Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 10

Phần 4

Frejlord, pháo đài Icekrim, lãnh thổ bộ tộc vuốt đông.

– Tất cả mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay lập tức.

Tiếng nói của một vị thủ lĩnh bên trong pháo đài liên tục vang lên thúc giục mọi người. Tình hình hiện tại của Frejlord đã rơi vào thế cực kì bất lợi cho bọn họ, các bộ tộc và thành trì khác đã bị quân đội Kefka chiếm đóng hoặc tàn phá, pháo đài Icekrim chính là tòa thành cuối cùng còn sót lại trên vùng đất băng giá này, hầu hết người dân ở trong thành đều là người tị nạn từ các bộ tộc khác.

Lúc này, khi nghe quân trinh thám báo về lực lượng tiên phong của phe địch đang tiến về phía Icekrim, với sức mạnh hiện tại vị thủ lĩnh kia hiểu rằng cơ hội chiến thắng gần như bằng không. Di cư khỏi đây và tìm một nơi nào đó tạm thời lẩn tránh chính là cách tốt nhất. Chờ đợi thủ lĩnh các bộ tộc cùng với quân liên minh trở về và giải cứu tất cả.

– Chỉ huy! Tất cả đã chuẩn bị xong.

Vị thủ lĩnh kia tướng tá chừng ngoài 40, sắc mặt đầy vẻ căng thẳng gật đầu nói:

– Đi theo hướng cổng sau của pháo đài, chúng ta sẽ lẩn trốn vào dãy núi băng, ở đó quân địch sẽ không thể nào tìm thấy chúng ta được.

Sau khi lệnh được đưa xuống, tất cả người dân từ từ ngay ngắn đi theo hướng cổng sau của pháo đài dần dần rút lui về hướng dãy núi tuyết ngàn năm của vùng đất băng giá.

“Chíu”

Một âm thanh vang vọng cả bầu trời vang lên.

Ban đầu thì chưa rõ nhưng rất nhanh chóng từ khắp nơi trên bầu trời vô số các quả cầu lửa đang hướng về phía pháo đài Icekrim mà lao đến.

“Quân địch đến rồi!”

Các binh sĩ đứng trên thành hét lớn thông báo cho những người bên dưới, một sự hỗn loạn lập tức xuất hiện khắp các nơi trong pháo đài, dòng người đang rút khỏi pháo đài trở nên hỗn loạn.

– Mọi người bình tĩnh

– Mọi người đừng hoảng loạn, chúng tôi sẽ bảo vệ tất cả.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Những quả cầu lửa kia bắn trúng tường thành, khiến cả tòa thành như rung chuyển.

– Các anh em! Tấn công và chiếm lấy tòa thành ấy cho ta.

“Grào! Grào”

Hàng ngàn binh lính thây ma được ngụy trang kĩ càng bắt đầu lột bỏ tất cả, những tiếng gào rống đầy điên cuồng của bọn chúng khiến cả một vùng không gian như hóa thành địa ngục. Tốc độ của bọn chúng càng lúc càng nhanh, bọn chúng lao thẳng về phía trước mặc kệ cung tên, pháo kích, súng đạn bắn trả của lính bảo vệ pháo đài.

– Cản bọn chúng lại, chúng ta phải cầm chân bọn chúng cho đến khi người dân rời khỏi đây an toàn.

Những binh sĩ trên thành cố gắng sử dụng toàn bộ hỏa lực nhằm ngăn cản bước tiến của đám chiến binh thây ma. Cổng thành vốn đã được gia cố vô cùng chắc chắn, cộng thêm rất nhiều vật dụng như bàn ghế, tượng đá để chắn không cho cổng thành có thể bị phá vỡ một cách nhanh nhất.

– Mau lên! Mau đưa mọi người rời khỏi đây.

Vị thủ lĩnh liên tục thúc giục binh sĩ đưa người dân rời khỏi pháo đài.

– Thủ lĩnh, người mau đi đi, ở đây cứ để anh em chúng tôi lo.

Một đám binh sĩ chạy lại nói, người thủ lĩnh kia nghe vậy vô cùng khó chịu liền đáp:

– Sao có thể như vậy được, chúng ta sẽ cùng đi, các người ở đây chắc chắn sẽ bỏ mạng.

