẹt ở trong cấm địa. Razer thấy hắn rút ra cuộn giấy khác với cuộn giấy trước đó hắn hay cầm nên hỏi tiếp:
– Nó là gì vậy?
John đáp:
– Là một cuộn giấy có ghi lại một loại tuyệt kĩ siêu việt tên là Dung Hợp, đại ý của nó nói rằng sau khi luyện được lại tuyệt kĩ này thì có thể dung hợp được với bất cứ thần thú hay ma thú nào, đồng thời kẻ dung hợp cũng sở hữu những kĩ năng của thần thú đó.
“CLGT” – Razer hai mắt trợn ngược kinh ngạc liếc mắt đọc thử chữ trên cuộn giấy, nó lẩm bẩm:
– Không biết tên điên nào nghĩ ra thứ kinh thế, ế John, giả sử như ngươi học xong ta với ngươi dung hợp lại thì ra cái dáng gì nhỉ?
– Đảm bảo là thứ người không ra người mà thú cũng không ra thú.
John đáp ngay tức khắc, câu nói này khiến Razer cảm thấy khó chịu vô cùng nó đứng hai chân chỉ thẳng vào mặt John và quát:
– Ngươi định nói móc ta đó sao? Nói cho ngươi biết thân thể tuyệt vời này của ta sao có thể kết hợp với ngươi được.
John nhìn dáng điệu của nó thật sự rất muốn gây lộn:
– Nhưng ta cảm thấy rất có hứng thú với ba con mắt của ngươi đấy, ta nghĩ cũng nên thử qua một lần cho biết.
“Đừng có mơ, dễ gì cho ngươi dung hợp với cơ thể ngọc ngà dễ thương của ta.” – Razer không thèm nói chuyện với hắn nữa làm bộ không quan tâm.
Hiện tại vẫn còn đến 15 ngày nữa mới hết hạn, John vẫn chưa muốn quay trở về ngay, hắn muốn nghiên cứu cuộn giấy này, biết đâu với khả năng này sẽ giúp hắn tăng thêm phần thắng khi chiến đấu với Kefka.
“Bùm” – John lựa chọn một thế giới hoang vu để đi vào, tìm kiếm một nơi thích hợp trên một đỉnh núi từ từ nghiên cứu tuyệt kĩ dung hợp này.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, 14 ngày ngó vậy chứ như một chớp mắt.
“Bùm” – Một tiếng nổ lớn vang lên trên đỉnh núi mà John luyện tập, khi khói bụi còn chưa kịp tan ra thì ở bên trong lớp khói mờ ảo ấy một hình dáng cao lớn vạm vỡ ẩn ẩn hiện hiện không rõ ràng.
“Vụt”
Như có một tia sáng chớp hiện, cái bóng cao lớn ấy biến mất, bước từ bên trong ra là John cùng với Razer cả hai đều biểu hiện của sự phấn khích. John cảm thấy cơ thể của mình lúc này mới thực sự là đỉnh cao, cảm giác như cơ thể mình hòa cùng với trời đất ở cái thế giới này vậy.
“Đi thôi! Thời điểm quyết chiến đã đến rồi”
John vùng Razer bay lên cao, mở ra cánh cửa thời gian rồi tiến vào bên trong.
Tất cả sắp đến hồi kết thúc, cuộc chiến cuối cùng sắp diễn ra vận mệnh của Valoran rồi sẽ thế nào?