– Thủ lĩnh đừng nói nữa, chúng tôi cần ngài bảo vệ người dân. Mạng sống của vợ và con gái thuộc hạ giao lại cho ngài.

– Thủ lĩnh, cha mẹ của thuộc hạ xin ngài hãy bảo vệ họ.

– Các anh em, quyết sống chết với lũ quái vật đó.

Nói xong thì hơn một trăm binh sĩ đang cố thủ trên tường thành lập tức đu dây xuống lao ra nghênh chiến với đám thây ma, trên người bọn họ không chỉ cầm theo binh khí chiến đấu mà còn mang đầy chất nổ, tất cả đã biết rằng một khi đối đầu với những thứ quái vật này cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Nước mắt của vị thủ lĩnh kia chảy dài, ngài cúi người cảm kích sự hi sinh của bọn họ.

“Phập”

Một binh sĩ dũng cảm lao vào điên cuồng chém giết đám thây ma, lưỡi kiếm sắc bén chém bay tay chân và đầu của bọn chúng nhưng không thể tiêu diệt được. Và rồi, từ đằng sau một mũi giáo sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể của người binh sĩ đó, máu liên tục chảy ra, nhưng anh ta không hề nhăn mặt tỏ ra đau đớn, miệng há lớn, tay cầm một mồi lửa hét:

– Có chết cũng phải giữ chân được bọn bây.

“Ầm” – Và cứ thế mồi lửa ấy đã châm ngòi vào đông thuốc nổ mà anh ta mang trên mình, cả cơ thể nổ tung, cả khu vực gần đó bị thổi bay, sự hi sinh của anh ta chính là cơ hội cho những người dân bên trong pháo đài được an toàn rời đi.

“Ầm ầm ầm ầm”

Liên tiếp các tiếng nổ vang lên, từng người một hi sinh quên mình, cơ thể của họ dù bị biến thành tro bụi cũng được hòa vào tuyết trắng, nơi họ đã lớn lên. Vụ nổ lớn đến mức khiến mặt đất phủ đầy tuyết bỗng chốc nứt toát ra tạo thành vô số các hố lớn ngăn cản đám lính thây ma.

Nhờ sự hi sinh quên mình của binh sĩ tộc vuốt đông, toàn bộ người dân Frejlord đã rút lui khỏi pháo đài Icekrim an toàn, nhưng đấy chưa phải là kết thúc. Trong lúc tất cả đang di chuyển đến vùng núi tuyết ngàn năm thì gặp một đợt tập kích khác của quân Kefka. Số lượng quân chặn đánh đoàn người kia không đông chỉ chừng vài chục mà thôi, nhưng với đám thây ma kia chừng đó là quá đủ để ngăn cản binh lính đang đi theo bảo vệ người dân.

Đám thây ma điên cuồng tấn công, còn các chiến binh các bộ tộc ở vùng Frejlord thì cố gắng chống trả trong vô vọng.

– Không lẽ, người dân Frejlord đều sẽ chết ở đây hay sao?

Vị thủ lĩnh kia khuôn mặt đầy máu, đôi tay run run lên vì kiệt sức, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng nhìn trên mặt đất vô số các anh em đã bỏ mạng, đám quân thây ma kia thì vẫn vậy không một tên nào chết cả, bọn chúng đang bao vây những người dân vùng Frejlord lại.

– Thủ lĩnh! Chúng tôi sẽ mở đường máu, ngài cùng người dân chạy đi.

Một con gấu tuyết khoắc áo giáp tiến lại nói, nó là một trong các chiến binh của tộc đại hùng ( tộc của Volibear) còn sống sót đến bây giờ.

– Hừ! Các ngươi đừng mơ thoát khỏi bọn ta.

Kẻ thủ lĩnh của quân Kefka tỏ ra vô cùng đắc ý, hắn vung kiếm chỉ thẳng vào đám người Frejlord trước mặt mà hô lớn:

– Giết hết cho ta!

– Không còn cách nào nữa rồi, đã vậy chúng ta sẽ chết cho thật anh hùng.

“Grào grào”

Đám thây ma bắt đầu gào rống lên vài tiếng rồi lao vào, nhưng đúng lúc này mặt đất bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Tất cả đều chuyển ánh mắt của mình nhìn về hướng gần đó, ở đấy mặt tuyết đang điên cuồng bị xới tung lên.

– Đấy là….

– Bọn chúng là gì vậy?

Kẻ thủ lĩnh của quân Kefka nhìn đám thú quái dị đang lao đến mà sửng sờ, bởi bọn thú ấy rất kì lạ, lông trắng phủ xuống gần cả mặt đất, đôi sừng trên đầu uốn cong và đặc biệt lưỡi của nó cứ thè thè ra bên ngoài. Còn nữa, ba con đi đầu vô cùng to lớn, cỡ cũng phải to bằng con voi ma mút thời tiền sử ấy.

– Là tộc Poro!

Chiến binh của tộc đại hùng tỏ ra kinh ngạc, không ai sinh sống trong vùng Frejlord này mà không biết tộc Poro, đây vốn là tộc thú chỉ thích sống bên trong dãy núi băng tuyết ngàn năm, ít khi ra bên ngoài, vậy mà lần này bọn chúng lại dẫn theo cả đám lao ra như vậy.

– Các ngươi dừng lại làm gì? Mau giết tất cả bọn chúng đi.

Gã thủ lĩnh quân Kefka tỏ ra nóng vội ra lệnh cho đám thây ma tấn công người dân Frejlord. Đúng lúc này thì một tiếng cười ha hả vang lên, từ trên cao một chiến khiên to lớn rơi cái rầm xuống trước mặt tên thủ lĩnh quân Kefka, một cú quá bất ngờ khiến hắn ta ngã trên mặt đất. Kế tiếp đó một người đàn ông cao to lực lưỡng với bộ râu quai nón đặc trưng xuất hiện, ông ta cầm lấy chiến khiên to ngang cơ thể của bản thân vung lên, một trận tuyết lỡ lập tức đổ ập xuống chôn vùi tất cả quân thây ma và tên thủ lĩnh.

Người đàn ông kia nhìn vị thủ lĩnh tộc vuốt băng và những người khác nói:
– Mau lên, leo lên lưng đám Poro và rời khỏi đây mau.

Toàn bộ người dân Frejlord được người đàn ông bí ẩn cùng với tộc Poro cứu đưa về dãy núi băng tuyết ngàn năm. Toàn bộ người dân tạm thời sẽ sinh sống bên cạnh hang của đám Poro. Người thủ lĩnh và những người khác không thể nào không cúi người cảm tạ sự cứu mạng của người đàn ông kia.

Ông ấy không dám nhận màn cúi người này nên vội đỡ tất cả lên và nói:

– Mọi người đừng làm vậy, cứ ở tạm đây, nơi này địa thế hiểm trở bọn chúng sẽ không thể vào đây được đâu.

Người thủ lĩnh kia thở dài một hơi nói:

– Cũng may nhờ ngài ra tay cứu giúp nếu không chúng tôi đã chết cả rồi, không biết nên xưng hô với ngài thế nào?

Người đàn ông kia cười đáp:

– Mấy người cứ gọi ta là Braum, được rồi các người mau mau thu dọn đồ đạc và nghỉ ngơi đi. Còn cậu thì theo ta về nhà lấy một số thức để người dân có thể sử dụng.

Vị thủ lĩnh kia nghe lời của Braum nên phân phó tất cả chia nhau ra giúp đỡ người dân ổn định cuộc sống tạm thời, còn anh ta thì đi theo Braum vào bên trong ngôi nhà gỗ của ông ấy. Bước vào bên trong căn phòng nhỏ bé đầy giản dị kia người thủ lĩnh cảm thấy ở đây có sự ấm áp lạ thường.

Người thủ lĩnh thở dài một hơi nói:

– Ngài Braum, ngài sống ở bên trong này chắc không biết những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài đâu nhỉ….

Braum bất ngờ cắt ngang câu nói của vị thủ lĩnh kia:

– Ngược lại ta biết rất rõ đấy.

“Ồ” – Vị thủ lĩnh kia ồ lên một tiếng đáp:

– Vậy là ngài thường xuyên rời khỏi đây sao?

Braum lắc đầu nói:

– Không phải! Ta vốn dĩ thích sống ẩn dật ở những nơi như thế này, quanh năm có thể ở cùng với đám Poro. Ta biết được mọi chuyện chẳng qua là một người bạn đã kể cho ta nghe.

Người thủ lĩnh hơi kinh ngạc, không ngờ ở nơi hoang vắng này mà Braum lại sống cùng với một người khác. Anh ta vội hỏi:

– Không biết tôi có thể gặp người ấy không?

Braum cười ha hả tiến đến đống sách trước mặt, rút ra một tờ giấy cũ kĩ đưa cho vị thủ lĩnh kia đọc.

Ánh mắt của người thủ lĩnh lúc đầu còn có vẻ bình tĩnh nhưng càng ngày càng lộ ra sự kinh ngạc. Đúng! Là sự kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.

– Kinh ngạc hả? Ha…. ha….

Braum biết ngay người thủ lĩnh ấy sẽ kinh ngạc nên cười ha hả.

Vị thủ lĩnh kia chỉ vào tờ giấy, giọng nói run run lên:

– Ngài Braum, vậy ngài đã sống ở đây hơn 100 năm rồi sao? Nhưng nhưng trên tờ giấy này, thời gian ghi lại…. nó nó…

Braum gật đầu đáp:

– Cậu không đọc nhầm đâu, tờ giấy ấy được ghi lại vào 102 năm trước, thời điểm ba bộ tộc xảy ra mâu thuẫn và chiến tranh nổ ra. Nó được ghi lại bởi một người bạn của ta, có phải bên trong ghi lại rất đúng những gì đang xảy ra tại Frejlord hiện tại không? Thực ra cũng nhờ đọc những gì được viết trong ấy mà ta biết rằng ngày hôm nay các ngươi sẽ gặp nạn mà dẫn đám Poro ra bên ngoài để cứu đấy.

Vị thủ lĩnh kia cẩn thận trao lại mảnh giấy cũ cho Braum và hỏi:

– Không lẽ người ấy là một nhà tiên tri và biết được tương lai sao?

Braum vuốt râu quai nón suy nghĩ chốc lát và đáp:

– Ta không rõ lắm, cậu ta rất kì lạ, lúc nào cũng tỏ vẻ thần bí. Chỉ có điều cậu ta đối xử với mọi người rất tốt, vốn dĩ đám Poro này ngoài ta ra sẽ không tiếp xúc với người lạ mặt nhưng với cậu ta thì lại khác, bọn chúng lại vô cùng thân thiết ngay lần đầu tiên gặp. Đến bây giờ ta vẫn không thể nào quên được gương mặt ấy, cậu ấy luôn có câu nói cửa miệng là gì ấy nhỉ! À! Ta nhớ rồi, cậu ta hay nói: “Tất cả là gia đình của cậu ấy!” Ban đầu ta không hiểu lắm nhưng thấy những gì cậu ấy làm được ta dần hiểu ra tất cả.

– Vậy….

Braum vuốt vuốt bộ râu của mình cười nói tiếp:

– Nếu ta không nhầm thì cậu ta tên John thì phải? Không biết giờ cậu ta còn sống không nữa, ta thật sự rất muốn gặp lại cậu ấy.

– John? Ý ngài là chúa tể hư không?

Vị thủ lĩnh kia giật mình hốt hoảng nói, nhưng Braum lập tức lắc đầu phủ nhận:

– Không thể nào đâu, cái tên giết người không gớm tay kia không thể nào là cậu ấy được. Trước đây ta có cứu vài người gặp nạn ở vùng núi này và được họ kể lại nhưng ta không tin, John mà ta biết là một người tốt cậu ấy không thể nào làm ra những chuyện như thế được.

– Thế thì chuyện này thật là khó hiểu.

Vị thủ lĩnh và Braum vừa nói chuyện vừa đem một số đồ đạc cần thiết trong nhà ra để phân phát cho người dân, tình hình ở Frejlord giờ đã rõ, toàn bộ đều thuộc quyền kiểm xoát của quân Kefka, người dân các bộ tộc giờ đây chỉ chờ các thủ lĩnh và quân liên minh trở về rồi trong ứng ngoài hợp cùng nhau đánh bại đám quái vật hung hãn mang tên quân đội Kefka này.

John xuất hiện từ 100 năm trước và quen được với Braum ở thời điểm đó? Chuyện này là sao? Tại sao vào 100 năm trước John đã xuất hiện? Bí ẩn ngày một nhiều và ngày một khó hiểu.